Chương 59: Qua Đêm Ở Quán Trọ

Hai ngày trôi qua kể từ lúc Kim Ô bí cảnh sụp đổ, thiên địa tựa hồ được giải tỏa bớt xiềng xích, vô số mảnh thổ địa khổng lồ từ trong hư không bất chợt chui ra, rơi ầm ầm xuống tất cả mọi nơi trên Trù Thiên tinh cầu.

Các thế lực ngầm ở nhiều nơi trên thế giới đều cử nhân thủ xuất hiện, âm thầm đều tra tình hình thế cục, mặt khác cũng có nhiều kẻ rục rịch, chuẩn bị lợi dụng sự kiện nọ để tranh thủ gây hổn loạn, tạo chiến tranh.

...

Thiên Đình.

Từ Nhất Trọng Thiên đến Cửu Trọng Thiên, chư thần gọi họp ở mọi nơi, chín tầng trời nhộn nhịp không thể nào dùng lời để mà diễn tả.

- Cũng đã rất lâu rồi, Thiên Đình mới có một lần tụ họp đông như vầy a!

Một con rồng vàng khổng lồ uốn lượn trong làn mây trắng xóa, nó bơi lội giữa biển trời mênh mông, giọng nói oang oang, lời lẽ vừa có ý khinh thường, vừa châm chọc. Một lúc sau, đợi cho rồng vàng lặn mất tăm, những kẻ ở đây mới dám hé đầu, rì rầm tai nhau bàn tán.

- Khốn nạn! Con súc sinh ngày càng trở nên càn rỡ, không coi ai ra gì!

- Đúng vậy! Chẳng qua nó ý vào cái thân phận là con trai của Nhất Linh Thánh Giả nên mới càn rỡ như thế! Để rồi xem, nghe nói bọn thánh giả gần đây liên tục bị những tà giả chèn ép, cái chức thánh giả, coi bộ không giữ được lâu!

- Òm! Đúng rồi! Nghe nói mật lệnh khẩn cấp đã được ban hành bởi Tứ Đại Thiên Vương, ở nhân giới, hình như là có một tên tội phạm cấp S vừa đào ngục, hiện đang ẩn nấp ở Tu La Giới!

- Suỵt! Những tiểu thần thấp cổ bé họng như chúng ta không nên bàn luận nhiều, cứ hiện diện để chứng minh bản thân có tồn tại là được!

Trong đám đông toàn những kẻ ăn mặc lộng lẫy, trên đầu đội mũ rồng, giáp phục vàng chóe ghé tay nhau bàn tán sôi nổi về sự việc thiên ngục ở nhân giới bi sụp đổ.

...

Buổi tối ở Đông Lào Quốc, một tiểu quốc tách ra từ Thần Việt Đế Quốc, nằm ở phía Tây Nam của quốc gia trên.

Huyện Tây Hồ, tỉnh Hà Tây.

Tại một quán trọ nằm trên đại lộ 21, con đường dẫn tới Trung Đô Hà Thành.

Đây là quán trọ duy nhất trên con đường.

Cộp!!!

Cửa trọ bằng gỗ trắc đen nhìn rất chắc chắn bị đẩy ra, bốn bóng người từ bên ngoài bước vào, một người thanh niên tuổi tầm khoảng mười mấy, đi cùng với ba nữ nhân, mặt mũi che kín bởi khăn lụa mỏng màu đen.

Dù đã ăn mặc kín cổng cao tường nhưng cả ba nàng vẫn không thể che giấu được nét mềm mại của cơ thể cùng vẻ thướt tha, uyển chuyển mỗi khi giơ chân nhấc tay.

Đang là mùa đông nên quán trọ có thắp một cái lò sưởi to lớn như cái lu ở giữa sảnh, bên trong toàn là than hồng đỏ.

Lúc này đang là buổi tối nên quán trọ rất đông, đa phần là khách nam trung niên, lão niên có một phần nhỏ là thanh niên, nữ nhân.

Bốn người vừa bước vào lập tức được vô số ánh mắt chú ý tới bởi cách ăn mặc lạ lẫm, không giống người ở địa phương.

Bọn họ đi thẳng tới chỗ quầy giao dịch.

Ông chủ quán trọ này là một người đàn ông đã qua tứ tuần, thân hình mập mạp, bộ dáng trầm ổn chất phác, có bộ râu dài trên gương mặt phúc hậu, tuy nhiên, là một người làm ăn lâu năm nên lão ta có một đôi mắt cực kỳ sắc bén và lanh lẹ, khéo léo quan sát khách hàng.

- Hà! Có khách đến! Có khách đến! Liệu lão đây có thể giúp gì được cho bốn vị?

Vươn vai, lão ta bỏ cái bàn tính qua một bên, mặt mũi tươi cười chào hỏi những vị khách vừa ghé quán.

Người thanh niên nhìn ông bằng ánh mắt tinh tường, đầy thâm ý, rồi hắn ta cũng mở miệng cười phụ họa, tiến sát lại, tay chống ở kép cạnh quầy gỗ chuyên để đựng nước và những đồ vật trang trí.

- Ông chủ, cho hỏi ở đây còn phòng không?

Cậu thanh niên mở miệng, ánh mắt vẫn bình tĩnh quan sát ông chủ quầy.

- A! Thì ra là các vị định tá túc qua đêm! Cũng đúng! Bên ngoài trời đã tối như vầy, đi ở bên ngoài không an toàn đâu!

Vừa nói, ông ta vừa nhìn sang ba nữ nhân đứng sau lưng thanh niên, ánh mắt toát ra ý cười.

Ông ta bỗng nói tiếp:

- E hèm! Phòng thì quán còn rất nhiều, nhưng phòng trống thì chỉ còn một! Ây! Nhưng mà quý khách yên tâm, giường ở đây được làm từ gỗ tốt lâu năm, chắc chắn và rộng rãi, có trang bị nệm êm chăn ấm và đảm bảo là nằm được cả bốn người!

Lão chủ quán se se vài cọng râu cá trê ở hai bên mép, lời nói đầy thâm ý, lão cố tình nói lớn tiếng để chắc chắn cho cả ba cô nàng ở sau thanh niên đều nghe được.

Sau thanh niên, ba vị mỹ nhân hơi khựng người khi nghe lão chủ quán nói, chân mày chau lại, liếc mắt nhìn nhau, bộ dáng lưỡng lự.

- Một phòng? Cái này...

Thanh niên cười cợt, đưa tay gãi gãi đầu, hắn dùng ánh mắt dò hỏi quay sang nhìn ba vị mỹ nhân ở ngay phía sau.

Trời đã tối, hơn nữa đây lại là quán trọ duy nhất, tình huống khó xử đưa bọn họ vào thế “buộc phải chịu”. Sau một hồi phân vân, cuối cùng ba nàng cũng then thùng gật đầu, dắt tay nhau theo sự hướng dẫn của một nữ tiếp tân, dẫn các nàng đi lên phòng trước, còn thanh niên kia, hắn phải ở lại để làm thủ tục thanh toán phí.

- Khà khà! Người thanh niên, số cậu thật đỏ a! Mà mấy người quan hệ là?

Chủ quầy cười híp mắt, vừa viết thủ tục chi phí vừa cợt nhả quăng cho thanh niên một cái nhìn mà chỉ là đàn ông mới hiểu được.

- Các nàng? Ờ, đều là vợ của ta!

- À! Ta hiểu, ta hiểu!

Tỏ ra lúng túng, thanh niên ngây ngô gãi đầu cười trừ, lời vừa nói ra liền làm cho vị chủ quầy và đám khách ngạc nhiên cười khoái chí, liên tục nói “ta hiểu, ta hiểu”, nhiều người còn cười thật to, hướng thanh niên nọ giơ lên ngón cái, nháy mắt nhẹ!

Rốt cuộc, sau một lúc trò chuyện thì tờ hóa đơn cũng được làm xong. Ông chủ trọ đưa nó cho thanh niên, không quên chúc hắn có một buổi tối thật mãn nhãn.

- Đây, của cậu tổng cộng hết ba trăm ngàn, vui lòng kiểm tra hóa đơn giúp ta, chúc một buổi tối ấm áp, hehehe!

- Cảm ơn ông! À, sẵn tiện nhờ tiếp tân đem lên phòng một vài món ăn nhẹ, đây là tiền thanh toán!

Dặn dò xong, thanh niên để lại trên bàn hai tờ polymer mệnh giá 500k thẳng tắp, sau đó lững thững đi lên cầu thang, tìm đến căn phòng hắn vừa đặt.

_Gắng mãi được bấy nhiêu đây, thiệt tình tui cũng muốn viết thật nhiều để cho ae có cái để mà đọc, có điều nguyên ngày hôm nay học hành mệt lã người, tối phải ngủ sớm để sáng mai còn phải đi học nữa, vậy nên mong ae thông cảm! Chúc ae đọc truyện vui vẻ và ngủ sớm để mai có sức đi làm, đi học, cày cuốc kiếm tiền nuôi gia đình!