Chương 58: Bí Cảnh Sụp Đổ (2)

- K.H.Ô.N.G!!!

Vẻ sợ hãi, hoảng loạn hiện ra rõ rệt trên gương mặt của Đoạn Du Côn, tôn ma thần bên trong thân xác hắn gào rống, điên cuồng huy động ma tướng sau lưng dùng sáu cánh tay đen đúa được lân giáp bao kín đỡ lấy ma đao không lồ đang hạ xuống.

Nhưng vô lực, đao ảnh sắc bén chém đến đâu, ma tướng do ma khí ngưng tụ bắt đầu tan rã, ma khí lỏng lẻo bỏ chạy tán loạn như những làn khói, cuối cùng tiêu tán trong không khí.

Thét lên một tiếng không cam lòng, định vứt bỏ ma tướng để tháo chạy nhưng ý nghĩ không thành, không phải là hắn quá chậm so với tốc độ của ma đao, mà là bản thân không thể nhúc nhích, cả thân hình bị đao ảnh khóa thành một điểm chết, tuyệt hết sinh lộ, còn tử lộ thì vây quanh.

Choang!!!

Ma tướng khổng lồ lập tức bị chẻ đôi, ma khí bốc lên mù mịt, còn ma thần, hắn cùng với thân xác của Đoạn Du Côn bị đao khí chém vụn thành ngàn mảnh nhỏ li đi, máu thịt rơi lả tả trên mặt đất hỗn loạn.

- Hừ! Vẫn còn muốn chạy trốn?

Lạnh lẽo hừ một tiếng, đoạn Toàn thu đao, một tay chụp vào không trung, từ bên trong hư vô kéo ra một đám tàn hồn màu đen đậm, chính là tinh phách của tôn ma thần kia. Trong lúc ngay cấp, nó sẵn sàng từ bỏ tất cả, định dùng tinh phách của bản thân để trốn vào Ảo Mộng Giới.

- Không! Đừng giết ta! Bản thân ta hiểu biết rất nhiều, ngươi có thể lợi dụng được!

Tên ma thần hóa thành một tiểu nhân nhỏ như ngón tay, đứng trong lòng bàn tay của Toàn, sợ hãi van khẩn.

- Lợi dụng? Cũng được...nhưng mà ta không cần!

Toàn hờ hững buông lời, giọng nói không chứa bất kỳ tình cảm nào, rét lạnh. Đối với kẻ địch, hắn chưa bao giờ khoan dung!

Bất chợt há miệng, xem ma thần như một loại đồ ăn, Toàn một ngụm nuốt xuống bụng mặc cho nó giãy giụa van cầu thảm thiết.

Đúng lúc này, trong đầu Toàn chợt xuất hiện một cái xúc tu đen dài, nhanh nhảu bắt lấy tinh phách của tên ma thần nọ, kéo về vùng không gian tối đen của não bộ.

Bên ngoài.

Thiết! Thiết! Thiết!!!

Ma đao với uy thế không giảm, mạnh mẽ chém tiếp về phía trước, mà mục tiêu của nó dĩ nhiên là tòa Sát Môn sừng sững giữa trời kia.

- Để ta nhìn một chút, kẻ sở hữu biến dị nguyên tố hoàn mỹ, ngươi rốt cuộc mạnh cỡ nào!

Thì thầm nhỏ giọng, được thất thú cảnh báo nên Toàn cũng đã sớm nhận ra, từ phương hướng kia, có một kẻ phát ra khí tức khiến cho hắn cực kỳ chán ghét, phải nói là không ưa mới đúng.

Tại vị trí mà ma đao chém xuống.

Bóng Ma Tu La không biết từ lúc nào đã đáp xuống mặt đất, đứng trong giữa vòng vây của đám Hoàng Kim Cương Thi, Sát Linh.

Đối diện nhìn ma đao ngợp trời với khí thế kinh hãi chúng sinh, Bóng Ma Tu La bình tĩnh ngẩn đầu lên quan sát, trong đôi mắt một trắng một đen là chiến ý bừng bừng, mặc khác hắn cũng hơi nghi hoặc một chút, rốt cuộc ở trong bí cảnh này, không ngờ ngoài Hành Không ra vẫn còn có kẻ có thực lực mạnh mẽ đến vậy.

- Song đao chồng lên nhau, ở ngoài ngàn dặm phong sát mọi thứ? Cuồng nộ như sóng thần, mang ý cảnh của đại hải? Bá đạo, đao pháp thật thú vị!

Hứng thú đánh giá đao ảnh khổng lồ đang hạ xuống, không như tên ma thần lúc nãy, Bóng Ma Tu La dường như không hề chịu phải chút áp lực nào, uy áp mà ma đao tỏa ra không hề ảnh hướng tới thân thể hắn.

Có điều, mặt đất xung quanh chỗ hắn đứng đã sớm sụp đỗ từ lâu, Bóng Ma Tu La lúc này trở nên cô độc và ngạo nghễ, nơi hắn đứng là một cột đất cao vút, lẻ loi và trơ trọi.

- Đáng sợ! Một cặp đao ảnh này là do kẻ nào đánh ra, vì sao lại mãnh liệt như thế, hơn nữa lại còn có thể đối kháng với thần uy của tên quái vật kia?

- Khốn kiếp! Chỉ với thực lực cá nhân hắn đã dễ dàng đàn áp chúng ta, bây giờ lại nhảy thêm ra một tên quái vật như vậy nữa, liệu bọn này có còn sống để mà thoát khỏi nơi quỷ quái này không?

- Chưa chắc! Trước tiên cứ lui ra, nhìn xem tình hình đã!

- ...

Trong lúc tháo chạy, đám Hoàng Kim Cương Thi và Sát Linh liên tục dùng ánh mắt ra hiệu với nhau, giọng nói thập phần không yên lòng.

...

Ma đao rốt cuộc cũng áp sát mục tiêu.

Bóng Ma Tu La vẫn không rời bỏ vị trí, hắn không chút nào sợ hãi đứng ở dưới lưỡi đao, tay phất nhẹ.

- Sát Môn! Khai!

Lơ lửng trên bầu trời, cánh cổng khổng lồ, tràn ngập khí tức thần bí tà ác bất ngờ rung động. Theo tiếng quát của Bóng Ma Tu La, hai cánh cửa to lớn của đại môn chậm rãi hé mở.

Đại môn vừa mở ra, khí tức tà ác lập tức tăng lên gấp bội, tràn trề ùa ra làm cho những người đang có mặt ở đây run rẩy lạnh sống lưng, không dám ở gần, vội vàng lùi ra sau cách nơi này càng xa càng tốt.

Từ trong đại môn tối ngòm như bầu trời ban đêm, một cái đại thủ màu đỏ đen trực tiếp thò ra, bàn tay dữ tợn, có làn da xù xì rắn rỏi thình lình bắt lấy lưỡi đao, chụp cứng, cố định khiến thân đao dừng lại ở giữa không trung.

- Hô! Chặn lại được rồi!

Không biết là ai chợt la lên, tiếp đó mọi người đều ngẩn đầu lên quan sát trên bầu trời. Đại thủ dữ tợn đúng là đã chặn lại được đại đao.

Mà bên kia, thủ phạm cũng chính là người chém ra song đao ảnh giật mình, thất thố đến há hốc miệng.

- Di? Tu La? Làm sao lại xuất hiện ở đây?

Toàn nghi hoặc, giọng nói có chút lạc đi vì nhận ra được lai lịch của đại thủ màu đỏ đen.

Ầm ầm ầm!!!!

Ông ông ông!!!

Đại đao và đại thủ khổng lồ chính diện đối kháng trên không trung, dùng hình thức khí lực để tranh đấu, từng vòng gợn sóng không gian tản ra, lực lương quy tắc vô hình va chạm với nhau làm cho không gian lập tức sụp đổ, tan vỡ.

Kim Ô bí cảnh vốn đã suy yếu cực độ, hơn nữa còn bị tàn phá nhiều đợt khủng khiếp, nhưng đâu ai hay biết, ngoài việc chống đỡ lại sự phá phách từ bên trong của đám người này, bên ngoài nó còn phải gánh chịu áp lực của không gian quy tắc, bởi Kim Ô bí cảnh là được những đại năng tạo ra nó vứt vào trong không gian, che giấu sự tồn tại.

Vừa chịu áp lực ở trong lẫn bên ngoài, hiện tại cũng đã đến cực hạn của nó, không thể chống đỡ nữa, cả khoảng không gian rộng lớn đầy huyền bí thoáng cái tan rã ra, từng mảnh không gian kì dị tương tự như những mảnh gương vỡ, lưu lạc khắp không gian.

Đùng đùng!!!

Lực lượng không gian lập tức ùa vào, nghiền nát tất cả mọi thứ, những kẻ lúc trước thâm nhập bí cảnh may mắn còn sống sót liền tỏ ra hoảng sợ, chen lấn nhau tìm đường chạy trối chết.

- Lực lượng của bí cảnh đã tiêu hao hết, ngay cả truyền tống mọi người ra bên ngoài cũng không thể. Mau tìm đường trốn chạy!

Không biết là ai đó tốt bụng thông báo, sau đó là tiếng hô hào, rầm rộ của đám người đông nghẹt như kiến cỏ.

Mọi người ùa nhau bỏ chạy, tiếng hô hào, khóc lóc thảm thiết của những kẻ xấu số bị lực lượng không giam vùi dập.

Bùm!!!

Đao ảnh cùng với đại thủ khổng lồ bất ngờ nổ bung, không hiểu vì sao hai tên này lại tự dưng triệt tiêu uy lực của chiêu thức, hơn nữa còn xảo diệu dùng lực cân bằng nhau, để không ai bị tổn hại.

Tuy nhiên, kẻ chém ra đao ảnh cũng chính là Toàn lại thụt lùi mấy bước, suy yếu phun ra một ngụm máu đen.

Hắn đã bị trọng thương.

Nhưng không phải vì bị thương khi triệt tiêu uy lực của chiêu thức mà là vết thương lúc trước tái phát, một đao xuyên tim của tên ma thần kia nhìn có vẻ không mấy đáng ngại nhưng thực chất là vết thương chí mạng, đã động đến gân cốt của Toàn.

- Ồ! Đang trọng thương ư? Không ngờ vẫn có thể duy trì song đao lâu đến vậy, thật đáng để ta quan tâm!

Bóng Ma Tu La cười nhẹ, tóc trắng tung bay trong gió, thân hình hắn thong thả đạp trên những mảnh vỡ không gian, ung dung rời khỏi bí cảnh.

Từ xa xa, một giọng nói đầy chiến ý và hứa hẹn truyền vào tai Toàn.

- Lợi hại! Sẽ còn gặp lại!

Thần bí đến cực độ. Hắn cũng không để ý quá đến việc bản thân bị mạo phạm, là thần nhưng suy nghĩ của Bóng Ma Tu La rất thoáng, chỉ những kẻ có thực lực mới đáng để hắn chú ý tới.

“Chủ nhân, tu vi của tên đó đang không ngừng tăng lên, hiện tại đã là bán thần rồi!”.

Giọng của thất thú vang lên trong đầu Toàn, có vẻ bọn thú cũng rất bất ngờ.

- Ừm, tên này có lẽ là một trong những tội phạm của Thiên Đình, ngay từ đầu ta đã nhìn ra Kim Ô bí cảnh này thực chất là một cái thiên ngục, mà thiên ngục, chủ yếu là để giam giữ những tồn tại từng quấy phá Thiên Đình, chống lại thiên uy!

Cũng như thanh niên tóc trắng, Toàn dễ dàng đạp lên các mảnh vỡ không gian mà không hề bị lực lượng không gian nghiền nát, có điều, động tác của hắn trong có vẻ không quá thoải mái, không ung dung như Bóng Ma Tu La, ánh mắt mười phần căng thẳng, có lẽ là do chênh lệch cảnh giới quá nhiều.

Lướt đi giữa đống hỗn loạn, Toàn dõi mắt nhìn về phía xa, tròng mắt bỗng từ màu đen đổi dần thành màu trắng đục, một đôi mắt không có con ngươi xuất hiện.

Hắn nhìn thấy, Hành Không cùng với một đám người đang đứng yên chờ ở vị trí phía trước, không một kẻ nào tỏ ra hoảng loạn cả, tựa hồ đang chờ đợi cái gì đó.