Thạch Cốc, địa phương nằm giáp ranh với trung tâm lòng chảo bí cảnh, vô số âm thanh dâm dục phát ra từ phía sau những phiến đá xanh to lớn.
- Ưm...ưm!!! Ử...ư....ư...ư!!!
Giọng của nữ nhân nỉ non....
- Hmm...ư...mạnh hơn nữa...hơn nữa đi! Ôi thiếp chết mất......Lặc Công công tử.....sau này người sẽ sủng ái thiếp chứ?
Trên phiến đá xanh khá là bằng phẳng, Lâm Như Linh trần trụi không mặc quần áo, phơi bày thân thể mỹ miều ra giữa thiên nhiên hoang dã, cô ta nằm sấp, mặt nhìn phiến đá, mông cong chổng lên, hai chân dạng rộng ra hết cỡ làm lộ cái âm đạo lông lá lưa thưa, ướt đẫm nước nhờn với khe thịt non đỏ au để cho nam nhân phía trên cầm khúc dương vật vừa cụt vừa bé, cắm vào giã mạnh từng nhịp liên tục.
Mà nam nhân kia, chính là Trần Lặc Công, tiểu thiên tài của Thiên Long Bang vốn trước đây là minh chủ của Liên Minh Thanh Thiếu Niên.
Hắn ta hì hục cưỡi trên người nàng, phung phí vừa xài vừa phá, không hề có chút thương hoa tiếc ngọc gì.
- Khà! Dĩ nhiên là ta sẽ sủng ái nàng rồi! Tiểu mỹ nhân, ngoan ngoãn làm tròn bổn phận hầu hạ bổn công tử, nếu ta cảm thấy thỏa mãn, nói không chừng khi ra khỏi đây liền lập tức rước nàng về dinh!
Một tay nắm chặt mái tóc dài của Linh, kéo mạnh, tay còn lại của hắn thò xuống trước ngực nàng thô bạo xoa nắn cặp nhũ hoa trắng phóc, đợi khi hắn buông tay, cặp vú tròn đẹp mê người thoáng cái xệ xuống một đoạn rõ rệt, in đầy những dấu tay đỏ au.
Hì hục giáng từng cú thúc hông như chày giã gạo, dâm thủy từ cửa mình của Như Linh chảy ra ít ỏi vài giọt tí xíu, cả người nàng đau nhức dữ dội, hạ thân thì nóng rát từng hồi, rất khó chịu nhưng vì quyền lực, vì muốn thoát khỏi tên biến thái Lâm Phồn Lang kia và một số lão già bệnh hoạn cuồng dâm ở Lâm gia, nàng buộc phải nhẫn nhục cắn răng chịu đựng.
Ngoài miệng thì nói vậy thôi, nhưng sâu trong thâm tâm, họ Trần tàn nhẫn cười đểu, dâm tục mắng chửi.
“Hừ, con điếm dâm đãng, loại gái như ngươi cũng đòi ta sủng ái? Được làm đồ chơi của bổn công tử vốn đã phúc phận lắm rồi, ở đó mà đỏi hỏi!”
Chát chát....
- Ứ!!! Công...công tử...hộc...xin hãy...nhẹ tay...thiếp...
Như Linh rên rỉ, nước mắt nàng chảy lã chã trên khuôn mặt xinh xắn, ánh mắt phẫn uất nhưng không dám bộ lộ cảm xúc thật.
Vừa mắng chửi, Trần Lặc Công không ngừng hành hạ nàng ta, hắn vung mạnh tay, vỗ chan chát vào cặp mông căng đét của Linh, đến nỗi năm dấu tay ban đầu chỉ in lên làn da hơi đỏ một chút, qua nhiều lần đánh đập, làn da đít trắng hồng của Linh đã bắt đầu bầm tím, hiện rõ năm dấu tay tím đen ở giữa mông.
- Câm miệng đi con điếm! Chính cô truyền âm gọi ta ra đây gặp mặt, không lý gì ta phải nghe cô van xin!
Vẻ mặt dần trở nên cau có và khó chịu, hắn nhớ lại chuyện lúc trước, bát tiểu thư của Lâm gia đột nhiên ngỏ ý nhờ hắn giúp đỡ, hơn nữa còn đề nghị cho hắn “xơi” miễn phí! Chỉ đổi lại được bước vào cửa nhà họ Trần, an ổn làm vợ lẻ!
Trên đời này đâu có chuyện dễ ăn như vậy, với tính cách của Lặc Công, hắn nhanh chóng đáp ứng, nhưng đây chỉ là đáp ứng nhất thời bởi vì hiện tại hắn đang cần nữ nhân đến để giải tỏa bức xúc.
Thế là hai người sau khi thỏa thuận, Như Linh liền dễ dàng bị hắn đè ra chơi như một con điếm rẻ tiền, cũng từ đây, cuộc đời của nàng bắt đầu rẽ sang một trang khác với đầy thống khổ và bi thương, đớn đau của phận bạc kiếp má hồng!
Phặc!!!
- Áaaa!!!
Tức giận, hắn nắm lấy tóc Linh, giật mạnh ra sau, làm cho nàng đau đớn thét lên một tiếng, hạ thân cũng vì vậy mà co bóp kịch liệt, xiết chặt khúc thịt của họ Trần, phải như vậy mới làm cho hắn ta thỏa mãn thú tính thô bạo.
- Khóc lóc cái khỉ gì? Còn không mau nín? Có muốn vào Trần gia làm hầu nữ không hả?
Quát hỏi, thân hình đầy mồ hôi vẫn không ngừng di động, lúc này, bên dưới hạ thân của Như Linh bắt đầu có một ít máu tươi chảy ra, hai cánh hoa thịt hồng mong manh thiếu nước nhờn làm trơn, lại bị ma sát liên tục hiện tại đã sưng tấy, trề ra ngoài trông thật thảm hại.
- Có...c...có...muốn....
Cổ họng nóng ran, khô khốc, giọng Linh khàn khàn cất lên, nàng ta chẳng khác gì một bông hoa hồng bị vùi dập tả tơi, héo rũ mất hết sức sống.
- Há? Muốn thì sao còn đơ ra đó, chổng mông cho cao lên, bổn công tử muốn hiếp dâm lỗ nhị của ngươi!
Trần Lặc Công thô bạo ra lệnh, nếu có ai đó bắt gặp phải vẻ mặt của hắn ta lúc này ắt hẳn sẽ phải hoảng sợ cực độ, nét mặt dữ tợn lộ rõ vẻ bệnh hoạn, sở thích biến thái không kém gì thanh niên Phồn Lang.
- KHÔNG!!! Làm ơn...x.i.n...đ.ừ.n.g...đừng....á á á...dừng...d.ừ.n.g...lại....đi....
Thảm thiết van xin, Lâm Như Linh thống khổ vô cùng, nếu biết mọi chuyện sẽ thành ra như này thì nàng đã sớm chết quách đi cho rồi, tự giải quyết thay vì phải gửi gắm chút hi vọng le lói sống nhờ, để rồi bị hành hạ thảm hại!
Chát!
- Điều ta ghét nhất là khi bị làm cho mất hứng!
Một cái tát mạnh như trời giáng khiến cho hai mắt Linh nổ đom đóm, khóe miệng rớm máu, vô lực, mệt mỏi, nàng không còn hay biết gì, gục đầu xuống mặt đá lạnh như băng, mi mắt khép hờ, cuối cùng nhắm hẳn lại.
Phút chốc ấy, những giọt nước mắt hối hận chảy ra theo khóe mi, Linh nhẹ mỉm cười, hi vọng đây là một sự giải thoát và nàng...có thể gặp lại người thân duy nhất ở thế giới bên kia.
“Mẫu thân...con đến với người đây!”.
Mặc kệ cho sinh mệnh của Linh đang trôi qua từng chút một, nàng ta đã bất tỉnh nhưng cái tên Lặc Công kia vẫn cứ tiếp tục hoành hành, hắn dùng một tay banh rộng mông nàng ra hết cỡ, tay còn lại điều chỉnh cho đầu dương vật tì vào ngay vị trí lỗ nhị màu hồng nhạt đang khép kín, bắt đầu dùng ngón cái, từ từ ấn đầu rùa vào bên trong, một loại cảm giác thốn sướng khó tả theo các dây thần kinh truyền đến, khiến họ Trần rên rỉ trong cơn tê tái.
Đúng ngay lúc này.
Một bóng dáng mờ ảo nửa trắng nửa đen có đôi mắt đỏ lòm chợt xuất hiện một cách đột ngột phía sau lưng Trần Lặc Công, một đám vật thể nhầy nhụa từ sinh vật thần bí tách ra, nuốt trọn lấy cơ thể của thanh niên họ Trần trước khi hắn kịp nhận ra sự bất thường.
Một lúc sau, thứ nọ từ từ thấm vào trong da của hắn ta, theo đó sinh vật nửa trắng nửa đen cũng teo nhỏ lại, chui vào cơ thể Trần Lặc Công.
Hắn bất giác đình chỉ mọi động tác.
Khuôn mặt vặn vẹo liên hồi, làn da mặt lúc căng lúc chùng lại, lúc thì méo xệ đáng sợ vô cùng, dường như đang tranh đấu tâm lí quyết liệt.
Vài phút trôi qua, có tiếng rôm rốp giòn rụm do các khớp xương va đập vào nhau tạo nên.
Khuôn mặt hắn cũng trở lại bình thường.
- Hahaha! Cuối cùng cũng tìm được một thân xác hoàn hảo! Tư chất thiên tài, căn cơ vững chắc, phù hợp không thể chê!
Vặn vẹo cái đầu bẻ khớp cổ, Trần Lặc Công như biến thành một con người khác, nét mặt mang theo vẻ gian tà ác liệt, trông có phần dữ tợn hơn trước đây rất nhiều.
Đồng tử đỏ tía đảo quanh một hồi, sau đó dừng lại ở thân thể trần trụi của nữ nhân thảm hại đang nằm bất động, làn da tái nhợt, hiện rõ từng sợi gân xanh, các mạch máu đã bắt đầu nghẽn lại, chắc không thể qua khỏi!
- Hừ! Đáng thương nhưng cũng rất đáng trách! Tuy nhiên nhờ có ngươi tác động đến tâm thần của tên này mà ta mới có thể dễ dàng đoạt xác thành công, gặp được ta xem như ngươi may mắn!
Thì ra tên họ Trần kia đã bị đoạt xác ngay khi đang sống sờ sờ, kẻ ra tay, chắc hẳn chính là sinh vật thần bí nửa trắng nửa đen lúc nãy.
Hiện tại nó điều khiển cơ thể của tê Lặc Công này, chỉnh chu một vòng sau đó lạnh nhạt rời đi, không quá quan tâm đến thiếu nữ nằm bất động trên phiến đá lạnh lẽo.
...
Vù vù....
Tiếng gió thổi xào xạc.
Cơ thể mỹ miều nhưng đầy rẫy vết thương của Như Linh được gói gọn trong hai lớp y phục dày cộm, nàng vẫn nằm trên phiến đá và chưa có dấu hiệu tỉnh lại, đôi mắt nhắm nghiền, những vệt nước mắt còn đọng lại ở hàng mi cong vút.
Giữa vầng trán tinh xảo, vị trí mi tâm Linh lấp lánh ánh sáng kì lạ, một đó hoa sen màu máu, có tổng cộng chín cánh, bé xíu như đầu ngón tay hiện ra, sống động như thực thể.
Cánh hoa khẽ lay động, lắc lư trong gió, sau một lúc liền chìm vào đầu nàng, lưu lại ở giữa mi tâm là kí hiệu một đóa sen đỏ thắm như máu.