- Oh! Đây không phải là ông anh phế vật của chúng ta sao? Ngươi định đoạn tuyệt quan hệ với Lâm gia ư?
Lâm Phồn Lang dắt tay cô em gái Lâm Như Linh đi đến trước mặt Toàn, bày ra bộ dáng kinh ngạc, giọng nói khinh bỉ của kẻ hống hách cất lên.
- Ơ kìa Lang ca! Sao anh lại nói như vậy chứ? Có điều...anh nói đúng với sự thật quá...sẽ làm lục công tử của Lâm gia chúng ta buồn đấy, hihi!
Nữ nhân tên là Như Linh ỏng ẹo lên tiếng, thân hình nóng bỏng của nàng dựa sát vào người thanh niên Phồn Lang, ôm lấy cánh tay của hắn. Cô ta vừa nói vừa nhìn Toàn, từ lời nói có thể nhận ra ý tứ châm chọc, khiêu khích.
“Haha, còn ra cái thể thống gì nữa chứ! Một lũ ất ơ chưa trải mùi đời, để coi tụi bây làm được cái trò gì?”.
Toàn cười lạnh trong lòng, một cỗ xúc động, tức giận bất chợt dâng lên trong lòng hắn, đây có lẽ là oán niệm năm xưa của Lâm Thiên Toàn tích lũy để lại, cho đến bây giờ vẫn không thể tiêu tan.
Suýt tí nữa liền bị lửa giận chi phối đầu óc, rất may Toàn là một kẻ già đời, không quá khó khăn để hắn có thể áp chế tạp niệm, làm chủ bản thân.
Oán niệm mãnh liệt như vậy, chứng tỏ lúc bé Lâm Thiên Toàn sống ở Lâm gia đã phải chịu đựng khổ sở, bị hà hiếp như thế nào, đến khi chết mà oán niệm ấy vẫn không thể tiêu tan được!
- Hừ, không ngờ người của Lâm gia cũng dám xuất hiện ở đây! Sao các ngươi không yên phận sống trong trong Liệt Nham Quốc đi!
- Một nơi nghèo nàn như Liệt Nham Quốc, phải nương tựa vào Thần Việt Đế Quốc mà sống, không ngờ lại xuất hiện những kẻ như vậy! Cứ để bọn chúng cấu xé lẫn nhau đi, chúng ta ở một bên quan sát là được!
...
Vài tiếng thì thầm phát ra, không biết tại sao phần lớn những người ở đây đều tỏ ra khinh miệt đối với tu luyện giả xuất thân từ Liệt Nham Quốc, sắc mặt của một nam một nữ nhà họ Lâm cũng không được tốt cho lắm và hai tên này nhanh chóng dời hết cơn tức giận sang người Toàn, như muốn lấy hắn làm bao cát để đánh cho hả giận.
- Cô gái mặc Sườn Xám xẻ tà kia chính là bát tiểu thư của Lâm gia à?
- Là nàng ta! Ực!!! Ăn mặc mát mẻ như thế, chẳng lẽ là đang thèm trai?
Một số thanh niên chưa được nếm mùi gái lần nào, thấy Lâm Như Linh ăn mặc như vậy không kìm được dục vọng, thằng nhỏ bên trong quần ngay lập tức trở nên cương cứng, có dăm ba tên liền mở miệng gạ gẫm.
Trên thân thể mĩ miều là bộ sườn xám màu xanh nhạt, trong như dạng váy body ôm sát người, dài tới ngang gối.
Trước ngực là một lớp vải mỏng tanh, đan xen chéo vào nhau, tạo thành những kẽ hở khoe đôi nhũ hoa to tròn, căng mọng.
Bên phía đùi trái, xẻ tà một đường dài, khoe làn da đùi trắng mịn, lấp ló bên dưới vạt vải là chiếc quần lót màu đen nhỏ xíu, có ren hoa cực kỳ khiêu gợi.
Vốn bản tính từ nhỏ đã lẳng lơ, Linh thấy có rất nhiều nam nhân nhìn về phía mình với ánh mắt thèm khát, nàng bày ra bộ dáng mắc cỡ, che miệng cười nhẹ, ném cho đám nam nhân kia một ánh mắt gợi tình, cực kỳ dâm đãng.
Mỗi một cái giơ tay nhấc chân của nàng đều làm cho đám nam kia miệng lưỡi khô khốc, dục vọng dâng trào mãnh liệt.
- Chà chà...mới có mấy năm không gặp mà cô em gái này đã phát dục trở nên ngọt nước như vậy! Nhớ lúc trước nàng ta còn là nữ nhân hai lưng, da dẻ đen thui à nha!
Toàn cũng không ngoại lệ, suy cho cùng thì hắn cũng là một nam nhân, lại đang trong thân xác của thiếu niên đang ở độ tuổi trai tráng khỏe mạnh, ánh mắt liền bị hấp dẫn bởi thân thể đẫy đà của Linh.
- Hừ! Cái đồ không biết xấu hổ!
Bạch Ngân, Bạch Dung cùng Phù Dung đồng thanh mở miệng, không biết là các nàng mắng hắn hay mắng Lâm Như Linh, bất chợt cả ba nàng cùng tiến lên phía trước, dùng thân thể đầy đặn của mình che chắn trước tầm mắt của Toàn, không cho hắn nhìn loạn nữa!
“Hahaha! Họ ghen kìa chủ nhân! Chúng ta ở đây xem trò vui, coi ngài sẽ xử lý tình huống như thế nào, há há!”.
Bảy con quái thú nhanh trí làm loạn trong đầu Toàn.
“Mọe! Nhức cái đầu à nha!”
- Ta...
Toàn mở miệng định giải thích nhưng một tiếng quát lớn bất ngờ vang lên, lấn át luôn lời hắn vừa nói ra.
- Con mẹ nó, cút cút cút hết cho ta!!!
Phồn Lang giận dữ hét hớn, cô em gái lẳng lơ khiêu khích đám nam nhân kia làm cho hắn thấy rất khó chịu, người ngoài không ai biết về mối quan hệ giữa hai người, nhưng hắn thì rất rõ.
Linh lực mạnh mẽ bộc phát, tu vi Niết Bàn hậu kỳ thả ra uy áp của bậc cao thủ khiến cho nhiều tên có thực lực thấp kém bị thổi bay.
Ở chỗ này, người có tu vi từ Niết Bàn hậu kỳ trở lên liền được coi là cao thủ trong lớp trẻ, tuy chưa phải là thiên tài nhưng cũng không kém những kẻ mang danh thiên tài bao nhiêu.
Binh!
Binh!
Hai tên buông lời giễu cợt lúc trước phát hiện bản thân chọc nhầm người, chúng chỉ có tu vi Niết Bàn trung kỳ, dưới uy áp và khí tức kia liền cảm thấy dù cho cả hai có hợp sức cũng không phải là đối thủ của thanh niên trước mặt, thế là cả hai xoay người định bỏ chạy, nhưng thân thể chưa kịp di động, Phồn Lang đã tồng ngồng xuất hiện ngay trước mắt, tặng cho chúng hai đấm thật mạnh.
Rầm!
Rầm!!!
Hai thân thể be bét máu thịt bị đánh ghim vào cùng một thân cây, không rõ sống chết.
Vù vù....
Tất cả đều nín thinh, chỉ có tiếng thở nhẹ và tiếng gió vang lên bên tai.
Phải có thực lực tuyệt đối mới nhận được sự tôn trọng của người khác!
Đây chính là quy luật thép được phổ biến rộng rãi trong giới giang hồ.
Mọi người không ai dám bàn tán về hai người nhà họ Lâm này nữa, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lang và Linh dần thay đổi, kiêng kỵ và hòa nhã.
Đằng xa, Trần Lặc Công bị hành động vừa rồi của Phồn Lang làm cho mất mặt, có người dám ở chỗ này gây rối chính là đang xem thường hắn, không coi cái chức minh chủ này ra gì.
Hắn bắt đầu nhìn về phía bên này, gương mặt lạnh lẽo với ánh mắt tàn nhẫn.
- Hừ! Một đám ô hợp. Dám đánh chủ ý xấu lên trên người muội muội ta? Vậy thì lấy cái chết để tạ tội đi!!! Để ta xem còn kẻ nào chán sống nữa hay không?
Phồn Lang bước đi trong tư thế cực kỳ bá đạo, khí thế của hắn lan rộng ra xung quanh có xu hướng đè ép tất cả, sau đó khí tức trên người hắn lập tức biến đổi, trở nên sắc bén và lăng lệ, phóng thẳng tới vị trí Toàn đang đứng.
- Thằng phế vật này, còn dám dòm ngó thân thể của Linh muội? Lần này ta nhất định phải bắt ngươi đem về Lâm gia, để cho chú năm và chú út trị tội!
Nói đoạn, Phồn Lang dùng khí thế trực tiếp hóa thành công kích sắc bén, lực lượng vô hình bất ngờ ập tới, như muốn chọc mù lấy hai mắt của Toàn.
“Đây là chuyện riêng của ta, cứ để yên đấy! Các nàng nhân lúc này cách xa ta một chút, sẵn tiện dịch dung thay đổi dáng dấp, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ có một hồi tranh đấu diễn ra!”.
Thấy luồng khí thế kia lao đến, tam nữ cùng lúc âm thầm vận linh lực, ý muốn triệt tiêu công kích giúp Toàn, nhưng cả ba đều bị hắn ngăn lại. Sau đó truyền âm dặn dò một câu khó hiểu.
Tuy nhiên, Bạch Ngân, Bạch Dung và Phù Dung cũng không có gặn hỏi, ba nằng nhanh chóng làm theo lời hắn, tự động di chuyển để tạo ra khoảng cách, sau đó lặng lẽ lẩn trốn vào trong đám đông, bắt đầu tiến hành dịch dung thuật lên cơ thể.
- A! Con dế cơm thật ngang tàng, xem ta làm sao bắt ngươi đây!
Ngay lúc khí thế của Phồn Lang đâm tới sát mặt, Toàn bỗng la lớn lên, cả người dùng một loạt động tác hết sức vụng về ngồi bệt xuống đất, hai tay vội chụp vào một bụi cỏ ở dưới chân, vẻ mặt vui mừng khôn xiết. Đạo công kích bằng khí thế của Phồn Lang cũng theo đó mà vụt qua đầu Toàn, đánh vào không khí. Hụt lắc!
- Xời! Tưởng gì, thì ra chỉ là một tên ngốc mà thôi!
- Không ngờ trong Lâm gia cũng có cái dạng người khờ khạo như tên này, đầu óc như vậy, làm sao có thể tu luyện tới Niết Bàn Cảnh được nhỉ?
- Nghe nói Lâm gia Lão gia chủ đời trước có tổng cộng chín người con, không biết thằng khờ này là con cháu của ai trong số chín người trên!
- Kẻ này ta nhận ra! Hắn chính là con trai của ngũ gia, cha hắn hiện đang là gia chủ Lâm gia, Lâm Thiên Hoành!
Rốt cuộc thân phận của Toàn cũng lộ ra, từ trong đám đông vang lên giọng nói khàn đặc, không ai biết kẻ nào vừa lên tiếng, hiện tại có vô số ánh mắt đổ về trên người Toàn.
Sự chú ý của đám đông bắt đầu tập trung ở trên người thanh niên khờ khạo. Phồn Lang nhìn thấy cảnh này, gương mặt càng trở nên giận dữ, không một ai thèm chú ý tới hắn ta cả!
Còn Linh? Nàng ta nhân lúc Phồn Lang không để ý, không biết đã chạy đi đâu mất.
- Haha, quê chưa? Ta bắt được ngươi rồi!
Như một ảo thuật gia, Toàn giơ nắm tay qua khỏi đầu, bất ngờ chưa! Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một con dế màu nâu bóng, to bằng ngón tay cái, con dế đang vung vẩy đôi cánh, cất tiếng gây reng réc, làm cho ai nấy đều kinh ngạc.
Tất cả đều tự đặt ra câu hỏi...
“Trong Kim Ô bí cảnh thực sự có dế sinh sống ư?”.
...
Đứng ngây ngốc một lúc lâu giữa đám đông, không hiểu vì sao từ nãy tới giờ, nghe được những lời kia của Toàn, hắn càng cảm thấy tức tối, hệt như bản thân đang bị sỉ nhục vậy, bởi hắn có cảm giác, lời nói và hành động trông có vẻ ngu ngốc kia của Toàn thực chất là đang nhắm vào hắn mà công kích, mắng hắn là đồ “con dế”!
Âm thầm và lặng im.
Không một ai oát hiện được, có một đám khí màu xám ngoét từ dưới bàn chân Toàn tỏa ra, nhẹ nhàng lướt sát mặt đất, nhanh chóng tiến đến chỗ của Phồn Lang.
“Khà! Xem như cảnh cáo ngươi nhẹ một cái! Không phải là ta không muốn giết ngươi, chỉ là chưa đến lúc thôi!”.
Trong giây lát, ánh mắt Toàn lóe lên sát khí ớn lạnh, rồi nhanh chóng bị hắn giấu đi.
Tà khí được hắn thả ra, lúc này đã chạy đến dưới chân Phồn Lang.
Xèo...xèo...xèo!!!
- Ơ...???
Trên người chợt bốc lên khói trắng, Phồn Lang giật hết cả mình, vội vàng kiểm tra thân thể, ngay sau đó, một chuyện hết sức buồn cười diễn ra, quần áo trên người thanh niên này thoáng cái như nước bốc hơi, y phục màu vàng sang trọng hóa thành khói trắng bay mất, để lộ ra nội y bên trong.
Một chiếc áo ngực hai mảnh cùng cái quần sì-líp màu hồng có hình con gấu nâu hiện ra trước mắt tất cả những người ở đây. Phồn Lang trần truồng, trên người chỉ còn duy nhất bộ đồ lót màu hồng khiến hắn vừa sợ vừa giận, tức điên hét toáng lên, giọng nói cũng vì vậy mà biến đổi, trở nên re ré như giọng của nữ nhân.
- Áaaa! Các ngươi...các ngươi nhìn cái gì? Đáng ghét!!!
Rốt cuộc giới tính cũng phơi bày, một tay che trước hạ bộ, tay còn lại che ngực. Phồn Lang nhảy nhót như khỉ ăn phải ớt, ánh mắt oán hận nhìn xung quanh, như muốn tìm kiếm kẻ vừa ám hại hắn.
- Ọe! Biến thái!!!
Một số nữ nhân vốn lúc trước hơi để ý tới hắn, bây giờ thấy vậy không nhịn được phải che miệng nôn ọe.
- Chu choa mẹ ơi! Thất công tử của Lâm gia thì ra là một tên có giới tính thứ ba!
- Ui! Thế giới này đáng sợ quá, ta muốn được về nhà!!!!
- Ọc ạch...ọc ọc ọc....
- ...
Tiếng hò hét cất lên cùng với vô số lời lẽ hạ nhục, khuôn mặt Phồn Lang lập tức trở nên tím tái, hắn cắn răng, dùng tay tự nện mạnh vào ngực mình một chưởng.
Bang!!!
- Phụt! Các ngươi...lũ khốn...chụy hận các ngươi!!!!
Thê lương gào khóc, hắn phun ra một ngụm máu tươi, gục ngã trên mặt đất không rõ sống chết. Câu cuối cùng mà hắn thốt ra đã làm cho tất cả nam nhân đang đứng mua vui cảm thấy són dái, nhanh chóng quay mặt đi nơi khác, không dám nhìn cảnh này nữa.
...
Xen lẫn trong dòng người hỗn loạn.
Vài thân hình vừa di chuyển vừa che miệng cười sặc sụa.
- Khục! Hặc hặc...cái tên này, không ngờ ngươi chơi ác đến vậy!
Đám nam nhân đứng gần đấy cũng phản ứng kịch liệt, sợ hãi cách xa Phồn Lang ra một đoạn dài, không dám đứng gần hắn!
Danh tiếng của thất công tử Lâm gia, xem ra hôm nay liền bị Toàn phá hủy hết.
Trong đám đông, một số người bắt đầu để ý tới thanh niên khờ khạo lúc nãy, nhưng hiện tại tất cả đều dại ra, người thanh niên kia...hắn...không một ai nhìn thấy hắn đâu cả!
Nhìn kết cục của Phồn Lang, tất cả những người ở đây đều run rẩy một trận, mồ hôi hột tươm đầy trên trán. Họ chợt nhân ra một điều.
Kẻ có sức mạnh thì lợi hại, nhưng kẻ có mưu mô mới thật sự đáng sợ!
Còn những kẻ vừa mạnh lại vừa có đầu óc...cái này thì khỏi phải bàn nữa!
...
Phía bên trái đám đông, đi tiếp một khoảng là khu vực dành riêng cho những người thích độc lập, không muốn gia nhập vào các liên minh hay phe phái tạm thời.
Một thanh niên đẹp trai đứng chắp tay sau lưng, cách hắn vài bước là bà lão tay cầm cây gậy bằng gỗ đỏ, thành thật đứng sau người thanh niên.
- Đáng sợ, hắn chắc chắn không phải vô hại như vẻ bề ngoài! Người thanh niên mỉm cười, lời nói có phần thích thú.
- Công tử...người đã thanh tỉnh?
- Ừm, nhưng chỉ được vài phút mà thôi! Bà bà, chúng ta đi theo hắn, ta cảm thấy kẻ này đáng để tìm hiểu!
- Lão thân đã rõ!
Bà lão nghe vậy liền cung kính đáp, sau đó dẫn người thành niên đuổi theo sau lưng Toàn.
...
- Kì lạ thật! Ta vừa cảm nhận được một chút khí tức kia, hừm! Hi vọng là ta nhầm lẫn!
Toàn chạy khỏi đám đông, vừa đi vừa lẩm nhẩm một mình, ánh mắt hắn ngờ vực nhìn về phía sau lưng.