Ngao!!! Ngao!!! Ngao!!!
-Giết!!!
Chợt có tiếng rồng ngâm đinh tai điếc óc vang vọng khắp không gian bí cảnh, một con hoàng kim cự long to lớn đang uốn lượn, trườn bò trên mặt đất, nếu bỏ đi cái bờm và cặp sừng dài trên đầu thì nhìn từ xa trông nó không khác gì một con rắn lớn.
Hiện tại con rồng vàng này đang toát ra thần thái dữ tợn, hung hăng truy đuổi bốn bóng đen trùm kín người như trộm chó chạy phía trước.
-Đại ca, anh đã gây thù chuốc oán gì với cái giống sinh vật kia vậy, vì sao vừa nhìn thấy anh là hắn liền nổi điên lên, không thèm suy nghĩ mà ngay lập tức hóa thành bản thể để truy sát chúng ta?
Một tên trong số bốn bóng đen mở miệng hỏi, vừa chạy hắn vừa cảnh giác ngoảnh mặt lại phía sau lưng, dòm chừng cự long.
-Nào có gây thù chuốc oán gì đâu, chẳng qua là ta...lỡ tay thiến hắn...không may đoạn luôn cả trứng lẫn chày, đúng là quá nhanh quá nguy hiểm, haizzz, mô phật!!!
Đáp lại tên vừa hỏi là một giọng nói nghe có vẻ đang hết sức phiền muộn và dường như hắn cảm thấy bản thân chả có lỗi gì cả, không có sai ở đâu hết!
-Chạy đi, cố sức mà chạy đi! Để ta chống mắt lên mà coi các ngươi chạy được bao xa, hòa thượng kia, ngươi nghe cho rõ đây, kẻ dám bất kính với long tộc, chỉ có một con đường...CHẾT!!!
Cứ thế hoàng kim cự long ra sức mà gào rỗng, vùng vẫy, giương nanh múa vuốt rít lên từng hồi, sống chết cũng phải đuổi theo bốn tên kia cho dù có tới chân trời góc biển đi nữa.
Quá khứ...cách đây vài giờ đồng hồ.
- Các vị! Đám dị sinh vật này tự xưng là Âm Hồn, Vong Linh và Sát Linh, trước khi chết...ai cũng từng là một phương cường giả một phương....
Trần Lặc Công sau phen kích động lòng người, đã thành công dẫn dắt đám đông đi vào cái tròng do hắn bày ra, thân phận của những kẻ “dị hợm” bên dưới lòng đất bắt đầu hé lộ.
Trong quá trình đang gồng mình, nổi gân cổ lên mà nói, phía bên dưới có muôn vàn người chăm chú lắng nghe.
- NGAO Ô!!!!!
Bất chợt, từ đằng xa vang lên một tiếng rồng ngâm.
Sóng âm mang theo cảm xúc tiêu cực như ma chướng xâm nhập vào đầu óc của mọi người, gây nhiễu loạn tần suất hoạt động của não bộ.
Phía xa xa, một con rồng vàng có hình thể to lớn đang gầm rống đuổi theo một ngón người.
Quay lại hiện thực.
Cách chỗ cái bọn đang chơi “bắt dí” không xa, phía trước là một đám người thân mặc y phục màu đen, tất cả tụ lại một đám đoán chừng có hơn trăm người, từ phục sức liền có thể nhìn ra bọn họ là đồng môn với nhau, cùng xuất phát từ một tông môn đại phái...Thiên Ma Tông!
-Đại sư huynh! Có một nhóm bốn người đang gấp gáp chạy về bên này, cơ hồ không bao lâu nữa sẽ tiến đến địa bàn của chúng ta, liệu có cần ngăn cản bọn hắn không? Coi bộ dáng gấp rút đó thì hình như bọn họ đang bị thứ gì đó truy đuổi vậy!
Trong đám đông bất ngờ chui ra một người, hắn nhanh chóng tiến lên đầu hàng nhóm, khom người báo cáo tình hình vừa do thám được cách nơi đây một cây số cho một thanh niên nam tử lạnh lùng, coi bộ đây chính là người cầm đầu trong đám đệ tử này.
-Không cần, cứ để cho bọn chúng tiến đến, mặt khác hãy phân phó cho các sư đệ, sư muội ở bên dưới dàn trận ra, chú ý quan sát tình hình, tuyệt đối không được hành sự theo bản tính, tất cả đều phải nghe theo chỉ thị của ta, Lý sư tỷ cùng với Đoạn sư huynh!
-Vâng, đệ sẽ chuyển lời của huynh xuống dưới!
Người nọ kính cẩn lắng tai nghe rõ không bỏ sót một câu chữ nào, nhìn ánh mắt của hắn, xem ra rất là sùng bái vị đại sư huynh này!
Kẻ được gọi là đại sư huynh nói xong, ánh mắt lạnh lùng khẽ nhìn qua cánh trái lẫn cánh phải, hai phía bên cạnh bọn họ đều có người tụ tập lại, ở đây không riêng gì chỉ có nhóm người đồng môn của bọn họ mà còn có cả nhiều người khác nữa.
...
Trở lại khe rãnh ngay bên dưới địa hình lòng chảo.
Cây cỏ xơ xác, mặt đất bị tổn hại nghiêm trọng, máu tươi và thi thể người, thú chết đầu đất, bên cạnh những hố sâu hút, lõm hình bán cầu in trên đất.
Nơi này dường như vừa trải qua một hồi tranh chấp giữa các thiên tài trẻ tuổi với nhau.
Hoang tàn và u ám!
...
Đại hải.
Vùng biển phía Tây.
Những hòn đảo ngầm nằm sâu bên dưới đáy biển, một nơi có làn nước trong xanh, hệ sinh thái dưới nước phát triển đa dạng, vô cùng phong phú.
Oanh!!!
Đột nhiên dưới đáy biển xuất hiện sóng ngầm, từng cơn từng cơn liên tục vỗ về, khuấy động đáy biển trở nên mù mịt, đất cát hòa lẫn với nước biển, bay tứ tung!
- Aaa!!! Con trai ta! Ngao Bạch...Ngao Bạch...Ngao Bạch...! Nhân tộc hèn hạ kia, ngươi cứ nhởn nhơ chờ lửa giận của Tây Hải ập tới đi!
Bùm!!!
Tiếng rít gào dữ dội, mặt biển xuất hiện những con sóng thần cao hàng chục mét, lấy tốc độ như bão táp nhanh chóng lao về phía đất liền.
Ngay sau đó, mặt biển bất ngờ phát ra một tiếng nổ dữ dội, một con rồng trắng to lớn, tổng chiều dài bản thể của nó lên tới hàng trăm cây số, thân hình che kín cả trời, cự long này chính cái thứ vừa mới xé biển chui ra.
Thần thái điên cuồng, hai con mắt như hai cái bánh xe bò, đỏ lòm tơ máu, mặc kệ cho mây đen sấm chớp, cự long màu trắng bất chấp tất cả, kéo theo bản thể dài tít xa cùng số lớn binh lính thủy quái, ùa vào đất liền.
...
Bang!!!
Vài bóng đen liên tục va chạm với một bóng người, tất cả có năm tên dị hợm đang bao vây lấy một thanh niên nhân tộc.
- Hé hé hé! Cơ thể này thật khỏe mạnh, hẳn là Cường Thân của người luyện thể. Từ màu da và sức bền thể hiện ra, để có thể tu luyện thân thể tới trình độ này, hẳn là rất có thành tựu trên con đường thể tu!
Năm tên Vong Linh, Sát Linh vây bắt người thanh niên kia với ý định chiếm đoạt thân thể, hai bên đã quần đấu với nhau từ vài giờ trước, nhưng đám Vong Sát Linh vẫn không thể nào chạm được vào người của thanh niên nọ.
- Haha...ba Vong Linh và hai Sát Linh? Đã chết được bao nhiêu lâu rồi mà hồn lực lại yếu kém đến mức này? Còn đây? Hai tên các ngươi vì sao sát khí trên thân lại không tinh thuần, còn hòa lẫn rất nhiều tạp chất và uế khí?
Người thanh niên sau khi thăm dò một lúc, vẻ mặt rốt cuộc cũng lộ ra vẻ thất vọng, trán nhăn tít, đôi mắt hướng về đám Vong Sát Linh bày ra vẻ luyến tiếc.
- Đã vậy...ta bắt năm tên này trước!
Xoảng xoảng xoảng...!!!
Âm thanh xiềng xích va chạm vào nhau phát ra tiếng động chói tai, lời vừa dứt, hai tay của thanh niên kia nhanh chóng bốc lên khí xám quỷ dị, phát ra tiếng bụp bụp như lửa cháy.
Từ trong khí xám, năm sợi xích xám có hoa văn màu đen bất ngờ lao ra, như những con mãng xà tinh ranh, dây xích dễ dàng quấn quanh năm thân thể kì lạ, mờ ảo như linh hồn của đám Vong Sát Linh, sau đó đâm xuyên qua vùng ngực trước xương tỳ bà của chúng, khóa chặt cơ thể khiến chúng không thể di động được.
- Ngươi! Khóa Hồn Xích? Ngươi là ai? Tại sao lại biết được cách thi triển Khóa Hồn Xích?
Đám Vong Sát Linh run rẩy thân thể, hoảng loạn như sụp đổ tinh thần, đồng thời hét toáng lên, ánh mắt kích động đan xen với thống khổ nhìn người thanh niên trong có vẻ vô hại đang đứng ngay trước mặt. Trong tay thanh niên ấy vững chắc giữ chặt đầu còn lại của năm sợi Khóa Hồn Xích.
- Hahaha! Các ngươi kinh ngạc? Vậy ta cũng không giấu diếm gì...Khóa Hồn Xích này...chính là do ta sáng tạo ra!
- Hả? Hoang đường! Ngươi tính lừa ai?
Thanh niêm cười cợt giải thích, lời nói có vẻ chân thật cực kỳ nhưng đám Vong Sát Linh lại phản ứng mãnh liệt, ánh mắt bọn chúng không tin tưởng, còn có rất nhiều mờ mịt khi nghe người thanh niên kia nói về Khóa Hồn Xích.
- Hừ! Ngay cả lai lịch của Khóa Hồn Xích cũng không biết, thật làm cho ta chán nản! Không tiễn!!!
Bực mình, thanh niên nọ giật mạnh tay, kéo Khóa Hồn Xích đang khóa chặt đám Vong Sát Linh về phía của hắn. Ngay sau đó, một bóng đen to lớn, thân thể hình bầu dục, quân thân có bảy cái đầu hung dữ, phiêu ảo không được chân thực. Thứ này nhanh chóng cắn nuốt năm tên Vong Sát Linh xấu số.
Âm thanh cuối cùng được phát ra bởi đám này là....
- Ngươi...linh...hồn...của...ngươi...dĩ...nhiên...là...màu...xám!!!
Để lại một câu kinh hoàng trước khi bị nhai nuốt, có vẻ như trong đám Vong Sát Linh có tên nhận biết được người thanh niên này.
“Ngăn cách lực lượng luân hồi...những kẻ hợp sức luyện tổ của Kim Ô thành một phương không gian này, rốt cuộc là có ý đồ gì đây? Hi vọng bọn chúng sẽ không dùng nó để Hoán Sinh!”.