Tất cả những kẻ có ý đồ xấu với gia đình người thợ rèn, bọn chúng mai phục trong đêm tối, tưởng rằng đã đắc thắng nhưng ai ngờ, ai ngờ đều bị Lục Quỷ giết sạch không còn một mống.
Không một tên nào chạy thoát!
Ngay cả tên mạnh nhất trong phe chính quyền, có tu vi Thiên Tôn cũng chỉ kịp thốt lên vài câu oán hận, xong liền bị chém làm đôi.
Nguyền rủa kiếm, lưỡi kiếm dính đầy máu tươi, được Lục Quỷ cầm trong tay. Nó dường như còn chưa thỏa mãn được hung tính, ánh mắt đỏ lòm bắt đầu ngắm vào Nenshara, cô con gái nhỏ của thợ rèn Nentoda.
- Dừng lại được rồi! Nó là thân nhân của ta!
Thợ rèn Nentoda mệt mỏi chắn trước mũi kiếm, ánh mắt ông ta lăng lệ nhìn chằm chằm Lục Quỷ.
Gràooooo!!!
Quả nhiên như ông ta đoán, Lục Quỷ không hề có nhân tính, nó chỉ là một dạng linh hồn bị nguyền rủa ngập tràn sát tính, ngay cả chủ nhân nó còn dám thôn phệ, huống hồ Nenshara không phải là chủ nhân của nó, nàng tất nhiên phải chết!
Thiết! Soát!!!
Tưởng chừng như Lục Quỷ sẽ kết liễu luôn cô con gái, nhưng rất may trong giây phút ngắn ngủi đó, người thợ rèn đã nhanh tay bắt lấy chuôi kiếm, dùng linh lực và tu vi của bản thân, cưỡng chế tra kiếm vào vỏ.
Lục Quỷ bí thế, hung tợn gào thét một hồi, cuối cùng bị ép phải trở lại trong thân kiếm.
Cạch!
Lưỡi kiếm được tra vào vỏ, và nó không thể tự động rút ra được.
Ở khoảng giữa của vỏ kiếm, hai con rồng vàng được chạm khắc tinh tế bỗng phát sáng, một loạt hoa văn màu vàng hòa lẫn với chữ cổ của người Phù Tang, từ vỏ kiếm hiện ra rồi nhanh chóng kéo dài lên cán kiếm, hình thức rất giống với những dạng phong ấn.
Thanh kiếm nguyền rủa không cam chịu bị phong ấn, lắc lư kịch liệt một lúc lâu, cuối cùng cũng phải khuất phục, yên tĩnh trở lại.
- Hô! Magedochika ngươi ngày càng trở nên khát máu tà dị rất khó để khống chế và kiểm soát, đây chính là lí do vì sao ta không muốn rút ngươi ra khỏi vỏ! Haizzz!
Thợ rèn Nentoda thở dài một cách buồn bã, không thể cùng lão hữu sanh sát, coi như liền không thể sở hữu và thi triển kiếm thuật đỉnh cao, đây chính là nỗi nhục nhã lớn nhất đối với kiếm tu Phù Tang, một Samurai chân chính như lão vậy mà cũng có ngày hôm nay. Càng không thể vứt bỏ Magedochika, vì tất cả tu luyện giả người Phù Tang và cộng đồng Samurai người mào cũng coi kiếm như mạng sống của chính mình, kiếm còn - người còn, kiếm mất - người mất. Từ bỏ thanh kiếm của mình, đây là một sự nhục nhã còn nặng hơn cả việc họ không thể sử dụng kiếm.
- Cha.....hức!!!
Rưng rưng, Nenshara hai mắt đỏ hoe, lệ tràn mi nhìn người thợ rèn cầm trong tay thanh kiếm bị nguyền rủa mà lòng nàng nghẹn cứng. Nức nở bật khóc.
Số phận Samurai, con đường và kết cục của họ, nàng hiểu rất rõ.
Tuy oai hùng và bá đạo, nhưng tất cả Samurai cuối cùng đều bị nguyền rủa trở thành kiếm linh, vĩnh viễn bị giam cầm ở trong thân kiếm.
Huy hoàng nhưng cũng rất tàn khốc.
- Nenshara...cha...xin lỗi!!!
Thấy con gái khóc thê lương, người làm cha như lão cũng đau lòng không thôi, nhưng tất cả là do số phận đã chọn lão, kiếp số dĩ nhiên không thể tránh né được!
- Con gái...đây có lẽ là lần cuối cùng cha con chúng ta nhìn thấy nhau! Ta...ta đã tuốt kiếm ra khỏi vỏ quá chín lần, điều này nói lên cuộc đời ta từ nay sẽ không còn được tự do nữa, quãng đời còn lại của ta, đều bị lệ thuộc vào cộng đồng Samurai bí ẩn, buộc phải nghe theo mệnh lệnh của họ! Cha...có thể ôm con lần cuối không?
Nghẹn ngào, bi thương!
Khi được Nguyền Rủa Kiếm chọn làm chủ nhân, giữa người sở hữu và kiếm sẽ đồng thời thực hiện một khế ước, khế ước này khiến linh hồn của người đó và kiếm linh tương thông với nhau.
Mỗi người trước khi được chọn trở thành một Samurai, tùy vào số lần bị nguyền rủa của kiếm mà cho phép họ có một khoảng thời gian được tự do. Ví dụ như Nentoda, ông ta tìm được một thanh thần kiếm bị nguyền rủa chín lần, có nghĩa là sau khi rút kiếm ra khỏi vỏ lần thứ mười, ông ta sẽ chính thức trở thành một Samurai và bị trói buộc trên con đường này cho đến hết đời.
Kẻ nào không tuân thủ, tức là làm trái với khế ước, sẽ bị kiếm linh phệ hồn, trực tiếp giết chết.
Đây cũng giống như một lời nguyền, trong tình thế cấp bách, kẻ sở hữu kiếm bị kiếm linh tà ác dụ dỗ, bắt buộc phải rút kiếm ra. Cho đến khi quá số lần cho phép.
Nentoda vì muốn bảo vệ cho con gái, dĩ nhiên chấp nhận từ bỏ sự tự do, khiến bản thân bị trói buộc.
- Cha!
Hai cha con ôm chầm lấy nhau, khung cảnh ngập tràn trong sự đau thương.
- Con gái, ta không còn sự lựa chọn nào khác! Nếu muốn tiếp tục sống và hi vọng còn có thể gặp lại chị em con, ta phải đi đến thánh địa của Samurai và ở nơi đó suốt quãng đời còn lại. Không tới được thánh địa, tức là làm trái với khế ước, sẽ bị kiếm linh phệ hồn, chết rất thảm! Tạm biệt...cha yêu chị em con!
Thủ thỉ vào tai con gái vài lời cuối cùng, Nentoda nhanh như chớp thoát khỏi vòng tay của Nenshara, lão bỏ con gái lại đó, một mình lão mang theo Nguyền Rủa Kiếm, tiến về thánh địa của Samurai.
Rất quyết đoán.
Nhưng cũng nhờ vậy mà lão mới biết, tiến về thánh địa, thực chất là một cuộc hành trình khảo nghiệm tư chất của một Samurai. Có thể còn sống mà đặt chân lên thánh địa, mới chân chính được công nhận và ban phát cho danh hiệu Samurai huyền thoại.
Một gia tộc Luyện Khí Sư huy hoàng, ngày hôm nay liền chấm dứt tại đây, trong gia tộc Izushaki có một thiết lệnh, đó là nghề rèn không bao giờ truyền cho nữ nhân. Cho nên Nentoda chỉ có thể ngậm ngùi mang theo cả đời kiến thức mà đi, chỉ để lại cho cô con gái một ít đồ vật thần bí kèm theo lời dặn dò:
“Đi về phía Đông Nam, tìm chị gái của con!”.