Cương thi, ma nhân, cùng với số đông nhân loại lần lượt hiện diện, hướng về phía người thanh niên cầm đao, tôn kính vái một lạy thật sâu, ngay ngắn xếp hàng chờ lệnh.
- Sau bao nhiêu năm thương hải tang điền, bãi bồi hóa nương dâu, nhận được thờ cung cung phụng, Thiên đã sinh ra trí tuệ, thành công ngưng luyện ra Tiên Thiên Thần thể, trở thành chí cao thần linh. Ngày hôm nay ta quyết định chiến với hắn một trận để tranh ngôi vị hùng bá. Thắng hắn, vậy thì cõi thiên địa này sẽ do ta quản, nếu ta bại, vậy xem như cũng không uổng một kiếp nhân sinh hảo hán anh hùng! Chư thần - ma, các ngươi có dám cùng ta kề vai? Đánh một trận vang danh sử sách, để cho sau này mỗi khi nhắc đến, chúng sinh đều phải hãi hùng khiếp vía!
HỐNGGGGGGG!!!
- CHIẾN! QUYẾT CÙNG CHÍ TÔN XÔNG PHA!!!!
Một loạt âm hưởng hòa quyện vào nhau, chư thần - ma đồng thanh thét lớn, khí thế như đạn pháo, vang dội cả một vùng trời.
Lơ lửng giữa trời cao, thanh niên ấy tỏa ra khí phách như một vị thần, khắp người hắn phát ra kim quang sáng chói, chiến ý như sóng biển cuồn cuộn xông lên tận trời cao. Chúng sinh hò hét, những kẻ điên cuồng lần lượt được thanh niên dẫn lối, đạp mây tiến vào cổng trời, chuẩn bị huyết chiến một trận với kẻ được mệnh danh là chí cao thần linh.
Hùng Bá Một Cõi,
Độc Tôn Vạn Giới.
Ngạo Nghễ Với Trời,
Ai Cản Được Ta?
Thiên Địa vì bốn câu thơ ấy mà biến sắc, phong vân động nộ, bôn lôi, vũ bão ẩn hiện, lấp lóe bên trong những tầng mây.
...
Rồi những hình ảnh đó chợt bị cắt ngang, một cảnh tượng khác được chiếu lên, Toàn thấy thanh niên kia phút cuối chợt nở một nụ cười mãn nguyện, sau đó lại lắc nhẹ đầu, có chút không phục. Bảy quái thú luôn theo sau hắn một bước cũng không rời, lúc này trạng thái của chúng đã như đèn cạn dầu, tàn tạ hết sức, có lẽ không bao lâu nữa sẽ phải đối diện với cái chết.
- Khặc! Các ngươi có hối hận không?
Thanh niên kia hộc máu, nhìn bảy con thú, trong mắt lóe lên nét ấm áp, nhẹ giọng hỏi.
Nhưng không có tiếng đáp trả.
Bảy con thú dùng chút hơi tàn còn sót lại, lê lết bò tới bên cạnh hắn, rúc đầu vào người của chủ nhân, cọ nhẹ. Cuối cùng chúng lần lượt nằm xuống, hơi thở đã không còn, chính thức tuyệt mệnh.
- Ài!!! Khổ cực cho các ngươi rồi! Chờ đã! Trên đường tới Nại Hà Kiều còn có ta nữa mà!
Hai tay dang rộng ra hết cỡ, ôm trọn bảy con thú vào lòng, người thanh niên thở dài một hơi, trút bỏ hết sầu bi của một kiếp này, cùng chúng thú quy tụ trên đường đi xuống âm giới.
Hắn vừa tắt thở, một bóng xanh đột nhiên xuất hiện, nhìn thanh niên ôm xác bảy con thú mà trong mắt lóe lên vẻ luyến tiếc. Kẻ này lưu luyến hướng những cái xác phất tay, đánh ra quy tắc vô lượng, biến những cái xác thành bụi phấn màu vàng, để cho gió cuốn đi vào hư vô.
- Ài! Thật đáng tiếc! Khó khăn lắm mới tìm được một đối thủ ngang tầm như vậy, đấu với nhau suốt bảy kiếp, như một thói quen, cứ sau mỗi lần luân hồi, chỉ cần hắn thức tỉnh được kí ức kiếp trước, liền sẽ tự động tìm đến ta, lâu dần trở thành một hảo hữu, thiên thu cô độc, ta chỉ có hắn bầu bạn, vậy mà hiện tại phải tôn trọng cái quyết định vớ vẩn của hắn, trơ mắt nhìn hảo hữu chết đi. Đúng là một tên điên! Hi vọng ngươi sẽ đến tìm ta vào một ngày không xa!
Bóng xanh biến mất, cảnh quan thứ bảy cũng sụp đổ, hiện ra một vùng thiên địa mới. Cảnh quan thứ tám hé mở.
“Haizz! Đúng là không uổng một kiếp người!”.
Cảm xúc của Toàn lúc này có thể nói là rất phức tạp, hắn bị người thanh niên đầy nhiệt huyết, sức sống kia tác động mạnh mẽ vào sâu linh hồn. Nhưng chưa hết, những hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong cảnh quan thứ tàm càng khiến cho hắn trở nên xúc động lãnh liệt, gấp gáp phát điên.
- Chuyện gì đây? Thế này là thế nào?
Líu lưỡi, Toàn kinh ngạc nhìn chằm chằm màn ảnh trong cảnh qua thứ tám, hắn thấy bản thân mình từ bên trong khách sạn sang trọng bước ra, bên cạnh còn có một cô gái cực kỳ xinh đẹp đang ôm lấy cánh tay hắn, nũng nịu cười duyên, tươi như hoa mới nở.
“Đây? Chẳng phải là một trong những ả đàn bà từng tham gia cuộc hãm hiếp thê thảm đó sao? Đúng là nàng ta rồi, cái cảnh này nhìn quen quen, hình như trong quá khứ, trước lúc bị bắt, ta có cùng nàng đi khách sạn để ân ái, lừa tiền một phen a! Quái lạ, sao ta lại có thể nhìn thấy kí ức của chính mình trong lúc này nhỉ?”
Hắn vò đầu suy nghĩ, đầu óc lúc này là một mớ rối bời. Không chỉ có mỗi một “cảnh quen thuộc” kia, mà toàn bộ “cảnh quen thuộc” về hai mươi nữ nhân xinh đẹp bị hắn lừa gạt đều xuất hiện qua trên màn ảnh.
Cơn đau đầu ập đến bất chợt do suy nghĩ quá mức, não trở nên nóng hổi, khiến cho Toàn lâm vào hôn mê, bất tỉnh.
Không biết qua bao lâu, hắn dần tỉnh lại trong trạng thái mệt nhoài, ý thức mơ hồ, hai mắt lờ mờ, nhưng ngay sau đó, đôi mắt lờ mờ của hắn bỗng trợn tròng trợn trắng như thể muốn rớt ra ngoài. Cả người thoáng cái tỉnh táo hẳn ra.
Trước mắt hắn thấy...một cặp tuyệt sắc mỹ nhân với làn da trắng mịn màng, từ đầu xuống chân không một mảnh vải che thân, lại còn bày ra vẻ e thẹn ngượng ngùng khi đang đứng ôm nhau trong tư thế cực kỳ hấp dẫn.
Bạch Ngân, Bạch Dung đã hoàn thành quá trình tái sinh, thân thể căng mọng tràn đầy sức sống, ngoại hình phát sinh thay đổi lớn khiến cho hai nàng thoáng ngỡ ngàng, sau đó liền vui ve mừng rỡ vì bản thân đã khôi phục lại dáng vẻ lúc còn sống. Ngay cả hai nàng là người trong cuộc mà còn phải ngơ ngác, huống chi là một kẻ vừa mới tỉnh lại sau cơn hôn mê, làm sao Toàn có thể nhận dạng ra các nàng được.
Đôi mắt sáng như đuốc, hắn nhanh chóng soi khắp các bộ phận trên cơ thể của hai nàng mỹ nhân.
Chất dịch sền sệt màu trắng đục như sữa đặc, từ trong đám lông đen ở vị trí giữa hai đùi các nàng chảy ra, kéo dài xuống tận nửa đùi, dính vào làn da trắng hồng.
Toàn chỉ cần liếc sơ qua liền có thể nhận biết chất dịch trắng đục đó là tinh hoa của đàn ông, nhưng mà hai con mắt đang bị thân thể nóng bỏng của hai nàng kích thích nên cứ dán mắt vào mà nhìn, không còn đầu óc đâu mà suy nghĩ nữa, cho nên hắn không phát hiện được sự tình không hợp lí.
-Ngươi nhìn đủ chưa? Tém tém nước miếng kìa!
Giọng nói ngọt ngào có phần hơi hung dữ một tí cất lên.
Bạch Ngân tay ngọc khẽ quất một cái, tức thì có làn gió nhẹ lướt qua, hiện ra hai tấm áo choàng màu đen, một cái được nàng khoác lên người, cái còn lại đưa cho Bạch Dung, nàng bối rối che đậy món vũ khí tuyệt sắc, gợi dục phong tình.
Bạch Dung thì không nói gì, nàng lúng túng buông tỷ tỷ ra, chụp lấy áo choàng khoác lên người, đôi mắt đen như bầu trời lúc vào đêm, tình tứ pha lẫn chút e thẹn hờn dỗi lườm Toàn một cái.
-Ặc...hai vị tiên nữ....à không...mỹ nhân...ta...l...lại càng không phải...ta...hai người các nàng thật đẹp...
Nuốt nước bọt một cách khô khốc, lưỡi mềm nhẹ nhàng liếm bờ môi nứt nẻ, Toàn có cảm giác khô khan cổ họng, miệng lưỡi khó có thể linh hoạt bình thường, tùy ý như thường ngày, ú ớ nói những câu khó hiểu, chất giọng hắn cứng nhắc và thô làm cho gương mặt của Bạch Ngân, Bạch Dung vốn đang ngượng ngùng cũng phải toát lên ý cười, miệng nhỏ với đôi môi cánh hoa đào nhếch nhẹ, hơi chu ra một chút tỏ vẻ thích thú nhưng nhanh chóng được các nàng thu liễm, sự đáng yêu trên gương mặt mỹ lệ chỉ thoáng cái xuất hiện như một cơn mưa phùn tháng bảy, đến rất nhanh mà đi cũng rất nhanh.
Gò má ửng hồng hây hây, kéo dài một mảng đỏ rực xuống tận cổ, tỷ muội họ Bạch bối rối không dám nhìn thẳng vào hai mắt của Toàn, chỉ biết cúi mặt, mắt nhìn xuống chân, vân vê hai đầu ngón tay trỏ.
Giai nhân như lệ mỉm cười trong tích tắc,
Tựa như vạn hoa khoe sắc trong vô hạn thiên thu.
...
Bối rối qua đi, một lúc sau rốt cuộc tỷ muội họ Bạch cũng bớt ngại ngùng, bắt đầu kể lại tất cả sự việc kể từ khi Toàn bất tỉnh cho hắn nghe, có điều các nàng kể tới đoạn ân ái thì hai mặt nhìn nhau, giọng bỗng nhỏ dần, cuối cùng là lí nhí như tiếng muỗi kêu.
-Hít hà, không ngờ tà khí của ta lại có tác dụng thần kỳ như vậy!...Thơm quá! Đúng là hương thơm trên cơ thể của tiên nữ thì có khác, ơ...nhưng hồi nãy hai người các nàng đang là cương thi, cảm giác ân ái không rõ ràng cho lắm, môi thì khô, răng thì dài, da thịt không có đàn hồi co dãn...thôi thì ba người chúng ta làm lại một nháy, cho thỏa mãn đam mê...à không, cho đôi bên được tận hưởng lại cái cảm giác chân thực nhất!
Toàn liếm liếm môi, nuốt nước miếng ực ực, yết hầu nhấp nhô dữ dội, hắn xoa xoa mu bàn tay, cười dâm tà, tay trái ôm eo cô chị, tay phải kẹp eo cô em, dịu dàng kéo cả hai vào lòng.
-Làm lại? Ngươi đi chết đi! Đồ đểu!!!
- Bại hoại, tên hư đốn!!!
Binh!!!
Binh!!!
Không đợi ma trảo của hắn triển khai, Bạch Ngân, Bạch Dung tức thì đã động thủ, chủ động lao tới nhưng không phải là hiến dâng, mà là cho hắn hiến máu! Tẩn cho Toàn mấy bạt tai đau điếng.
Bạch Ngân tay ngọc suông đuột khẽ vươn, bàn tay nắm lại thành một quả đấm nhỏ bé, xinh xinh nhưng đầy uy lực, bá đạo nện ngay mắt trái của Toàn, thôi xong! Đứt mẹ bóng đèn rồi còn gì! Cô chị dữ dằn như thế, thêm cô em cũng không phải dạng vừa, ngay ngắn “tô màu” thêm con mắt phải của Toàn cho đều một cặp!
- Chết này, cho ngươi chừa cái tật háo hắc nhá, ahihi, tỷ tỷ, chúng ta xem coi ai sẽ là người đánh hắn ngất xỉu trước?
Bạch Dung tinh nghịch lém lỉnh, đưa tay vặn cái lỗ tai của Toàn, đắc ý nháy mắt với Bạch Ngân.
- Được thôi! Như muội mong muốn!!!
Bạch Ngân thoải mái nói, xong liền bắt đầu đánh đập không nương tay.
-A ui, bạo lực gia đình, bạo lực.....gi....
Tội cho thanh niên Toàn, chỉ biết kêu gào trong vô vọng.
-Còn la một tiếng nữa thì đừng trách tại sao ta vô tình!
Thấy hắn la oai oái, Bạch Ngân nhất thời tức tối, giọng nói rét lạnh vạn phần, lòng bàn tay khép lại thành chưởng, làm tư thế đảo đảo qua giữa hai chân Toàn, mô tả động tác cầm dao cứa mạnh, sau đó nhìn hắn cười một cách nghịch ngợm, đầy vẻ khiêu khích.
Bên cạnh, Bạch Dung thấy Toàn bị tỷ tỷ hù dọa đến mức xanh cả mặt, hai hằm răng đập cầm cập vào nhau, nàng thích thú hướng tỷ tỷ giơ ngón cái lên, khóe miệng vẽ lên một đường cong, chu môi nhìn Toàn.
Nụ cười ma mị của Bạch Ngân nhanh chóng hiện ra trước tầm quan sát của Toàn, kèm theo ánh mắt chờ đợi rạo rực của Bạch Dung đang quan sát làm cho hắn phải nuốt lại những lời sắp nói vào ngược lại trong bụng, trên trán mồ hôi hột to như đầu đũa, tuôn ra như mưa.