Trong không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng thì thầm giữa ba con người khe khẽ vang lên.
- Ài! Tổn hại thật nghiêm trọng, e là thần cấp Luyện Dược Sư nếu có mặt ở đây cũng không thể cứu chữa được.
Bạch Ngân thở dài, buông cánh tay của Toàn ra, giọng nói hụt hẫng, mắt phượng long lanh áy náy nhìn thanh niên, nói gì thì Toàn cũng là ân nhân cứu mạng hai tỷ muội nàng khỏi hiểm họa, giờ thì hay rồi, hai nàng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn ân nhân vì cứu các nàng mà biến bản thân mình thành một phế nhân.
- Tỷ tỷ! Làm sao có thể nghiêm trọng như vậy được? Chẳng phải chỉ là toàn bộ kinh mạch bị đứt gãy thôi ư? Không lẽ với kinh nghiệm luyện thuật cả đời của tỷ, lại thêm sự giúp sức của muội, dùng toàn bộ đế khí còn sót lại của hai chúng ta, tiến hành chữa trị thân thể cho hắn há lại không có hi vọng?
(*Luyện Thuật Sư: Bao gồm cả thuật luyện dược và thuật luyện khí, người thông hiểu được cả hai loại thì được gọi là Luyện Thuật Sư, nếu biết một trong hai loại thì gọi là Luyện Dược Sư hoặc Luyện Khí Sư).
Bạch Dung dại ra, giọng nàng thất lạc, gắt tỷ tỷ một cái, sau đó vội vàng chụp lấy cánh tay mềm mại của Bạch Ngân, lắc lắc nhẹ.
Bạch Ngân cũng nhìn lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, tựa hồ sẵn lòng làm ra một quyết định nào đó.
- Haha, sống chết có số, phú quý do trời! Bạch Dung, nàng đừng làm khó Bạch Ngân nữa, với kinh nghiệm Luyện Thuật Sư cấp chín của nàng ấy, dù có đế khí phụ trợ cũng vậy thôi, cũng hoàn toàn không thể chữa trị được kinh mạch đã tổn hại của ta đâu! Yên tâm! Trước giờ ta chỉ tin vào năng lực của bản thân, ta tự nhiên có cách khôi phục lại thân thể.
Thấy hai tỷ muội họ Bạch trở nên trầm tư, im lặng không nói một lời, làm sao mà Toàn không biết trong lòng các nàng suy nghĩ điều gì, hắn nở một nụ cười cợt nhả, giọng nói có phần cảm kích cất lên, ý muốn cảm ơn lòng tốt của hai tỷ muội bọn họ.
Nghe hắn nói vậy, Bạch Dung chợt mừng rỡ nhưng bất quá nàng lại xụ mặt xuống, ai mà không nhận ra những lời ấy của Toàn, đơn giản chỉ là hắn muốn trấn an các nàng mà thôi!
Tuy nhiên...
Bạch Ngân thì lại khác, nàng kinh ngạc nhìn Toàn, thấy khuôn mặt của thiếu niên thấp thoáng vẻ bất cần, trong nội tâm thầm nghi hoặc, lóe lên một vài ý nghĩ sâu xa.
- Đúng như những gì ngươi nói, khắp nơi bên trong cơ thể ngươi lúc này tràn ngập một loại lực lượng thần thánh, mạnh mẽ đến đáng sợ, e là còn vượt trội hơn cả gia chủ của Bạch gia chúng ta năm xưa, dù là chỉ tồn tại một chút cực kỳ ít ỏi, nhưng thần lực vẫn là thần lực, không có tu vi ngang ngửa với thần, hoặc không có thần lực mạnh tương tự thì không thể nào phá giải được.
Bạch Ngân nhẹ nhàng và lưu loát nói, ánh mắt của nàng càng sáng hơn khi thấy thái độ của Toàn, hắn vẫn một mực trầm tĩnh, không hề giật mình khi nghe những gì nàng nói ra, giống như là hắn đã sớm biết rõ. Chuyện này làm cho Bạch Ngân âm thầm khiếp sợ, nàng không dám tin, nói đúng hơn là không tin, hắn, một thanh niên mới có mười mấy tuổi đầu, tu vi chỉ là Niết Bàn Cảnh trung kỳ, hơn nữa lúc này đã là một phế nhân, làm sao có thể biết được những chuyện về “thần” cơ chứ?
“Bình tĩnh, ta phải bình tĩnh! Chắc chắn là hắn đang giả bộ, trông hắn lúc này thật đáng ghét!”.
Âm thầm trấn an bản thân, Bạch Ngân dẹp bỏ hết những suy nghĩ rối rắm về Toàn, tiếp tục thì thầm nhỏ giọng với muội muội ở bên cạnh.
Nhưng có lẽ Bạch Ngân đã quên mất một chuyện hết sức quan trọng, Toàn chính là kẻ có thể thi triển ra thần kỹ khi đang ở cảnh giới Niết Bàn, một nghịch lý không hề tồn tại ở trên đời, từ trước tới nay chưa từng có ai làm được như hắn cả. Hơn nữa bản thân hắn còn biết rõ, nắm giữ pháp quyết của thần kỹ, sau khi đánh ra thần kỹ vẫn có thể bảo toàn được tính mạng.
Một lúc sau.
- Nếu như ngươi đã nói thế, vậy chuyện đó để sau hãy tính, trước tiên chúng ta tìm cách thoát khỏi địa đạo, đi lên mặt đất xem thử!
Bạch Ngân cắt đứt dòng suy nghĩ, nàng quyết định rời khỏi nơi này, với ý muốn trở lại mặt đất, tìm cách để thoát khỏi Kim Ô bí cảnh.
Gợi ý của nàng nhanh chóng được chấp thuận.
- Vậy còn thứ này?
Bạch Dung có chút chán ghét, chỉ về hướng cái xác của Khuất Dạ.
- Khà! Nàng không nhắc thì ta cũng quên mất! Một thân bảo bối như thế này, nếu không thu lại thì hơi phí!
Đoạn Toàn bước đến bên xác Hoàng Kim Cương Thi, ánh sáng ở ngón tay giữa lóe lên, thu cái xác khổng lồ vào bên trong nhẫn trữ vật.
Dù cho mất hết tu vi, linh hồn bị thương nặng, nhưng mà hắn chưa có phế hoàn toàn, hồn lực cơ bản vẫn điều khiển được khả năng thu giữ vật thể của nhẫn không gian.
...
Ba người chuẩn bị rời đi thì một đám cương thi bất ngờ xuất hiện, cả ba bị bọn chúng cản đường.
Dẫn đầu là hai tên cương thi tóc đỏ, tóc xanh, thân hình nổi lên cơ bắp vạm vỡ.
- Haha, êy da! Xem ta phát hiện ra cái gì đây? Ba tên nhân tộc, hai con nhóc trắng trẻo cùng một thằng “thỏ đế” lại ở chung với nhau, trên đời này làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, hặc hặc! Không đúng? Các ngươi làm sao có thể xâm nhập vào địa đạo dưới sự canh gác nghiêm ngặt của bọn ta được?
Tên cương thi tóc xanh cất giọng, dường như hắn không nhận ra Bạch Ngân và Bạch Dung. Không nhận ra cũng đúng thôi, bởi vì sau khi tái sinh, hai nàng khôi phục lại được diện mạo trước đây, nhan sắc như thiếu nữ mới đôi mươi, ngay cả Toàn còn không nhận ra được, huống chi là những kẻ này lúc còn sống vốn chưa từng nhìn thấy qua diện mạo thật của tỷ muội họ Bạch. Trong hốc mắt tên cương thi tóc xanh có ngọn lửa kì dị xanh thẫm nhảy nhót, chỉ hơi nghi ngờ một chút, sau đó lại chăm chú nhìn về vị trí nơi hai đùi trắng nõn nà lấp lóe sau mép áo choàng của tỷ muội họ Bạch.
Dâm ý bừng bừng, tên tóc đỏ và đám còn lại cũng không ngoại lệ.
Bóng dáng gầy gò cao lêu nghêu, lững thững chui qua khỏi lỗ hổng ở vách đá, nguyên hình dáng dấp của kẻ này chình ình hiện ra trước mắt Toàn, đó là một con cương thi có đầu tóc dài màu lam, khuôn mặt do bị ôxy hóa mất nước nên hóp khô, làn da xám xịt dán sát vào xương gò má, trong hai hốc mắt hắn là một đôi quỷ hỏa nhãn cầu, nhúng nhảy như đốm lửa của ngọn đèn dầu, môi dày thâm màu tím đen, hắn nhếch miệng nói chuyện mà thi khí lục sắc như từng làn khói từ bên trong miệng thổi ra, ở hàm trên có một đôi răng nanh màu tím dài hơn hai đốt tay, nhọn như lưỡi dao găm, diện mạo dữ tợn, ngũ quan hổ báo tạo cho người nhìn cảm giác đáng sợ mười phần, tiếc là ở đây không có ai sợ hắn cả.
-Hửm? Hai nàng mau nhìn xem, ở dưới này có nuôi chó kìa! Loại súc vật có hình dáng xanh xanh lạ lẫm như vậy! Nên hay không? Bắt vài con về cho nó giữ nhà?
Toàn với bộ mặt tỉnh bơ, hai tay chống nạnh hướng Bạch Ngân, Bạch Dung nháy mắt một cái, giọng nói đầy vẻ châm chọc, giễu cợt. Hắn rất không thích những nam nhân khác đặt ý đồ ngấp nghé với “đàn bà” của mình, dù cho mấy tên trước mắt có là cương thi đi nữa thì cũng không ngoại lệ.
Sau vụ Khuất Dạ, lúc này lại xuất hiện thêm một đám cương thi tương tự họ Khuất, tổng cộng có 9 tên, có lẽ là một nhóm cương thi được phân công đi tuần tra các địa đạo, nhằm tránh cho những kẻ ở địa bàn khác xâm nhập vào lãnh địa.
“Hừ, bản thân đã là một phế nhân, miệng lưỡi lại tru trơn như vậy, bộ ngươi không sợ bị giết chết hay sao? Nói cho ngươi biết một tin tức xấu, chín tên kia trước khi chết đều là cường giả đế cấp đấy! Hơn nữa thực lực lại không thua gì Khuất Dạ đâu. Đặc biệt là tên tóc đỏ và tên tóc xanh kia, lúc còn sống đều có tu vi Đại Đế Cảnh đỉnh phong, hơn nữa còn là huynh đệ song sinh!”.
Cái giọng ngọt lịm pha lẫn chút trêu chọc của tỷ muội họ Bạch luân phiên truyền vào đầu Toàn, đây là một cách truyền âm nhập mật mà chỉ cao thủ thực sự mới có thể thực hiện được.
“Xời! Tưởng gì! Không phải là tu vi của hai nàng đã khôi phục tới Dung Hợp Cảnh rồi ư? Sau khi được tà khí hỗ trợ, dung hợp linh hồn cùng thể xác thì một lần nữa sống lại, mặc dù không thể ngăn chặn lại đám này, nhưng mà nếu bỏ chạy thì dư sức rồi?”.
Đáp lại hai nàng, Toàn cũng dùng phương thức truyền âm nhập mật, hơn nữa cách của hắn xem ra còn lợi hại hơn so với hai nàng nhiều lần, điều này làm cho Bạch Ngân, Bạch Dung giật mình, trong lòng càng sinh ra tò mò đối với thân phận của thanh niên “tình một đêm” này.
“Không ngờ ngươi cũng biết truyền âm nhập mật, ngươi lại có thể nhìn ra được tu vi của chúng ta? Hơi bất ngờ nha! Tuy nhiên những gì ngươi nói chỉ đúng tầm 50% thôi, tỷ muội chúng ta dĩ nhiên có thể dễ dàng thoát khỏi đám cương thi này, nhưng đó là trong trường hợp không có mang ngươi theo, ờm, xem ra cũng hợp lý, thế nên ngươi ở lại bầu bạn với đám này nha, chúng ta đi trước đây, hihihi!”.
Bạch Ngân, Bạch Dung tuy bất ngờ nhưng vẫn không quên trêu chọc Toàn, đối với hai nàng hình như 9 tên cương thi trước mắt không có bao nhiêu uy hiếp, còn Toàn, sau khi bị các nàng đùa giỡn một hồi thì sắc mắt trở nên vô cùng khó coi, hắn thấy tỷ muội họ Bạch nhón chân, liền tưởng các nàng thực sự muốn bỏ hắn ở lại đây, tay chân vội vàng quýnh quáng hết cả lên. Hấp tấp nắm lấy tay của Bạch Ngân, Bạch Dung, kéo kéo lại, để hai nàng kẹp hắn vào giữa!
“Hả! Bình tĩnh, bình tĩnh! Khuất Dạ có tu vi Dung Hợp Cảnh trung kỳ, mà chín tên này hiện tại cũng như vậy, điều này nói rõ lúc trước bọn chúng hẳn là kiêng kị trận pháp áp chế, nên chỉ dám nâng tu vi lên tới chừng này, nếu nâng cao hơn nữa, chỉ e là đã sớm bị uy lực của trận pháp diệt sát. Mà các nàng ngay lúc này tu vi cũng là Dung Hợp Cảnh, hai người mang theo ta chạy trốn hình như cũng không có khó khăn bao nhiêu há?”
Toàn đổ mồ hôi hột, lém lỉnh tìm lời lẽ để cầu mong sự giúp đỡ từ hai người đẹp. Kết quả cuối cùng cũng lay động được đối phương.
“Tỷ! Đừng ghẹo hắn nữa!”
Bạch Dung truyền âm cho tỷ tỷ, sau đó quay sang nhìn Toàn, che miệng cười khúc khích. Hai “bình sữa” no tròn trước ngực nàng vì vậy mà rung rinh theo tiếng cười, làm cho Toàn cùng chín tên cương thi miệng lưỡi khô khốc, nặng nề thở một cách nặng nhọc.
“Hứ! Đây là do muội muội của ta muốn giúp ngươi, nếu là ta, ta liền ném ngươi qua cho mấy tên kia xử lý! Tạm thời tình huống chỗ này lấy ngươi làm chủ, tỷ muội chúng ta không thể bộc lộ thân phận được, nếu không, tai họa ngập đầu sẽ nhắm đến cả ba người. Tà khí có thể giúp cho cương thi tái sinh, trở thành người sống, hiện tại chưa biết có lưu lại ẩn họa ngầm hay không nhưng đây tuyệt đối là một chuyện kinh thiên, nếu lan truyền ra bên ngoài, hậu quả chắc ngươi cũng hiểu rõ nha?”.
...
- Ê! Tụi bây chém gió xong chưa? Đợi hơi lâu à nha!
Tên cương thi tóc đỏ hình như đã không chịu được nữa, mặc dù hắn không nghe được ba kẻ phía trước nói gì, nhưng với thái độ xem thường người khác, coi bọn hắn như không khí thì đối với ba kẻ kia đáng xử tội chết.
- Mọe mày, tưởng đông người thì ngon hả? Có giỏi thì tới đánh tao đi! Đừng ở đấy mà vênh váo!