Chương 25: vụ án (p3)

Takada Ichigi xoa xoa giữa mày: “Cẩn thận nghĩ lại, ví dụ như trên người Honde Taichi có mùi gì không?”

Phía trên có mệnh lệnh khẩn, yêu cầu bọn họ trong một tuần điều tra xong cái án kiện này, Takada sợ thời gian càng kéo dài càng dễ quên các chi tiết nhỏ, cho nên mới nhanh chóng tìm tời Saori.

Saori cẩn thận nghĩ lại, mùi hương….

Trước mắt cô lúc này có thể hình dung ra những đường cong trong suốt, giống như các đồ hoạ game, đem các tin tức phân loại.

Bốn ngày trước, Honde Taichi, hiện trường vụ án bắt cóc, công nhân trong phòng nghỉ.

Mùi máu tươi, tro bụi, trên người đứa bé có mùi sữa, còn có mùi hơi chua của thuốc, nghĩ như thế nào cũng không thể pha trộn ra mùi hương hoa tương tự.

Nhưng nhắc tới mùi hoa, lại giống như có một cảm giác quen thuộc lướt qua.

Saori một lần nữa nhớ lại hồi ức trước đó, đột nhiên cảm giác nắm bắt được thứ gì đó trong đầu--- cô hình như có ngửi tới mùi hoa này ở đâu đó!

“Toru, ông có khoẻ không?”

Hiromitsu quơ tay trước mặt cô, biểu cảm hiện rõ sự lo lắm, “Quá mệt mỏi?”

Ở trong mắt người ngoài, cậu thanh niên tóc đen không biết đang thẫn thờ cái gì, khuôn mặt vốn đã có giấu hiệu thiếu máu nay càng thêm trắng bệch, tình trạng có thể nói là có thể tuột huyết áp ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Hiromitsu nghĩ nghĩ, dứt khoát cởi áo khoat của chính mình ra, khoát ở trên người Saori, vừa khoát vừa nghĩ tay cô lạnh như vậy, chắc là cơ thể thuộc tính hàn.

Takada Ichigo cũng lộ ra cảm xúc áy nấy: “Xin lỗi, là do tôi đã quá luốn cuống rồi,”

“Không có việc gì!” Saori lấy lại tinh thần, ngón tay nhanh chóng đánh trên bàn phím di động, “cảnh sát Takada, ngày hôm qua ở bệnh biện có xảy ra một vụ án là do ông phụ trách sao?

Takada: “A, đúng, nhưng bởi vì đối tượng hiềm nghi có hộ tịch ở Beika, nên làm thủ tục gặp rất nhiều phiền toái, buổi chiều mới kết thúc thẩm vấn, nghi phạm vẫn đang ở trong phòng chờ thẩm vấn.”

“Tình huống của con gái hắn như thế nào vậy?”

“Là uống thuốc tự sát.” Takada lắc đầu, cuộng lại nắm đấm tay, “Bệnh trầm cảm.”

“Vụ án này có thể không có gì quá đáng ngờ, Nakano Mina phát bệnh tự sát, bố của cô tên là Nakano Tarou không tiếp nhận được sự thật này, quá bức xúc nên mới đến bệnh viện tìm kiếm trợ giúp.”

Saori tiếp tục hỏi: “Nakano Mina bao nhiều tuổi rồi? Học ở trường nào? Bác sĩ tâm lý chữa bệnh cho là ai?

Takada: “16 tuổi, trường cấp ba Teitan, bác sĩ tâm lý….”

Cảnh sát có chút nhớ không rõ, tạm thời ngưng lại.

“Mùi hoa.” Hiromitsu mở miệng, “Ở bệnh viện, tới điểm gần thi thể của Nakano Mina, tôi có thể ngửi được một mùi hương hoa sơn chi nhàn nhạt!”

Gần như là cùng thời điểm Hiromitsu trả lời, Saori nhan chóng giơ lên di động: “Người bác sĩ tâm lý kia, sẽ không phải cũng là Munemura Masato nhỉ?”

Động tác của hai người đồng bộ quá mức, làm cho Takada tiếp thu 2 nguồn thông tin cũng một lúc có điểm không hiểu ý cho lắm, biểu tình tiếp theo lại trở nên kinh ngạc.

“Đúng vậy, đúng…. Là Munemura Masato!” Hắn đánh vào đầu mình một cái, có chút không thể tin tưởng nói, “Cho nên là nói, hai vụ án này kỳ thật là có liên quan đến nhau, hơn nữa đối tượng hiềm nghi của cả hai vụ án đều là cùng một người, là vị bác sĩ tâm lý kia!”

Saori thu lại di động, dùng một tay khác kéo lên áo khoát của Hiromitsu. So với cảm giác lạnh lẽo từ lúc ban đầu đến giờ, thì nhiệt độ của áo khoát mang theo được phủ lên người làm cho cô có chút không thích ứng được, cảm giác bả vai hơi nặng, nhưng dù sao cũng là hảo ý của bạn học, cô không thể cự tuyệt được.