Chương 2: Sơ lược (2)
Sau khi ăn xong hắn lủi thủi đi về, trên đường về hắn vô cùng buồn rầu, tủi thân, quanh thân hắn bao bọc một bầu không khí chán nản, ủ dột, khi đi ngang một tiệm net khá lớn thì bỗng dưng có tiếng nói khàn khàn gọi hắn lại: " Này nhóc con…"
Hắn giật mình, thoát khỏi cái bầu không khí ảm đạm do tâm hắn tạo nên, quay đầu tìm kiếm nơi phát ra giọng nói đó. Đứng phía sau hắn là một ông chú khoảng 30 tuổi trông khá vạm vỡ, gương mặt có 1 vết thẹo dài kéo từ mi mắt phải đến gò má, hắn hóa đá ‘555555 gặp chuyện rồi 555555 thánh thần thiên địa ơi.. baba and mama ơi thường ngày ngay lúc nguy cấp mọi người hay phù hộ con mà sao ngay bây giời lại hết linh rồi 55555 làm sau đánh lại hắn để bảo vệ số tiền còn lại đây’ (thanh niên ngươi quá lo lắng rồi -_-). Hắn nuốt ngụm nước bọt rồi nói.
"Chú đẹp trai, chú gọi cháu có chuyện gì?"
Nhìn bộ dáng khiếp sợ của hắn người đàn ông kia có chút buồn cười, lại nổi lên lòng trêu chọc hắn.
"Đẹp trai??? Nhóc đang giỡn mặt ta ư??? Lại dám gạt ta, nhóc muốn ăn mấy đòn" Nói rồi người đàn ông kia giơ nắm tay lên đe dọa. Sơn đổ mồi hôi nghĩ ‘sau kì vậy thường thì những tên như vậy hay cười rồi bỏ qua mà hay là hắn ý thức được dung mạo mình xấu nên khi mình khen hắn nổi quạo’. Hắn khóc không ra nước mắt, nước mắt lưng tròng nhìn người đàn ông kia (tởm quá -_-|||), lấy hết can đảm nói:
"Chú không thích đẹp trai zậy cháu gọi chú xấu trai nh…ấy ấy đừng giận cháu giỡn mà… chú gọi cháu có gì không? Nếu tiền thì cháu hết rồi chú tha cho cháu nhé?" Hắn chưa nói hết thì cảm nhận được sát khí lạnh lẽo bèn đổi giọng hỏi.
Người đàn ông kia nghe xong liền cười lớn, hắn ngu ngơ không hiểu thế nào thì người kia cất tiếng nói: " Ha..ha thú vị thật ha..ha..ha, mà nhóc cứ yên tâm đi ta kêu nhóc lại vì thấy bao quanh nhóc là một bầu không khí khó chịu có chút giống ta năm xưa, sau khi nghe nhóc nói zậy ta liền khẳng định ý nghĩ của mình đã đúng. Thế nào gặp chuyện xui xẻo hết tiền, không có việc làm nên buồn rầu phải không !".
Sơn nghe tới không lấy tiền liền thở phào nhẹ nhõm, nghe tới khúc sau hắn chợt cảm thấy buồn + tủi thân tuy rằng trước giờ hắn không hề có cảm giác ấy vì hắn đã quen nhưng người đàn ông này khiến hắn có chút quen thuộc hình như lúc nãy người kia nói hắn giống hắn lúc trước bèn gật đầu hỏi: "Vậy chú gọi cháu có gì không?".
"Ta thấy nhóc như zậy liền nhớ tới ta hồi đó. Hồi đó ta bla…bla…bla" Người đàn ông kia trả lời Sơn đồng thời cũng kể về chuyện xưa của hắn mà không hề nhận ra rằng hắn đã nói hơn một tiếng đồng hồ. Sơn cảm thấy trời đất quay tròn mém chút ngất đi nhưng hắn cố gắng tỉnh táo lại nghe vì sợ người kia đánh hơn thế nữa Sơn biết tại sao cảm thấy quen thuộc người kia đến zậy thì ra là do người đàn ông kia lúc cỡ tuổi hắn cũng gặp xui xẻo y chan hắn.
"Ách..khụ...khụ…Ta tên Dũng nhóc gọi ta Dũng ca hay Dũng đại ca đều được (khác nhau à????), ta thấy nhóc trông thật thà ngoan ngoãn nên tính mướn cháu giúp ta giữ cái quán net này vì dạo gần đây ta không có nhiều thời gian rảnh để trông coi nó. Lương thì 3,5 triệu/ tháng ta thấy cháu đang nguy cấp về tiền nông nên ta cho cháu nhận 2 tháng lương trước. Thế nào chịu không?" Thấy Sơn như muốn ngất đi thì Dũng ca cũng nhận ra mình nói đã hơn 1 tiếng bèn ho khan và đưa ra ý định của mình khi kêu Sơn lại.
Hắn ngẩn người, quay đầu nhìn quán net to lớn bên tay phải của hắn rồi nhìn Dũng kia thấy Dũng nhìn hắn bằng ánh mắt hiền hòa thì vành mắt nóng lên vội vã gật đầu nhận lời.
"Cháu đồng ý, cháu muôn ngàn lần, vạn lần đồng ý…. Cảm ơn chú…thật sự cảm ơn chú… cháu yêu chú chết mất oa..oa..ha..ha" nói rồi hắn nhào vào ôm lấy Dũng vừa cười vừa khóc.
Từ xưa đến nay ngoại trừ các sơ ra thì Dũng là người đầu tiên quan tâm hắn như vậy, hắn thề phải trông coi tiệm net thật đàng hoàng không phụ sự coi trọng và mong đợi của Dũng.
"Khụ..khụ..tuy được yêu thích thì rất tốt nhưng ta muốn mỹ nhân yêu thích cơ ai lại mong muốn ngươi chứ thằng nhóc kia mau buôn ta ra, tình cảm của mi ta không nhận được, mau buông ra thằng kia, bây giờ đang giữa đường đấy, mau mau buông ra…aaaaaa…danh dự của ta, trinh tiết của ta..aaaaaaa"Dũng thấy buồn cười, trêu hắn một tí nhưng ngay sau đó Dũng ca của chúng ta nhận ra rằng họ đang đứng giữa đường và có muôn vạn ánh mắt đang nhìn họ, một số cô gái thì mắt nhấp nháy ánh sáng nhìn họ, thậm chí Dũng còn nghe loáng thoáng ‘Oa thật là một chuyện tình đẹp quá’, ‘Cường công nhược thụ hay nhược công cường thụ vậy’, ‘Oa..Oa thật can đảm nha’, ‘ họ rốt cuộc tìm thất nhau’ hay ‘Quả nhiên chỉ có đờn ông mới mang lại hạnh chúc cho hay’, vân vân và mây mây,…nghe tới đó Dũng cảm thấy tim mình tan nát, gân xanh nổi lên muốn ngay tức khắc đập chết người đang ôm hắn cứng ngắt như giác mút.
"Ách…không..không phải đâu mọi người hiểu lầm rồi…"Sơn thoát khỏi trạng thái mừng rỡ và bắt gặp các ánh mắt xung quanh lại nhìn thấy gân xanh trên khắp khuôn mặt của Dũng thì tá hỏa, vội vàng giải thích. Nhưng đổi lại lời giải thích của hắn chính là những ánh măt đang nói ‘ ngươi không cần ngại chúng ta hiểu mà’ của tất cả nọi người. Sơn liếc nhìn Dũng bắt gặp được cái liếc xéo của Dũng liền đứng hình, xung quanh lại nổi lên đàm luận ‘Oa là liếc mắt đưa tình, tuyệt đối là liếc mắt đưa tình’,..v..v. Sơn khóc không ra nước mắt ‘ 55555 tui mới nhận được việc làm mà sao tự nhiên xảy ra chuyện này vậy 55555 công việc của tui 3,5 triệu của tui 555555’.
Như nhìn ra suy nghĩ của Sơn, Dũng thở dài nghĩ ‘cái vận xui quả nhiên cường đại’ rồi nhìn Sơn nói: "Thôi được rồi nhóc về đi, mai khoảng 8h30 nhóc lại đây anh dạy nhóc một số việc cần lưu ý cho việc trông coi cùng sửa chữa những thứ cơ bản, sau khi mọi việc hoàn thành thì nhóc chính thức trông coi tiếp anh, giờ thì nhóc về nghỉ ngơi cho khỏe đi".
"Anh không đuổi em sao?" Sơn giật mình khiếp khiếp hỏi lại.
"Thế nào nhóc muốn nghỉ hả?" Dũng trêu lại.
"Không rồi, tất nhiên không rồi, thanks anh, em về đây mai em sẽ đến đúng giờ, anh là cứu tinh của em, chúc anh ngủ ngon" Sơn lắc đầu như điên đồng thời cũng nói lời tạm biệt với Dũng, sau đó xách đít đi về nhà trọ của mình, trên đường về Sơn cảm thấy rất vui đồng thời cũng tin tưởng hơn vào một tương lai tươi sáng.
còn tiếp