Chương 3: 5 Năm Sau....chia Tay....hệ Thống

Chương 3: 5 năm sau....chia tay....hệ thống

Về đến nhà trọ Sơn liền đi tắm rửa rồi ngã xuống giường vắt tay lên trán nghĩ ‘quả nhiên nếu thường ngày may mắn của mình là E nhưng vào lúc nguy cấp thì may mắn của mình là A~EX, quả nhiên mình thường ngày là con của thương binh nhưng đến lúc nguy cấp thì là con của nữ thần mai mắn hị..hị, mai mình sẽ đi làm trong tiệm net rồi, vậy là mình có càng nhiều cơ hội tiếp xúc với anime, game, manga, vui quá...mình sẽ trở thành một otaku sơ cấp từ ngày mai :3’. Tuy sống trong cô nhi viện nhưng hắn vẫn tiếp xúc một số anime và manga tuy rất ít ỏi nhưng hắn lại yêu thích mê muội vào chúng hắn mong muốn được đọc nhiều hơn, biết nhiều hơn về thế giới đó, hắn muốn trở thành một tên otaku tuy rằng otaku thường hay bị người khác khinh bỉ, chê bay nhưng hắn lại yêu nó vô cùng vì tất cả các otaku tuy bị mọi người xem thường, ghét bỏ nhưng họ luôn hết mình vì anime không bao giờ từ bỏ nó cho dù bị mọi người nhận xét ra sao, đối xử như thế nào họ vẫn tiếp tục con đường otaku của mình khiến hắn vô cùng xúc động vì hắn cảm nhận được sự chân thành, yêu mến, kiên cường của các otaku. Đã biết đến anime, hắn đương nhiên biết đến anime nổi tiếng ‘Fate’.

Khi mới coi anime này hắn cảm thấy vô cùng đồng cảm với Lancer vì may mắn E của Lancer mà những lúc nguy cấp thì cái may mắn E ấy lại phát huy tác dụng khiến Lancer ‘hương tiêu ngọc vẫn’ cũng từ đó hắn luôn nghĩ rằng mình là con của Lancer chuyển kiếp (ảo tưỡng vỡi) cho đến một ngày nọ lúc hắn 8 tuổi, hắn đi ra ngoài mua ít đồ với sơ, trên đường về khi tới ngã ba lúc hắn cùng sơ tính quẹo trái đi về viện thì không biết từ đâu rớt trước mặt hắn một chậu hoa khiến hắn cùng sơ phải dừng lại. Lúc ấy hắn sợ hết hồn tưởng vận xui của mình lại phát tác nhưng sự việc ngay sau đó khiến hắn cùng sơ ngẩn ra. Một chiếc xe tải lớn với tốc độ kinh hoàng đâm vào nơi mà hắn cùng sơ sắp đi tới. Tuy khoảng cách chỉ khoảng 1m nhưng đó chính là khoảng cách giữa sự sống và cái chết. Sơ và mọi người kinh ngạc vô cùng vì sự việc diễn ra quá nhanh đồng thời cảm thấy kinh ngạc vì chậu hoa rớt trước mặt hắn làm hắn tránh 1 kiếp nạn.

Sau chuyện đó sơ tìm kiếm hắn và nói với hắn rằng: "Tuy thường ngày con vô cùng đen đủi nhưng vào lúc nguy hiểm nhất con lại có quý nhân phù trợ vận may đến nghịch thiên cũng như năm đó ta gặp được con vậy, nếu ta đến trễ một tí nữa thôi con đã không thể sống cho tới bây giờ được, nhưng lúc đó ta lại nghe thấy tiến khóc tuy rằng con chẳng hề khóc một chút nào, có lẽ các đắng trên phù hộ cho những tốt đẹp mà con đã làm, cũng có thể chính là sự trở che, phù hộ của cha mẹ con, vì vậy đừng tủi thân hay than trách số phận của mình, thượng đế luôn công bằng với tất cả mọi người". "Vâng thưa sơ, con đã biết" Hắn gật đầu, cảm thấy cuộc đời mình trở nên sáng sủa không ít, hắn cảm thấy chỉ cần sống sót liền tốt rồi.

Sơ mỉm cười nhìn hắn và đi ra ngoài để hắn lại. Cuộc sống của hắn vẫn tiếp diễn như bao ngày khác với may mắn E của mình nhưng vào lúc nguy cấp nhất thì mẹ nuôi hắn (nữ thần may mắn ấy) buff cho hắn rất nhiều, giúp hắn lần này đến lần khác thoát khỏi cái chết. Cũng giống như hôm nay vậy, khi hắn sắp hết tiền tiêu phải sống bùi sống bợ thì hắn lại gặp được Dũng. Nghĩ đến đó hắn đã rơi vào giấc ngủ lúc nào không hay, đồng thời hắn cũng cám ơn mẹ nuôi của hắn đã giúp hắn lần này.

Sáng hôm sau

"Oáp…. Chậc chuẩn bị đi đến quán nét "Hàng lâm" (mình rất dở trong việc đặt tên :P) làm việc thôi" nói rồi hắn xuống giường đi vệ sinh cá nhân, sau đó đi ăn sáng và đến quán net.

Quán net Hàng Lâm

"Ồ đến sớm nhỉ, mới 8h thôi mà"Dũng vừa mở của không lâu thì thấy hắn đang chạy đến, bèn chào hỏi một câu.

"Chào buổi sáng, Dũng ca" Sơn cười đáp lại.

"Chà có tinh thần ghê nhỉ, vậy bây giờ mình bắt đầu lun đi, anh sẽ chỉ nhóc một số việc cần lưu ý cho việc cai quản, một số thủ thuật nhỏ cùng với luyện cho nhóc một tay nghề sửa chữa đồ vật để sau này có hư khỏi tốn tiền mướn người sửa"Dũng nói với hắn. "Ặc… thì ra học sửa chữa vì lí do đó à" Hắn đổ mồ hôi nói.

"Thế anh trừ vào tiền lương của nhóc, nhóc khỏi học cái đó, chịu không? " Dũng cười khẩy quăn ra bài tẩy.

"Được rồi, anh thắng" hắn yểu xìu trả lời.

Thế là trong 2 tuần với trí thông minh của mình hắn đã học hết các món nghề của Dũng, hắn còn học được tay nghề nấu ăn đẳng cấp của Dũng nữa. Lúc đầu Dũng nấu ăn hắn vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn cũng hiểu ra, vì khi xưa Dũng luôn sống một mình hơn nữa cũng thiếu thốn tùm lum nên Dũng tự học nấu ăn cho đỡ khoảng ăn uống => luyện được một tay nghề nấu ăn đẳng cấp. Sơn thấy được tầm quan trọng của nó cũng xin Dũng chỉ dạy cho mình, trí thông minh + sự cẩn thận + bàn tay khéo léo Sơn thậm chí còn trò giỏi hơn thầy nhưng cũng từ đó việc nấu ắn ở tiệm net cho 2 người (khi đi làm về Dũng sẽ ghé lại tiệm net để ăn) bị Dũng quăn cho hắn, từ lau dọn đến sửa chữa đều do hắn làm. Nhưng khi hắn làm nhất là sửa chữa thì có Dũng ở bên vì cái may mắn E của hắn (bất hạnh a), đồng thời viêc mua nguyên liệu nấu ăn cũng giao cho Dũng vì có lần hắn đi mua rau cùng thịt về để nấu thì khi đến nhà hắn tính nấu thì không hiểu lí do tại sao rau hắn mua toàn sâu mặc dù lúc đầu hắn đã lựa chọn vô cùng kĩ càng, những con sâu loi nhoi, lúc nhúc hùng hổ gặm sạch tất cả số rau còn lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Còn thịt mà hắn mua về lại toàn giòi. Sau chuyện ấy Dũng đã hết nói nổi cái vận may E của hắn, tuy rằng lúc trước hắn cũng xui xẻo vô cùng nhưng ít nhất không thảm thương như hắn.

Thời gian không chờ đợi bất cứ ai, thấm thoát đã 5 năm trôi qua, Sơn đã 20 tuổi cũng trưởng thành và chính chắn hơn, hắn vẫn làm ở tiệm net, tiệm net vô cùng lớn nhưng mỗi ngày đều chật nít người. Ở vào lúc Sơn 17,5 tuổi thì Dũng cũng lấy được một cô vợ rất đẹp, cô ấy tên Nhung, Nhung không hề bận tậm đến vẻ ngoài của Dũng cũng như cái vận xui của Sơn mà xa lánh 2 người, khoảng 2 năm sau thì họ có được một cặp trai gái. Sơn vô cùng hâm mộ Dũng và chúc phúc cho người anh em, ân nhân của hắn. Dũng muốn đem tiệm net cho hắn nhưng hắn từ chối, đối với hắn mà nói Dũng giúp hắn, dạy hắn rất nhiều từ lúc 15 tuổi đã là một cái ân lớn hắn không biết trả thế nào, hắn chỉ có thể kinh doanh cho tốt tiệm net, hắn cũng học ít võ thuật trong người vì bảo vệ tiệm net khỏi những tên côn đồ cắt ké. Hắn cũng thường xuyên đi về viện thăm các sơ và giúp đỡ về tài chính từ số tiền hắn dành dụm mấy năm nay. Hắn cũng trở thành một otaku chân chính như những gì hắn mong ước.

Người ta thường nói thời gian thay đổi tất cả nhưng cái may mắn E của hắn cùng sự trợ giúp của mẹ nuôi hắn lại không hề thay đổi. À cũng không hẳn không có gì thay đổi, thay đổi lớn nhất trong cuộc đời hắn chính là HẮN CÓ BẠN GÁI. Hắn có bạn gái đó, hắn có bạn gái đó, hắn có bạn gái đó a~~~.

Nàng tên Nguyễn Mộng Tuyền, 18 tuổi, nữ (tất nhiên rồi), vô cùng xinh đẹp, hắn vẫn thường nghi ngờ về điều này vì cái may mắn E của hắn cũng làm hắn có một cô bạn gái xinh đẹp đến mức này sao??? Nhưng hắn lại nghĩ ‘không lẽ mẹ nuôi lo lắng mình không có con, có cháu cho nàng bế bồng, sợ rằng mình tuyệt tử, tuyệt tôn do cái vận xui mà ban cho mình cô bạn gái hoàn hảo đến zậy à???’ nghĩ tới đó thì hắn vô cùng bối rối. Nhưng rồi hắn cũng không thèm để ý đến nữa vì đối với hắn mà nói có bạn gái cũng rất tuyệt, tuy hắn yêu thích nữ nhân 2D nhưng hắn biết đó là điều không thể nào. Hắn cùng Tuyền biết nhau trong tình huống vô cùng củ chuối nhưng tình cảm của hai người vô cùng tốt, hắn yêu nàng, nàng yêu hắn (TG: cả hai yêu nhau, dắt tay nhau cả đời và happy ending….. ĐG: ném dép khốn nạn mau viết cho đàng hoàng không tụi này thiến mi….TG: vâng vâng).

Vào lúc tình yêu của 2 người lớn lao, hắn chuẩn bị đợi nàng xong tất cả việc học thì cưới nàng thời điểm thì cái may mắn E của hắn phát huy tác dụng của nó. Một buổi tối sau khi đi ăn cùng Tuyền về Tuyền bỗng dưng muốn ra công viên dạo hắn cảm thấy rất lạ đồng thời cái cảm giác bồn chồn từ sáng đến giờ + những hành động lạ của Tuyền hôm nay khiến hắn hoảng hốt nhưng vẫn dẫn nàng ra công viên.

Công viên

"Anh nè…" Tuyền ngập ngừng nói.

"Sao em? Sao anh cứ thấy em là lạ sao ấy?" Sơn trả lời và hỏi ngược lại, cái cảm giác bồn chồn ấy càng gia tăng.

"Em…"

"Em xin lỗi….Mình chia tay đi" Tuyền cắn răng nói ra lời ct.

"…"

"Mình chia tay đi" Tuyền nói thêm lần nữa một cách nặng nhọc.

"Em đang đùa sao… hôm nay đâu phải cá tháng tư" Sơn run rẩy nói, hắn không tin là thật.

"Em không đùa, em nói thật, em thích người khác rồi, người đó vô vùng đẹp trai, galang, giàu…."

"Đủ rồi…" Tuyền chưa nói xong đã bị hắn cắt đứt, từng lời nói của Tuyền như ngàn nhát dao đâm vào tim hắn khiến hắn đau đớn không thôi cũng làm hắn không để ý đến lời nói không hề có một tí linh hồn nào của nàng. "Mình chia tay đi" nói rồi Tuyền tháo bỏ chiếc nhẫn hắn tặng cho nàng đưa lại cho hắn rồi quay lưng bước đi.

Trên bầu trời mây đen kéo lại, gió thổi lên, báo hiệu cho một trận mưa lớn, nếu là thường ngày Sơn sẽ chạy nhanh tìm chỗ trú nhưng bây giờ hắn chỉ đứng im một chỗ, im lặng nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, chiếc nhẫn mà hắn tự tay làm tặng cho nàng. Bóp chặc chiếc nhẫn trong tay hắn, hắn cắn răng quay lưng chạy đi. Mưa cũng bắt đầu rơi xuống, những giọt mưa to nặng hạt quất vào mặt hắn tơi bời nhưng hắn không thèm để ý, vừa chạy hắn vừa gào lên "Ông trời ơi, từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi không làm điều gì sai cả, sao ông lại đối xử với tôi như vậy"

Hắn cứ chạy mãi chạy mãi,… sao đó "oạnh" "rầm", nhân vật chính của chúng ta vô cùng bung lụa đạp hột mít té lộn nhào, miệng cạp đấp. Hăn nằm đấy không đứng dậy, hắn chỉ lật ngửa lên nhìn trời cao đen thâm thẩm, từng hạt mưa rơi xuống mặt hắn. Sau đó hắn thấy một tia sáng đang chíu ngay hắn, hắn chỉ kiệp "À rế" liền hoa lệ bị tia sáng nện ngay người bất tỉnh đi. Lúc sắp ngất nghe loáng thoáng "Bùng…phân tích đã xong, hệ thống bắt được thanh niên xui nhất từ trước đến nay, đệ 23 hệ thống tiến hành dung hợp, dung hợp 10%.....40%....70%....100%, dung hợp đã xong dịch chuyển tức thời".