Edit: Gấu Mèo Biến Thái
Beta: Tịch Ngố
---
Vừa ngắm nhìn cánh tay, Mãnh Tử vừa hưng phấn nói: "Quá trâu rồi!”
"Lão Hứa, không tệ đâu, không phải viện nghiên cứu August chủ nghiên cứu y học kỳ dị? Sao lại bắt đầu làm chỉnh hình rồi? Mày mới đi bao lâu mà đã học được kỹ thuật như vậy rồi, giỏi lắm!"
“Không thể thiếu tiền đâu!”Hứa Trường Sinh nhấn mạnh.
Mãnh Tử cười cười ha ha, nhận tờ hóa đơn, sau khi nhìn rõ con số, hai tay run run: "OMG, một triệu!"
"Tiêu rồi, lão Dầu nhất định sẽ giết tao mất!"
"Khi đó, để ông ta móc năm trăm nghìn cải tiến chỉnh hình cho tao thiếu chút nữa đã hộc máu, bây giờ đưa hóa đơn một triệu ..."
Anh ta chỉ hơi bị giật mình, nhưng sau đó phản ứng lại, không hề có chút nghi ngờ nào về giá tiền này.
Giá cả chỉnh hình đều được ghi rõ ràng, hàng nào giá đó, có thể chỉnh thể đạt cấp G, cái nào không phải một triệu?
Cho nên, dù sao đi nữa anh ta cũng không để cho người anh em mình chịu thiệt.
Huống chi, Hứa Trường Sinh còn có một người em gái cần cấp dưỡng lâu dài, Hứa Lục Lục.
Mỗi tháng Hứa Lục Lục ở trong bệnh viện tâm thần đều cần một khoản tiền chữa bệnh không hề rẻ.
Mạnh Tử càng không thể hố anh em mình.
Hơn nữa, xã hội này rất hỗn loạn, có những món như vậy bên người, khả năng sinh tồn không biết sẽ tăng lên bao nhiêu.
Bản thân Mãnh Tử dựa vào mũi đao dính máu mà sống qua ngày, anh ta rất rõ ràng, cánh tay robot này có ích với mình thế nào.
Tiền có thể từ từ kiếm lại được.
Nhưng, mất mạng rồi thì không còn nữa đâu!
Mãnh Tử bình tĩnh lại nói: “Lão Hứa, mày đừng lo lắng, số tiền không nhỏ, lão Dầu bên kia để tao nghĩ cách, có điều, quả thật có hơi nhiều tiền, tao có thể trả cho mày theo từng kỳ không? Đúng rồi, tôi có thể đưa chiếc xe của tôi cho cậu chạy!”
Nhìn dáng vẻ kích động của Mãnh Tử, Trường Sinh bỗng nhiên rơi vào trầm tư.
Thật ra thì, chi phí vật liệu ở đây thật ra chỉ có có giá bảy mươi đến tám mươi nghìn.
Phần lớn mức độ cải tiến vẫn là thiết bị ban đầu, chỉ thêm một ít tài liệu mới.
Nếu mình tự bỏ tiền túi ra để làm một bộ, chắc giá vốn cũng hơn ba trăm nghìn.
Bỗng nhiên Hứa Trường Sinh do dự một chút, mới nói: "Được rồi, đưa tôi một trăm nghìn là ok."
Mãnh Tử hơi sửng sốt, lắc đầu như trống bỏi: "Không được! Đây không phải chuyện đùa!"
"Đã nói một triệu là một triệu."
Hứa Trường Sinh lắc đầu: "Anh đừng có từ chối, tôi có điều kiện."
"Nếu anh giới thiệu mười khách hàng cho tôi, coi như trả hết nợ rồi, đến lúc đó, tôi cải tiến cho cậu cánh tay robot cấp G chân chính, cường độ lưỡi dao sắc bén là năm mươi tấn thậm chỉ một trăm tấn cũng không có vấn đề gì!"
Mạnh Tử nghe xong, tức khắc ánh mắt sáng lên: “Chậc, chậc, nước cờ hay! Đây là nước cờ hay!”
"Lão Hứa, không uổng công đọc sách nha!"
"Khó trách ông đây cảm thấy chuyện chính xác nhất đời này chính là kết bạn với mày đó!"
"Phục rồi!"
"Vẫn là mày trâu bò!”
"Chuyện nhỏ, cứ giao cho tao!"
"Đúng rồi, chúng ta làm thế nào để định giá cái này thích hợp hơn? Một triệu à?" Đột nhiên Mãnh Tử hỏi: "Tao lo một triệu có hơi khó, dù sao đi một ít cửa hàng có đẳng cấp, một triệu rưỡi là có thể dùng sản phẩm của chính phủ.”
Hứa Trường Sinh trầm ngâm một lát, nói thẳng: "Tám trăm nghìn một bộ, anh giới thiệu được một bộ, cho anh một trăm nghìn tiền hoa hồng."
Anh biết rõ quan hệ xã hội của Mạnh Tử rất phức tạp, thích hợp làm cái này hơn mình.
“Nhưng anh hãy nhớ, có thể ít người một chút, nhưng nhất định phải đáng tin, tin được.” Hứa Trường Sinh nghiêm mặt dặn dò.
Mãnh Tử nghe vậy, tức khắc mở to mắt chờ mong: "Lão Hứa, mày thật là bạn tâm giao, tao hỏi thăm giúp mày một chút, một chút."
"Dù sao người có thể móc tám trăm nghìn làm chuyện này, quả thật không nhiều."
Thật vậy, mặc dù phúc lợi xã hội của liên bang rất tốt, không có việc làm mỗi tháng có thể nhận được một nghìn đồng tiền trợ cấp cơ bản cho sinh hoạt.
Nhưng cho dù là người bình thường, lương tháng cũng chỉ chừng ba nghìn đến năm nghìn.
Ở đời trước, giá của một cánh tay robot bằng giá của một căn nhà.
So với tình bạn, bây giờ Hứa Trường Sinh vẫn tin có lợi ích ràng buộc sẽ bền vững hơn một chút.
Tất nhiên, nếu tình bạn giữa Hứa Trường Sinh và Mãnh Tử thật sự vững chắc, cũng không phải chuyện xấu.
Vừa mới tới, cẩn thận một chút dù sao cũng không sai.
Mãnh Tử suy nghĩ một lúc và nói: "Giao chuyện này cho tao! Nhưng một trăm nghìn quá nhiều, mỗi người tao chỉ cần lấy năm mươi nghìn"
Trường Sinh phớt lờ anh ta.
Nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ sáng: "Tôi buồn ngủ, ngày mai còn phải đi làm, anh về đi thôi."
Mãnh Tử ngượng ngùng cười một cái: "Hì hì, vất vả rồi lão Hứa!”
“Tao đã nói rồi, hôm nay thức dậy gặp cô gái kia hỏi chuyện một chút, hóa ra tên là Hỉ Thước, tao vừa nghe tên cũng biết chắc là có chuyện tốt rồi.”
Từ Trường Sinh đóng kín cửa, lười để ý tới anh ta: "Nhớ chuyển tiền cho tôi đó!"
Mãnh Tử đã hào hứng chạy đi.
Đêm khuya, anh ta thật sự rất vui mừng.