Edit: Gấu Mèo Biến Thái
Beta: Bạch Hy
----
Nhà của Hứa Trường Sinh nằm ở tầng ba mươi chín.
Bước ra từ xưởng dưới tầng hầm, cơn gió ùa qua khiến anh tỉnh táo hơn hẳn.
Cứ tưởng sau hai giờ sáng không gian sẽ yên tĩnh.
Không ngờ rằng vẫn còn rất nhiều người bên dưới.
Có một câu nói ở khu E: Đêm ở khu E có màu đen và đỏ, nhưng phần lớn thời gian là màu hồng.
Những ánh đèn neon làm ban đêm nơi đây thêm phần mê say.
Cùng với một vài tiếng hét của cô gái nhỏ sẽ khiến cho cảm xúc dâng trào hơn nữa.
Hứa Trường Sinh đứng đó nhìn cô gái mười mấy phút, thật sự là rất xinh đẹp, ngay lúc đang suy nghĩ xem có nên cứu cô gái không thì bụng đột nhiên kêu lên vài tiếng.
Do dự một lúc, anh vào thang máy.
Không phải là do đói.
Đó là vì anh nghèo rồi.
Mặc dù anh có một ít tài sản, một căn nhà và một căn phòng làm việc nhưng rõ ràng là cả hai đều không thể bán được.
Về phần tiền, Hứa Trường Sinh đã lâu không có nổi một đồng.
Cha mẹ qua đời ngoài ý muốn nên không có bất kỳ khoản bồi thường nào.
Hơn nữa, lúc đó anh đã tốn rất nhiều tiền vào việc cứu giúp, mặc dù cuối cùng cả người và tiền đều tổn thất.
Hiện tại Hứa Trường Sinh chỉ là một thực tập sinh, lương hơn mười triệu một tháng, ngoài trang trải chi phí cho bản thân còn phải gửi vào viện tâm thần.
Lúc này Hứa Trường Thành mới chợt nhớ ra, hình như cuối tháng anh lại cần phải giao tiền...
Tài sản mà ông Hứa để lại đã gần hết!
Hứa Trường Sinh thở dài và bước vào cái thang máy xập xệ.
Anh có chút lo lắng rằng thứ này có thể rơi giữa chừng hay không!
Nhưng đi bộ ba mươi chín tầng thì chắc chắn sẽ chết người.
【Thang máy xoắn ốc cũ kỹ, chậm chạp tới mức làm người ta sốt ruột: Mặc dù sẽ không có trục trặc gì nhưng không hề mang lại trải nghiệm tốt cho người dùng và tiếng ồn thực sự khó chịu, không hề có tí giá trị nào! 】
Nhìn thông tin, Hứa Trường Sinh ngây người ra một chút, không khỏi bật cười.
Hệ thống này vẫn rất thú vị.
Không bao lâu đã đến tầng ba mươi chín.
Cho dù cái thang máy đã cũ kĩ chậm rì rì nhưng so với kiếp trước vẫn còn nhanh hơn rất nhiều.
Mở cửa phòng theo trí nhớ.
Căn phòng rất ngăn nắp.
Điều này khiến anh rất thoải mái.
Hứa Trường Sinh đi loanh quanh trong phòng, nhìn vài bức ảnh, kí ức về chủ nhân cũ cũng thêm nhiều.
Tuy nhiên, Hứa Trường Sinh quả thực hơi đói bởi vẫn chưa ăn tối.
Dạ dày của con người đúng là quái dị, nếu ăn nhiều thì sẽ chướng lên, ăn cay thì đau, không ăn thì đói.
Nhưng là một bác sĩ, anh biết rất rõ rằng ăn quá nhiều vào sáng sớm là không phải việc làm khôn ngoan.
Tuy nhiên, nếu chức năng của dạ dày được tăng cường thêm 50%, anh sẽ cân nhắc việc này.
Trong phòng có rất nhiều thư.
Nó được gửi bởi Hứa Lục Lục.
Các bệnh viện tâm thần không cho phép sử dụng mũ VR (thực tế ảo) và điện thoại di động, chỉ có thể sử dụng phương thức liên lạc truyền thống nhất này.
Hứa Trường Sinh kiên nhẫn đọc một vài bức thư.
"Anh à, em không biết tại sao cuối cùng em cũng sẽ quên mất rất nhiều thứ. Họ đều nói rằng em đã trở nên ngốc nghếch, em cũng không biết đó là thật hay giả... Chỉ là em sợ quên mất cả anh thôi..."
"Anh à, em có một người bạn mới, cậu ấy giống Nam Cực mà chúng ta nuôi hồi còn nhỏ, hahaha ..."
Nam Cực là một con chó, Hứa Lục Lục rất thích nó, đêm nào cũng ôm nó đi ngủ.
"Anh ơi, gần đây ngày nào em cũng gặp ác mộng. Thật đáng sợ. Đêm qua em mơ thấy đánh nhau với người khác. Trên tay họ cầm những ngọn giáo dài, xuyên qua ngực em, chảy rất nhiều máu... Em sợ hãi giật mình tỉnh giấc mỗi đêm... "
...
Lá thư là con đường tắt duy nhất của hai anh em Hứa Trường Sinh và Hứa Lục Lục.
Mỗi lần Hứa Trường Sinh sẽ hồi âm.
Nhưng… Hứa Trường Sinh không giỏi việc an ủi cô em gái nhỏ chút nào.
Nhưng không trả lời, rõ ràng không phải là phong cách của nguyên chủ.
Nhưng mà... mình nên làm gì nếu gặp ác mộng?
Hứa Trường Sinh do dự hồi lâu, cũng không biết nên an ủi như thế nào.
Bỗng nhiên.
Vừa nảy ra một ý tưởng, anh cầm một cây bút và viết một lời hồi âm trên giấy.
"Đọc “Thanh Tĩnh Kinh" vài lần mỗi tối trước khi đi ngủ: đại lộ vô hình, thế giới sinh sôi, đại lộ tàn nhẫn, nhật nguyệt vận hành, đại lộ không tên... người ta luôn có thể yên lặng, thế giới sẽ trở lại... "
Chà, "Thanh Tĩnh Kinh" chắc có tác dụng đúng không?
Đời trước khi Hứa Trường Sinh nằm mơ, một người bạn của anh nói hãy thử xem, nhưng sau đó anh phát hiện sách tiếng Ý rất hữu dụng nên chưa dùng qua, nhưng trong khoảng thời gian kia, anh đã học được các tác phẩm kinh điển của Phật giáo.
Sau khi viết thư, anh định lấy mũ VR ra, muốn biết thêm một chút về thế giới này.
Nhưng anh thật sự quá mệt mỏi cho nên lập tức dọn dẹp một chút rồi chìm vào giấc ngủ.
Nhưng!
Khi anh ngủ đến nửa đêm, Hứa Trường Sinh đột nhiên bừng tỉnh!
Anh ngồi trên giường, thở hổn hển.
Lúc này, cả người anh đầy mồ hôi, giống như vừa mới vớt ra từ trong nước, ngay cả ga giường cũng ướt sũng.
Một loại cảm giác đè nén đến nghẹt thở khiến thần kinh anh căng thẳng, khó thở.
Ngay lập tức, anh nhanh chóng bật dậy, lảo đảo đi đến trước giường, mở cửa sổ.
Lúc này, bên ngoài vẫn là đêm.
Từng cơn gió lạnh thổi đến, cơn đau đầu dữ dội bắt đầu xuất hiện!
Sau đó, một cảm giác trống rỗng và kinh hoàng bao trùm ruột gan.
Chuyện gì thế này?
Hai tay Hứa Trường Sinh ôm đầu.
Rốt cuộc mình đang bị gì?
【Đinh! Kiểm tra đo lường vật chủ đang bị tước đi linh hồn, sức mạnh linh hồn hiện tại: 90 (giá trị đầy đủ 100)】
Sắc mặt của Hứa Trường Sinh đột nhiên thay đổi.
Tấn công linh hồn?
Chuyện này là thế nào?
Ghé vào bệ cửa sổ, từng cơn gió lạnh buốt thổi qua mặt Hứa Trường Sinh, anh thở hổn hển, dần tỉnh táo lại.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Thời gian chậm chạp trôi qua, Hứa Trường Sinh cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn một chút.