Chương 2: Hòa Tử Thần Giao Phong (Giao phong với Tử Thần)

Trong mỗi cái lỗ đều có một tên đại hán tướng mạo xấu xí, tay đều cầm súng! Phòng của chiếc du thuyền này không có bao lớn? Nếu súng nổ thì ngay cả cơ hội né tránh chúng ta cũng không có!

Ta và cô gái nhìn nhau một chút, trong tình huống này chúng ta chẳng còn biện pháp gì cả đành phải nghe theo lời hắn ngồi xuống. Mặt của người nọ vẫn mỉm cười, nụ cười cực kỳ ưu nhã!

Ta nhân cơ hội này đánh giá hắn, hắn mặc một bộ một bộ đồ tây thẳng băng không chút vết nhăn, trên mặt đeo một cái mắt kính gọng màu vàng, tay hắn đang cầm một cây gậy đen sì, tuổi thì khoảng chừng năm mươi, nhìn sơ qua ta cảm giác hắn là một người có học thức rất cao.

Sau khi chúng ta ngồi xuống, hắn cũng ngồi xuống. Ta phát giác lúc hắn ngồi xuống, hành động không được tự nhiên, liền đó ta nhìn ra được cái chân trái của hắn là chân giả.

Phát hiện này làm ta cảm thấy kinh hãi bởi vì chủ nhân của Tử Thần Hào lại mang chân giả làm bằng gỗ.

Tuy nhiên truyền thuyết về "Tử Thần" ta cũng có nghe nhiều. Hãy thử hình dung một người không việc ác nào không dám làm thì nếu dùng chữ tốt tả hắn chỉ có thể cho hắn hai chữ "kiệt xuất” thôi. Tên này là một người kiệt xuất nhất trong giới xã hội đen trong bốn thế kỷ qua, họat động phạm tội của hắn bao phủ khắp mọi nơi, quả thực không thể tưởng tượng, mua bán phụ nữ, làm tiền giả... Thủ đoạn tàn sát đồng đạo của hắn quả thực khủng bố, do đó người trong giới đặt cho hắn biệt hiệu là Tử Thần!. Trong kho tư liệu của cảnh sát quốc gia cũng không có tư liệu về hắn cũng như các hoạt động phạm tội của hắn, nhưng ta cũng lấy làm ngạc nhiên vô cùng bởi vì tên Tử Thần trước mặt này lại có khí chất nho nhã như vậy.

Lúc hắn ngồi xuống, liền đưa mắt liếc nhìn ta, xong hắn lên tiếng "Bác sĩ Thái".

Một lão nhân khoảng sáu mươi tuổi bước ra, trong tay mang theo một thùng thuốc lớn. Mặt tên Tử Thần cũng vẫn nở nụ cười như trước, nhìn qua bác sĩ Thái rồi đưa ngón tay chỉ về chúng ta, nói "Bác sĩ Thái là một bác sĩ rất giỏi, ông ta có đến hai học vị tiến sĩ đấy”

Bác sĩ Thái cung kính khom lưng, vẻ mặt cũng hết sức văn nhã. Tử Thần lại nói "Vị bằng hữu này bị súng bắn trúng, bác sĩ Thái, ông hãy mau chữa cho anh ta đi. Nhớ lấy, cái này không giống như trong chiến tranh tại Miến Điện đâu nhé, đừng làm giống như khi phục vụ trong quân đội Nhật Bản là đem vết thương nhẹ của tướng quân Mỹ biến thành vết thương giết người”

Bác sĩ Thái nghe xong cười ha ha rồi bước về phía ta. Không tốn bao nhiêu thời gian hắn đã lấy đầu đạn trong vết thương của ta ra rồi băng bó lại, cuối cùng hắn chích cho ta một mũi thuốc rồi mới lui lại.

Tên Tử Thần đang ngồi tại ghế lúc này lên tiếng "Được rồi, bây giờ chúng ta bàn về chuyện mua bán nhé, nếu ta không có nhận lầm thì chắc hẳn đây là Vệ tiên sinh?"

Ta vẫn chưa từng tự giới thiệu mình mà hắn đã biết ta là ai rồi, nhưng điểm này cũng không khiến ta lấy làm lạ gì, không cần khách khí, ta cũng không phải là một nhân vật vô danh tiểu tốt.

Đối với Tử Thần thì có lẽ hắn nhận ra ta qua chiếc nhẫn pha lê tím ta đang đeo ở tay trái. Vết thương trên vai của ta đã được bác sĩ Thái chữa trị, sự đau đớn đã giảm nhiều, nhưng để đối phó với tên Tử Thần này thì thật không có bao nhiêu tác dụng. Ta cũng tỏ ra vẻ khách khí, nói: "Lời nói của ông sao ta nghe giống như một lời nói dối vô sỉ vậy”

Trên mặt Tử Thần cũng không hề lộ ra một chút giận dữ nào khi nghe câu nói của ta, ngược lại vẻ mặt của hắn còn làm ra vẻ thưởng thức ta, nói "Đa tạ lời khen của tiên sinh. Vệ tiên sinh, ta muốn cùng Thạch tiểu thư bàn một chuyện mua bán, ta nghĩ tiên sinh không có liên quan đến việc này, vì vậy xin mời tiên sinh rời khỏi “Tử Thần Hào” trước vậy”.

Ta không rõ giữa Tử Thần và cô gái này có chuyện gì xảy ra nhưng bất luận thế nào, ta tuyệt không thể để một cô gái trẻ đẹp như vậy đối mặt với một tên xấu xa và hung ác khét tiếng được.

"Không!" Ta kiên quyết nói "Ta cũng có liên quan!"

"Vệ tiên sinh," cô gái quay đầu lại, lạnh lùng nhìn ta, nói "Tiên sinh hãy mau rời khỏi đây đi”

Tử Thần đắc ý nở nụ cười nói "Vệ tiên sinh, tiên sinh muốn bảo vệ hoa nhưng hoa cũng không lĩnh tình, bản thân ta ngưỡng mộ đại danh của tiên sinh đã lâu, ta cũng rất muốn kết làm bằng hữu với tiên sinh chứ không muốn trở thành địch nhân. Vệ tiên sinh, mời!"

Ta không đợi hắn nói xong, liền vụt đứng lên, hai viên thiết liên tử (hạt sen bằng sắt) trong tay bắn về hai tên thủ vệ của Tử Thần. Ta tin tường hai viên thiết liên tử này của ta nhất định sẽ làm cho bọn chúng không thể bóp cò súng.

Bởi vậy, ta cũng không có để ý đến thiết liên tử đem lại hiệu quả như thế nào, lại bắn tiếp hai viên về hướng Tử Thần. Vai trái của ta mặc dù bị thương nhưng lực đạo tay phải vẫn còn nguyên vẹn. Khi bắn xong, ta dự định di chuyển về hướng Tử Thần để tấn công vào cái chân giả của hắn nhằm làm cho hắn mất khả năng di chuyển, tuy nhiên khi ta vừa động thì đột nhiên nghe một tiếng “vù”, đó là cánh tay dài như vượn của tên thủ vệ đứng bên cạnh hắn đang tấn công vào đầu ta, quyền hắn quá nhanh. Tình huống biến hóa này thật không nằm trong dự định của ta, ta thấy thế liền mau chóng lùi về phía sau tránh né, nhưng lúc này Tử Thần quát lên "Jake, dừng tay!"

Tên Jake tay vượn này cực kỳ ngoan ngoãn, lập tức lui về phía sau, khi ta lấy lại bình tĩnh thì lại nghe Tử Thần cười ha ha nói "Vệ tiên sinh, công phu ám khí của tiên sinh thật cao cường”

Ta hướng nhìn về hắn thì thấy tay hắn cầm cây gậy chỉa đầu về phía ta, đầu cây gậy này có một cái lỗ, đây đúng là một cây súng đặc chế!

Kỹ thuật bắn súng của Tử Thần rất cao, nổi tiếng trong giới hắc đạo, nếu hắn muốn bắn vào con mắt trái của ngươi thì chỉ cần ngươi nằm trong tầm bắn, hắn tuyệt sẽ không bắn lệch sang mắt phải.

Ta đang trong vòng tiến thối lưỡng nan.

Tử Thần vẫn mỉm cười nói "Ngồi xuống nào! Điều ta thích nhất là cùng người can đảm giao hảo, nhưng ta cũng không thích đem tính mạng của mình đi giao hảo với người khác."

Trước uy hiếp của súng, ta đành phải lui ra phía sau hai bước rồi ngồi xuống. Tử Thần nhìn về hướng hai cái lỗ thì thấy hai tên đã ngất đi, máu chảy đầy mặt, rồi nói "Thật xin lỗi, là ta không nghĩ đến việc này, tại sao ta lại phái hai ngươi đi đối phó một nhân vật đỉnh đỉnh đại danh như Vệ tiên sinh đây, thật là quá thất lễ. Vậy xin mời Vệ tiên sinh ghé mắt xem sự xếp đặt nho nhỏ tiếp theo của ta"

Hắn cười lớn, trong lúc đó tay hắn nhấn một cái nút trên ghế sofa, tiếng "cạch cạch" từ phía trên vang lên, ta ngẩng đầu nhìn lên trần thì thấy có một cây đèn hình hoa sen treo ở đó, sau đó cây đèn rơi xuống làm lộ ra một loạt họng súng từ các bóng đèn nhỏ! Tử Thần thản nhiên nói "Đây là nút vô tuyến điện để điều khiển, nếu ta ấn nhẹ vào cái nút này thì bảy họng súng kia sẽ khai hỏa. Vệ tiên sinh, ta vốn là tiến sĩ điện tử, tiên sinh không ngại thử một lần với mấy cái đồ chơi nho nhỏ này của ta chứ?"

Trong lòng ta rất giận nhưng ta cũng không lên tiếng. Cô gái ngồi kế bên ta sắc mặt cũng rất khó coi bởi vì bảy họng súng kia đựơc sắp xếp theo hình cánh quạt, hơn một nửa là chỉa về phía cô ta.

"Tốt lắm" Tử Thần lại thao thao bất tuyệt "Vệ tiên sinh đã có hứng thú, ta cũng không muốn cự tuyệt", hắn nói xong rồi chuyển hướng qua cô gái tiếp "Thạch tiểu thư, ba trăm triệu mỹ kim mặc dù rất lớn nhưng đối với tính mạng của cô thì dường như hơi ít quá?"

Ba trăm triệu mỹ kim! Tai ta không có nghe lầm con số, khó trách Tử Thần mạnh miệng nói đây là một vụ “mua bán lớn”!

Cô gái liền trả lời "Ta thật không hiểu ông đang nói cái gì."

Tử Thần lại cười, đôi mắt hắn híp lại, dường như đánh giá cô gái, sau đó hắn sửa tư thế ngồi rồi nói tiếp "Thật là một cô gái đáng yêu, một lời nói dối cũng đáng yêu. Thạch tiểu thư, cô có biết tấm bản đồ ở đâu không?”

Khi câu nói cuối cùng xuất ra, ánh mắt của Tử Thần đột nhiên trở nên sắc bén khiến kẻ khác nhìn vào mà sợ hãi! Ta nghe hắn đề cập tới "bản đồ" liền nhớ lại vừa rồi trên hoang đảo, cô gái đã buộc tên thanh niên giao nó cho cô.

Tấm bản đồ, cái túi kim cương, ba trăm triệu mỹ kim, ý nghĩ trong đầu ta nhanh chóng lướt qua. Mặc dù kẻ thù ta đối mặt là Tử Thần nhưng ta tuyệt không thể rút lui khỏi trận chiến này, của cải bất nghĩa ta tự nhiên không đoạt nhưng của cải này lại vô chủ nên ta cũng muốn đạt được một chút lợi ích nào đó. Vẻ mặt của cô gái vẫn hết sức lạnh lùng, nói tiếp "Ta thật không hiểu ông đang nói cái gì."

Tử Thần cười ha hả giống như vừa nghe được một câu chuyện cười rất thú vị, xong hắn nói "Từ khi tiểu thư xuất hiện tại Ấn Độ, rồi sau đó đi leo núi tại dãy Himalaya thì ta đã phái người theo dõi cô. Chuyện ta biết được nhiều hơn so với sự tưởng tượng của cô đấy! Hoàng Tuấn đâu? Hắn đã từ Ý trở về chưa? A, Thạch tiểu thư, cô giật mình à?"

Ta quay đầu lại nhìn về cô gái, quả nhiên đúng như lời Tử Thần nói, thần sắc của nàng đã thay đổi.

Tử Thần lại nói tiếp "Bây giờ, tiểu thư có đồng ý bàn chuyện với ta chưa?”

Cô gái nghe xong lại trả lời "Ông làm cho ta cảm thấy bất an quá đấy”

Tử Thần vội lên tiếng "Được, được!", thân thể hắn liền xoay về phía sau rồi đưa ngón tay ấn vào cái nút điều khiển. Mặc dù ta rất muốn tập kích hắn nhưng khoảng cách giữa ta và hắn hơi xa, khoảng bảy tám thước. Một người di động trong khoảng cách bảy thước thì dù tốc độ nhanh thế nào cũng không nhanh hơn một cái xoay người và đưa tay ấn nút cho nên ta không thể làm gì khác hơn là bất động.

Thuyền Tử Thần Hào chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã ra giữa khơi xa. Từ tốc độ chạy của thuyền, ta thầm đoán rằng mặc dù chiếc Tử Thần Hào này là du thuyền nhưng chắc chắn là có trang bị các tính năng của thuyền chiến!

Cô gái ngẩng đầu lên nhìn mấy họng súng trên trần thu vào, dường như có vẻ thất thần một chút, ta nghe được tiếng mũi chân của cô ta cạ vào sàn phát ra âm thanh xoạt xoạt. Ta đang suy nghĩ không biết nàng có khuất phục Tử Thần hay không, thì đột nhiên ta ngẩn người vì phát hiện âm thanh từ mũi chân của cô gái cạ xuống sàn phát ra nghe giống như âm thanh của một loại cổ ngữ nào đó.

Trên thế giới, có rất nhiều chủng loại cổ ngữ. Ta ở phương diện này cũng có nghiên cứu và cũng tiêu tốn không ít công sức cho nó cho nên ta nghe ra được đó là cổ ngữ của tộc Khang Ba ở Tây Tạng. Khang Ba tộc là một tộc người rất anh dũng thiện chiến, bọn họ không những dùng cổ ngữ trong phương diện truyền tin mà còn dùng để triệu tập chiến sĩ. Bởi vì Khang Ba tộc sống ở sâu trong núi nên cổ ngữ của bọn họ không có truyền bá ra ngoài và rất ít người biết đến.

Ta chăm chú nghe một hồi thì hiểu được cô gái muốn nói "Người bạn dũng cảm, hãy biến thành chim ưng trên trời mang con mồi bay đi”. Ta nghe hiểu lời chứ không hiểu ý của cô gái là gì. Ta liều mạng suy nghĩ, rồi sau đó cũng nhẹ nhàng dùng mủi chân cạ vào sàn trả lời nàng "Cô gái xinh đẹp, ta nghe được lời cô truyền đến nhưng ta không hiểu tâm ý của cô”. Tử Thần vốn đang nhàn nhã ngồi đó đột nhiên đưa mắt nhìn về hướng chúng ta.

Trong tâm ta cảm thấy sợ hãi nhưng ta vẫn không phân tâm, mũi chân vẫn phát ra âm thanh.

"Vệ tiên sinh," Tử Thần đột nhiên gọi ta một tiếng "tiên sinh có từng đến Châu Phi chưa?”

"Đi được một số vùng." Ta vừa nghe hắn nhắc tới Châu Phi, trong lòng đã an tâm hơn. Hắn quả nhiên không hổ là một người cẩn thận và thông minh vô cùng, hắn đã nhìn ra được ta và cô gái đang âm thầm trao đổi tin tức với nhau, do đó ta đoán chắc rằng hắn cũng tinh thông một số cổ ngữ, tuy nhiên cũng dám chắc hắn không hiểu được cổ ngữ của Khang Ba tộc!

"À, cũng đúng, Châu Phi rất rộng lớn" hắn một mặt diễn xuất cùng ta, một mặt đang suy nghĩ. Ta vẫn đang lưu tâm đến âm thanh cô gái tạo ra, lúc này nghe nàng nói "Đợi đến lúc ta có hành động, tiên sinh có thể hiểu được."

Mặt của Tử Thần hiện lên một vẻ thản nhiên, đương nhiên là hắn cho rằng hai người chúng ta đang quá lo lắng nên mũi chân mới làm ra âm thanh như vậy. Đột nhiên cô gái lên tiếng "Được, ta đồng ý”

Tử Thần nói "Ta hy vọng việc mua bán của chúng ta có kết quả tốt đẹp”

Cô gái mỉm cười một chút (đến lúc này ta mới phát hiện được nụ cười của cô ấy ngọt ngào ra sao), nói "Ta có thể giúp ông tìm được tấm bản đồ đó nhưng ta muốn một nửa”

"Hắc hắc," Tử Thần lắc đầu nói "Tiểu thư xinh đẹp ơi, cô có nên muốn nhiều như vậy không?”

"Tại sao không? Ta ở trong cái sơn cốc kia đã lâu, nay có cơ hội bước ra ngoài, ta đương nhiên phải có tiền chứ”

"Vậy ta đưa cho Thạch tiểu thư một triệu mỹ kim nhé, đủ không?" Tử Thần nói.

"Quá ít." Cô gái trả lời rất dứt khoát.

"Được!" Hai tay của Tử Thần vỗ vào nhau, nói "chúng ta hãy nhanh chóng dứt khoát đi, phải biết rằng khi ta có được bản đồ nhưng cũng không biết của cải có tới tay không, cô lấy hai triệu vậy”

Cô gái cười lạnh một tiếng rồi nói "Một phần tư."

Tử Thần lại lên tiếng "Tiểu thư, một phần tư là rất lớn đấy, bất quá nếu tiểu thư cứ khăng khăng như vậy thì ta đây cũng đáp ứng. Bản đồ ở đâu?"

Cô gái lại mỉm cười, nói "Nó nằm trong két an toàn tại một ngân hàng ở Singapore".

Tử Thần lập tức hỏi tới "Vậy chìa khóa ở đâu?"

Cô gái trả lời "Ông đừng quên, ta cũng là một trong bốn cổ đông đó”

Tử Thần nghe xong cười ha hả nói "Đúng vậy! chúng ta cùng nhau đi lấy nó. Thạch tiểu thư, nếu ta đắc thủ lần này thì ta sẽ về hưu an dưỡng tuổi già, cô thật sự đã giúp cho toàn thế giới làm được một chuyện rất tốt đấy nhưng những tay báo chí viết tin giật gân sẽ oán hận cô tột độ đó”

Cô gái cũng cười với hắn, nói "Lúc ta rời đi, ta đã hứa với mẹ của ta là sẽ mua một số tranh ảnh mang về cho bà. Hiện tại ta không thể trở về được, đây là hai bộ tranh, ta muốn nhờ Vệ tiên sinh mang đi dùm ta”, nói xong nàng quay đầu nhìn ta lên tiếng "Vệ tiên sinh, tiên sinh sẽ không cự tuyệt ta chứ?”

Trong lòng ta đang cảm thấy vô cùng ngạc nhiên với những lời nói này thì đột nhiên ta nhớ tới câu cổ ngữ cuối cùng nàng đã nói với ta, nàng nói "Đợi đến lúc ta có hành động, tiên sinh có thể hiểu được."

Bởi vì ta biết nàng muốn đem tấm bản đồ đó giao cho ta! Nàng đã lợi dụng cơ hội ngàn vàng này để giao nó cho ta và làm cho Tử Thần thấy được rằng nàng không có lá gan lớn để lừa hắn. Tuy nhiên, biện pháp này không biết có qua mặt được nhân vật được gọi là Tử Thần này hay không? Khi ta nghĩ đến tấm bản đồ cùng với ba trăm triệu mỹ kim có liên quan với nhau, tim của ta cũng phập phồng kịch liệt. Tuy nhiên, ta càng suy nghĩ trong lòng càng sinh ra một cảm tình không thể diễn tả bằng lời, bởi vì khi cô gái giao tấm bản đồ cho ta thì một mình nàng không thể nào chống lại Tử Thần, tính mạng của nàng sẽ …..”

Nhưng trong lúc ấy ta thật sự không thể nói ra các lo lắng trong lòng của ta, ta chỉ trả lời "Đương nhiên không!"

Cô gái cười nói "Tên của ta là Thạch Cúc, tiên sinh cứ đến biên giới Trung Quốc và Ấn Độ, tại khu vực đầu nguồn của sông Brahmaputra*, gặp người ở đó cứ nói ra tên của ta thì nhất định sẽ có người dẫn tiên sinh đi gặp mẹ của ta, tranh đây", tay nàng lấy ra hai cái túi ny lông. Ta nhận ra được một trong hai cái túi đó là của tên thanh niên giao cho nàng, tuy nhiên cái túi còn lại ta không biết có cái gì bên trong.

Ta đưa tay nhận nhưng không bỏ ngay vào người mà giơ chúng nó lên quơ quơ lại trước mặt Tử Thần rồi nói "Thạch tiểu thư, ta nghĩ nên đưa cho Tử Thần tiên sinh xem qua một chút”. Hiện ánh mắt của Tử Thần cũng giống như chim ưng đang tìm mồi, nhìn rất chăm chú vào hai cái túi ny lông.

Thạch Cúc nói "Cũng phải! Nếu không, ông ta sẽ tưởng những bức tranh này là bản đồ thì phiền lắm”

Ta đối với sự trấn định và dũng cảm của Thạch Cúc rất bội phục. Ta tuyệt không phải chưa thấy qua người như thế, nhưng trong lúc này tay của ta có chút run rẩy”

Tử Thần lập tức nói ngay "Có thể thưởng thức một chút các bức tranh mà Thạch tiểu thư chọn lựa, đương nhiên là vinh hạnh lớn của ta!"

Ta sớm biết rằng Tử Thần là một người rất tinh minh, vì mỗi hành động phạm tội hắn cơ hồ thập toàn thập mỹ, không có chút sơ hở. Hắn đương nhiên không dễ dàng bỏ qua hai cái túi ny lông này.

Trong phút chốc, ta cũng không có chủ ý nào hay, liền vội vàng sử dụng cổ ngữ của Khang Ba tộc hỏi Thạch Cúc "Đưa cho hắn thật sao?"

Câu trả lời rất đơn giản "Cứ đưa!"

Thành thật mà nói, ta hiện đang rất bối rối đối với câu trả lời đó, trước đó ta cũng đã nghĩ đến việc Thạch Cúc sẽ đưa bản đồ cho ta để ta mang nó rời khỏi Tử Thần Hào, và việc ta nghĩ đã đúng. Nhưng tại sao nàng lại muốn đưa hai cái túi ny lông này cho Tử Thần xem nhỉ?

Chẳng lẻ trong hai cái túi này không có bản đồ, vậy Thạch Cúc làm việc này đâu còn ý nghĩa gì nữa. Ta lúc này không lo nghĩ được nữa liền đặt hai cái túi lên trên sàn tàu rồi đẩy tới hướng Tử Thần. Tử Thần dùng cây gậy chặn hai cái túi lại rồi cầm chúng lên, mắt hướng nhìn về chúng ta.

Mặt của Thạch Cúc không có hiện lên vẻ lo lắng, hai mắt cũng nhìn thẳng vào Tử Thần, nhưng đối với ta, mặc dù ta không thấy được vẻ mặt của mình lúc này nhưng cũng đoán biết được đó là một vẻ mặt ngạc nhiên, tò mò đối với một sự việc không giải thích được.

Trong lúc Tử Thần muốn xé một cái túi ra để xem đồ bên trong thì nói thật tim của ta gần như đập loạn xạ, bởi vì ta nhận ra cái túi hắn định xé là cái túi mà tên thanh niên, Tử Thần gọi hắn là Hoàng Tuấn, đã giao cho Thạch Cúc. Lúc này Thạch Cúc lại mỉm cười nói: "Đừng xé cái túi đó, không có gì tốt ở trong đâu"

Tử Thần cũng mỉm cười nói "Thạch tiểu thư, cô bảo ta không nên xé cái túi này thì nhất định cô đang nghĩ là ta sẽ không tin lời cô mà làm ngược lại, nhưng ta sẽ nghe theo lời cô”, hắn bỏ cái túi đang cầm xuống rồi cầm cái túi khác lên. Khi đó ta rất bội phục sự thông minh có một không hai của Thạch Cúc.

Lúc đó ta cũng biết Thạch Cúc đang chơi một ván bài cực kỳ nguy hiểm. Ván đầu nàng đặt cược Tử Thần sẽ không mở hai cái túi đó ra nhưng nàng đã thua. Tuy nhiên nàng cũng còn lại ít vốn nên đã đặt cược tiếp Tử Thần sẽ mở một trong hai cái túi, ván bài thứ hai vẫn đang tiến hành, vì Tử Thần quá thông minh cho nên đã thua ván này, hắn thua bởi một câu nói của Thạch Cúc, hắn thua lúc hắn bỏ cái túi đựng bản đồ và cầm cái túi kia lên.

Tuy nhiên Tử Thần vẫn còn cơ hội nếu như hắn xem cái túi kia xong rồi mở luôn cái túi hắn đã bỏ qua là hắn thắng!

Nhưng cho dù Thạch Cúc thắng canh bạc thứ hai này, nàng vẫn phải thua trong canh bạc cuối, đó là tính mạng của nàng! Bởi vì nếu nàng không giao tấm bản đồ cho Tử Thần thì hắn đâu có dễ dàng bỏ qua cho nàng.

Ta cảm thấy tấm bản đồ này cùng với sự im hơi lặng tiếng của Bắc Thái Cực Môn trong vòng mười năm qua nhất định có sự liên quan cực kỳ trọng đại, vì Thạch Cúc cũng chuẩn bị hy sinh vì nó.

Tử Thần xé cái túi rồi tìm tòi trong đó, bên trong có một xấp giấy khoảng hai ba chục trang in các bức tranh thu nhỏ. Tử Thần liên tục xem, đột nhiên thở dài một cái, có vẻ hắn không có hứng thú.

Sau khi xem xong, hắn cầm lấy cái túi kia và cái túi đã xé đưa hết cho ta. Trong lòng ta thầm hô lên "Thạch Cúc thắng!". Quả nhiên, Tử Thần đã tưởng rằng trong hai cái túi đều là tranh, hắn đã không còn kiên nhẫn để xem tiếp.

Ta đưa tay tiếp nhận hai cái túi rồi cất vào người, xong nghe được Thạch Cúc nói "Hiện chúng ta đang đi đâu vậy?”

Tử Thần nói "Đương nhiên đến Singapore. Vệ tiên sinh, gần đây có một hòn đảo nhỏ, tiên sinh hãy xuống nơi đó nhé”

Ta liếc mắt nhìn Thạch Cúc rồi nói "Được thôi"

Tuy nhiên, ta lại dùng mũi chân cạ xuống dùng cổ ngữ hỏi nàng "Cô làm thế nào để thoát thân?”. Nghe xong, thái độ của Thạch Cúc vẫn rất nhàn nhã như đi dạo, trả lời "Việc này tiên sinh không cần quản”.

Ta lại tiếp tục hỏi "Chúng ta còn có thể gặp lại không?”. Thật sự trong lòng ta đối đối với Thạch Cúc đã có một cảm tình vi diệu, ta thật sự không hy vọng rời xa nàng.

Nàng lại trả lời "Chỉ có Phật mới biết." Câu nói này đúng ra phải là "Chỉ có thượng đế mới biết" nhưng trong cổ ngữ không có từ này. Trong lòng ta lúc này lại xúc động hẳn lên, ta thật muốn đem tấm bản đồ giao ngay cho Tử Thần để trao đổi lấy sự tự do cho hai người chúng ta.

Lúc đó, Thạch Cúc quay đầu nhìn về phía ta, ánh mắt nàng hiện lên vẻ kiên định vô cùng, nó đã áp chế được sự xúc động trong ta, ta chỉ biết thầm thở dài. Và thuyền Tử Thần Hào trong lúc này cũng đã chạy gần đến một hòn đảo nhỏ. Khi thuyền cập bờ, ta bước lên bờ dưới sự giám sát của hai tên thủ hạ Tử Thần.

Lên đến bờ ta quay đầu lại nhìn thì thấy ba chữ Tử Thần Hào trên thân thuyền đã được thay bằng ba chữ Thiên Sứ Hào. Tử Thần lúc này cười ha ha nói "Tử Thần và Thiên Sứ rất giống nhau đấy. Vệ tiên sinh, tiên sinh hẳn đã biết tốc độ của chiếc Tử Thần hào này, bất cứ chiếc thuyền nào của cảnh sát tuần biển cũng đuổi không kịp, tiên sinh không cần hao phí tâm lực để đi báo cáo đâu". Ta nhìn hắn, rồi nhìn Thạch Cúc đứng đó, trong lòng cảm thấy có một nỗi buồn không nói nên lời.

Tử Thần dùng cây gậy của hắn gõ xuống sàn thuyền hai cái rồi hướng về ta cúi người chào, ra vẻ rất cung kính. Động cơ của Tử Thần Hào kêu to lên, chỉ trong chốc lát đã chạy ra xa. Ta ngơ ngác đứng đó, trong lòng cảm thấy vô cùng phiền muộn, Thạch Cúc đã nằm trong tay Tử Thần, chỉ thiếu một bước nữa là bước vào quỷ môn quan rồi!

Liền lúc đó ta cũng ra quyết định đó là: đến Singapore.

Cha của ta, người đã để lại cho ta một tài sản không nhỏ, đó là một công ty xuất nhập khẩu, mặc dù ta không giỏi chuyện kinh doanh nhưng ta lại có một người quản lý rất giỏi, nên vấn đề kinh doanh thương mại xuất nhập khẩu hàng năm đều mang lại không ít lợi nhuận. Sau đó tại nhà hàng, ta gọi điện thoại cho hắn nhờ hắn chuẩn bị vé máy bay để ta bay đến Singapore.

Tốc độ của thuyền Tử Thần Hào mặc dù rất nhanh nhưng dù nhanh cỡ nào cũng không thể nhanh hơn máy bay được. Sau khi gọi điện thoại cho người quản lý và chờ đợi kết quả từ hắn, ta gọi một món canh cá, sau đó cởi nón rồi bước tới cái bàn ngồi xuống.

Khách trong quán ăn không đông lắm nên không ồn ào, ta ngồi đó nhắm con mắt lại suy nghĩ một chút. Miệng phun khói thuốc, ta suy nghĩ về các kế hoạch khi đến Singapore. Đương nhiên, bước đầu tiên là phải biết được chiếc thuyền Tử Thần Hào neo đậu ở đâu, sau đó mới có thể tiến hành các bước tiếp theo, nhưng các phương án này cũng chỉ trong kế hoạch mà thôi, tuy nhiên đợi khi ta tới Singapore thì ta có thể điều tra và thực hiện được.

Chuyện khó khăn nhất lúc này là làm thế nào để cứu Thạch Cúc thoát khỏi tay Tử Thần.

Trong lúc ta đang vắt óc suy nghĩ các biện pháp thì người phục vụ đã mang món canh cá lên. Ta đang định uống canh thì đột nhiên một bà lão mặc quần áo lam lũ bước đến trước chỗ ta đang ngồi, trong tay bà ta cầm hai tờ vé số, giọng run run nói "Tiên sinh mua giúp ta, ta chỉ còn hai tờ này thôi" (lời tác giả: ngay lúc sáng tác câu chuyện này, việc có người bán vé số trong nhà hàng là việc thường ngày, nhưng hiện tại đã không còn nữa, cuộc sống xã hội thay đổi quá nhanh)

Ta không bao giờ mua vé số vì cơ hội trúng số chỉ là 1/300000, nhưng nhìn thấy bà lão cũng tội nghiệp nên cuối cùng ta đưa tay vào túi móc ra tờ năm tệ. Ta định khi dùng bữa xong sẽ thuê phòng tại đây để tắm rửa và nghỉ ngơi.

Trong nhà hàng, gặp được ngừơi bán vé số như vầy vốn là chuyện bình thường, nhưng ngay lúc ta móc tờ năm tệ ra, trong lòng ta lại có một cảm giác kỳ lạ, bà lão này có chút bất thường.

Khi đó, nếu như muốn ta nói ra bà lão này có gì đó bất thường thì thực sự ta cũng không thể nói được, chỉ là ta phát hiện thấy ánh mắt của bà ta không nhìn vào tờ tiền của ta mà là nhìn ra ngoài nhà hàng.

Ta lập tức đưa mắt nhìn theo thì thấy cái cửa kính của nhà hàng chợt sáng lên, trong chớp mắt đó, ta thấy qua kính cánh tay trái của bà lão bán số đưa tới gần tô canh cá của ta rối trút vào đó một thứ bột màu trắng, động tác vô cùng dứt khoát, đáng tiếc lại không thể thóat khỏi con mắt của ta.

Động tác của bà ta phải nói là cực nhanh, sau khi xong việc tay trái của bà ta lập tức thu lại, rồi lấy tờ năm tệ ta đưa sau đó đưa lại tiền thối, trong lòng ta thầm kinh hãi vì cái bột trắng ấy vừa chạm vào nước canh đã hòa tan không dấu vết.

Trước đó ta vốn có ý định vươn tay ra chụp lấy tay bà lão đó nhưng trong phút chốc ta thay đổi chủ ý, đưa tay lấy mấy đồng tiền thối lại, lão bà nọ cũng không có đứng đó lâu mà vội vã sải bước đi ra khỏi nhà hàng.

Vừa rồi, ta còn tưởng rằng lão bà đó bị người khác lợi dụng nhưng nhìn dáng đi vội vã của bà ta, ta phát hiện được bà ta không già như vậy, mà là bà ta dùng thuật hóa trang cao siêu để qua mắt ta.

Ta vừa thấy bà lão đi khỏi, liền lập tức xem xét tô canh để xem cái thứ bột trắng bà ta bỏ vào là gì.

Tiếp đó, ta nhanh chóng lấy mười đồng tiền ra bỏ lại trên bàn rồi cũng nhanh chóng rời khỏi nhà hàng.

Lúc đứng lên ta đã đem áo khoác lộn lại mặc vào, cái áo này là ta đặt làm, có hai màu, một mặt màu đen, một mặt màu lam, trong lúc thời gian không đủ để hóa trang thì một cái áo khoác cũng có thể đem lại rất nhiều tác dụng.

Ta bước nhanh ra khỏi nhà hàng rồi đưa mắt nhìn xung quanh, thấy được bà lão đó đang vội vã bước đi. Ta lập tức bước theo sau, bà lão đó vẫn tiến về phía trước, dáng đi hết sức vội vàng, đương nhiên bà ta nghĩ không ra là phía sau có người theo dõi vì tưởng ta đã trúng độc chết! Ta đi theo bà ta qua hai con đường, đột nhiên có một chiếc xe cứu thương kêu inh ỏi chạy ngang, ngay lúc đó ta liền thấy trên mặt bà lão hiện lên vẻ cao hứng, ta vẫn cúi đầu bước tới và vượt qua bà ta, sau đó ta đứng lại một chút chờ cho bà ta bước ngang qua.

Bà ta vừa thấy chiếc xe cứu thương, trên mặt liền lộ ra vẻ cao hứng vì trong đầu bà ta đang nghĩ đến việc bà ta hạ độc thành công và ta đã bị độc chết! (sau này, khi làm hóa nghiệm ta mới biết đựơc thứ thuộc độc đó có thành phần chính là kali xyanua(1), có thể đưa ngừơi vào chỗ chết trong vòng nửa phút). Ta vẫn đi theo bà ta, đến một con đường hơi dốc, ta thấy bà ta lấy ra một cục phấn rồi đi tới bức tường có dán tờ quảng cáo phim, sau đó vẽ dưới tờ quảng cáo một vòng tròn, tiếp đó phía trên vòng tròn bà ta vẽ một dấu "X" , xong xuôi, bà ta liền đi khỏi, bộ dáng cũng không vội vã như trước.

Ngay lúc này, ta biết có theo dõi bà lão này nữa cũng không có nhiều kết quả, ta liền dừng lại, nhìn theo bóng dáng đang dần xa của bà ta.

Không bao lâu sau, quả nhiên có một tên thanh niên đi tới, hắn đưa mắt nhìn xung quanh một hồi rồi ta thấy ánh mắt hắn dừng lại trứơc cái biểu tượng kia, chỉ thấy môi hắn "Hừ" một tiếng rồi xoay người lại đi vào một tiệm cà phê.

Ta lập tức bước theo hắn vào tiệm, ta thấy hắn nhấc điện thoại lên quay số, liền đó ta tìm một chỗ ngồi xuống rồi lấy ra một cái máy nhỏ, đây là một loại máy nghe lén từ xa, trên thế giới không có hơn mười cái, dụng cụ này là kết quả phát minh của ta, đương nhiên những người khác cũng có thể nghiên cứu phát minh ra những cái máy đồng dạng như thế, chỉ là ta không biết thôi.

Hiện tại (lời tác giả: thời điểm viết truyện này), ta nghe nói loại máy này rất phổ biến ở Mỹ, mọi thám tử tư đều sử dụng nó!

Ta cầm máy nghe lén, một đầu để trong tay, một đầu đặt ở bên tai, từ khi hắn quay số điện thoại thì mỗi khi số trên máy quay trở ngược lại, ta đã nghe ra và biết được số hắn đã quay (cái này là một thủ thuật nho nhỏ của thám tử, mười con số tính theo thời gian quay ngược rất khác nhau, thám tử có thể không cần nhìn, chỉ nghe âm thanh cũng biết đựơc số đã quay).

Dựa vào máy nghe lén, ta thậm chí có thể nghe được lời nói của hắn và lời nói trong điện thoại, lời nói trong điện thoại là một giọng nữ..

Chỉ nghe tên thanh niên nói "Xin cho gặp đại tỷ."

Đầu bên kia đáp lại "Ta đây!".

Tên thanh niên lập tức trả lời "Đã giải quyết xong!"

Giọng bên kia vang lên tiếng cười hỏi lại "Thật không?”

Vẻ mặt tên thanh niên hiện ra vẻ xấu hổ nói "Vì biểu tượng ……"

Đầu bên kia quát lên "Câm mồm!"

Tên thanh niên nhún vai, giọng nữ kia lại vang lên "Ta nhận được báo cáo, hắn đã thoát, chúng ta đã ……". Vốn ta có thể nghe rõ ràng giọng bên kia hạ lệnh cho tên nam tử làm thế nào đối phó ta nhưng khi nghe đến khúc quan trọng thì trong quán cà phê chợt vang lên một bài hát, đó là bài Poorboy(2) của Elvis Presley, ta nghĩ ai đã từng nghe ca khúc này đều nghe ra được tiếng hát của vị ca sĩ huyền thoại này.

Tiếng nhạc lớn đã át tất cả các âm thanh, ta chỉ thấy tên thanh niên đó nghe điện thoại xong rồi nhìn về hướng ta ngồi, ánh mắt hung hăng nhìn liếc ta một cái rồi bước ra khỏi quán. Ngay sau đó, một người mặc áo vét cũng bước ra khỏi quán theo hắn. Ta để ý thấy hắn vừa mới đứng bên cạnh máy hát nhạc, là hắn đã bỏ tiền vào máy cho máy hát lên.

Vốn ta cũng không biết kẻ địch của ta là ai, nhưng hiện tại ta đã biết được. Ta cũng hiểu lúc này ta hoàn toàn rơi vào sự giám sát của kẻ địch.

Ta nghĩ ngoại trừ Tử Thần ra, trên thế giới này mặc dù có mấy người cũng giống hắn nhưng nếu đối với ta giăng một mẻ lưới lớn như vậy thì ta không nghĩ ra ai ngoại trừ Tử Thần, vì mấy tên kia làm gì có thù với ta, ngay cả gặp mặt cũng chưa từng.

Tử Thần hiểu rõ ta cũng giống như ta hiểu rõ hắn, điều này ta vốn phải nghĩ đến trước đó rồi, làm sao mà hắn lại dễ dàng bỏ qua cho ta được!

Hắn nhất định hạ lệnh cho thuộc hạ theo dõi hành tung của ta, dùng mọi biện pháp đưa ta vào chỗ chết, giống như những người hắn đã từng giết trước đây.

Cái lưới quá lớn lại chặt chẽ và ta đã trở thành một con cá đang bị người đánh cá vây bắt. Đã nhiều năm nay, ta từng đối đầu với vô số kẻ địch hung tàn, chiêu bài của bọn chúng thế nào sao ta không biết được.

Ta hiện đã là cá trong lưới, không sai, nhưng con cá này sẽ không đợi người đánh cá kéo lưới bắt lên mà trước đó con cá này sẽ tìm cách thoát khỏi lưới rồi lao tới tấn công người đánh cá! Ta lập tức quyết định phải đột nhập vào sào huyệt của Tử Thần.

Nên trước tiên, tại quán cà phê ta gọi điện cho quản lý của ta thì biết được chín giờ tối nay sẽ có chuyến bay đến Singapore, và vé máy bay đã có sẵn. Sau khi gọi xong, ta lại gọi cho một người bạn thám tử tư, tên của ngừơi bạn này xin lỗi ta không thể tiết lộ, khi hắn nghe ta hỏi về địa chỉ và tên của chủ nhân số điện thoại đó thì hắn trả lời: Lê Minh Mai.

Ta ra khỏi quán cà phê thì nhìn thấy có hai người đang xoay mặt đi, hành động rất mất tự nhiên. Trong lòng ta thầm buồn cười, liền hướng phía chúng đi tới, trên mặt bọn chúng liền hiện ra vẻ giật mình, lúc tới gần ta đột nhiên ra tay tấn công bọn chúng.

Bọn chúng muốn chuyển thân tránh né nhưng chiêu ta vừa xuất ra chính là một chiêu Liễu Nhứ Nhân Phong trong Phi Nhứ Chưởng, chiêu ra rất nhanh, bọn chúng có muốn tránh né cũng muộn rồi.

Bọn chúng bị ta đánh trúng, nét mặt không khỏi biến sắc, ta nhìn bọn chúng cười nói "Không cần phải sợ, ta muốn nhắc nhở các ngươi, hãy nghỉ ngơi một chút đi, đừng theo dõi ta nữa”, rồi ta tiếp tục xuất chiêu đánh ngất xỉu bọn chúng, xong xoay người bước khỏi đoạn đường dốc này, đi tìm cái địa chỉ vừa hỏi ra.

Hiện tại là bốn giờ chiều, ta chỉ còn có bốn tiếng thời gian để thóat khỏi sự theo dõi của Tử Thần!

Trên đường hết sức yên tĩnh, ta không ngừng để ý phía sau xem có ai theo dõi không thì đột nhiên có hai chiếc xe taxi chạy ngang qua, ta gọi một chiếc rồi bước vào xe, kêu tài xế chạy tới địa chỉ ta đang muốn tìm.

Trong lòng ta đang đắc ý, nghĩ rằng cô gái tên Lê Minh Mai kia sẽ giật mình ra sao khi thấy ta xuất hiện trước mặt cô ấy. Bỗng nhiên, chiếc taxi chở ta dừng lại đột ngột.

Ta lập tức ngẩng đầu lên thì thấy tên tài xế đã xoay người lại, tay hắn cầm súng chỉa vào ta.

Ta thở dài một cái, liền hiểu ra tại sao phía sau ta không có ai theo dõi cả.

Lúc này, một tên lái xe mô tô xuất hiện sau đuôi xe taxi.

"Vệ tiên sinh, tới rồi!" Tên tài xế cầm súng ra hiệu cho ta xuống xe. Ta cũng nói với hắn "Bằng hữu, thủ đoạn thật cao minh". Mở cửa xe, bước xuống, ta liền đóng mạnh cửa xe lại nghe cái rầm, rồi nhanh chóng phóng đến chiếc mô tô vừa đậu lại. Ngay lúc tên lái mô tô đã tắt máy định bước xuống xe, thì ta đã xuất hiện phía sau hắn, tay ta chụp vào cổ hắn.

Tên đó kêu lên vội vàng lên tiếng và ra hiệu "Lão Tam, đừng nổ súng"

Tên gọi là lão Tam đang ngồi trong taxi đương nhiên không nổ súng trừ phi hắn không muốn thấy bạn hiền của hắn nữa. Hơn nữa ta cũng để ý tên lái xe mô tô này dường như là cấp trên của hắn nên ta biết tên lão tam đó sẽ không tùy tiện nổ súng.

Sau tiếng nói của tên lái mô tô, mọi việc đều yên tĩnh trở lại, lúc đó ta đột nhiên nghe được âm thanh rên rỉ từ phía sau cốp chiếc taxi kia phát ra, ta liền hiểu được chiếc xe này bọn chúng đã cướp, chúng đã nhốt tài xế của xe vào cốp sau.

"Các ngươi không phải đến đón ta sao?" Ta lạnh lùng nói "Bây giờ thì tạm biệt nhé!". Mắt thấy tên lão Tam lúc này cũng đã xuống xe taxi chạy đến, ta liền đẩy mạnh tên lái mô tô về phía hắn khiến hai tên đụng nhau ngã nhào!

Sau đó, ta lập tức ngồi vào chiếc mô tô! Trước lúc đó, ta thấy sắc mặt của hai tên này trắng bệch giống như người chết, ta cũng không để ý đến bọn chúng nữa, bắt đầu nổ máy!

Bô xe phát ra một tiếng “brồ” lớn rồi phóng đi mất hút trước mắt bọn chúng.

Kỹ thuật lái xe mô tô của ta thật sự không tồi, hiện tại ta đã cách xa chúng, có muốn rượt theo thì cũng vô dụng. Và ta cũng biết hai tên đó hiện giờ đang không biết ăn nói làm sao với chủ nhân của chúng thì thử hỏi còn tâm trí đâu mà đuổi theo ta.

Ta tin chắc lúc này ta đã thoát khỏi tòan bộ sự giám sát của kẻ địch, thiết nghĩ giờ muốn rời đi cũng không phải việc khó nhưng do tính tình của ta hơi khác thường, đó là khi đã quyết định chuyện gì thì tuyệt không thay đổi chủ ý.

Ta lái xe chạy đi, chỉ chốc lát ta đã chạy ngang cái địa chỉ ta đang tìm, đó là một ngôi nhà lớn. Nó hiện đang là mục tiêu của ta, tuy nhiên ta không đậu xe lại trước cổng mà tiếp tục chạy vào một con đường nhỏ cạnh đó.

Kẻ địch của ta là một trong những tên hung ác nhất trên thế giới, trong tay hắn nắm giữ phương pháp phạm tội rất khoa học, nếu có ý khinh thường thì hắn sẽ khiến cho ta biến mất không dấu vết.

Ta đậu xe lại trong một con đường nhỏ cách đó khỏang chục mét, ta xuống xe, từ nơi này ta bước nhanh tới dưới chân bức tường của ngôi nhà. Bức tường chỉ cao khoảng ba thước nên đương nhiên không ngăn nổi ta, thân thể ta liền động, dễ dàng nhảy qua bức tường.

Ta nghe được tiếng chó sủa vang lên, nhưng không đợi bọn chúng ùa tới, ta đã dùng thân pháp cực nhanh lao vào trong phòng khách. Phòng khách bố trí rất xa hoa, giống như nhà của một đại gia cực kỳ giàu có, điều kỳ lạ là không hề có một bóng người trong phòng này.

Ta đi tới quầy rượu trong phòng rồi tự mình rót một ly rượu, sau đó đi đến ghế sofa ngồi xuống, miệng không ngừng hỏi có người không. Sau đó có một tên mặc áo trắng bước vào, lúc hắn thấy đựơc ta, hắn ngẩn người rồi liền vội vã trở lui.

Trong lúc hắn xuất hiện, ta thản nhiên nói "Đừng đi, chủ nhân của ngươi đâu?”

Tên này đương nhiên cũng là bọn côn đồ, mặc dù trên mặt hắn không có ghi mấy chữ đó nhưng ta liếc mắt đã có thể nhìn ra. Hắn nghe ta hỏi xong, thần sắc thay đổi, chân bước không đi.

Ta biết lúc này mình đang ở trong hang cọp, nếu không giữ được sự bình tĩnh thì nhất định sẽ bị cọp ăn thịt. Bởi vậy khi ta thấy hắn không trả lời, liền giận dữ, phóng tới trước mặt hắn, nhân lúc hắn đang ngạc nhiên, hai chưởng ta tung ra tát vào mặt hắn. Cú tát này làm cho thân thể hắn loạng choạng ngã về sau, ta ép hắn vào tường, một tay bóp cổ hắn, tay kia cướp lấy cây súng của hắn đang đeo ở hông dí vào đầu hắn.

"Chủ nhân của ngươi có ở đây hay không?” Ta hỏi hắn

Sắc mặt hắn tái mét, sau đó nói "Có …… có …… tôi đi thông báo cho!". Xem ra, hắn cũng không biết ta là ai. Có lẽ hắn còn tưởng rằng ta là nhân vật chủ lực do Tử Thần phái tới, cho nên ăn đòn cũng không dám phản kháng. Ta thả hắn ra, cầm cây súng trở lại ghế sofa ngồi xuống, tên bị ta đánh lúc này cũng đã chạy đi, không bao lâu sau, ta đột nhiên nghe được giọng nữ ngọt ngào truyền đến "Đi đến vùng núi giàu có trượt tuyết không?”

Giọng nữ kia vừa truyền vào tai của ta thì ta đã biết được nó giống như giọng ta đã nghe lén trong điện thoại trước đây, nhưng bởi vì tiếng nói đột nhiên vang lên, hơn nữa rõ ràng ngay bên tai ta làm ta cũng hơi hoảng. Ta vội vàng xoay đầu nhìn quanh thì phát hiện trên cái bàn bên cạnh ghế sofa có một chậu cây Vạn Niên Thanh (3), giọng nói đúng là phát ra từ chậu cây này. Đương nhiên, ta biết đó là thiết bị truyền âm.

Điều khó khăn của ta hiện giờ chính là một câu hỏi không đầu không đuôi kia, ta nghĩ nhất định là ám hiệu gì đó của bọn chúng nhằm để xác định ta có phải là ngừơi của chúng không.

Ta đương nhiên không biết trả lời như thế nào cho tốt, trong lúc do dự thì ta nghe được giọng cười của một người con gái vang lên, tiếng cười mang đầy dụ ngoặc của một người phụ nữ hấp dẫn, sau đó lại nghe tiếng nói của nàng "Ông nhất định là Vệ tiên sinh. Vệ tiên sinh, tại sao ông lại tức giận thế, đừng dùng súng đùa giỡn chứ?”

Ta vừa nghe được nàng nói như thế, trong lòng không khỏi sinh ra một tia hối hận. Đại sảnh vắng hoe, một bóng người cũng không có nhưng tình cảnh hiện tại của ta tại đại sảnh này đang rơi vào sự quan sát của một người phụ nữ.

Nhưng nếu nơi này là đại bản doanh của Tử thần thì ta sợ ta sẽ không còn mạng để rời đi nữa!

Ngay lập tức ta cố ổn định tâm thần, lưng dựa vào sofa nói “Cô là Lê tiểu thư phải không? Cô không cần phái người hạ độc, theo dõi và bắt cóc nữa đâu, vì ta đã tới rồi đây”