Trong lúc ta nghĩ chỉ có một mình ta đứng tại boong tàu, thì đột nhiên ta nghe được một tiếng "Xuy", ta lập tức xoay người nhìn nhìn lại hướng đó, thì thấy có một người đang dựa vào lan can tàu, ánh mắt đang nhìn ra ngoài khơi xa, âm thanh "Xuy" đó có lẽ chính là từ người hắn phát ra. Trong lòng ta cảm thấy hết sức kỳ quái, bởi vì âm thanh vừa rồi thì bất cứ ai đã từng học qua võ thuật Trung Quốc cũng có thể nghe ra được, đó là âm thanh của một chỉ lực rất mạnh bắn vào một đồ vật nào đó, điều này cũng giống như trong tiểu thuyết võ hiệp thường miêu tả "Ám khí phá không".
Vì vậy, ta vội dừng cước bộ, lấy ra một điếu xì gà, trong lúc ta bật mồi lửa thì ánh mắt ta thầm cẩn thận nhìn và đánh giá người đang đứng đó.
Chỉ thấy tay trái của hắn cầm một cái túi, tay phải thì đang để vào túi, sau đó lấy ra rất nhiều đồ vật nhỏ, rồi hướng về khoảng không giơ lên, "Xuy" một tiếng, đồ vật được quăng vào trong biển, làm bọt nước văng lên.
Trước khi đồ vật rơi xuống biển, ta thấy được đồ vật đó phát ra một tia sáng lấp lánh.
Ta nghĩ chắc chắn người này nhất định là đang có chuyện gì đó chứ nếu không thì làm gì lại lấy đồ vật ném xuống biển để giết thời gian.
Ta lại muốn bước tới cùng với hắn trò chuyện vài câu, bởi vì đối với mỗi một người, nếu ngươi có thể trò chuyện giúp hắn mở cõi lòng thì ngươi nhất định sẽ có thể nghe được một câu chuyện xưa cực kỳ động lòng người, bất luận người đó có làm gì quá mức đi chăng nữa. Ta đã từng trải qua kinh nghiệm này cho nên ta nhẹ nhàng, khe khẽ bước tới bên cạnh hắn.
Người nọ giống như hòan toàn chẳng để ý gì đến việc ta bứơc đến gần hắn , ánh mắt vẫn hướng nhìn ra ngoài khơi xa, tay vẫn lấy từng đồ vật trong cái túi ra ném xuống biển. Cho đến khi ta bước tới bên cạnh người hắn khoảng chừng bốn năm thước thì hắn đột nhiên quay đầu lại.
Ta và hắn đối diện nhìn nhau, mặc dù sắc trời tối đen nhưng nhờ vào ánh đèn trên tàu xa xa chiếu lại, ta có thể nhìn thấy rất rõ ràng diện mạo của hắn. Hắn là một người trẻ trung, tuổi khỏang ba mươi, mặc dù thần thái toát ra một loại tang thương, nhưng ngược lại có thể thấy được hắn là một người cương nghị, ta đoán rằng bởi vì hắn bị việc gì đó đả kích quá lớn cho nên trên mặt mới xuất hiện vẻ bi thương như vậy.
Hắn nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó nói một câu đơn giản "Cút đi!" Ta cũng không có nghe mệnh lệnh của hắn, chỉ là dừng bước, không đi tới nữa.
"Cút đi!" hắn lạnh lùng lên tiếng lần thứ hai. Ta nhìn hắn rồi làm ra vẻ mặt không hiểu, hắn đột nhiên cười lạnh vài tiếng, rồi xoay người lại, lập lại hành động ném đồ vật xuống biển.
Ta đứng bên cạnh hắn một hồi lâu, hắn vẫn lấy đồ ném xuống biển, ta cũng không ngừng quan sát đánh giá hắn. Bỗng nhiên, ở một góc trên thuyền ánh đèn phát sáng lên, lúc này ta mới nhìn thấy đồ vật mà hắn ném xuống biển, toàn là kim cương!
Trong nháy mắt, ta hoàn toàn ngây dại! Ta tuyệt đối không phải là một người tiếc của, cái này so với chiếc xe hào hoa của vua Ấn Độ vẫn còn thua xa. Nhưng dù sao cũng là tiền bạc, nó cũng mang lại nhiều lợi ích!
Tuy nhiên cái tên trẻ tuổi mặc bộ đồ tây màu xanh này thì lại ném từng viên kim cương xuống biển, phải biết trong thế giới này kim cương là một đồ vật có giá trị nhất! Khi ta phát hiện đựơc đồ hắn ném là kim cương thì ta không biết trước đó hắn đã ném đi nhiều hay ít nữa!
Trong thoáng chốc, trong đầu ta không biết có bao nhiêu ý nghĩ thoáng qua, cuối cùng ta đoán rằng tên này chắc chắn là một nhân vật trong một tập đoàn buôn lậu nào đó. Việc hắn lấy kim cuơng ném xuống biển, có thể là một phương pháp mới nhất trong giới buôn lậu.
Mặc dù ta có không ít ý nghĩ lẩn quẩn trong đầu nhưng chúng chỉ diễn ra trong khoảng thời gian cực ngắn, ta lập tức bước lên phía trước một bước, quát "Dừng tay!"
Tiếng quát đột ngột của ta hiển nhiên thu được hiệu quả hơn mong đợi, hắn đột nhiên ngây người, rồi quay đầu lại, tuy nhiên chỉ trong phút chốc, ta đã dùng ngón giữa tay phải bắn điếu thuốc lá còn đang cháy dở về phía mặt hắn, đồng thời tay trái ta nhanh chóng chụp vào cái túi trong tay hắn .
Hắn liền nghiêng đầu né tránh điếu thuốc bắn tới, nhưng do lực ta bắn ra mạnh nên tàn lửa vẫn bắn vào mặt hắn, làm cho hắn ngẩn người.
Trong phút chốc, ta đã nắm được cổ tay hắn và với một động tác cực nhanh, tay của ta đã đoạt đựơc cái túi hắn đang cầm! Ta đắc thủ rồi lùi lại phía sau, hắn sau khi bị đoạt mất cái túi, ánh mắt đột nhiên toát lên sát khí rồi phóng đến đánh ta!
Ta cũng đoán biết tên này cũng từng luyện qua quyền thuật, vì vậy đã có sự chuẩn bị, vừa thấy hắn đánh tới, thân thể ta ngay lập tức lui về phía sau. Tuy nhiên ngay lúc ta vừa lùi một bước, hắn đột nhiên chuyển thân vẽ thành nửa vòng tròn rồi tấn công vào bên sườn của ta, cho nên dự định tránh né của ta trở nên hoàn toàn vô tác dụng!
Nhưng cũng vì thế đã giúp ta nhận ra được đường lối võ công của hắn! Lúc ấy, trong lòng ta bỗng nhiên giận dữ, đưa trỏ trái lên đỡ, sau khi đỡ được ta cảm thấy cánh tay tê rần, cũng trong phút chốc đó cái túi đã bị hắn đoạt lại, sau khi đắc thủ thân hình hắn cũng nhanh chóng lùi lại. Ta làm sao có thể cam tâm thất bại như vậy, tay ta nhanh chóng đút vào áo rồi lấy ra một khẩu súng, chỉa vào hắn, ta cười lạnh nói "Đứng yên đó.". Ngay sau đó thân hình hắn trở nên bất động, hắn vốn đang trên đà lùi về phía sau, bỗng nhiên dừng lại, nhìn hắn bất động nhưng khí thế trông giống như một con báo châu mỹ đang chuẩn bị đớp mồi.
Trong lòng ta rất cao hứng, miệng mỉm cười nhìn hắn bởi vì cây súng của ta là đồ giả, đó là món quà do một ngư dân tặng cho ta, nó được làm bằng gỗ nhưng kỹ thuật điêu khắc quá cao siêu, thật sự không khác gì súng thật.
Lúc ấy, trong nội tâm của ta đối với hắn rất tức giận, một người trẻ tuổi như thế cùng với bản lĩnh võ thuật cao cường lại đi gia nhập vào một tập đoàn buôn lậu, ta lạnh lùng nói "Thật nghĩ không ra đệ tử của Bắc Thái Cực Môn lại làm ra những chuyện như vậy”
Nghe những lời đó, vẻ mặt của hắn đột nhiên lộ ra vẻ ngạc nhiên vô hạn, có lẽ hắn đang ngạc nhiên tại sao ta có thể đoán được lai lịch của hắn.
Trong lòng ta cũng có điểm đắc ý, bởi vì ta vừa nói ra được môn phái của hắn khiến cho hắn không thể không có điều cố kỵ. Ta và Bắc Thái Cực Môn mặc dù không có quan hệ gì sâu xa, nhưng lúc vừa rồi hắn đánh ta đã xuất một chiêu xoay người, chiêu đó đúng là thân pháp bí truyền của Bắc Thái Cực Môn "Âm cực dương sinh", tuy nhiên ta cũng biết Bắc Thái Cực Môn đối với môn hạ đệ tử quản thúc rất nghiêm, nhưng tại sao lại để tên đệ tử trẻ tuổi này làm việc bất hợp pháp.
Tuy nhiên, trong phút chốc, nhân lúc tâm tình của ta có chút dao động, hắn lại xuất chiêu hướng ta đánh tới.
Điều này thật nằm ngoài dự liệu của ta, lúc ta đang muốn nhanh chóng tránh xa hắn thì đột nhiên một cổ kình phong tạt đến trước mặt, nhìn kỹ thì thấy đó là cái túi đựng kim cương đang hướng đầu ta bay đến. Phía sau ta là lan can tàu, sau lan can lại là biển rộng, nếu ta tránh né thì cái túi đựng kim cương này sẽ chìm sâu trong biển xanh!
Trong tình huống như vậy, trước tiên ta đưa tay chụp lấy cái túi, nhưng bỗng nhiên cảm thấy cổ tay cầm súng đau nhói, một tiếng "cạch" vang lên, cây súng đã rớt trên boong tàu, sau đó lại vang lên tiếng "rầm", làm cho ta đang thối lui cũng tò mò ngước nhìn, thì thấy cây súng giả đã bị hắn dùng một cước dậm nát! Phải biết rằng loại gỗ biển này rất rắn chắc nhưng tên này lại dễ dàng dùng một cước đạp thành mảnh nhỏ, thấy vậy trong lòng ta cũng không khỏi kinh sợ. Lúc này hắn cũng nhận ra cây súng của ta là súng giả, hắn cười lạnh một tiếng xoay đầu nhìn về hướng ta. Khoảng cách lúc này giữa ta và hắn là khoảng bảy tám thước, sau một hồi lâu nhìn ta , hắn lạnh lùng lên tiếng hỏi “"Ngươi là ai?"
Ta dĩ nhiên sẽ không nói ra danh tính của mình bởi vì ta đoán biết nhất định có một tập đoàn khổng lồ đứng phía sau hắn hỗ trợ, đối với một tập đoàn khổng lồ như thế thì lấy sức một người mà chọi với chúng chẳng khác nào trứng chọi đá.
Do đó ta chỉ trả lời "Ngươi muốn biết danh tính của ta để kêu thuộc hạ đối phó ta à?”
Lúc đó, ta cũng không nghĩ đến một câu nói như vậy lại làm cho tâm hắn chấn động! chỉ thấy sắc mặt hắn thay đổi rồi nói "Thuộc hạ? Ngươi biết được bao nhiêu?”
Vừa nói xong thì thân hình của hắn liền động, xuất chưởng đánh tới ta. Chiêu thức chưởng pháp của Bắc Thái Cực Môn vốn biến hóa cực kỳ tinh diệu, hơn nữa mỗi một chiêu một thức khi biến hóa, tùy tâm tùy ý, khiến quỷ thần khó lường. Hắn liên tiếp ra chưởng tấn công ta, chưởng phong cực kỳ hùng hậu. Còn ta lúc chụp được cái túi kim cương, thân thể đã lui về cạnh lan can thuyền, thành thử khó có thể hoàn thủ, nhưng thế công của hắn càng ngày càng sắc bén, thân pháp quá nhanh, "phanh" một tiếng, vai của ta đã trúng chưởng của hắn.
Một chưởng này đánh trúng vào vai của ta, lực đạo rất mạnh, ta trúng chưởng ngã về phía sau một chút, nửa thân thể đã nằm ngoài lan can! Trong lòng ta biết ta sắp rơi xuống biển, đối với việc này trong lòng đương nhiên cực kỳ tức giận, ngay lúc thân thể ta sắp rơi xuống, hai chân ta liền duỗi ra hình thành thế móc câu, đây là một chiêu gọi là "Thiết thối uyên ương câu", tóm được thân thể hắn rồi kéo hắn cùng rơi xuống.
Ta đã có hơn chục lần kinh nghiệm đắm tàu, đối với việc rơi xuống biển này cũng không thành vấn đề nhưng khi hai người chúng ta dây dưa cùng một chỗ rơi xuống thì đây là một điều thật sự nguy hiểm. Nó khác với việc đắm thuyền vì thuyền đang chạy, nếu chúng ta rơi xuống gần thân thuyền quá thì có thể bị cuốn vào đáy thuyền, lúc đó sẽ xong đời. Do đó, ngay lúc thân thể ta vừa rơi khỏi thuyền, ta liền dùng hết sức đạp hai chân vào thân thuyền rồi búng mạnh ra xa. Lúc đó, tên ném kim cương cũng xuất ra một chiêu "Hạn địa bạt thông", dùng lực đạp vào thân thuyền bay lên không trung khoảng bốn năm thước, tuy nhiên hắn không thể trở lại thuyền được. Lúc đó, trong lòng của ta đối với hắn sinh ra một tia thương tiếc bởi vì với hắn, làm như vậy sẽ rơi thẳng xuống cạnh đáy thuyền, cơ hội sống sót của hắn thật quá nhỏ.
Võ thuật của Trung Quốc trong ba trăm năm qua ngày càng đi xuống, tuy có Cam Phượng Trì, Lữ Tứ Nương cùng với một số cao thủ kiệt xuất xuất hiện, nhưng số lượng cũng không nhiều lắm. Vào cuối triều Thanh và những năm đầu thành lập Trung Quốc tuy cũng có xuất hiện các cao thủ Đại Đao Vương Ngũ, Hoắc Nguyên Giáp, Mã Vĩnh Trinh …. , những người này đều danh động nhất thời, nhưng so với thời của Cam Phượng Trì thì số lượng cao thủ ít hơn nhiều.
Đương nhiên, võ thuật Trung Quốc trong ba ngàn năm qua cũng không có đi vào ngõ cùng, chỉ là những người thân mang tuyệt kỷ, tuyệt đại đa số đều quy ẩn không xuất thế. Hơn nữa, sự xuất hiện của tiểu thuyết võ hiệp đã góp thêm một phần hiểu lầm, làm cho người khác nghĩ rằng võ thuật Trung Quốc chỉ là tiểu thuyết tâng bốc mà thôi.
Nhưng tên trẻ tuổi này bản lĩnh cao cường, đã đạt tới trình độ cao thủ, mặc dù hắn làm bậy nhưng nếu như chết đi cũng rất đáng tiếc.
Bởi vậy ngay lúc ta sắp rơi vào nước, ta đã hét lên "Mau tránh xa thân thuyền, càng xa càng tốt”
Khi ta nói xong, thân thể ta đã rơi vào trong nước. Khi rơi vào, ta không quan tâm đến sự lạnh giá của nước biển, liền lấy hơi lặn xuống. Ta không biết tên đó có nghe lời của ta hay không. Ta lặn dưới nước chờ cho thuyền đã đi qua rồi mới trồi lên.
Khi chiếc thuyền hơi nước đã cách xa, ta liền biết hiện tại có kêu cứu cũng vô ích, ta cởi áo khoác ra cho tay chân linh hoạt một chút rồi lấy cái túi kim cương nhét vào áo khoác, sau đó thả trôi thân thể theo dòng nước. Có lẽ phải đợi tới sáng mai hy vọng có thuyền cảnh sát hoặc là thuyền của ngư dân chạy qua, ta mới có thể sống sót về đến đất liền. Tư vị của đêm nay thật không dễ cảm nhận chút nào, nhưng lúc trời tờ mờ sáng sóng nước đã đưa ta đến một đảo nhỏ. Lồm cồm ngồi dậy bước vào bờ, đột nhiên ta thấy được một luồng khói đang bốc lên giữa hai tảng đá lớn, ta quá vui mừng liền chạy ngay tới nơi đó. Khi chạy đến thì ta thấy có một người đang ngồi bên đống lửa, lưng dựa vào một tảng đá, đang hong khô đồ đạc, ngay lúc ta vừa tiến đến, hắn liền quay đầu lại nhìn ta.
Hai người chúng ta nhìn nhau rồi không nhịn được đều cười lớn. Tên đang ngồi bên đống lửa này là tên địch nhân vừa rồi ta đã gặp trên thuyền! Ta không khách khí liền bước đến ngồi xuống bên cạnh đống lửa, hắn cũng chả quan tâm, không nói lời nào với ta, tuy nhiên ta phát hiện dường như hắn đang cảm thấy lo lắng. Tay hắn đang cầm một xấp giấy trắng và đang hơ khô chúng, vẻ mặt hắn lúc này đang rất nghiêm túc nhưng vẫn lộ ra vẻ bi thương như trước.
Xấp giấy đó là cái gì vậy? Hắn từng cầm kim cương ném xuống biển, tại sao lại coi trọng xấp giấy đó quá vậy?
Ta một mặt tự hỏi chính mình, một mặt suy nghĩ đánh giá hắn, bây giờ nhìn kỹ thì mới thấy hắn mi vũ anh tuấn, anh khí bừng bừng, thân thể cao khoảng một thước chin, bất luận nhìn từ phương diện nào thì hắn cũng là một người rất trẻ và có tài. Khi đó ta bắt đầu cảm thấy có lẽ ta đã đoán sai về hắn rồi.
Nhưng tại sao hắn lại đem kim cương ném xuống biển vậy? Điều này thật kỳ lạ, ta nhất định phải tìm hiểu.
Chỉ thấy hắn yên lặng ngồi đó một hồi lâu, tay vẫn cầm xấp giấy hơ qua hơ lại. Lúc này ta mới nhìn rõ, trên xấp giấy đó có vẽ một bức tranh. Đột nhiên hắn chậm rãi ngẩng đầu lên rồi quăng xấp giấy đó tới trước mặt ta.
Ta nhìn vào bức tranh trên giấy thì thấy được tranh vẽ một người con gái tây phương. Bối cảnh của bức tranh là một nông trại lúa mì, các hạt lúa mì bay trong gió cùng với mái tóc màu vàng óng của cô gái phối hợp rất hài hòa, rất, rất hấp dẫn.
Tuy nhiên nhìn vào đôi mắt của cô gái trong tranh thì ánh mắt của cô gái không khác gì ánh mắt của tên địch nhân ngồi trước mặt này.
"Đây là người yêu của ngươi?" Ta xem bức tranh một hồi rồi ngẩng đầu lên hỏi hắn.
"Nàng ta đã chết rồi phải không?" Ta lại tiếp tục hỏi, đương nhiên ta căn cứ vào vẻ mặt bi thương của hắn mà đoán, nhưng hắn nghe xong lại lắc đầu.
Ta cảm thấy bản thân mình quá mạo muội nên sau đó im lặng không hỏi nữa.
Bỗng nhiên hắn lên tiếng "Tại sao ngươi lại nhắc nhở ta?"
Ta chỉ thản nhiên mỉm cười đáp lại "Ngươi nhất định muốn biết thật sao?"
Hắn liền trả lời “Đúng”
"Đó là …” Ta nói "do ta muốn bắt ngươi giao cho chưởng môn của Bắc Thái Cực Môn để ông ta giáo huấn ngươi!"
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên cười ha hả, vẻ mặt trong lúc đó giống như là xem thường hết thảy mọi thứ. Mặc dù hắn không có mở miệng nói chuyện nhưng ta đã nhìn ra được ý tứ của hắn, đó là hắn cười ta không có năng lực bắt hắn giao cho chưởng môn của Bắc Thái Cực Môn!
"Ngươi cười cái gì?" Ta đã biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi hắn.
"Ta cười cái gì hả? Ta cười ngươi không có khả năng đó” Hắn nói thẳng không hề úy kỵ, ta thì rất thích loại người sảng khoái như hắn nên ta lấy cái túi kim cương trong áo khoác ra rồi đặt lên trên một tảng đá cách đó khoảng hai thước, sau đó nói với hắn "Nếu không ngại chúng ta hãy thử sức một lần xem ai có thể lấy được cái túi đó trước."
Hắn nghe xong, ngay cả ánh mắt cũng không có nhìn về hướng cái túi, chỉ là lạnh lùng lên tiếng "Được, không ngại thử một lần"
Ta thấy thái độ ngạo mạn của hắn cũng có một chút tức giận. Hơn nữa, ta đã có nghe qua lời đồn rằng công phu Thái Cực Quyền của Bắc Thái Cực Môn, rất lợi hại, nếu không phải là đệ tử chân truyền của chưởng môn thì không thể học được, vậy thì tên thanh niên trước mắt, tuy tuổi còn trẻ nhưng có được bản lĩnh võ công cao như thế thì chắc hẳn là đệ tử chân truyền của chưởng môn Bắc Thái Cực Môn rồi.
"Nếu vậy thì qua lời nói và thái độ không chút sợ hãi của hắn, chẳng lẻ chưởng môn của Bắc Thái Cực Môn cũng làm xằng bậy giống hắn sao? Nếu thật sự là như thế thì trong tương lai sẽ không tránh khỏi xung đột, do đó hôm nay tại sao không thử bản lĩnh chân thực của Bắc Thái Cực Môn nhỉ?" Ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi nghe cho kỹ, khi ta đếm đến ba thì chúng ta cùng ra tay”
Hắn nghe xong chỉ lạnh lùng gật đầu, vẫn tỏ vẻ không quan tâm, và cũng chẳng nhìn về hướng cái túi.
Ta hít sâu một hơi rồi đếm "Một …… hai…. một, một, ba!" Ta đếm nên đương nhiên ta phải chiếm một chút lợi thế chứ, một tiếng "ba" vừa đếm ra, ta đã hướng về cái túi lao đi, nhưng hắn dường như còn nhanh hơn, thân thể hắn dường như lăng không lướt qua, thoáng chốc đã ở phía trước ta! Ta thừa dịp lúc hắn xẹt qua bên cạnh, liền đưa tay ra xuất trảo chụp vào vai hắn.
Trảo ta vừa xuất ra chính là một chiêu trảo pháp trong Cầm Nã Thủ “Bối cân nã pháp”, dùng lực ngón giữa và ngón trỏ ấn vào huyệt Kiên Tỉnh của hắn, đồng thời ngón cái cũng phát lực đâm vào dưới xương vai. Chỉ cần bị ta trảo trúng thì khi ta phát lực mạnh một chút hắn sẽ chịu không nổi, chẳng những hắn không thể nhúc nhích mà còn có thể bị thương nặng nữa vì nơi ngón cái của ta đâm vào chính là "Phong vĩ huyệt"! Ta đương nhiên không cố ý làm cho hắn bị thương nặng, cho nên khi ra tay cũng lấy tốc độ nhanh là chính, dùng lực cũng không lớn.
Chiêu "Bối cân nã pháp" ta xuất ra, hai ngón tay đã chạm đến vai hắn, trong lúc tưởng có thể trảo trúng hắn thì thân hình hắn xoay một cái tránh được trảo của ta. Ngay sau đó hắn liền xuất ra một chiêu "Lãm tước vĩ", chiêu này gồm bốn thức biến hóa: thôi, đóa, tễ, án* đồng loạt phát ra. Bốn thức này, mỗi thức đều nhanh vô cùng lại nhắm vào phía tay phải của ta làm ta nhất thời không thể ra chiêu tiếp, trong lòng ta cảm thấy thất kinh, miệng thầm khen một tiếng "Hay". Ta cũng không có tránh né, liền di chuyển, thân bước tới một bước, cánh tay phải vung lên để đỡ chiêu của hắn, rồi đồng thời tay trái ta vung lên xuất ra một chiêu khác.
Chiêu này của ta xuất ra là có hậu chước, phối hợp với thân thể vừa mới di chuyển đến trước, chưởng trái của ta từ ngoài đánh vào, còn chưởng phải cũng đánh từ phía ngược lại, hai chưởng phối hợp thành thế gọng kềm hình tròn! Chiêu "Nghịch nã pháp" này ta vừa xuất ra, hắn đã lập tức lùi về phía sau. Trong lúc hắn đang lui về thì trong nháy mắt, hai tay của ta và hắn đã chạm mạnh vào nhau, thân thể của ta cũng bị chấn lùi về sau một bước. Lúc này cả ta và hắn đều đã đến trước tảng đá, cái túi kim cương đang nằm giữa vòng tranh đấu giữa hai chúng ta.
Tuy cái túi trước mặt nhưng ánh mắt của ta và hắn cũng không để ý đến, cả hai người đều nhìn vào đối phương, chúng ta đang gườm nhau.
Qua lần giao thủ vừa rồi, ta nhận thấy nếu ta muốn bắt hắn giao cho chưởng môn Bắc Thái Cực Môn xử lý thì không dễ dàng chút nào, tuy nhiên tên đó cũng biết được ta không phải là tay mơ, muốn đánh bại được ta thì hắn cũng phải trả cái giá lớn.
Trong lúc chúng ta đang gườm nhau, ai cũng không muốn ra tay tấn công đối phương trước, thì sau khoảng mười phút giằng co, hắn đột nhiên vỗ vỗ tay rồi nói "Bỏ đi, tranh giành làm gì?"
Ta nghe hắn nói xong cũng mỉm cười nói "Vậy thì bỏ ……", từ “đi” ta còn chưa nói ra, hắn đột nhiên phóng người tới tảng đá, tay hắn nhanh chóng chụp lấy cái túi kim cương rồi nhanh chóng lùi về phía sau, vẫy vẫy cái túi hắn nói "Thế nào?"
Trong lúc đó, trong lòng ta giận dữ tới cực điểm bởi vì vừa rồi lời nói của hắn không phải thật mà là gạt ta!
Ánh mắt ta đã phát ra sát khí nhưng hắn lại ung dung cười nói "Bằng hữu à, binh bất yếm trá, chẳng lẻ ngươi thấy ta làm vậy thì cho ta là tên hèn hạ tiểu nhân sao?"
Nghe xong lời nói của hắn, ta bình tĩnh nghĩ lại thì cũng hiểu được là do chính mình quá chủ quan, tên địch nhân này đã dạy cho ta một bài học hay!
Ta bình tĩnh lại rồi bước về phía hắn, trong lúc ta định giao thủ với hắn lần nữa thì đột nhiên một tiếng súng vang lên, phá đi sự yên tĩnh vốn có của hoang đảo! Hai người chúng ta lấy làm kinh hãi nhìn quanh thì thấy tại phía hai tảng đá lớn có một bóng người con gái ở đó.
Ngay sau đó, lại có hai tiếng súng nữa vang lên! Chúng ta có thể nhận ra được mấy phát súng này đều là nhằm bắn vào cô gái đó. Nếu thân thủ cô gái không giỏi và nhanh nhẹn thì nhất định nàng đã trúng đạn rồi! Hai người chúng ta đưa mắt nhìn nhau rồi thân thể cả hai cũng nằm sấp xuống đất. Tên thanh niên nhìn ta rồi lên tiếng hỏi "Ngươi đã thật lòng yêu ai bao giờ chưa?”. Ta nghe hắn hỏi chỉ mỉm cười mà thôi.
Hai chúng ta đồng loạt nằm trên đất, sau đó nhanh chóng bò vào núp sau một khối đá lớn. Ngẩng đầu nhìn thì thấy người con gái kia lưng đang dựa vào tảng đá, nàng dường như cũng không có phát hiện ra chúng ta. Không lâu sau hướng đó lại xuất hiện hai người, cả hai tên tay đều cầm súng, ánh mắt đảo quanh, rõ ràng là đang tìm kiếm người con gái đó, đột nhiên chúng phát hiện ra đống lửa của chúng ta.
Hai tên đều đội nón rộng vành phủ xuống nên cũng không thấy rõ mặt của chúng, chúng đang cẩn thận từng bước đi đến đống lửa. Nhưng lúc bọn chúng đi ngang qua mấy tảng đá thì một người trong bọn chúng nổ súng bắn liền ba phát.
Tâm tình của ta vốn đang hết sức khẩn trương bởi vì bất luận như thế nào thì con người cũng không có sức mạnh để chống được súng ống, nhưng khi bọn chúng bắn ra liên tiếp ba phát thì ta lại thở phào. Vì điều đó chứng minh trong lòng bọn chúng đang sợ hãi một điều gì đó.
Đồng thời, ta cũng nhìn thấy được cô gái trốn phía sau tảng đá lớn đang di động. Lúc này ta có thể thấy rõ nàng một chút, trên người nàng mặc một cái áo có rất nhiều hình hoa cúc trắng, thân dưới mặt một cái quần tây màu đen, tóc đen ngắn, cổ đeo một cái khăn choàng màu trắng, toàn thân nàng có hai màu trắng đen đối lập …… bởi vì sắc mặt của nàng cũng trắng và tái nhợt khác thường.
Mặc dù ta chỉ nhìn được một bên mặt của nàng nhưng cũng thấy được mặt của nàng đang giận dữ. Bộ đồ nàng mặc thì cũng giống như các cô gái khác nhưng vẻ mặt của nàng có một loại khí phách và phong vận không thể tả được.
Ta muốn quay đầu thầm ra hiệu cho tên thanh niên nhìn cô gái kia một chút, nhưng lúc ta quay đầu lại thì thấy được sắc mặt của hắn rất khó coi! Ánh mắt của hắn cũng đang nhìn vào cô gái. Quả nhiên, chính vì nhìn thấy cô gái đó, sắc mặt hắn mới trở nên khó coi như thế.
Sắc mặt của hắn lộ ra vẻ kinh khủng, tuyệt vọng cùng với vẻ phản kháng rất quật cường! Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng gặp qua một người có nhiều vẻ mặt phức tạp trên khuôn mặt như thế!
Trong lúc đó ta có thể đoán chắc rằng tên thanh niên này và cô gái kia nhất định có mối quan hệ không tầm thường!
Hai tên cầm súng hiện đã rời khỏi chỗ đống lửa, khoảng cách của chúng với cô gái hiện là khoảng bảy, tám thước nhưng nhìn thần sắc của cô gái thì rõ ràng là đang muốn tấn công hai tên kia. Đây là một hành động cực kỳ nguy hiểm, trong lúc đó một ý nghĩ kỳ quái hiện lên trong đầu ta, đó chính là ta không thể đứng nhìn cô gái kia gặp nguy hiểm, do đó ta lập tức nhặt một hòn đá lên rồi ném ra ngoài. Ta sử dụng nhu kình để ném nên hòn đá khi bay cũng không phát ra tiếng xé gió mạnh, nhưng lúc nó rơi xuống đất thì phát ra một âm thanh “cạch” khá lớn.
Nghe tiếng động phát ra ở bên trái, hai tên cầm súng lập tức xoay người lại, điều này nằm trong sự dự liệu của ta. Ta liền quay đầu nhìn về phía cô gái xem nàng ấy có hiểu ý ta hay không? Ta đã tạo nên một cơ hội tốt để nàng có thể tập kích hai tên kia! Chỉ thấy trên vẻ mặt cô gái thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên nhưng nàng cũng không có quay đầu lại nhìn lại, thân hình như chim yến lao về phía trước, sau đó hai tay xuất chiêu đánh vào cổ của hai tên cầm súng.
Hai tên bị trúng chiêu vào cổ liền theo phản xạ bóp cò súng bắn về phía trước, đương nhiên chúng không thể tổn thương tới cô gái một phân nào.
Sau đó, chỉ thấy cổ của hai tên đó hơi nghiêng qua một bên, miệng rên rỉ không ngừng, súng trong tay chúng lúc này đã rơi trên mặt đất, ta không biết cô gái đã dùng thủ pháp gì làm cho hai tên đó đến nông nỗi như vậy. Ta tự nhiên cũng nhìn ra sự thống khổ của hai tên đó, chúng hiện giờ như dự liệu của ta, không thể cầm súng được nữa. Còn cô gái thì tiến lên chỗ một cây súng rơi, xuất một cước đá bay nó ra xa, xong cô gái lại cúi người xuống nhặt cây súng còn lại rồi di chuyển.
Ta thấy cô gái đi vòng qua tảng đá lớn rồi bước ra. Lúc này, ta nhìn thấy trên tay cô gái, “Trời ơi” ta thầm thốt lên, nàng đang cầm súng chỉa vào ta!
Ta sợ run một chút mặc dù vừa rồi ta đã ra tay giúp nàng. Ta cũng tuyệt không phải là người nhát gan, tuy nhiên ta cũng không dám lơ là, đành đứng yên tại chỗ bởi vì qua vẻ mặt cùng với ánh mắt của nàng, ta có thể nhìn ra được nàng là một ngừơi lạnh lùng, chuyện nổ súng vào ta đối với nàng mà nói thì đó là một chuyện cỏn con không đáng để tâm!
Nàng đảo mắt nhìn thẳng vào ta, lạnh lùng hỏi "Ngươi là ai?"
"Tiểu thư," Ta nói "cô định nhắm ta nổ súng sao?"
"Có thể" nàng trả lời, một câu trả lời đơn giản, nhưng ánh mắt của nàng rốt cục cũng chuyển đến phía sau ta. Ta nhìn theo ánh mắt của nàng, quay về phía sau nhìn thì thấy nàng đang nhìn vào cái tên thanh niên kia. Hắn hiện đang đứng bất động như một bức tượng, nét mặt của hắn ta không cách nào diễn tả nhưng ta tin tưởng cho dù các bức tượng điêu khắc của thời kỳ phục hưng cũng không thể hiện được vẻ mặt phức tạp như vậy.
Ta lại quay đầu nhìn về cô gái thì thấy toàn thân cô ấy run run, sắc mặt trở nên trắng bệch, cây súng chỉa vào ta nhưng mục tiêu lại là tên thanh niên. Loại tình huống này đã chứng minh cho phán đoán của ta nhưng ta vẫn như trước không hiểu giữa hai người họ xảy ra chuyện gì. Một hồi lâu sau, cô gái mới lên tiếng, thanh âm lạnh lùng đáng lẽ không nên có ở một cô gái tại tuổi này "Theo muội trở về!".
Tên thanh nên nghe xong thân thể run lên, hắn lấy hai tay che mặt, dường như rất đau khổ, kêu lên "Không!"
Cô gái bước chậm rãi từng bước về phía trước nói "Tấm bản đồ đó đâu?".
Tên thanh niên nghe xong nhanh chóng cởi quần áo ra. Ta có thể thấy được có một cái túi ny lông dán sát vào da hắn, hắn gỡ nó xuống rồi ném về phía cô gái. Cô gái đưa tay chụp lấy rồi lại lạnh lùng thốt lên "Theo muội trở về”. Tên tuổi trẻ nghe xong lại trả lời “Không!"
Trên khuôn mặt cô gái hiện lên vẻ ưu thương, nói "Nếu không trở về, muội đành phải chấp hành mệnh lệnh của chưởng môn”
Sắc mặt tên thanh niên biến đổi, một lời cũng nói không ra.
Lúc này, ngay cả ta cũng bị chấn động. Lúc trước ngay lúc gặp hắn đang ném kim cương xuống biển thì ta đóan rằng hắn đang làm chuyện phạm pháp, sau đó ta biết hắn là đệ tử của Bắc Thái Cực Môn thì trong lòng ta càng tức giận không thôi bởi vì Bắc Thái Cực Môn thanh danh rất tốt. Với việc làm của hắn thì nhất định hắn phải bị sự trừng phạt nặng nề. Nhìn thấy cô gái, ta đoán là đồng môn của hắn nhưng ngoài dự đoán của ta là cô gái lại mang theo mệnh lệnh giết chết hắn!
Tên thanh niên ngây người một hồi rồi lên tiếng "Có thật đây là lệnh của chưởng môn không?”
Cô gái đưa tay vào túi, sau đó lấy ra một cái lệnh bài màu đỏ ném đến trứơc mặt tên thanh niên, lạnh lùng lên tiếng "Huynh hãy tự xem đi!"
Lời nói của nàng rất lạnh lùng, giống như việc sống chết của tên này đối với nàng không có một chút quan hệ nào. Nhưng lúc nàng ném cái lệnh bài cho hắn thì trên mặt cũng hiện ra vẻ ưu thương, cái này không qua mắt đựơc ta!
Tên thanh niên cúi đầu, sắc mặt xám như tro tàn, ngây người một lúc rồi mới ngẩng đầu lên, giọng nói run run "Tại sao chưởng môn lại phái …… phái muội …… đến vậy ?"
Cô gái cũng quay đầu đi, không muốn cho hắn nhìn thấy nuớc mắt trên mặt nàng, nói "Là do muội yêu cầu!"
Nghe xong, thân thể tên thanh niên dường như run lên, nét mặt của hắn đột nhiên hiện ra vẻ phẫn nộ hét lớn "Ta biết, muội vì ta, sư muội, muội ……"
Hắn nói được phân nửa thì cô gái đã ngắt lời hắn "Huynh có đồng ý theo muội trở về không?"
Tên thanh niên lạnh lùng đáp lại "Không!"
Thân thể nàng có chút rung động, cánh tay trắng như tuyết run run, tuy nhiên vẫn chỉa nòng súng về tên thanh niên. Đây là chuyện cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần ngón tay nàng động một chút thôi thì súng sẽ nổ! Tên thanh niên đó nhất định sẽ xong đời!
Ta chứng kiến chuyện xảy ra, vội vàng tiến lên trước một bước nói "Tiểu thư, có việc gì xin hãy chậm rãi thương lượng!"
Cô gái cũng không có nhìn ta, lên tiếng "Huynh lập lại lần nữa!"
Tên thanh niên cũng đáp lại không chút do dự "Ta không trở về! Vĩnh viễn cũng không!"
Nét mặt của cô gái cũng hiện lên vẻ bi thương, ngón tay trỏ từ từ ấn vào cò súng, ta thấy thế liền chuẩn bị lao tới, ta nghĩ trước tiên nên đọat cây súng trong tay nàng đã rồi hãy nói chuyện sau.
Khi ta vừa động thì nghe nàng quát lên "Huynh muốn chết?" đồng thời "Bùm" một tiếng, súng nổ! Ngay tức khắc, ta ngây người, quả thực không biết chuyện gì xảy ra, lúc ta định thần nhìn lại thì thấy được vẻ mặt sợ hãi đan xen phẫn nộ của cô gái, đồng thời ta cũng cảm thấy vai trái của mình đau nhói, mắt của ta theo phản xạ nhìn xuống thì thấy cánh tay đã đầy máu!
Phát súng này không có bắn trúng vào tên thanh niên mà lại bắn trúng ta! Ta quay đầu lại nhìn về hướng tên thanh niên thì thấy thân hình hắn đang di chuyển cực nhanh, hiển nhiên đang cố gắng chạy ra xa, sau đó đột nhiên hắn dừng một chút rồi lấy cái túi kim cương ném xuống mặt đất, cô gái nọ nhân cơ hội đó lập tức nhắm vào lưng hắn nổ súng!
Phát súng của cô gái cũng không có bắn trúng mục tiêu, thân ảnh của tên thanh niên đã nhanh chóng chạy cách xa đó hơn mười trựơng, cô gái tiếp tục bắn nhưng súng lại không nổ, chứng tỏ súng đã hết đạn rồi. Nàng vội vàng đuổi theo, hai người một chạy một đuổi, chốc lát đã biến mất sau mấy tảng đá.
Tay ta đè chặt vết thương, chân cũng bước chậm tới, chỉ thấy cô gái nọ đang thơ thẩn đứng tại bờ biển, gió biển thổi vào làm chiếc khăn chòang cổ của cô gái tung bay, trong khăn có in hình một người thanh niên, đó là cái tên thanh niên kia.
Cô gái ngẩn ngơ trong phút chốc rồi thân thể bắt đầu chuyển động, hướng về chiếc du thuyền màu hồng đỏ đang neo chạy tới.
Ta thấy nàng đang chuẩn bị phóng lên thuyền thì liền lớn tiếng nói "Tiểu thư, xin chậm bước!"
Cô gái nghe tiếng của ta liền xoay người nói "Tiên sinh, thật xin lỗi, ta có việc gấp phải đi”
"Tiểu thư, vị bằng hữu đó," ta nói " đã để lại cái túi kim cương, ta nghĩ cô không nên để nó cô đơn tại hoang đảo này”
Vẻ mặt của cô gái lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc, hỏi lại "Túi kim cương? Nếu đúng như anh nói thì huynh ấy đã tìm được rồi!" Nàng nói đến đây đột nhiên không nói nữa, rồi dùng cặp mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào ta, sau đó tiếp tục "Tại sao tiên sinh không lấy nó?”
"Hắc," trong lòng ta không khỏi dâng lên chút phẫn nộ, nói: "Tiểu thư, cô thật xem thường người khác quá”.
Nàng liếc mắt nhìn ta một cái rồi lập tức chạy về phía các tảng đá, trong phút chốc đã chạy trở lại, lúc đó ta phát hiện được cái túi kim cương đang nằm trong ba lô, khi nàng chạy ngang qua người ta rồi tiếp tục hướng về chiếc du thuyền chạy đến, khi nàng đang định nhảy lên thuyền thì đột nhiên quay đầu lại hỏi ta "Thương thế của tiên sinh……"
"Đừng lo cho ta" ta cười khổ nói, "còn hai người kia chắc chắn sẽ chết tại hoang đảo này”
"Hừ," Nàng lạnh lùng lên tiếng "Tiên sinh có biết hai người đó là thuộc hạ của ai không?”
Ta hỏi lại "Của ai?"
Cô gái đó đưa ngón tay chỉ về hướng chiếc thuyền nói "Chẳng lẽ tiên sinh không nhận ra chiếc thuyền đó sao?”
Ta liền đưa mắt nhìn về chiếc thuyền cô gái đang chỉ, thì thấy rõ trên thân thuyền viết ba chữ lớn "Tử Thần Hào", ta thấy nó thì trong lòng liền dâng lên một nỗi lo lắng cho cô gái này, ta nói "Tiểu thư, cô đang chống đối hắn à ?”"
Cô gái chỉ mỉm cười, cũng không có trả lời. Ta nhìn ra được nàng là một cô gái rất biết kiềm chế và luôn tĩnh táo, tuy nhiên ta cũng phát hiện được trong tận đáy lòng nàng nhất định đang có một chuyện cực kỳ bi thương.
Ta đương nhiên biết, đôi nam nữ cùng với cái túi kim cương này có liên quan đến một chuyện cực kỳ phức tạp, ta vô tình bị cuốn vào trong đó, tuy nhiên ta cũng không muốn ở tại hoang đảo này, do đó ta suy nghĩ một chút rồi nói "Bất luận thế nào thì cô cũng đã bắn ta bị thương, vì vậy cô phải mang theo ta rời khỏi hoang đảo này!"
Mặt của nàng hiện lên vẻ khó xử nhưng rốt cục cũng bình tĩnh lại. Hai người chúng ta đồng loạt nhảy lên thuỳên, sau đó ta mở dây neo thuyền, còn nàng thì lái thuyền, xem bộ dáng rất thuần thục. Chiếc thuyền nhanh chóng chạy về một hướng và ta thấy được đây là hướng mà tên thanh niên vừa rồi đã đi, nhưng hiện tại đã không thấy bóng dáng của hắn.
Khi thuyền "Tử Thần Hào" đã rời xa hoang đảo, ta và cô gái đó mới bước vào bên trong. Lúc hai người chúng ta vừa ngồi xuống thì nghe được một âm thanh “Kẹt” vang lên, một cánh cửa ngầm mở ra. Có một người bước ra từ trong đó!
Ta và cô gái đều kinh hãi bởi vì vừa rồi chúng ta cũng đã cẩn thận kiểm tra xem có ngừơi hay không. Tuy nhiên, chúng ta cũng không có kiểm tra xem có mật thất hay không, điều này vượt ra khỏi suy nghĩ của chúng ta.
Hai người chúng ta lập tức đứng lên, tuy nhiên người nọ lại nói "Mời hai vị yên tọa". Ta thấy được vẻ mặt của thiếu nữ biến đổi, thân hình dừơng như run lên, chuẩn bị bước tới chỗ của hắn thì người nọ đưa tay lên vẫy vẫy ra hiệu không nên, sau đó cười nói "Xin Thạch tiểu thư hãy an tâm, cô hãy nhìn xung quanh xem!"