Chương 3: Kỳ Nữ Tử

Nhìn qua rất khó đoán tuổi của nàng, chắc là khoảng hai mươi lăm tuổi. Trên mặt nàng cũng không có trang điểm, thần thái rất ưu nhã .

Người nàng mặc bộ sườn xám màu lam làm tăng thêm vẻ cao quý cho nàng. Nàng chậm rãi bước tới trước mặt ta, đưa tay mời, nói "Mời tiên sinh ngồi."

Trong phút chốc, trong lòng ta cảm thấy rất kỳ quái, khuôn mặt và thần thái của nàng quá giống với Thạch Cúc, giống đến nỗi như là hai chị em sinh đôi.

Nhưng sự kinh ngạc của ta nhanh chóng biến mất bởi ta nghĩ một người tinh thông cổ ngữ của Khang Ba tộc ở Tây Tạng, sinh ra ở đó cùng với một cô gái lớn lên tại thành phố thì bất luận thế nào cũng không có quan hệ máu mủ gì.

Nàng vừa xuất hiện, ta đã thấy cơ hội thành công của ta tăng lên không ít, bởi vì kẻ địch núp trong bóng tối là kẻ địch đáng sợ và khó đối phó nhất! Ta vừa ngồi xuống, nàng cũng lập tức ngồi xuống nói "Vệ tiên sinh, hai vị bằng hữu kia tới mời tiên sinh đến đây, không biết họ đã trở về chưa?”

Ta mỉm cười nói "Bọn họ sẽ rất nhanh trở về thôi”

Nàng đột nhiên thở dài rồi nói "Vệ tiên sinh quả thật là nhân tài hiếm thấy, ngay cả Tử Thần cũng nói vậy. Ông ta đã hạ lệnh giết chết tiên sinh, không cần biết dùng thủ đoạn gì và tiêu tốn bao nhiêu”

Ta vẫn giữ được sự bình tĩnh nói "Nếu cô không ngại thì thay ta nhắn dùm ông ta vài lời rằng ta cũng muốn phí sức một chút mời ông ta đến địa ngục hoặc thiên đuờng dạo một lần”

Cô gái nở nụ cười, nói "Mỗi người đều có nguyện vọng của riêng họ, cho dù nguyện vọng đó không thể thực hiện được, nhưng Vệ tiên sinh, lần này tiên sinh đã thua rồi”

Ta cũng biết được mình đang ở tình huống thắng ít thua nhiều nhưng ta vẫn đang hy vọng việc xuất kỳ bất ý (ra tay bất thình lình) sẽ vãn hồi đựơc tình thế. Nàng vừa nói dứt lời thì ta đã động, đưa tay trái xuất trảo chụp tới cánh tay của nàng.

Đông tác của ta đột nhiên xuất ra, tốc độ lại nhanh, trong giây lát đó ta thấy được mặt nàng hiện lên vẻ giật mình, thành thật mà nói, ta có cảm giác thật không đành lòng xuống tay, nhưng trong thoáng chốc ta đã chụp được cánh tay của nàng, đồng thời tay kia cũng dí nòng súng vào eo của nàng.

Ngay lúc đó, ta liền nghe được phía sau lưng vang lên một tiếng “rắc”, đó là tiếng chiếc đèn thủy tinh rơi xuống đất, bể nát.

Ta cũng không có quay đầu lại nhìn bởi vì ta có thể đoán đuợc đây là tình huống nguy cấp. Ta nghĩ nếu trước đó ta không nhanh chóng tấn công và bắt được cô gái để uy hiếp thì cái vật nát vụn nằm đó không phải là đèn thủy tinh mà là cái đầu của ta!

Vẻ mặt hoảng sợ của cô gái giờ đã biến mất, ngay cả eo bị ta chỉa súng vào mà nàng cũng không để ý, bình tĩnh cười nói "Vệ tiên sinh, tiên sinh làm vậy thật không giống với phong độ của người quân tử đó”

Ta nhìn về hướng chiếc đèn thủy tinh vỡ vụn nói "Lê tiểu thư, chẳng lẽ cô cho việc đó mới là phong độ của người quân tử sao?”

Nàng lại mỉm cười, lên tiếng nói “Không cần dùng súng nữa đâu, Vệ tiên sinh quá cao tay, chúng ta tạm thời đành phải nhẫn nhịn vậy!"

Tiếp đó, ta thấy được một bóng người cao lớn bước ra và đang tiến đến phía ta. Ta vừa nhìn thấy hắn liền giật mình, tên này không phải ai khác mà là tên thanh niên ta gặp trên đảo, Hoàng Tuấn!

Trong tay hắn đang cầm một cây súng ngắn, nòng súng vẫn còn bốc khói, tiếng súng vừa rồi rõ ràng là do hắn bắn! Ta thật nghĩ không ra tại sao tên này lại đột nhiên trở thành tay chân của Tử Thần?

Hoàng Tuấn đi tới trước mặt ta, dừng buớc nói "Vệ tiên sinh, ta có một việc muốn cùng ông thương lượng, ông có hứng thú cùng ta đơn phương bàn bạc không?”

"Không," Ta lắc đầu, tay vẫn khống chế cô gái bởi vì đó là cái vốn đảm bảo cho tính mạng của ta, ta đương nhiên sẽ không dễ dàng buông bỏ, ta biết tình hình trước mắt thật sự là quá mức nguy hiểm.

Nét mặt Hoàng Tuấn hiện lên vẻ khó chịu, ta không chút khách khí nói "Hoàng Tuấn, lúc trên hoang đảo, ta từng cho rằng ngươi là đồ vô sỉ, nhưng hôm nay gặp lại tại đây, phán đoán của ta quả không có sai”

Sắc mặt Hoàng Tuấn trở nên giận dữ đưa mắt nhìn ta, sau đó hắn bình tĩnh lại rồi nói "Vệ tiên sinh, ta và ông đơn phương bàn bạc, điều này thật sự đối với ông có rất nhiều chỗ tốt đấy!"

Ta cười lạnh một tiếng nói "Có chỗ nào tốt? Kể cả phát súng vừa rồi suýt nữa bắn trúng đầu ta cũng là chỗ tốt sao?”

Đôi mày của Hoàng Tuấn nhướng lên, một lúc sau mới nói "Vệ tiên sinh, nếu ông không tin ta, ta buộc phải dùng hành động chứng minh vậy, nói đi, ông muốn sao?”

Ánh mắt của ta vẫn nhìn vào mặt hắn, ta phát giác trong lúc hắn nói, sắc mặt của hắn vô cùng thành khẩn. Từ gương mặt của một người có thể nhìn ra sự biến hóa nội tâm của họ, điều này tuyệt đối đúng. Conan Doyle (1) người viết truyện trinh thám nổi tiếng với nhân vật Sherlock Holmes đã từng miêu tả, khi nhìn vẻ mặt của người trợ lý là bác sĩ Watson, Sherlock Holmes đã đoán được hắn suy nghĩ gì!

Từ vẻ mặt của Hoàng Tuấn, ta hiểu được ta cần phải làm gì vào lúc này. Lắng nghe lời hắn nói có thể có sự hữu dụng cần thiết cho ta.

Ta lo lắng một chút rồi nói với hắn "Trong phòng này, ngươi nghĩ có chỗ nào nói chuyện riêng đuợc à?”

Cô gái ngồi bên đột nhiên ngắt lời ta, nói "Vệ tiên sinh, hai người có thể rời khỏi đây”

"Đương nhiên," ta hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái "ta không muốn bị người khác giám sát nữa"

"Vệ tiên sinh, ông không nên quá tự tin!" Nàng đột nhiên lên tiếng, đồng thời dùng một ngón tay điểm vào "Phân thủy huyệt”(2) tại bụng của ta, nàng ra tay cực nhanh, quả thực khó có thể tưởng tượng. Ta tuyệt chưa từng nghĩ đến nàng cũng là một cao thủ, cả người dần cảm thấy tê dại.

Sau đó sự tê dại lan dần đến tay, mắt ta hoa lên, súng trong tay cũng rơi xuống!

Cây súng vừa rơi xuống thì ngực ta lại trúng thêm một chưởng. Lực đạo của chưởng này cực mạnh vượt khỏi dự đoán của ta. Nếu không phải ngay từ nhỏ ta được danh sư chỉ dạy nghiêm khắc thì một chưởng này đã làm cho ta bị nội thương trầm trọng rồi.

Một chưởng này của nàng ấy làm cho khung cảnh trước mắt ta biến thành màu đen, thân thể ta bị chấn bay về phía sau một đoạn.

Cũng may thảm trong phòng khách rất dày nên ta mặc dù té đập mạnh xuống, cơ thể cũng không có nhiều thương tổn.

Ta lồm cồm ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy nàng ta vẫn ngồi nhàn nhã trên sofa. Ai có thể nghĩ đến một người con gái xinh đẹp mảnh mai như vậy lại có thể đánh bay một người đàn ông khỏe mạnh như ta.

Nàng đưa mũi chân hất cây súng về hướng ta rồi nói "Vệ tiên sinh, tiên sinh vẫn có thể nhặt lại súng để đối phó với ta". Ta vừa bị đánh nên không thể nói chuyện, cơ thể ta cần thời gian phục hồi. Lúc đó, Hoàng Tuấn bên cạnh đột nhiên lên tiếng "Sư thúc, liên hoàn tam thức của người vừa rồi có phải là tuyệt kỹ của sư môn ta 'Mãnh Hổ Tam Bác Miễn' không?"

Nàng gật đầu, còn Hoàng Tuấn thì vẫn đứng đó, mặt hắn hiện lên vẻ khâm phục cực độ.

Ta vừa nghe Hoàng Tuấn gọi nàng là sư thúc, liền không khỏi ngây người, lập tức ta tự mắng mình vài tiếng "Đáng chết mà!". Ta tự mắng ta tại sao đã biết tên của nàng là Lê Minh Mai mà lại không cẩn thận đề phòng, cái tên này quá nổi danh mà, trong quá khứ ai mà không biết đến tên nàng chứ.

Cái tên Lê Minh Mai này ta vừa nghe qua đã có cảm giác từng nghe ở đâu đó rồi, nhưng do thời gian gấp gáp nên không suy nghĩ tới. Lê Minh Mai, cái tên này hơn mười năm trước đã uy chấn đại giang nam bắc, làm cho hai giới hắc bạch lưỡng đạo khi nghe đến nó đều sợ hãi không thôi, võ công cực cao, là người trẻ nhất và đứng thứ hai tại Bắc Thái Cực Môn, chỉ sau chưởng môn nhân mà thôi!

Khi đó, nàng chỉ khoảng mười chín hai mươi tuổi thôi đã tung hòanh khắp nơi, gần như vô địch. Ta biết nàng đã từng đến Thượng Hải, khi đó ta đang ở Nam Dương liền vội vàng trở về Thượng Hải, nghĩ rằng có thể gặp mặt nàng một lần. Tuy nhiên, nàng đến Thượng Hải làm việc và đắc tội với bảy muơi hai băng nhóm tại đây. Trong vòng vây của nhiều băng nhóm như vậy, nàng vẫn ung dung thoát đi mà không hề bị tổn thương gì.

Chuyện này ta vẫn tưởng rằng là đời đồn thôi. Lúc ấy, ta đang còn trẻ, tính khí sung mãn và nóng nảy, cứ muốn gặp nàng xin lĩnh giáo một phen.

Lần đó ta chưa được cùng nàng giao thủ nên trong lòng cũng cảm thấy hụt hẫng. Sau đó, người mang tên Lê Minh Mai này lại đột nhiên mất tung mất tích, có làm thế nào cũng không thể tìm được hành tung của nàng.

Thật nghĩ không ra, mười ba năm sau ta lại gặp được nàng, hơn nữa lại trong trường hợp khẩn yếu này!

Ta lấy lại bình tĩnh, cũng không vội đứng lên, nói "Lê tiểu thư, cô thắng rồi."

Mặt của Lê Minh Mai vẫn nở nụ cười, nói "Không có gì, Vệ tiên sinh, vừa rồi tiên sinh hướng ta tung ra một trảo xuất kỳ bất ý, ta thấy được đó là công phu bất truyền của Phong Kim Nhị ở Dương Châu, hiện tại trên đời này sợ rằng chỉ có mỗi tiên sinh sử dụng được công phu này thôi”

Ta mặc dù bị thua trong tay nàng, hơn nữa lại đại bại khó coi như thế nhưng khi nghe xong lời nàng nói, ta cũng có chút tự hào, ta đứng lên nói "Lê tiểu thư quả nhiên kiến thức uyên bác."

Lê Minh Mai cười nói "Sư tỷ của ta có mấy câu muốn nhắn cho tiên sinh, tiên sinh hãy cùng Hoàng Tuấn nói chuyện đi!" Nàng nói xong rồi chuyển thân bước lên lầu.

Cây súng vẫn nằm trên mặt đất, đột nhiên trong đầu ta nổi lên một suy nghĩ táo bạo "Nếu ta đột nhiên chụp cây súng và hướng về nàng nổ súng ……", nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ, ta cũng không có làm như vậy. Hoàng Tuấn lúc này đã bước tới bên cạnh ta, thấp giọng nói "Vệ tiên sinh, chúng ta ra ngòai vườn đi"

Ta đứng lên, trong lòng cứ nghĩ tại sao Lê Minh Mai, một người nổi danh vào mười ba năm trước như thế lại làm tay sai cho Tử Thần, và tại sao Hoàng Tuấn lại tới đây?” Ta ngước nhìn đồng hồ trên tường một chút, thấy đã gần bảy giờ tối, ta thật sự không có nhiều thời gian để cùng Hoàng Tuấn nói chuyện nữa.

"Hoàng Tuấn," ta lạnh lùng lên tiếng "nếu không có chuyện gì quan trọng nữa thì ta xin tạm biệt vậy”

"Đương nhiên là có!" Sắc mặt hắn rất nghiêm túc, rồi ghé sát vào tai ta nói nhỏ "Hiện tại chỉ có mình ta biết Thạch Cúc đã giao tấm bản đồ nọ cho ông"

Ta nghe xong thầm giật mình, đưa mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

"Chúng ta đi ra ngoài vườn nói chuyện nào. Vệ tiên sinh, xin hãy tin tưởng ta" sắc mặt của hắn cực kỳ thành khẩn .

Ta lo lắng trong chốc lát rồi cũng bước theo hắn ra ngoài vườn. Chúng ta đến giữa trung tâm của vườn hoa, tại đây ta có thể nhìn thấy Lê Minh Mân đang đi qua đi lại tại lầu hai.

"Vừa rồi ngươi nói chỉ có mình ngươi biết, vậy ý của ngươi là gì?” Ta lên tiếng hỏi.

"Ta cùng với bọn chúng không phải đồng bọn đâu, ông đừng nên nghĩ như thế, và cũng đừng có đánh giá thấp tài bắn súng của ta.” Hắn chậm rãi bước cùng ta, sau đó lại thì thầm vào bên tai ta.

Ta liền lên tiếng hỏi hắn "Ngươi muốn sao?”

"Tấm bản đồ," lời của hắn tuy nhỏ nhưng tỏ ra vẻ rất kiên quyết "ông để nó ở đâu? Mau giao cho ta đi”

Vừa rồi ta không có phủ nhận, vì vậy đành ngậm ngùi cam chịu, nhưng ta vẫn tiếp tục hỏi "Làm thế nào ngươi biết được tấm bản đồ đó đang nằm trong tay của ta?" Hoàng Tuấn trả lời "Rất đơn giản, tại hoang đảo, ta đã giao nó cho Thạch Cúc, sau đó ông cùng Thạch Cúc bước lên thuyền Tử Thần Hào, rồi ông rời đi, nhất định là Thạch Cúc đã đem tấm bản đồ giao cho ông”

"Ngươi suy đoán không sai", ta gật đầu nói "nhưng chính ngươi đã giao nó cho Thạch Cúc rồi, bây giờ tại sao muốn lấy lại?”

"Tình hình bây giờ không giống như trước nữa, ta muốn lấy lại tấm bản đồ để trao đổi với Tử Thần một người" Hoàng Tuấn nói.

"Vậy ngươi có biết tấm bản đồ đó có liên quan đến ba trăm triệu mỹ kim không?” Ta hỏi tiếp .

"Đương nhiên biết," mặt hắn dần dần đỏ lên, hay tay quơ quơ "nhưng tất cả của cải trên thế giới đối với tôi mà nói không còn quan trọng nữa, quan trọng nhất đối với tôi hiện giờ là một người. Vệ tiên sinh, ông hãy lấy bản đồ giao cho tôi đi, điều này đối với ông lẫn tôi đều có lợi cả. Ông cũng không phải là hạng người tham tài, hơn nữa thành thật mà nói, tấm bản đồ đó - " Hắn nói đến đây đột nhiên không nói nữa, ngừng lại một chút rồi mới tiếp "Ông mau giao nó cho tôi đi”

Trong lòng ta nhanh chóng suy nghĩ về mối quan hệ giữa hắn, Thạch Cúc, Lê Minh Mân, Tử Thần và tấm bản đồ, rồi ta lắc đầu nói "Không được, Thạch Cúc khi giao nó cho ta đã nhờ ta đem nó tới nơi của mẹ nàng, do đó ta không thể giao cho ngươi được!"

Sắc mặt của Hoàng Tuấn đột nhiên trở nên tái nhợt, ngay cả ta nhìn vào cũng thầm lo lắng cho hắn. Thân thể hắn lay động, tựa hồ muốn ngã xuống, ta không đợi hắn mở miệng, lại nói "Ta còn có nhiều việc muốn hỏi ngươi, tại sao chưởng môn của Bắc Thái Cực Môn lại phái Thạch Cúc đến thanh lý môn hộ, tại sao Lê Minh Mai lại sống trong sào huyệt của Tử Thần, tại sao tấm bản đồ đó lại có liên quan đến số tiền lớn như thế ……" Hoàng Tuấn không đợi ta nói hết, liền đột nhiên ngắt lời ta "Đừng hỏi nữa!"

Tiếp theo, hắn lại thấp giọng nói "Chuyện này nói ra vô cùng phức tạp, ta cũng không còn gì để nói với ông nữa, Vệ tiên sinh, ta van ông……"

"Nguời anh em à," ta đưa tay vỗ vỗ lên vai hắn "đừng vọng tưởng nữa, ta sẽ không đáp ứng đâu!"

Nghe xong lời của ta, sắc mặt của hắn lúc này thật sự giống như một tội nhân vừa nghe được tòa phán án tử hình, không, có lẽ còn khó coi hơn, hắn nói "Ông…… xin ông hãy cứu tôi thêm lần nữa”

Ta dùng lời nói kiên quyết trả lời hắn "Lúc đầu ta cứu ngươi bởi vì ta nhận thấy ngươi là một người thanh niên trẻ trung, can đảm và có tài, nhưng hôm nay ta sẽ không cứu ngươi nữa!"

Hoàng Tuấn vội nói "Vệ tiên sinh, ông đừng quên, ông cứu ta cũng là tự cứu chính mình đó”

Ta cười lạnh nói "Đừng ngây thơ như vậy chứ bằng hữu, bất luận như thế nào thì Tử Thần cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ta, nhưng nếu ta giao bản đồ cho ngươi thì tính mạng của sư muội ngươi sẽ gặp nguy hiểm, trước khi Tử Thần đoạt được nó, hắn có thể nghĩ ra mọi cực hình để ép Thạch Cúc khai ra, tuy nhiên cũng sẽ không dám lấy mạng của nàng”

Hoàng Tuấn vội vàng nói "Bất luận thế nào đi nữa ta biết chắc tính mạng của Thạch Cúc sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu"

Ta lập tức hỏi: "Tại sao ngươi biết?"

Hoàng Tuấn dậm chân nói "Ông đừng nên hỏi tôi vấn đề này làm gì, chuyện này có liên quan đến một ân oán mười năm, ông không hiểu đâu. Ông mau đem bản đồ giao cho tôi đi, nếu sư thúc tôi biết bản đồ đang trong tay ông thì bà ta sẽ không khách khí đối với ông đâu”

Ta nhún vai nói "Vừa nãy hình như bà ấy đối với ta cũng không có khách khí à! Ta đã đem tấm bản đồ đó giao cho một vị luật sư rồi. Ta mà chết, ông ta sẽ đem tấm bản đồ đó ra xem, rồi sẽ liên lạc cùng với các bên liên quan. Bằng hữu, ta tin tưởng ngươi nhất định biết tấm bản đồ đó ghi lại cái gì, thế nào, bảo tàng trong đó là của ai vậy? Là bảo tàng của Cáo sa mạc Rommel (3) hay là bảo tàng của Hổ Malaya Tomoyuki Yamashita (4)?"

"Cáo sa mạc -" hắn nói liền ba chữ, rồi tiếp tục im lặng.

Tuy nhiên ba chữ này cũng đã đủ rồi, đó là bảo tàng của Cáo sa mạc Rommel a! Khó trách số tiền nghe khủng khiếp như thế!

Vài năm trước, ta đích xác từng đi qua rất nhiều nơi để thu thập tư liệu, nhằm nghiên cứu xem từ thời cổ đến nay có bảo tàng nào chưa bị phát hiện không. Cái này cũng khôn phải do ta tham tài, tuy nhiên, cái ta muốn tìm kiếm chính là sự phiêu lưu, thám hiểm và nghiên cứu các diễn biến trong lịch sử.

Sau khi thế chiến thứ hai kết thúc, thì có tin tức về hai bảo tàng xuất hiện, đó là bảo tàng của một “Cáo” và một “Hổ”. Đối với bảo tàng "Hổ" ta cũng có nghiên cứu một thời gian nhưng tư liệu ghi lại quá ít nên ta đành bỏ qua.

Nhưng đối với bảo tàng của Rommel giấu tại sa mạc thì ta có nghiên cứu nhiều hơn. Của cải mà hắn có được trong bảo tàng chính là chiến lợi phẩm cướp được ở Châu Phi, trong đó có vàng thỏi, kim loại quí hiếm, kim cương, châu báu …., tổng giá trị ước tính hơn ba trăm triệu mỹ kim.

Ta xin phép sơ lược một chút về lịch sử của bảo tàng này. Vào mùa thu năm 1942, khi quân đòan phi châu của Hitler (6) bắt đầu yếu thế, lúc đó, thống tướng Marshall (5) đã chỉ huy quân đồng minh chiến đấu với quân đội phe trục do Rommel chỉ huy và đã đánh bại được hắn.

Sau đó, Rommel thống lĩnh quân đoàn phi châu rút lui từ Ai Cập sang Libya, bộ chỉ huy theo đó cũng chuyển đến Tunisia.

Với tài chỉ huy tài ba, tư lệnh Eisenhower (7) chỉ huy quân đội Mỹ từ Algeria ngựơc lên biên giới Ai Cập bao vây và chặn đánh quân của phe trục, lúc này đội quân tinh nhuệ của Hitler đã bị bao vây và lâm vào hoàn cảnh bất lợi, đó là tháng 05 năm 1943.

Trong lúc đó, Hitler bí mật hạ lệnh cho Rommel bằng bất cứ giá nào cũng phải đem của cải bảo vật vận chuyển đến một nơi an toàn hoặc nếu không thì phải tiêu hủy chúng. Căn cứ vào tình hình báo cáo của quân đồng minh về việc điều tra các thuyền ra vào tại cảng Bizerte thì họ đã phát hiện một chiếc thuyền hải quân không biết có nhiệm vụ gì nhưng trên thuyền lại trang bị hỏa lực cực mạnh, đã âm thầm rời đi cảng Bizerte, vượt qua vòng vây của quân đồng minh trên biển, chạy đến phía bắc của Ý và neo lại tại một cảng ở quần đảo Sicily.

Căn cứ vào tình báo của quân đồng minh thì vào ngày 8 tháng 10 năm 1943, lại có một chiếc thuyền nhỏ chở hàng hóa rời khỏi cảng Bizerte (8), cũng chạy về hướng quần đảo Sicily, rồi từ đó về sau không có tin tức.

Sau khi binh đoàn tại châu phi của Hitler bị đánh bại thì lượng của cải đó cũng không có ai phát hiện ra, cho đến nay hầu như không có tung tích. Bởi vậy ta có lý do tin rằng một trong hai chiếc thuyền kia đã nhận nhiệm vụ chở của cải rời đi.

Tất cả những điều nói trên là ta căn cứ trên những tư liệu thật, tuyệt không phải hư cấu. Thật sự mà nói cũng đã từng có không ít người đến Ý với ý tưởng muốn tìm kiếm bảo tàng, nhưng tất cả đều không có kết quả.

Ta ghi nhớ kỹ về Rommel và bảo tàng của ông ta trong đầu, tuy nhiên tim của ta gần như đập loạn lên.

Hoàng Tuấn thở dài một hơi nói "Vệ tiên sinh. Ông có chịu giao bản đồ cho tôi không?"

Ta ngẩng đầu lên nói "Ta đã nói quá nhiều với ngươi rồi“ Vừa dứt câu ta đột nhiên đưa tay đẩy Hoàng Tuấn một cái, hắn không kịp đề phòng, nên thân thể lảo đảo chồm tới trước.

Ta nhân cơ hội này, nhanh chóng chạy đến bức tường lúc trứơc ta đã đột nhập vào rồi phóng ra.

Tuy nhiên, lúc ta vừa ra ngoài thì có bốn bóng người nhanh chóng chạy tới vây quanh ta.

Ta đã sớm biết rằng muốn thoát thân là điều không dễ, và ta cũng đã sớm dự đoán được qua lời của Lê Minh Mân, chắc hẳn là sẽ có người tiếp đón ta khi ta vừa thoát khỏi đây. Cho nên, lúc này có bốn tên đang bao vây và chuẩn bị tấn công ta, chuyện này ta đã dự đoán trước nên ta cũng nhanh chóng thi triển thân pháp, "bụp bụp bụp bụp", bốn chưởng liên tiếp xuất ra, đánh cho bốn trên ngã lăn.

Sau đó, ta nghe được tiếng của Hoàng Tuấn vang lên bên kia tường "Vệ tiên sinh, ông sẽ hối hận!"

Chú thích:

(1) Conan Doyle: Tên đầy đủ Arthur Conan Doyle (22/5/1859 – 7/7/1930) là một nhà văn người Scotland nổi tiếng với tiểu thuyết trinh thám Sherlock Holmes, tác phẩm được cho là một sáng kiến lớn trong lĩnh vực tiểu thuyết trinh thám. Các tác phẩm của ông bao gồm nhiều truyện khoa học giả tưởng, tiểu thuyết lịch sử, kịch lịch sử, tiểu thuyết, thơ và bút ký. Conan xuất phát là tên đệm nhưng ông sử dụng như một phần của họ trong các năm sau này của mình.

(2) Phân thủy huyệt: “分水穴", xem tại đây (tuy nhiên không có giải thích công dụng cùng vị trí)

(3) Cáo sa mạc Rommel: Tên đầy đủ Erwin Johannes Eugen Rommel (15/11/1891 – 14/10/1944), còn được biết đến với tên Cáo Sa mạc, là một trong những thống chế Đức nổi tiếng nhất thế chiến thứ hai.

(4) Hổ Malaya Tomoyuki Yamashita: Tướng Tomoyuki Yamashita (山下 奉文, Yamashita Tomoyuki, 8/11/1885 - 23/2/1946) là tướng chỉ huy Hoàng quân Nhật Bản trong suốt chiến tranh thế giới thứ 2. Có biệt danh là "The Tiger of Malaya - Hổ Malaya".

(5) thống tướng Marshall: Thống tướng Lục quân George Catlett Marshall, Jr. (31/12/1880 – 16/10/1959) là một nhà lãnh đạo quân đội Hoa Kỳ, Bộ trưởng Quốc phòng. Ông được coi là quân nhân số một của Quân đội Hoa Kỳ trong Thế chiến thứ hai, nổi tiếng là "người tổ chức chiến thắng", cùng với Winston Churchill làm nên thắng lợi của Đồng Minh trong chiến tranh. Marshall là tổng tham mưu trưởng của quân đội và là một cố vấn quân sự cấp cao cho Tổng thống Franklin D. Roosevelt. Khi là bộ trưởng ông đưa tên của mình vào Kế hoạch Marshall, với kế hoạch đó ông được nhận Giải Nobel Hòa bình vào năm 1953.

(6) Hitler: Adolf Hitler (sinh 20/4/1889 tại Braunau am Inn – tự sát ngày 30/4/1945) là chủ tịch Đảng Công nhân Đức Quốc gia Xã hội chủ nghĩa (Nationalsozialistische Deutsche Arbeiterpartei, viết tắt NSDAP) từ năm 1921, Thủ tướng Đức từ năm 1933, là "Lãnh tụ và Thủ tướng đế quốc" (Führer und Reichskanzler) kiêm nguyên thủ quốc gia nắm quyền Đế quốc Đức kể từ năm 1934.

(7) Eisenhower: Dwight David "Ike" Eisenhower (14/10/1890 – 28/3/1969) là một người lính và là một nhà chính trị. Là ứng cử viên của Đảng Cộng hòa ông đã được bầu để trở thành Tổng thống thứ 34 của Hoa Kỳ (1953–1961). Trong suốt Thế chiến thứ hai ông là Tổng tư lệnh của quân Đồng minh ở châu Âu với quân hàm Thống tướng lục quân, và năm 1949 ông trở thành Tổng tư lệnh đầu tiên của NATO.

(8) Bizerte: Thành phố cảng và là thủ đô của nước Tusinia.

Ta liền tức tốc chạy đi, ngay cả ngoái đầu lại nhìn cũng không, liên tục chạy, ta đã thoát ra được đến đường cái, lúc này ta mới quay đầu lại nhìn lại thì thấy thân ảnh của Lê Minh Mai từ trong căn nhà phóng ra.

Ta biết hiện tại ta không phải đối thủ của nàng, trong lúc vô kế khả thi thì ta nghe đựơc tiếng xe mô tô từ xa vang lại, ta tập trung nhìn về hướng đó, trong lòng liền mừng rỡ vô cùng.

Ta đã nhận ra người ngồi trên chiếc mô tô đó chính là một người bạn sĩ quan cảnh sát của ta, Gerry. Ta liền giơ tay lên vẫy vẫy ra hiệu và gọi lớn tên hắn.

Gerry ngạc nhiên khi nhìn thấy ta tại đây, lúc hắn chạy đến và dừng xe thì Lê Minh Mai cũng đã tới. Vẻ mặt của nàng hiện ra thần sắc rất uể oải.

"Gerry," ta vội nói, "Mau đưa ta rời khỏi đây”

"Đựơc! Nhưng còn vị tiểu thư này ……" hắn đưa mắt nhìn Lê Minh Mân, nàng lập tức nói ngay "Đừng lo lắng, ta và Vệ Tư Lý là bằng hữu thân thiết, chúng ta sẽ rất nhanh gặp lại nhau thôi”

Ta tự nhiên hiểu được ý tứ qua lời nói của nàng, ta mỉm cười nói "Không sai, chúng ta sẽ rất nhanh gặp lại thôi”

Gerry hiển nhiên không biết chúng ta đang nói cái gì. Tuy nhiên thủ hạ của Lê Minh Mai vừa mới tấn công ta nên ta thách nàng cũng không dám công khai chống đối với cảnh sát. Nàng đưa mắt nhìn ta ngồi lên sau xe mô tô rồi đi khỏi đó.

Trên đường đi, ta cũng không nói cho Gerry biết chuyện gì đã xảy ra.

Ta không phải không muốn nói cho hắn biết nhưng ta cho rằng chuyện này đang rất phức tạp. Khi ta chưa tìm hiểu rõ, ta tuyệt không muốn kinh động đến cảnh sát.

Đồng thời, ta cũng quyết định không nhờ cảnh sát giúp đỡ để đấu với bọn côn đồ này, ta muốn dùng sức của chính ta.

Chạy đến khu đông dân, ta tạm biêt Gerry rồi trở về nơi ở của ta, vừa đẩy cửa bước vào, ta liền phát hiện phòng của ta bị xáo trộn, đồ đạc vứt lung tung, hiển nhiên là đã bị ai lục tìm thứ gì đó. Ta liền gọi điện thọai cho người quản lý của ta kêu hắn mang vé máy bay tới.

Ta cũng không có tâm trí dọn dẹp đồ đạc trong phòng, ta ngồi xuống rồi tháo hai cái túi ny lông dán sát thân thể của ta ra bởi vì trong hai cái túi này, một cái đã từng bị Tử Thần xé ra, do đó khi ta lấy ra cũng tò mò nhìn vào bên trong một chút.

Ngoài mấy bức tranh vẽ cảnh vật, còn có ảnh của Thạch Cúc trong này. Trong ảnh, nàng mỉm cười, nụ cười ngọt ngào như một đóa hoa lan đang lúc nở rộ, trông giống như tiên tử.

Sau đó, ta cất tất cả vào lại cái túi bị xé rồi ta mở tiếp cái túi kia. Khi mở túi ra, ta thấy trong đó có một miếng vải.

Tấm vải này chả có hình thù gì cả, nó nhìn giống như một miếng vải bị xé vội từ áo hoặc quần. Tuy nhiên trên bề mặt lại có phác họa một hình bản đồ đơn giản.

Ta chưa từng nghĩ tới tấm bản đồ vẽ kho báu của Rommel lại đơn giản đến mức này.

Nhưng cũng chính vì thế mà nó khiến cho người khác nhìn vào tin tưởng được nó là đồ thật. Ta vừa nhìn qua thì đã đoán được nơi vẽ trong bản đồ là một nơi gần nước Ý, đảo Corsica (1) của Pháp.

Có thể do người vẽ ra tấm bản đồ này gặp chuyện gì đó hoặc là họ không muốn người khác phát hiện ra nên đã vẽ nó như vầy, vì thế hình vẽ đảo Corsica cũng không giống lắm thực tế lắm, nhưng vì vị trí địa lý của nó cho nên người có kiến thức một chút về địa lý thế giới có thể nhìn ra được đây là quê hương của Napoleon (2).

Chữ trên bản đồ cũng không nhiều, chỉ thấy có ghi Bastia (3). Giữa địa danh này và một hình hòn đảo nhỏ đối diện (chắc có lẽ là đảo Elba (4)) có một chấm đen. Bên cạnh chấm đen, ghi một vài chữ tiếng Đức, có nghĩa là "Thiên đường ở đây", đương nhiên thiên đường ở đây là chỉ về kho bảo tàng.

Bởi vì nếu có người nào đó đoạt đựơc bảo tàng này thì có thể sống một cuộc sống như trên thiên đường. Nhưng ta cũng không hiểu vì sao Tử Thần lại quá ham muốn đoạt được tấm bản đồ đơn giản này, vì cơ bản trên bản đồ cũng không có chỉ rõ chính xác nơi giấu bảo tàng ở đâu.

Tuy nhiên, ta cũng biết được tấm bản đồ này rất là quan trọng, không có nó thì không xong.

Mặt bên kia của bản đồ có ghi một đọan văn tiếng Đức, ta xem xét sơ qua thì thấy đó là một đoạn nhật ký đi biển, lúc ta muốn xem kỹ nó viết gì thì người quản lý của ta đã mang vé máy bay đến. Ta liền cất lại bản đồ vào trong cái túi rồi đem nó bỏ vào trong túi một cái quần dài đặc chế của ta.

Ta vội vã thay đồ rồi ra xe cùng người quản lý đến phi trường, lên máy bay đi Singapore.

Trên máy bay, ta đưa mắt nhìn xung quanh, không có phát hiện ra người nào khả nghi, do đó ta yên tâm tìm chỗ ngồi xuống rồi nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nhưng trước khi máy bay cất cánh thì bên cạnh có tiếng gọi ta!

Ta vốn đoán Lê Minh Mai sau khi không bắt được ta sẽ không cam chịu thất bại như vậy, cho nên truớc đó trên đường lên máy bay, ta đã để tâm quan sát mọi người xung quanh nhưng cũng không có phát hiện ra dấu hiệu gì khả nghi cả. Lúc lên máy bay, ta cũng cẩn thận quan sát trước sau, ta cũng từng cẩn thận đánh giá qua mấy người, đó là một cặp người Châu Âu ngồi trước ta và một đôi vợ chồng trẻ ngồi sau ta.

Ngồi bên cạnh ta là một người Pakistan(5) đầu trùm khăn, râu ria đầy mặt, hiển nhiên không phải là người của chúng, nhưng ngay lúc ta đắc ý thì tên Pakistan bên cạnh ta đột nhiên phát ra âm thanh của phụ nữ, hơn nữa lại nói bằng tiếng Trung Quốc: "Xin chào Vệ tiên sinh!"

Thành thật mà nói, hắn làm ta hết hồn. Khi ta quay đầu lại nhìn hắn thì không khỏi dâng lên sự ngạc nhiên đến ngây người: đó là Lê Minh Mai! Nàng đã hóa trang thành một người đàn ông Pakistan da dẻ đen thui, râu ria xồm xoàm! Nhìn thấy thuật hóa trang cao siêu này của nàng, trong lòng ta khâm phục không thôi.

Bởi vì, lúc tại phi trường, tên Pakistan này đã từng hỏi đường ta nhưng lúc ấy ta cũng không có chú ý cho lắm.

Ta lấy lại bình tĩnh, rồi thấp giọng nói "Lê tiểu thư, nếu ta lấy hàm râu xuống dùm cô thì có lẽ có trò thú vị đấy”

Lê Minh Mai mỉm cười nói "Tiên sinh sẽ không làm thế đâu, việc tiên sinh không hóa trang thật nằm ngoài dự đoán của ta"

Ta "hừ" một tiếng, nói "Ta đây đường đường chính chính đến Singapore, tại sao lại phải hóa trang?”

Lê Minh Mai trả lời “Ta thấy tâm tình của tiên sinh hình như không tốt lắm”

Trong lòng ta lúc này đang cật lực suy nghĩ tại sao Lê Minh Mai cũng đến Singapore. Nếu là Hoàng Tuấn thì ta còn hiểu được vì hắn muốn lấy tấm bản đồ trên người của ta, do đó theo sát ta là chuyện bình thường”

Trong lúc ta suy nghĩ thì máy bay đã cất cánh bay lên, lúc này ta quyết định dùng phương pháp bất biến ứng vạn biến để đối phó nàng ta.

Thuật hóa trang đòi hỏi kỹ thuật phải cao siêu và tinh tế, nhưng mà nàng hóa trang thành một người đàn ông Pakistan, vẻ mặt vóc dáng giống như đúc, thuật hóa trang này đã vươn lên đến tầm nghệ thuật rồi.

Hai người chúng ta không nói chuyện một hồi lâu. Sau đó, ta mới thở dài một hơi nói "Nghĩ đến Bắc Thái Cực Môn luôn luôn lấy nghĩa hiệp đi đầu, vang danh hậu thế, nhưng không ngờ lại xuất hiện một người như Lê tiểu thư đây”

Lê Minh Mai vừa nghe ta nói xong đột nhiên cười lớn, tiếng cười cực kỳ to làm cho các hành khách trong máy bay đều nhìn về nàng.

Đương nhiên ngoại trừ ta, ai cũng không biết được người đang cười đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Lúc này ta nghe được nàng dùng ngôn ngữ Ba Tư “cầu nguyện”: "Xin thánh Ala mang thảm họa đến cho hắn”

"Hắn là ai?" Ta không khỏi cảm thấy kỳ quái, hỏi.

Nàng nhỏ giọng nói "Hắn chính là một tên ngụy quân tử, một tên ngay cả súc sinh cũng không bằng"

Ta hỏi tiếp "Cô đang nói đến chưởng môn Bắc Thái Cực Môn sao?”

Nàng thấp giọng nói "Đúng vậy!" Mặc dù mặt nàng đã hóa trang nhưng ta vẫn nhận thấy được thần sắc kích động trên mặt nàng, giống như là vị chưởng môn của Bắc Thái Cực Môn đã làm cho nàng bị ủy khuất lớn, hoặc là làm hại nghiêm trọng tới nàng.

Ta vốn đã nghi ngờ tại sao Lê Minh Mai lại trở thành người của Tử Thần, chuyện này nhất định phải có nguyên nhân rất phức tạp nào đó. Ta cũng muốn tìm hiểu vấn đề này nên trước đó ta đã không nói với người bạn cảnh sát Gerry của ta. Nếu ta nói với hắn thì hắn đã lập công lớn rồi.

Hiện tại ta cũng ngạc nhiên khi nghe được nàng mắng chửi chưởng môn của Bắc Thái Cực Môn như thế. Ngòai ra, một người trấn tĩnh và lão luyện như nàng dễ dàng bị kích động như thế càng làm cho ta ngạc nhiên hơn nữa.

Lúc ta mười tuổi từng theo sư phụ đến dự một hội nghị, tại đó ta đã gặp qua chưởng môn Bắc Thái Cực Môn.

Lúc đó ông ta đang ở độ tuổi trung niên, vì danh tiếng của ông ta quá lớn nên ai thấy cũng kính trọng. Tuy nhiên Lê Minh Mai này lại mắng hắn là "súc sinh cũng không bằng!"

"Lê tiểu thư," ta thấp giọng hỏi "cô hận chưởng môn Bắc Thái Cực Môn như vậy, phải chăng đây là lý do cô đến với Tử Thần?”

"Có thể nói vậy, nhưng đó cũng không phải là nguyên nhân chính” Nàng lại mỉm cười trả lời, đột nhiên lại trầm giọng nói "Ta muốn hắn chết trong tay của ta, tuy nhiên ta cũng không biết được chính xác tung tích hiện tại của hắn, ngay cả Hoàng Tuấn cũng không chịu nói với ta!" Nói đến đây, nàng đột nhiên ngừng lại một chút, sau đó tiếp "Vệ tiên sinh, ta đã nói quá nhiều rồi, dù sao chúng ta cũng là địch nhân!"

Trong khoảnh khắc, nàng đã dùng ba loại ngữ khí bất đồng để nói chuyện. Và qua lời nàng, ta cũng có thể khẳng định nếu Hoàng Tuấn không chịu nói ra chỗ ẩn cư của chưởng môn Bắc Thái Cực Môn trong vòng mười năm qua, vậy thì chuyện về tấm bản đồ hắn sẽ tuyệt không nói với nàng.

Hoàng Tuấn không hổ là một nam tử hán, nhưng nguyên nhân nào khiến cho Lê Minh Mai muốn cùng ta đến Singapore đây? Ta suy nghĩ một chút rồi mở miệng hỏi nàng.

Nàng mỉm cười trả lời "Vệ tiên sinh, vậy tiên sinh đến Singapore để làm gì?”

"Ta đi cứu người" ta trực tiếp nói với nàng, sau đó lấy bức ảnh có hình của Thạch Cúc từ trong túi xách tay ra chỉ vào "Người ta muốn cứu chính là cô ấy, cô có biết cô ấy không?” Lê Minh Mai đột nhiên thay đổi thần sắc rồi đưa tay chụp lấy bức tranh trên tay của ta.

Ta thấy tay nàng cầm tấm hình có chút run run, mắt nàng nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, thần sắc lúc này khó có thể hình dung. Một hồi lâu sau, nàng mới bình tĩnh lại rồi ngẩng đầu lên hỏi "Cô gái bị Tử Thần bắt đi là cô ấy sao?”

"Đúng vậy, chính là cô ấy”

"Vậy thì xin tiên sinh yên tâm, ta hiểu rõ tính tình của Tử Thần, nếu cô ấy chịu giao tấm bản đồ cho hắn thì hắn sẽ không làm hại nàng đâu” Lê Minh Mai bình tĩnh nói.

Từ lúc nàng nhìn thấy ảnh của Thạch Cúc và tỏ ra thần sắc bất thường thì ta đã có thể đoán được nhất định giữa nàng và Thạch Cúc có mối quan hệ không tầm thường, nhìn sự quan tâm của nàng đối với sự an nguy của Thạch Cúc có lẽ còn trên cả ta nữa.

Đây là một thời cơ tuyệt vời cho ta, nếu ta có thể khéo léo khiến cho Lê Minh Mai cùng tham gia vào việc giải cứu Thạch Cúc thì phần trăm cơ hội thành công sẽ tăng lên nhiều.

Do đó, ta suy nghĩ một chút rồi nói luôn "Ta cùng cô không giống nhau bởi vì cô ấy - tên cô ấy là Thạch Cúc – đã đem tấm bản đồ giao cho người khác rồi!"

Vì để đạt thành mục đích khiến cho Lê Minh Mai hiệp trợ cứu Thạch Cúc, cho nên ta cố ý nói ra điều đó. Quả nhiên, khi nghe xong thân thể của Lê Minh Mai đột nhiên chấn động, ly cà phê đang cầm trên tay cũng làm đổ ra ngoài. Ta giúp nàng lau một chút, rồi ta thấy nàng ngây người, một lúc lâu sau mới lên tiếng "Cô ấy đã giao nó cho tiên sinh?"

Nếu ta thừa nhận Thạch Cúc đã giao tấm bản đồ cho ta thì đối với ta đó là việc tăng thêm nguy hiểm cho chính mình, nhưng đối với việc giải cứu Thạch Cúc thì lại thuận lợi hơn rất nhiều.

Bởi vậy ta trả lời không chút do dự "Đúng vậy!"

Lê Minh Mai nghe xong ngồi dựa lưng sát vào ghế, mắt nhắm lại, một tiếng cũng không nói. Ta thấp giọng gọi nàng, nàng cũng không phản ứng. Ta chỉ đành đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cho đến khi máy bay hạ cánh, Lê Minh Mai vẫn không nói một lời nào.

Khi hai người chúng ta trước sau đứng lên để bước khỏi máy bay thì nàng đột nhiên chụp tay ta, lên tiếng "Vệ tiên sinh, ta có một việc cần tiên sinh giúp đỡ”

Ta lập tức hỏi lại "Được, Thạch Cúc là gì của cô?"

Nàng ra khỏi máy bay, sau khi vào phòng chờ hành lý mới thấp giọng nói "Sau này hãy nói, tiên sinh có chịu giúp ta không?”

Ta liền trả lời "Không thành vấn đề"

Nàng bước nhanh ra khỏi phòng rồi nhanh chóng biến mất, tuy nhiên ta biết rõ không lâu nữa ta nhất định có thể gặp lại nàng. Trong lòng ta cảm thấy vô cùng cao hứng vì nàng muốn ta giúp đỡ nàng thì đó cũng chính là nàng sẽ hợp tác cùng ta, nhưng ta không ngờ được nàng đã mở miệng trước.

Điều này làm cho ta tin chắc mối quan hệ giữa nàng và Thạch Cúc tuyệt không tầm thường, tuy nhiên ta nghĩ không ra mối quan hệ đó là gì mà khiến cho nàng mở miệng cầu ta giúp đỡ.

Ta kêu taxi rồi nhờ tài xế chở đến một khách sạn. Khách sạn này là do anh em của cha ta mở tại Singapore này, có lịch sử rất lâu đời. Cho tới nay đã cải tạo nhiều lần và đã trở thành một trong những khách sạn tốt nhất tại Singapore này.

Trên đường đến khách sạn, ta cũng không có lo lắng vấn đề có người khác theo dõi hay không. Tới khách sạn, ta nhận phòng rồi tắm rửa, sau đó ngủ một giấc đến mười hai giờ trưa mới tỉnh lại.

Tiếp đó, ta gọi một mâm thức ăn thịnh soạn lên phòng rồi lấy giấy viết mấy chữ dán trước cửa phòng “Xin đừng quấy rầy, hẹn gặp cô lúc một giờ chiều”

Ta viết mấy chữ đó vì ta biết chắc rằng Lê Minh Mai sẽ phái người tới. Đối với chuyện nàng biết được ta ở khách sạn nào ta cũng không để ý bởi vì ta vừa ra khỏi sân bay đã phát hiện có người theo dõi ta từ lâu.

Một giờ chiều, Lê Minh Mai đã đến. Bên ngoài nàng mặc một cái áo khoác, trang phục bên trong rất đắt tiền, nhìn vào giống như một phu nhân quyền quý, nhưng sắc mặt của nàng lại hết sức khó coi, nàng vào phòng rồi bước đến ghế rồi xuống, cởi áo khoác ra, nói "Vệ tiên sinh, ta xin tiên sinh hãy mang tấm bản đồ đó giao cho ta”

"Không thể được," ta trực tiếp trả lời nàng, "chúng ta có thể dùng biện pháp khác để cứu Thạch cúc."

"Thạch Cúc?" nàng như người mộng du lên tiếng "Tên của cô ấy là Thạch Cúc sao?"

"Đúng vậy, ta hỏi cô lần nữa, cô với cô ấy có quan hệ thế nào?”

"Nó …… nó ……" Lê Minh Mai liên tiếp thốt ra hai từ "nó", rồi đột nhiên nước mắt chảy ra. Không ngờ một người có võ công tuyệt thế và thông minh tuyệt đỉnh như nàng lại có thể khóc như vậy.

Nàng cũng không khóc lâu, sau đó ngẩng đầu lên nói "Vệ tiên sinh, nếu tiên sinh cũng muốn cứu cô ấy thì ta nghĩ tiên sinh nên chấp nhận thỉnh cầu của ta, giao tấm bản đồ đó cho ta đi!"

Thành thật mà nói, lúc này tâm tình của ta hết sức mâu thuẫn. Tuy nhiên ta biết nếu ta đem tấm bản đồ ra để trao đổi cứu Thạch Cúc thì cô ấy nhất định sẽ không tha lỗi cho ta, nếu không thì lúc ở trên Tử Thần Hào nàng sẽ không mạo hiểm đem tấm bản đồ giao cho ta rồi. Ta nhất định phải dùng biện pháp khác để cứu Thạch Cúc ra khỏi tay Tử Thần.

Bởi vậy, ta suy nghĩ một chút rồi nói "Lê tiểu thư, ta và cô hai người, chẳng lẻ không có khả năng cứu một người từ trong tay Tử Thần sao?"

Lê Minh Mai nhìn ta một lúc lâu rồi nói "Chẳng lẻ tiên sinh muốn đem tính mạng của Thạch Cúc ra đặt cược?”

Tâm ta lại bị chấn động khi nghe được lời nói của Lê Minh Mai. Ta kiên quyết không đáp ứng việc giao ra bản đồ, thật sự mà nói đó cũng là ý nghĩ ích kỷ của riêng ta.

Vì ta không muốn sau khi Thạch cúc có lại sự tự do sẽ cho ta là đồ hèn nhát! Tuy nhiên lấy tính mạng của Thạch Cúc ra đánh cược thì ta chẳng phải là quá ít kỷ sao?

Lê Minh Mai thấy ta không lên tiếng, nhẹ nhàng lấy tay đặt ở trên lưng ta, dịu dàng nói "Vệ tiên sinh, xin tin tưởng ta, bất luận lòng tiên sinh có lo lắng và nôn nóng để cứu Thạch Cúc ra sao đi nữa thì cũng không thể hơn ta được vì ta là mẹ của cô ấy”

Ta vừa nghe Lê Minh Mai nói thế, trong lòng không khỏi kinh ngạc vô cùng.

Mặc dù ta không biết giữa Lê Minh Mai và Thạch Cúc có mối quan hệ như thế nào nhưng ta đã đoán hai nàng là chị em gì đó, thật tình ta không ngờ tới, hai người lại là mẹ con!

Ta ngạc nhiên nói "Cô …… là mẹ của Thạch Cúc? Nhìn cô còn quá trẻ!"

"Ôi -" Lê Minh Mai thở dài một hơi nói "Trên đời này chỉ có một người biết ta có một đứa con gái, ngay cả Thạch Cúc cũng không biết. Lúc ta sinh ra Thạch Cúc là năm ta mười bảy tuổi, năm nay Thạch Cúc cũng đã được mười bảy tuổi rồi!"

Nàng nói xong đưa tay sờ sờ má của nàng rồi tiếp "Ta đã già rồi!"

Ta vội vàng nói "Không phải, cô còn rất trẻ mà”. Lời nói này không phải nịnh nọt, đó là lời thật lòng của ta. Lê Minh Mai thật sự còn rất trẻ, hơn nữa còn giống như hoa nở vào mùa xuân, nàng đang ở thời kỳ xinh đẹp nhất của cuộc đời phụ nữ.

"Cảm ơn Vệ tiên sinh đã khen, tuy nhiên xin tiên sinh hãy nghe lời khuyên của ta” Giọng nói của nàng tràn đầy hy vọng ta sẽ đồng ý.

Trong lòng ta đấu tranh dữ dội, nhưng cho dù ta có thể vượt qua chính bản thân, ta cũng không tin Thạch Cúc sẽ có được tự do khi ta trao bản đồ cho tên Tử Thần.

Do đó ta trả lời, lời nói như chém đinh chặt sắt "Không, ta không đồng ý với biện pháp của cô”

Đôi mắt của Lê Minh Mai chảy ra hai giọt nước, ta không nhịn được cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng, nói "Lê tiểu thư, chúng ta chắc chắn sẽ cứu được Thạch Cúc!"

Lê Minh Mai cũng không có phản ứng, chỉ là suy nghĩ một lúc, sau đó mới nói "Có thể sáu giờ tối nay, Tử Thần Hào sẽ đến Singapore"

Ta lập tức truy hỏi "Nó đậu ở đâu? Đợi lúc Tử thần Hào vừa cập bến, chúng ta sẽ lập tức ra tay cứu người”

Lê Minh Mai lên tiếng "Tử Thần Hào sẽ không cập vào cảng lớn mà nó sẽ cập vào một cảng nhỏ dành cho du thuyền neo đậu. Bốn giờ rưỡi chiều nay, ta ở trước khách sạn chờ tiên sinh, đến lúc đó tiên sinh hãy hóa trang một chút nhé"

Ta gật đầu trả lời "Được, ta sẽ hóa trang thành một người thương nhân, sau đó sẽ đi thuê vài người cùng ra cảng”

Đây là biện pháp tốt nhất trong lúc này bởi vì muốn xuất hiện tại cảng tàu thì chỉ có thể hóa trang thành thương nhân mà thôi, tránh cho người khác nghi ngờ.

Lê Minh Mai tỏ vẻ đồng ý, chuyển thân đứng lên, ta lấy áo khoác đưa cho nàng. Nàng bước tới cửa phòng, đột nhiên quay đầu lại hỏi ta "Tại sao vừa rồi tiên sinh lại hôn ta?”

Ta ngây người khi nghe nàng hỏi thế. Ta không biết tại sao vừa rồi ta lại làm ra hành động như vậy cho nên ta câm như hến không trả lời nàng. Nàng cũng không chờ ta trả lời, xoay người bước ra khỏi cửa phòng. Trong lòng ta muốn lên tiếng gọi nàng, nhưng rốt cục cũng không mở miệng được.

Chú thích:

(1) Đảo Corsica:là một hòn đảo nằm giữa biển Địa Trung Hải. Đây cũng là một một vùng của nước Pháp, bao gồm hai tỉnh Corse-du-Sud và Haute-Corse. Thủ phủ của đảo là Ajaccio. Đây cùng là quê hương của Napoléon.

(2) Napoleon: tên đầy đủ Napoléon Bonaparte (15/8/1769 – 5/5/1821; Hán-Việt: Nã Phá Lôn hoặc Nã Phá Luân) là vị tướng của Cách mạng Pháp và là người cai trị nước Pháp với tư cách là Đệ nhất Tổng tài (Premier Consul) của Cộng hòa Pháp từ 11 tháng 11 năm 1799 đến 18 tháng 5 năm 1804, sau đó là Hoàng đế Pháp (Empereur des Français) và vua Ý với tên Napoléon I từ 18 tháng 5 năm 1804 đến 6 tháng 4 năm 1814, và tiếp tục từ 20 tháng 3 đến 22 tháng 6 năm 1815. Ông được biết đến như một trong những nhà lãnh đạo quân sự vĩ đại nhất thế giới.

(3) Bastia: Bastia là một thị trấn của tỉnh Haute-Corse, thuộc vùng hành chính Corsica của nước Pháp, có dân số là 37.884 người (thời điểm 1999).

(4) Đảo Elba: (tiếng Ý: Isola d'Elba) Đảo này là một trong ba đảo lớn nhất của Ý, sau Sicily và Sardinia

(5) Pakistan: tên chính thức Cộng hoà Hồi giáo Pakistan, là một quốc gia ở Nam Á