Chương 7: Không Có Nhà Để Về

Sau khi tàn sát dân làng một cách dã man, người của Thiết Giáp Bang phát hiện thi thể của một trong số chúng thì cực kì phẫn nộ. Một tên nghiến răng : " Kẻ nào ăn gan hùm đây! Mau lục soát khu rừng cho ta bằng mọi giá bắt được hung thủ."

"Sao chúng lại làm thế? Họ có tội tình gì chứ?" Uyển Thanh nghẹn ngào nước mắt nói.

"Ta không biết!" Long ôm lấy đôi vai gầy đang run rẩy của nàng rồi đáp. Sau đó cả hai biến mất trong khu rừng rậm rạp.

Sau khi thoát khỏi những cuộc truy quét của Thiếp Giáp Bang, Long và Uyển Thanh rời khỏi khu rừng và trên đường tới thị trấn.

Đến một quầy bán y phục, Long dừng lại và mua vài bộ đồ mới cho cả hai vì y phục hiện tại không phù hợp ở đây. Hắn chọn cho mình một bộ bạch y đơn giản nhưng rất hợp với hắn, Uyển Thanh cũng chọn một bộ thanh y làm tôn lên vóc dáng đẹp đẽ của nàng. Long còn mua thêm một mảnh vải lụa với hoa văn tinh tế để làm khăn che mặt cho nàng.

Sau khi đã ăn mặc đẹp đẽ, cả hai thuê một phòng trọ để nghỉ ngơi sau chuyến đi dài.

Long ngồi xếp bằng luyện công, xung quanh hắn bỗng phát ra một uy áp khiến Uyển Thanh đứng cạnh lùi lại mấy bước.

"Chàng đột phá lên Vệ Cấp 2 đoạn rồi sao?" Nàng hỏi.

"Ừ! Chắc nàng ở cạnh ta lên mới nhanh như vậy đó." Long trêu ghẹo, kéo nàng ngồi vào lòng hắn mà ôm ấp.

"Ta cũng muốn mạnh mẽ như chàng vậy! Dạy ta nhé." Uyển Thanh bẽn lẽn nói, mặt rúc vào ngực Long.

"A được thôi!" Long hôn lên má nàng một cái vui vẻ đáp.

"Vậy ngay bây giờ đi!" Uyển Thanh rời khỏi lòng Long, nàng ngồi xếp bằng đối diện trước mặt hắn với nét mặt không thể đáng yêu hơn.

"Ây da mệt quá! Cho ta ấy một tí rồi ta dạy cho nha...haha." Long cởi áo rồi lao tới xô nàng nằm vật ra giường.

"Á...dạy trước đã thì ta mới cho...ư...ư!" Nàng vùng vẫy cố đẩy hắn ra để ngăn môi mình bị môi hắn chiếm lấy.

"Được rồi!" Long liếm một đường dài trên chiếc cổ trắng ngần thon thả của Uyển Thanh rồi đáp.

Có nhiều loại công pháp khác nhau, có loại hai người cùng thi triển mới đạt hiệu quả tối đa. Long giảng sơ qua về những gì hắn biết cho nàng, đêm đó hai người một nam một nữ tu luyện đến gần sáng mới chịu ngủ.

Từ thời xa xưa, những thượng cổ linh thú đã xuất hiện và thống trị nhân gian. Sau đó chúng sinh sôi phát triển đến mức không thể kiểm soát, chiến tranh bách tộc vì thế nổ ra khắp nơi khiến cho số lượng của các tộc linh thú hình người giảm mạnh cho tới ngày nay.

Phượng Hoàng là vua của bầu trời, Thần Long là vua của biển cả, Bạch Hổ trống trị rừng xanh, Huyền Vũ cai quản đất đai.

Nghe đồn rằng cứ một ngàn năm thì một thiên tài mang sức mạnh tiềm ẩn to lớn sẽ được sinh ra, để cứu thế hoặc để diệt thế là tùy vào kẻ được chọn. Chính vì thế, các tộc linh thú lớn luôn tổ chức những cuộc thi để tìm ra nhân tài từ độ tuổi thiếu niên sau đó dốc công bồi dưỡng.

Long và Uyển Thanh tiếp tục lên đường tới một nơi, một nơi mà cả hai hi vọng có thể chào đón họ. Đang nghỉ ngơi tại một quán nước ven đường, Long nghe thấy có người bàn tán về tin tức gì đó có vẻ hót.

"Cánh đây không lâu, tam thiếu gia của Bạch gia đã bị ám sát một cách bí ẩn. Nghe nói giờ vẫn chưa tìm thấy xác."

"Nghe nói Bạch gia gây thù chuốc oán với bang phái nào đó lên bị tàn sát rất dã man, Bạch lão gia thì bị xé xác, Bạch Phu nhân thì bị cưỡng hiếp đến chết. Chỉ có hai vị tiểu thư là trốn được nhưng sống sóg hay không cũng đang là dấu hỏi lớn. Quan phủ đã nhúng tay vào điều tra rồi đó."

"Có phát hiện gì không?"

"Có một vài nghi vấn liên quan đến Thiết Giáp Bang. Có người nói đêm đó khi Bạch gia bị tàn sát thì nghe tiếng giáp trụ va vào nhau liên hồi, mà nhắc tới giáp trụ thì chỉ có thể là bọn chúng."

"Tin này còn nóng hơn nè, mới hôm qua thôi một ngôi làng nhỏ ven rừng lại bị tàn sát một cách bí ẩn và tất cả xác đều được mang đi. Không ai biết kẻ nào ra tay mà độc ác như vậy."

Long ngồi đó mà nắm tay siết chặt :

" Thiếp Giáp Bang! Chúng ta không độ trời chung."

Uyển Thanh cũng không giấu nổi cảm xúc, nàng níu tay Long và nói : " Chàng bình lĩnh lại."

Hắc Kim lên tiếng : " Xem ra gia đình ngươi cũng đi tong rồi!"

"Nhưng còn hai tỷ tỷ của ta nữa! Không biết họ có quay về hay không? Chúng ta cứ đến đó thử xem." Long nói.

"Ngươi điên à! Giờ mà đến đó nữa chỉ làm quan binh nghi ngờ và sẽ dữ ngươi lại cùng hợp tác điều tra. Mà từ trước đến nay không ai muốn dây dưa đến quan phủ đâu." Hắc Kim nói.

"Vậy giờ đi đâu?" Long hỏi.

Bỗng dưng rắc rối ập tới, một đám thanh niên ngồi gần đó chú ý đến dáng người và đôi mắt tuyệt đẹp của Uyển Thanh liền nổi hứng tiến lại trêu ghẹo mặc kệ Long ngồi đó.

"Người đẹp! Có muốn đi chơi cùng bọn a không?" một tên miệng thối hoắc cùng dáng người béo ú vô duyên ngồi tệt xuống bàn rồi nói.

"Cút!" Long uống một ngụm trà rồi nói, Uyển Thanh run rẩy níu chặt cánh tay hắn.

"Hóa ra là hoa đã có chủ? Vậy bọn a đây xin đập chậu cướp hoa." dứt câu, tên béo đưa tay lên nắm chặt, nhằm người Long đánh văng ra.

Choang!

Long nhanh tay chụp lấy cốc trà rồi đập thẳng vào đầu tên béo, xoay người đứng dậy bế Uyển Thanh lên rồi co cẳng chạy thật nhanh.

Mấy tên còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy đại ca của bọn chúng nằm đất là kêu la, còn Long đã chạy khuất một đoạn khá xa.

"Đại ca có sao không? Để bọn em cho nó một bài học." đám đàn em đỡ tên béo dậy rồi nói.

" Cho hắn bài học hay cho các ngươi bài học ! Hắn là Luyện Hồn sư đấy." một người khác ngồi gần đó cất tiếng.


Minh Tuyết đang lang thang trên đường, bỗng bị một kẻ nào đó đụng trúng một cái rồi té nhào. Nàng tức giận định chửi một trận thì nhận ra người quen : " Bạch Tử Long! Sao ngươi ở đây?"

Long đỡ Uyển Thanh dậy rồi đáp : " Trùng hợp nha! Ta còn tưởng cô chết rồi chứ."

Tối đó, cả ba tìm một ngôi miếu hoang trên núi để ngủ tạm vì hết sạch tiền thuê phòng. Hai nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chỉ còn Long đứng ngoài hiên ngắm ánh trăng.

Bạch gia đã tận, hắn là người nối dõi duy nhất còn sót lại và hai người chị gái không rõ sống chết. Hắn không biết mặt mũi họ ra sao nên tạm thời không thể tìm, việc quan trọng hơn là sớm tìm được một nơi ở cố định cho Uyển Thanh và thậm chí là Minh Tuyết.

Bỗng dưng trọng trách đặt nên vai hắn mỗi lúc một nặng, nhưng hắn đâu phải kẻ thấy khó là bỏ. Càng khó khăn càng muốn chinh phục, bây giờ hắn không chỉ sống cho hắn nữa.

Hắc Kim liền nói : " Hay là ngươi đi theo Minh Tuyết và đoàn thợ săn của cô ta đi, kiếm chác chút đỉnh rồi về lo chỗ ở cho Uyển Thanh. Ngươi định để nàng chịu khổ mãi sao?"

"Đương nhiên là không, nhưng ta đi rồi ai bảo vệ nàng?" Long nói.

"Thì dẫn nàng theo, ta nghe nói đội săn cần một nhóm hậu cần ở lại trại. Ngươi để nàng ở đó vừa an toàn vừa tiện thăm lom."

Sáng hôm sau, Long đem chuyện muốn gia nhập đội săn và được Minh Tuyết đồng ý, thế là ba người cùng theo Minh Tuyết về trại của đội thợ săn linh thú.

Tại một bìa rừng thưa bóng cây, có một bãi cỏ khá rộng với những túp lều bằng da thú to nhỏ đủ loại. Đây là trại của đội thợ săn linh thú của vùng này, công việc chính là săn bắt và hái lượm.

Minh Tuyết đưa Long và Uyển Thanh tới giới thiệu và được mọi người vui vẻ chào đón.

Minh Tuyết lễ phép nói với người đàn ông trung niên ngồi vị trí cao nhất : " Trưởng đoàn, hắn tên là Bạch Tử Long. Muốn gia nhập đội săn của chúng ta mong ngài cân nhắc."

"Người này tên là khắc Linh, thực lực Binh Cấp 7 đoạn. Tuổi 42 chưa vợ con." Hắc Kim bỗng lên tiếng nói cho Long như máy phân tích.

"Ủa ngươi cũng có chức năng này cơ à? Lợi hại nha."