Chương 6: Yên Bình Kết Thúc

"Đi chọn vũ khí?" Long ngạc nhiên hỏi Minh Tuyết, hai người đang ngồi trên chiếc xa ngựa tới thị trấn gần nhất.

Nàng gật đầu : " ừ, ta muốn đi đặt hàng một cây kiếm nhưng lại không có kinh nghiệm nên nhờ ngươi đi chọn giúp."

"Sao lại là ta? Ta cũng đâu biết gì về dăm ba cái kiếm cung đó đâu." Long gãi đầu cười trừ nhưng vẫn đi theo vì cũng muốn lên thị trấn chơi một chuyến.

Chiếc xe lăn bánh mãi thì cũng tới thị trấn, rộng lớn và sầm uất hơn rất nhiều so với ngôi làng vô danh nơi Long sống. Dọc hai bên đường là hàng quán tấp nập, hàng người đông đúc chen nhau như chảy hội.

Xe ngựa dừng lại ở một lò rèn khá lớn, Long xuống ngựa trước rồi đưa tay về phía Minh Tuyết rồi nói : " Nào để ta đỡ cô!"

"Thôi khỏi!" Nàng xua tay, sau đó nhanh chân nhảy xuống đất khiến cơ thể gợi cảm ấy đung đưa theo nhịp khi nàng tiếp đất, bộ đồ da thú bó sát khiến nhìn chỉ muốn đi tù.

Long thu tay gượng cười, sau đó cùng nàng tiến vào trong lò rèn. Bên trong là một khu trưng bày với hàng chục thanh kiếm, cung, rìu....các loại.

Một tên to con lực lưỡng cao hai mét da đen bóng đang tỉ mỉ lau kiếm, thao tác rất chuyên nghiệp. Minh Tuyết tiến lại vui vẻ lên tiếng : " Ông chủ! Ta muốn chọn kiếm."

Vẫn động tác lau kiếm điêu luyện, gã to con cũng chính là ông chủ của lò rèn đáp lại : " Các người muốn kiếm, loại nào?"

Long thấy khó ưa với tên chủ quán này vì cách nói chuyện, liền tiến đến nói : " Ông đây muốn mua cây kiếm đắt nhất ở đây!"

"Nè!.." Minh Tuyết níu tay Long ngăn lại vì hắn nổ quá to, nàng khéo hắn và mắng :

" Ngươi điên à, Chúng ta làm gì có tiền?"

Tên chủ quán đưa mắt nhìn Long với bộ đồ hơi rách rưới thì khinh bỉ nói : " Nếu ngươi đủ tiền? Nhưng nếu không đủ thì để lại cô nương xinh đẹp này cũng được."

"Éo! Ta có tiền." Long lên tiếng, sau đó lấy một mảnh ngọc bội xanh lam ra đặt lên bàn khiến cả Minh Tuyết và tên chủ quán không khỏi ngạc nhiên, nhưng sau khi nhìn kĩ miếng ngọc bội và nhận ra giá trị thực sự của nó thì cũng gật gù.

"Đừng nhìn vẻ bờ ngoài của người khác mà đánh giá họ." Long hếch mũi lên dõng dạc nói.

"Được! Ta cho ngươi mở mang tầm mắt." Tên chủ quán nghiến răng nói, bị một tên nhóc rách rưới lớn tiếng giáo huấn trước mặt nhiều người không hề dễ chịu gì.

Hắn liền dẫn Long và Minh Tuyết đi đến một căn phòng kín sâu trong lò rèn, nơi đặt một thanh kiếm trong bao vẻ ngoài sáng bóng. Tên chủ quán giới thiệu với vẻ diễu cợt : " Đây là bảo kiếm của lò rèn! Ngươi có tiền cũng chẳng mua được đâu."

"Má! Nói tới nói lui có bán hay không?" Long quát, hắn cũng không hiểu sao hôm nay lại nóng tính như vậy? Chẳng lẽ do đêm qua hành lạc với Uyển Thanh nhiều quá hihi.

"Mày là bố tao à?" Tên chủ quán cũng điên lên vì không chịu nổi tính cách của Long, cả hai liền động thủ.

Binh!

Long bị đẩy văng ra vì cú đấm của tên chủ quán, liền giữ thăng bằng nói : " Ngươi cũng là Luyện Hồn Sư? Lại còn là Vệ Cấp 2 đoạn."

"Ngạc nhiên sao? Ta cũng không ngờ ngươi cũng vậy." Tên chủ quán nói.

Bỗng cả hai bị một cảm giác đau đớn ập tới phía sau gáy rồi gục xuống, người ra tay chính là Minh Tuyết. Nàng không muốn nhìn hai tên trẻ trâu đánh nhau lên đành phải làm vậy, sau đó bước đến vị trí thanh kiếm rồi đưa tay cầm nó lên khiến cả nàng và thanh kiếm đều phát sáng kì lạ.

"Bảo vật nhận chủ sẽ xuất hiện dị tượng, xem ra thanh kiếm đó đúng là bảo vật." Hắc Kim liền giải thích cho Long biết.

"Sao cô nương mạnh quá vậy?" Tên chủ quán run run nói, bị một nữ nhân đánh một cú choáng váng không phải dễ chịu đối với hắn.

Sau khi giao dịch thành công, miếng ngọc bội đổi lấy thanh kiếm quý. Long liền nói với tên chủ quán : " Ta muốn đặt một cây rìu cỡ to, ba ngày sau đến lấy."

Sau đó hai người lên đường về làng, khi hai người Long và Minh Tuyết đi khỏi thì từ trong quán một kẻ ăn mặc kín mít bước ra nói : " Kế hoạch đã bắt đầu!"

"Phải rồi! Nghe mọi người trong làng nói cô thường vắng mặt ở làng. Cô đi đâu vậy?" Long ngồi cạnh Minh Tuyết hỏi.

"Ta đi săn!" Nàng đáp.

"Săn là săn thú ấy hả?" Long ngạc nhiên hỏi, thảo nào nàng lại mặc đồ da thú nhìn đã nghi nghi rồi.

"Ừ! Nhưng công việc khá nguy hiểm và tốn thời gian nên thường đi rất lâu, có khi đến nửa năm mới về làng một lần." Minh Tuyết nói, sau đó quay sang Long tròn mắt hỏi với vẻ năn nỉ : " Ta sắp đi chuyến nữa rồi ngươi đi cùng ta nha."

Long lắc đầu từ chối khiến nét mặt vui vẻ của Minh Tuyết thay đổi, hắn lên tiếng :

"Ta cũng muốn đi nhưng để lần sau nhé! Giờ ta yếu quá có khi chỉ làm gánh nặng cho cô thôi." Long biết với thực lực hiện tại của hắn chỉ nhỉnh hơn người thường một chút, còn yêu thú thì cực kì lợi hại.

"Ừ!" Nàng đáp một câu buồn bã rồi cả chặng đường còn lại không ai nói với ai câu nào nữa. Long cũng tính bắt chuyện hỏi về thanh kiếm vừa mua nhưng lại thôi. Miếng ngọc bội là hắn đưa ra nhưng nó không phải của hắn mà là vô tình nhặt được bên đường, Minh Tuyết cũng biết điều này.

"Sao ngươi không dùng nó để bán lấy tiền?" Minh Tuyết lên tiếng hỏi khi xe ngựa dừng lại trước cổng nhà Long.

"Ta cũng có tiền nha!" Long cười rồi bí mật móc trong túi ra một bịch nhỏ. Minh Tuyết tròn mắt : " Ngươi móc túi của tên chủ quán? Lúc nào vậy?"

"Xuỵt...nói bé thôi. Ta tranh thủ lúc cùng hắn xung đột." Long gãi đầu nói.

"Thôi ngươi vào nhà đi! Ta về đây."

"Ừ, về cẩn thận."

"Nàng ơi ta về rồi! Xem ta đem gì về nè."

Đêm đó, Long đang ngáy khò khò thì bỗng tỉnh lại khi có cảm giác vật gì đó mềm mềm chui vào trong chăn của hắn.

"Á!" Uyển Thanh ré lên khi cánh tay Long mạnh mẽ tóm lấy cơ thể mềm mại của nàng rồi cười dâm đãng : " Khà khà bắt được con chuột lạc tổ nè."

"Thiếp xin lỗi....Á....Ư ư." Uyển Thanh bị Long 'trừng phạt' suốt đêm đến gần sáng mới chịu ngủ khiến nàng mệt mỏi nhưng vô cùng hạnh phúc.

Cuộc sống yên bình, ai mà chẳng muốn. Nhưng đời không như là mơ, cuộc sống ấy của Long đã kết thúc rất nhanh chóng.

Sáng hôm sau, Long tỉnh dậy khi nghe những tiếng la hét kinh hoàng. Hắn vội chạy ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra thì cảnh tượng trước mắt khiến hắn sững sờ, những ngôi chanh đang bốc cháy ngùn ngụt, những đoàn người thân mặc giáp trụ với giáo mác trong tay đang điên cuồng chém giết dân làng vô tội.

"Là Thiếp Giáp Bang. Bang phái mạnh nhất vùng đông bắc, mau chạy để giữ mạng." Hắc Kim dục dã.

Không suy nghĩ thêm bởi có nghĩ cũng chỉ còn phương án chạy, Long vội chạy vào nhà gọi Uyển Thanh sau đó cùng nàng trốn vào ruộng ngô rồi bỏ chạy.

"Có kẻ bỏ trốn mau.....ựa!" Một tên của Thiết Giáp Bang nhìn thấy có kẻ bỏ chạy liền la lên nhưng đầu đã rời khỏi cổ bởi một thanh kiếm sắc lạnh như băng.

Minh Tuyết sau khi chém chết tên đó thì cũng chạy vào ruộng ngô để bỏ trốn, toàn thân nàng chi chít vết thương.

"Sao chúng lại làm vậy?" Uyển Thanh quảnh lại nhìn và không khỏi xót xa, nước mắt lăn dài trên má.