Chương 5: Hư Hư Thực Thực

Trong căn nhà nhỏ đơn sơ, đôi nam nữ đang quấn lấy nhau không rời nửa khắc. Tiếng da thịt chạm nhau, tiếng môi lưỡi quấn quýt liên hồi.

"Ư...ư...chàng ơi nó to quá!" Uyển Thanh rên rỉ, cơ thể nàng cong lên nhận lấy từng cú lắc mạnh mẽ của Long.

"To vậy nàng có thích không?" Long liếm nhẹ lên gò má ửng hồng của Uyển Thanh rồi nói.

"Ta thích...A...A thích lắm!"

Tiếng rên rỉ của nàng mỗi lúc một thanh thiết hơn, cảm giác sung sướng che mờ lý chí. Điều duy nhất nàng có thể cảm nhận lúc này là làm sao thỏa mãn cơn sướng khoái. Đôi mắt khép hờ long lanh, đôi môi hồng nhuận ướt át bởi nước bọt của cả hai để lại sau những nụ hôn nồng nhiệt.

Đang trong lúc cảm xúc lên đến tột đỉnh, Long vội rút dương vật ra sau đó lật cơ thể nàng lại. Ưỡn cái mông no tròn ra phía sau đầy khiêu khích, Uyển Thanh thẹn thùng nói : " Chàng tính làm gì nữa vậy"

"A đây là kiểu mới nha. Nàng sẽ thích nó ngay thôi." Long nói, sau đó đẩy dương vật vào âm đạo hồng hào đang rỉ nước trong veo ấy.

"Ư...!" Uyển Thanh rên nhẹ một tiếng, cảm nhận cây gậy nóng kia đang tách nàng ra và xâm nhập vào trong với cảm giác vừa sướng vừa thốn. Trong tư thế này, nàng chống hai tay vào thành giường hai chân quỳ xuống hứng chịu những cú lắc như vũ bão của Long.

"A...chàng khỏe quá...thiếp sướng chết mất...A...A....A..!" Nàng rên như hét, mặc kệ sự im lặng của đêm tối bên ngoài.

"Nàng khít thật đó! Ta yêu nàng." Long há miệng liếm lên tấm lưng trần không tỳ vết mà ngấu nghiến nói.

"Ta cũng yêu chàng! Yêu cái thứ hư hỏng kia của chàng nữa."

"Haha...từ giờ nó, nó nữa và cả nó đều là của ta hết." Long cười dâm đãng, sau đó nắn bóp cặp ngực của nàng từ từ vỗ nhẹ lên bờ mông cong vút và cuối cùng day day hạt đậu nhỏ nơi âm đạo nàng khiến nó giật liên hồi.

"Chàng ơi....thiếp....thiếp thấy không ổn...ư...ư...có cảm giác gì đó....nó lạ lắm!" Uyển Thanh bấu chặt xuống giường, ngửa miệng lên thở dốc nói. Đôi mắt khép một nửa của nàng quay lại nhìn Long với sự chờ đợi.

"Vậy hả...ta tới đây!" Long như được đà phấn khích đẩy mạnh từng cú nút cán vào tận tử cung nàng. Nước nhờn theo đó rỉ ra chảy dài một vệt long lanh xuống đùi non thon mịn.

Duy trì liên tục trong mười mấy phút, cả hai thân thể ướt đẫm mồ hôi liên tục cọ sát không ngừng, Long tham lam dùng tay khám phá mọi ngóc ngách trên cơ thể Uyển Thanh trong khi dương vật hắn không ngừng đi sâu bên trong rồi lại rút ra âm đạo ướt át.

"Không ổn rồi! Có...có ...gì đó sắp....sắp.......đến...A!" Uyển Thanh run rẫy, từ vị trí âm đạo lan ra khắp cơ thể cảm giác sướng ngây ngất mà lần đầu tiên nàng được cảm nhận.

Long thấy nàng đã đạt tới cực điểm thì hắn liền ra sức thúc mạnh thêm mấy cái rồi không chịu nổi mà đem toàn bộ tinh dịch phóng vào bên trong tử cung nàng, sau đó cả hai gục xuống vì mệt mỏi.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, Long lấy chăn phủ lấy thân thể ngọc ngà của Uyển Thanh rồi kéo về phía hắn rồi siết chặt rồi thật thà nói :

" Ta xin lỗi! Ta sẽ chịu trách nhiệm."

Nàng không đáp, đôi mắt đẹp khẽ khép lại rồi dụi đầu vào ngực Long. Một lát sau nàng mới lên tiếng run run : " Nhưng ta xấu xí như vậy! Sợ rằng mọi người sẽ dị nghị chàng."

"Họ nói gì kệ họ! Ta không quan tâm." Long ân cần đáp, sau đó ngâng cằm Uyển Thanh lên rồi đặt vào môi nàng một nụ hôn ngọt ngào. Sau đó cả hai lại quấn lấy nhau thêm lần nữa, đêm đó như dài bất tận.

Sáng hôm sau, Uyển Thanh tỉnh lại với cơ thể mệt mỏi do cuộc trụy lạc quá đà hôm qua. Nhìn sang bên thì không thấy Long đâu, bản thân mình trần trụi trong tấm chăn khiến nàng không khỏi nghĩ tới chuyện tối qua rồi xấu hổ chùm kín chăn lên đầu không dám ra khỏi giường.

Lúc này tại giữa sân, Long đang ngồi xếp bằng luyện công. Có nhiều loại công pháp với độ lợi hại và cách thức tu luyện khác nhau. Tuy không phân chia đẳng cấp của công pháp nhưng nó lại phụ thuộc vào tư chất cùng thiên phú của người luyện loại công pháp đó.

Ví dụ nếu hai người cùng luyện một loại công pháp giống nhau, thì người có tư chất cao hơn sẽ tu luyện nhanh hơn và tối ưu hơn người có tư chất thấp hơn. Cũng có trường hợp nhờ vào bổ trợ để kích thích quá trình tu luyện.

Nhưng cũng có số ít công pháp sinh ra chỉ dành cho một vài thậm trí là duy nhất một người với thiên phú đặc biệt.

"Vậy thiên phú của ta là gì?" Long tự hỏi bản thân, sau đó mở mắt ra nhìn con Linh Miêu trắng muốt đang ngồi đối diện hắn với đôi mắt chăm chú nhìn Long.

Meo!

Linh Miêu kêu lên một tiếng, lập tức cuồng phong nổi lên thành bão vây quanh lấy Long và nó.

Long kinh hãi trong giây lát nhưng khi thấy cơn cuồng phong không gây hại gì đến hắn và những thứ xung quanh thì bình tĩnh trở lại rồi hỏi Linh Miêu : " Ngươi biết câu trả lời sao?"

Linh Miêu kêu một tiếng như xác nhận rồi bước từng bước chậm rãi về phía Long. Long vô thức đưa tay lên chạm vào đầu nó, khi vừa tiếp xúc với cái đầu của Linh Miêu. Hắn như rơi vào một thế giới khác tựa như hư vô, sau đó tỉnh lại với sự ngỡ ngàng tột cùng : " Mơ chăng!"

Long nhìn thấy Linh Miêu bỗng hóa thành làn khói rồi biến thành một mỹ nhân cực kì xinh đẹp, nếu chỉ có vậy thì chưa đủ làm hắn ngỡ ngàng đến mức ấy. Bởi mỹ nhân kia có khuôn mặt giống hệt với nửa khuôn mặt xinh đẹp còn lại của Uyển Thanh, từ ánh mắt đến nét mặt đều giống như đúc.

"Chuyện này là sao? Ta chẳng hiểu gì hết." Long lên tiếng, bởi người trước mặt hắn đích thị là Uyển Thanh vậy còn người trước giờ sống cùng hắn là ai? Có lẽ hai người là chị em sinh đôi nhưng cũng có thể do photoshop.

Uyển Thanh đứng trước mặt Long khẽ mỉm cười, nụ cười của nàng tỏa nắng :

" Ta là Uyển Thanh đây! Cô ta cũng vậy, bọn ta là một và bị tách ra làm hai. Ta là linh hồn còn cô ta là thể xác, ngươi có thể giúp bọn ta trở lại thành một như cũ chứ?"

"Ta không chắc! Cũng không có ý định làm vậy." Long lên tiếng, bởi hắn đang cực kì tỉnh táo và nhận ra đây chỉ là ảo giác.

"Tại sao? Chẳng phải ngươi muốn nàng ta mất đi vết sẹo trên mặt ư. Ta có thể làm được" Uyển Thanh nói, sau đó đặt tay lên vai Long và bắt đầu mơn chớn thân thể hắn.

Chợt một luồng sức mạnh từ Long bùng phát ra đánh tan thân ảnh trước mặt thành tro bụi, cuồng phong cũng đã mất. Trước mặt hắn chỉ còn lại con Linh Miêu với cặp mắt khác màu nhìn hắn.

Hắc Kim từ lúc bị Linh Miêu tiến lại gần dường như không hoạt động. Chỉ còn Long tự xoay sở tình hình, hắn không khỏi liên tưởng đến hình ảnh vừa rồi là của Uyển Thanh trong tương lai hoặc cũng có thể là quá khứ.

"Cái thứ sức mạnh vừa rồi là gì sao lại có trong cơ thể ta?" Long nhớ lại ban nãy có một sức mạnh vô hình giúp hắn kháng lại ảo giác.

"Rồi ngươi sẽ biết!" chợt con Linh Miêu khẽ mấp máy môi nói tiếng người khiến Long muốn vãi cả ra quần vì hoảng sợ, ngay sau đó nó liền quay đầu bỏ chạy vào rừng mà không ngảnh lại một lần nào.

Một mớ bòng bong câu hỏi trong đầu, Long định đi vào trong nhà chợt có tiếng gọi : " đi một chuyến không?"

Trước cổng nhà, một chiếc xe ngựa đang chờ sẵn cùng với Minh Tuyết ngồi phía trong nhìn hắn qua cửa xe.