"Uyển Thanh! Nàng đâu rồi." Long về đến cửa gọi to. Không thấy tiếng trả lời, Hắc Kim liền suy đoán : " Ta nghĩ cô ta bỏ đi rồi!"
"Nàng đi đâu?" Long hỏi.
"Ta chỉ đoán thôi, hoặc là cô ta thấy bản thân không bằng Minh Tuyết kia nên tự động rút lui."
Long liền chạy vào nhà, nàng không có trong đó. Chạy xuống bếp cũng không thấy, cuối cùng hắn chạy ra ruộng lúa thì phát hiện nàng ở đó.
Nàng đang ngồi trên gò đất ngắm nhìn bầu trời đang về chiều. Đôi mắt toát lên vẻ đượm buồn, Long tiến lại thật nhẹ nhàng ngồi kế bên rồi lên tiếng : " Sao nàng lại ở đây?"
Uyển Thanh quay lại ngạc nhiên nói : " Lát nữa ta về, chẳng phải chàng đang trị thương ở nhà Minh Tuyết sao?" trong lời nói của nàng kèm theo nét hờn dỗi mà tinh ý lắm Long mới phát hiện.
"Ta đói rồi! Chúng ta về thôi." Long nắm tay Uyển Thanh đỡ nàng dậy nói. Nàng cả đời chưa đụng chạm thân thể với nam nhân, giờ bị Long nắm tay khiến nàng bối rối không biết làm gì mà cứ theo sau hắn về nhà.
Tối đó, Long nằm mãi mà không ngủ được liền hỏi Hắc Kim : " Ngươi nghĩ bọn cướp còn quay lại không?"
"Tất nhiên! Đám hôm qua chỉ là bọn tôm tép mới nhập bọn. Đám sau chắc chắn ghê gớm hơn nhiều."
"Nơi này không yên bình như ta tưởng. Ngày mai ta và Uyển Thanh sẽ rời đi nơi khác." Long nói, trong đầu hắn liên tưởng đến tương lai có vẻ nhiều hy vọng trước mắt.
"Ngươi quá ngây thơ rồi! Thế giới này nơi nào cũng thế cả thôi. Cái ngươi cần làm là mau chóng mạnh hơn để bảo vệ những gì ngươi yêu quý." Hắc Kim nói, tựa như hai tri kỉ đang tâm sự.
"Phải! Ta cầm mạnh hơn." Long nắm chặt tay đầy quyết tâm nói.
"Chí khí tốt lắm!"
Những ngày tiếp theo, Long ngày làm ở lò rèn tối về tu luyện đến đêm mới ngủ. Uyển Thanh tuy rất lo lắng cho hắn nhưng cũng chỉ có thể nhắc nhở bởi tên này rất ngang và khó bảo.
"Ăn cơm thôi!" Nàng cất tiếng gọi.
Long đang xếp bằng ngoài sân, nghe tiếng gọi liền đứng dậy chợt một cây rìu bay tới và được hắn chụp gọn trong tay.
"Phản xạ nhanh nhẹn!" Minh Tuyết vỗ tay mấy cái tán dương, nàng tiến vào trong sân đứng đối diện Long.
"Ta thấy ngươi cũng dùng rìu chiến như ta, hay là chúng ta đi đặt một chiếc phù hợp với ngươi." Minh Tuyết lên tiếng nói.
"Để sau nhé! Đến giờ cơm rồi, cô cũng vào ăn cho vui." Long cười xòa nói.
"Thôi cảm ơn! Ta có việc phải lên thị trấn một chuyến." nàng nói xong rồi rời đi ngay.
"Ý gì đây?" Long thắc mắc.
"Người ta có tình ý với ngươi đó không nhận ra à? Kiểu này không cần xuân dược đâu nhỉ." Hắc Kim nói.
"đệt!"
Long chửi thề rồi vào trong nhà dùng bữa với Uyển Thanh.
Cánh rừng rậm gần nơi ở của Long là địa bàn của một tộc yêu thú. Chúng có thân hình của mèo nhưng to hơn một chút, điều đặc biệt là chúng có hai màu mắt riêng biệt ở mỗi bên, tên chúng là Linh Miêu. Loài này thường sống đơn lẻ và chia lãnh thổ rõ ràng, nhiều người đồn rằng nếu ai nhìn thấy chúng khi đi trong rừng thì sẽ gặp may mắn.
Long đang chặt củi đem về, chợt nghe tiếng kêu rợn người từ xa xa vọng lại. Hắc Kim liền nói : " Có con gì đó bị thương, mau đến hốt về nấu giả cầy."
Đến vị trí tiếng kêu phát ra, Long ngạc nhiên khi thấy một con mèo lớn với bộ lông trắng muốt. Hai mắt một xanh một đỏ long lanh vô cùng, chân nó đang mắc phải một khúc cây đổ và không thể thoát ra.
Thấy có người xuất hiện, con Linh Miêu nhe nanh khè khè đe dọa sau đó cố gắng thoát ra nhưng không được. Long tiến lại gần rồi ra vẻ mình là huấn luyện thú siêu đẳng : " Đừng sợ! Ta sẽ cứu mày."
Quan sát khúc cây đổ, hắn tìm vị trí thích hợp rồi dùng sức nhấc nó lên. Tuy chỉ nhích một chút nhưng cũng đủ để con Linh Miêu thoát ra. Ngay sau khi thoát khỏi khúc cây, nó liền chạy biến vào lùm cây chỉ để lại cho Long một ánh nhìn.
Cũng không mấy bận tâm, tên này mang củi ra về. Sau khi rời khỏi, con Linh Miêu chạy đến một cái hồ nước nhỏ trong veo, bên cạnh hồ là hang ổ của nó.
Vài ngày tiếp theo, mỗi khi Long kiếm củi xong thì lại thấy con Linh Miêu đó xuất hiện. Nó mang theo một con thỏ như để tỏ lòng biết ơn vì đã cứu nó.
"Ngươi thích ta rồi sao? Hay là theo ta về nhà đi." Long nảy ra ý định nuôi Pet, kiến Hắc Kim không khỏi ngán ngẩm : " Nuôi mình còn chưa xong đua đòi nuôi thú cưng!"
"Kệ chứ! Nếu thuần hóa được nó thì chẳng phải ta càng may nắm sao hahaha." Long nói rồi ra về.
Đêm đó có một bóng đen ngồi trên cành cây nhìn xuống ngôi nhà nơi Long và Uyển Thanh đang ngủ. Con Linh Miêu rón rén vào nhà qua song cửa sổ rồi chui vào gầm giường của Long. Đúng lúc đó hắn tỉnh dậy đi uống nước, chợt có một cảm giác khó chịu trong người như lửa đốt râm ran. Sau đó thằng em của hắn dựng đứng lên trong quần như cái lều.
Vừa lúc đó, Uyển Thanh từ trong bước ra với vẻ không khá hơn là mấy. Cả người nàng ướt đầm mồ hôi vì dục hỏa bốc lên không rõ nguyên nhân.
Lại thấy cái thứ kia trong quần Long dựng lên thì liền lao tới ôm chầm lấy hắn, miệng rên những câu nhu tình : " Ta khó chịu quá! Cảm giác như trăm ngàn con kiến đang đốt."
Tiếp xúc thân thể khiến dục hỏa tăng mạnh, Long không tự chủ được liền ôm chặt lấy nàng rồi vật ra giường hôn ngấu nghiến vào làn môi thơm mềm mại.
Môi này...sao mềm đến vậy?
Mùi hương này...quyến rũ đến vậy?
Cơ thể này...sao hoàn hảo đến vậy?
Môi hòa vào môi, lưỡi cuốn lấy lưỡi theo dục hỏa trong người bùng phát ra. Tay hắn theo bản năng tìm tới bộ ngực căng tròn của nàng, cái đầu nhũ hoa cương lên vì kích thích cùng tiếng rên nhè nhẹ tựa đồng thuận với hành động xấu xa của hắn.
Ngực này sao mà đàn hồi quá, Long vẫn còn chút tỉnh táo mà thầm cảm nhận. Sau khi hôn say sưa thì hắn cởi áo mình ra đồng thời giải phóng thằng em trong quần khiến nó bung ra với gân guốc nổi lên vô cùng dũng mãnh.
"Ư...to quá!" Uyển Thanh liền tiến tới đưa tay nắm lấy dương vật Long mà xục xạo khiến hắn đê mê vì được kích thích.
Hắn cởi luôn quần áo của nàng ra đến khi cả hai đều trần như lúc mới đẻ thì thôi, cơ thể nàng phải gọi là hoàn mỹ. Từ trên xuống dưới một làn da trắng nõn, đôi chân dài khép lại che đi hạ bộ ẩm ướt. Bờ eo thon thả không tỳ vết, ông trời thật bất công với nàng khi lại để nàng mang vết sẹo kia trên mặt.
Long chịu hết nổi banh hai chân nàng ra rồi kề dương vật vào âm đạo ẩm ướt từ từ đẩy nhẹ. Uyển Thanh chợt hai tay bấu chặt lấy lưng hắn đến bật máu rồi khó khăn nói nhỏ : " Ta...ta vẫn còn..."
"Vậy cho ta nhé!" Long mỉm cười trêu ghẹo. Dục hỏa lúc đầu đã biến mất không lý do, thay vào đó là dục hỏa của cả hai tự tạo ra.
"Làm người ta như vậy rồi còn hỏi! Tên lưu manh." Uyển Thanh thẹn thùng mắng, bản thân nàng cũng không còn bị dục hỏa kia thiêu đốt mà thay vào dục hỏa của bản thân nàng.
Long tìm môi nàng rồi cả hai trao nhau những nụ hôn ngọt ngào, cùng lúc đó dương vật của hắn cũng đi sâu vào trong âm đạo trực tiếp tách đôi môi dưới ẩm ướt ra.
Chợt có thứ gì đó ngăn bước tiến của Long, hắn nhả môi nàng ra rồi ân cần nói :
" Sẽ hơi đau đó!"
"Ta bằng lòng!" Uyển Thanh khẽ gật đầu nhu thuận, trong mắt nàng ánh lên tia hạnh phúc.
"Ư...ư....!"
Dương vật Long cắm nút cán trong âm đạo nàng, trực tiếp phá hủy lớp phòng ngự cuối cùng đưa nàng trở thành phụ nữ. Sau đó là những cú rút ra đẩy vào nhẹ nhàng giúp âm đạo non nớt quen dần với khúc thịt nóng hổi quá cỡ kia.
"Nàng thích nó không?" Long vừa nhấp vừa hỏi, tay hắn xoa nắn đôi ngực tròn trịa.
"Ta...xấu hổ lắm...!!" Uyển Thanh thẹn thùng quay mặt đi đáp, cơ thể nàng đung đưa theo nhịp đẩy nhẹ nhàng và đang có dấu hiệu ra tăng.