Chương 3: Một Cân Tất Cả

Nữ nhân tên Minh Tuyết kia sau khi lo cho bà cụ cùng bé gái tìm nơi ẩn náu thì liền chạy đến nơi tụ tập nhiều cướp nhất, là kho lương của làng.

Ở đây có khoảng hơn 20 tên cướp đang hành hung những người dân vô tội, một tên tai to mặt lớn lên tiếng : " Bọn tao là cướp mà, đừng xin xỏ làm chi cho mất công."

Sau đó gã ra lệnh cho bọn còn lại : " Đem hết chỗ lương thảo này về trại. Nhiêu đây đủ cho chúng ta sống an nhàn nửa năm đó chứ đùa."

Chợt một cây rìu từ đâu bay tới phía tên vừa nói, nhưng không có chuyện đầu lìa khỏi cổ. Tên này đưa tay chụp lấy cán rìu ngay khi nó sắp bổ tới đầu hắn mà không chút khó khăn. Sau đó hắn không cần nhìn mà ném cây rìu ngược lại phía cũ khiến bọn cướp không khỏi tung hô : " Đại ca lợi hại."

Xoẹt!

Lưỡi rìu cắt nhẹ một đường trên mặt Long khiến hắn hoảng hốt : " Tốc độ thật kinh khủng!"

Hắc Kim trên tay rung lên : " Hắn cũng là Vệ Cấp 9 đoạn đó! Ngươi không phải đối thủ của hắn đâu."

Chợt nữ nhân với bộ đồ da thú bó sát kia xuất hiện trên nóc nhà rồi lao tới tấn công tên đại ca. Tên này cũng nhanh nhẹn rút kiếm ra cản đòn.

keng!

Hai người bật ra đồng loạt lùi lại vài bước, tên đại ca nhìn Minh Tuyết rồi liếm mép dâm tà nói : " Ồ mỹ nhân!"

"Mau thả họ ra! Nếu không ta không khách sáo đâu." Long chạy đến rồi nói với vẻ mặt nguy hiểm.

"Thằng ranh nào đây? Dám đe dọa cả ta."

Minh Tuyết ném cho Long ánh mắt ngạc nhiên rồi nói : " Ngươi là người mới à?"

"Ừ!" Long đáp, sau đó vác một chiếc rìu lên vai rồi nói với Minh Tuyết : " Cô lo tên cầm đầu, đám còn lại để ta"

"Được! Lên." Minh Tuyết dứt khoát nói, sau đó vung hai chiếc rìu trên tay lên rồi nhún chân nhảy tới giao chiến với tên đại ca của bọn cướp.

Đám còn lại thấy đại ca bị tấn công định lao lên hỗ trợ thì bị Long chặn đường, liền xông vào rút mã tấu chém tới tấp. Tuy cả đám đều chỉ là phàm nhân nhưng lợi thế đông người. Long vừa đánh vừa lui, thỉnh thoảng vẫn đập cho một tên bất tỉnh.

Sau khi lên Vệ Cấp, cơ thể được cường hóa bởi linh lực. Tuy không nhiều nhưng cũng đủ để đối phó với một đám phàm nhân không có linh lực.

Binh!

Cây rìu trong tay Long như máy chém, vung đến đâu thì kiếm của mấy tên cướp cụt đến đó. Sau đó hắn bồi thêm mấy cú đá vào mặt bọn chúng khiến cả lũ ngã ra đất để nhặt răng.

"Đệt!" Long chửi thề khi một tên chém tới mà hắn chỉ kịp lùi lại khiến chun quần bị chém đứt rồi tụt xuống. Để lại một cái quần cộc chắp vá từ nhiều miếng vải với đủ màu như cầu vồng.

"Haha...!" Một tràng cười khoái trá từ phía đám cướp dành cho Long khiến hắn trong thoáng chốc không biết giấu mặt mũi đi đây, liệu có lên đào lỗ xuống đất mà giấu không.

Minh Tuyết đang bất phân thắng bại với tên đại ca, chợt nàng quay sang rồi không khỏi phì cười.

Nhanh tay kéo quần lên rồi hung hăng xông lên đánh tiếp, một tay túm lưng quần để nó không bị tụt. Tay còn lại vung rìu khiến bọn cướp hoa cả mắt, chợt một tên lao tới chém vào bả vai hắn khi Long không phòng ngự khiến máu tứa ra.

Cánh tay đang túm quần vung lên đấm vào mặt tên vừa chém mình khiến hắn văng ra xa, cái quần không được gia cố lại một lần nữa tụt xuống.

"Định mệnh...éo quan tâm!" Long rít lên rồi mặc kệ hắn có quần hay không, cứ thế xông vào lòng địch như chốn không người.

Khoảng gần mười tên đã gục, bọn còn lại đều rất lỳ đòn khiến Long mệt mỏi vô cùng. Đang cản đòn của một tên, chợt tên khác lao tới vung kiếm định chẻ Long thành hai đoạn thì tên này mặt mũi biểu cảm khó đỡ rồi ôm cái thứ giữa chân mà hú lên đau đớn lăn đùng ra đất.

Sau lưng hắn, Uyển Thanh với chiếc gậy gỗ trong tay đang run run nhìn Long. Hóa ra biểu cảm khó đỡ vừa rồi của tên cướp là do nàng gây ra với con chim nho nhỏ của hắn. Chắc trứng đã vỡ.

Long tung cước đá bay một tên rồi kéo nàng rời đi, đám cướp liền đuổi theo sau khi nghe tên đại ca nói : " Không được để kẻ nào sống sót, giết hết cho tao."

"Hừ! Lo cho ngươi trước đi." Minh Tuyết lạnh lùng nói rồi vung rìu lên bổ mạnh xuống khiến tên này vội nhảy sang bên né tránh. Ngay sau khi né đòn, tên cướp nắm một chút cát vào trong lòng bàn tay rồi rút kiếm chém tới Minh Tuyết.

Keng!

Hai vũ khí va chạm nhau, cả hai cân tài cân sức đến khi tên này dùng thủ đoạn. Hắn liền tung nắm cát lên trước mặt rồi thổi mạnh khiến cát bay vào mắt Minh Tuyết, nàng theo phản xạ nhắm mắt lại rồi cúi đầu để tránh cát vào mắt. Thời cơ đã đến, ngay khi nhận ra nàng sơ hở thì tên cướp tung một cước vào bụng nàng đánh lui ra sa.

"Bỉ ổi!" Minh Tuyết ôm bụng đau nhói mắng.

"Kakaka...ta là cướp mà. Bỉ ổi quen rồi." hắn cười khoái trá rồi lao tới gạt chân một cái đánh văng đôi rìu trong tay nàng ra rồi kề kiếm vào cổ nàng.

"Mau theo ta về nào! Ta sẽ cho nàng lên mây."

Bụp!

Đây là âm thanh khi đầu gối của Minh Tuyết và của quý của tên cướp va chạm với tốc độ bàn thờ không biết đã bể hay còn nguyên.

Sau đó là tiếng hú đau đớn của tên cướp, tiếp nữa là liên hoàn tát của Minh Tuyết dành cho hắn.

Sau khi tên này nằm vật ra đất rên rỉ thì nàng mới ngưng, mọi người mau chóng được nàng giải cứu.

"Nguy rồi! Bọn cướp vẫn đuổi theo tên kia." Nàng sực nhớ ra rồi rời đi.

Trên đường thỉnh thoảng lại thấy một tên cướp đị đánh gục. Lát sau là cả đám đều gục tại chỗ, cách đó không xa là Uyển Thanh đang khóc lóc dìu Long với cơ thể tàn tạ chậm rãi bước từng bước khó khăn.

"Ra nông lỗi này? Mau đưa hắn về nhà ta." Minh Tuyết gấp gáp nói.

"Sao lại đưa về nhà cô? Huynh ấy cũng có nhà." Uyển Thanh phản đối.

"Ta là thầy thuốc đây. Còn chậm là hắn bỏ mạng đó." Minh Tuyết nói, sau đó cùng nhau dìu Long về nhà nàng.

"Ui da...nhẹ tay chút." Long xuýt xoa kêu la với cơ thể đầy vết băng bó. Minh Tuyết đang thoa thuốc cho hắn mắng : " Kêu cái gì mà kêu!"Ngồi im nào

Hắc Kim liền lên tiếng : " Ta thấy nữ nhân này được đó. Tính cách như vậy mới trị được ngươi, hay là húp luôn."

"Đừng xui dại! Để ta ăn no đòn à?" Long thầm mắng.

"Sợ gì? Ta biết cách chế xuân dược. Để ta chỉ ngươi mấy loại hiệu quả lắm nha." Hắc Kim dụ dỗ, Long cũng không ngờ một chiếc vòng lại có thể đê tiện đến mức này.

"Lấy nhiều vợ có ổn không nhỉ?" Long cũng hứng thú hỏi lại.

"Được! Thời này những cuộc chiến giữa các thế lực thường xảy ra và thương vong 80% là nam giới. Nên có 7 đến 8 vợ thì cũng là chuyện bình thường." Hắc Kim hoàng hứng không kém nói.

"Ủa ta lấy vợ hay ngươi lấy mà hào hứng quá vậy?" Long nghiến răng nói.

Minh Tuyết thấy ánh mắt chăm chăm nhìn nàng của Long thì liền chừng mắt :

" Ngươi nhìn cái gì?"

"À không! Mà Uyển Thanh đâu rồi sao không thấy nàng đến thăm ta." Long chợt nhớ đến nàng rồi hỏi.

"Tối hôm qua sau khi đưa ngươi tới chỗ ta thì cô ta đã về mất tiêu. Cả ngày nay cũng không thấy bóng dáng đâu."

Long biết Minh Tuyết sống ở đây bèn hỏi chuyện : " Cô chắc quen nàng từ nhỏ! Vết sẹo trên mặt nàng ấy là sao?"

Minh Tuyết không dấu mà nói luôn : " Ta và cô ấy có quen biết từ nhỏ. Cả hai đều là trẻ mồ côi, khi còn bé cô ta rất dễ thương khiến ai cũng muốn chơi cùng. Nhưng bỗng một ngày khi bọn ta đang vui đùa ở bìa rừng thì một người đàn ông xuất hiện rồi bắt cô ta đi mất...."

"Rồi sau đó?"

"Hai hôm sau dân làng tìm thấy cô ta trong rừng với một nửa khuôn mặt như ngươi thấy."

Long cau mày : " Vậy cô còn nhớ mặt tên đã bắt nàng đi không?"

"Khi đó bọn ta đều còn quá nhỏ, chỉ biết hoảng sợ mà không hề để ý đến dung mạo kẻ đó. Có lẽ chỉ mình cô ta mới nhớ."

Sau khi thoa thuốc xong, Long vội mặc áo lại rồi định rời đi. Thấy vậy Minh Tuyết ngăn cản : " Ngươi chưa bình phục mà."

"Ta cần gặp Uyển Thanh." Long nói xong rời đi, để lại Minh Tuyết với lời mắng thầm trong miệng : " Tên ngốc!"