Chương 2: Cướp Tấn Công

Sau khi theo nữ nhân vào nhà, Long ngồi xuống chiếc bàn cũ kĩ rồi hỏi : " Ta còn chưa biết tên nàng?"

Nữ nhân do dự một lát rồi đáp : " Uyển Thanh, tên ta là Uyển Thanh."

"Uyển Thanh! Một cái tên đẹp." Long tán thưởng, sau đó bảo nàng ngồi xuống rồi nghiêm nghị : " Ta là Bạch Tử Long! Nàng có thể gọi là Vệ Sĩ Long."

"Ừ...ngươi đói không ta đi nấu gì đó cho ngươi ăn." Uyển Thanh nói.

"Ấy để ta, giờ nàng là thân chủ của ta rồi. Mấy việc đó để ta lo." Nói xong hắn hăm hở đi xuống bếp. Căn bếp nhỏ nhắn gọn gàng với một bếp củi và một lò nướng đắp bằng đất.

"Hết củi rồi! Để ta đi kiếm." Long vác cây rìu dựng ở góc bếp lên vai rồi nói.

"Trời sắp tối rồi, đi nhanh rồi về nhé." Uyển Thanh vẫy tay đáp lại, sau khi Long đi xa dần nàng bước đến hiên cửa đứng ngó đến khi hắn mất hút mới thôi.

Theo sự chỉ dẫn của Hắc Kim, Long đến bìa một khu rừng cách đó không xa rồi bắt đầu đốn củi. Cơ thể mới này cực kì khỏe mạnh và linh hoạt, loáng một cái đã được hai bó củi to. Dùng dây leo rừng buộc lại cho chắc chắn rồi đeo lên lưng mang về.

Bỗng hắn thấy một con thỏ chạy qua, theo phản xạ của một vệ sĩ chuyên nghiệp hắn vung cây rìu lên ném về phía con thỏ.

Phập!

Long chạy lại nhặt cây rìu với xác con thỏ lên rồi ung dung ra về, trong lòng không ngừng nói : " Cơ thể này quá lợi hại! Người ở thế giới này ai ai cũng khỏe mạnh vậy sao?"

Hắc Kim nói : " Do ngươi đặc biệt thôi."

Trời vừa nhá nhem tối, mấy người trong làng đi làm đồng về thấy một thanh niên lạ khôi ngô tuấn tú trên lưng vác bó củi lớn mà không hề tỏ ra mệt mỏi thậm trí là vui mừng thì ai nấy đều bắt chuyện.

"Cậu con cái nhà ai? Từ đâu tới đây vậy?"

Rất nhiều câu hỏi được đặt ra, Long chỉ mỉm cười lịch sự rồi tiếp tục đi về nhà nơi có một người đang chờ.

Uyển Thanh thấy Long về thì liền chạy ra đón : " Ngươi về rồi!"

"Ừ! Có cái này chắc nàng sẽ thích." Long dơ con thỏ béo ú bất động lên khoe khiến nàng thích thú : " A thịt thỏ." sau đó nàng vội chỉnh lại thái độ rồi cùng hắn đi vào nhà.

Có người đứng ngoài nhìn vào tò mò :

"Sao cậu ta lại ở với nữ nhân đó chứ?"

Một lát sau, Long bưng nồi thịt thỏ thơm lừng đặt lên bàn. Hai chiếc bát ăn đã được chuẩn bị sẵn, Uyển Thanh gắp một miếng bỏ vào bát Long rồi nói : " Ngươi vất vả rồi! Ăn nhiều một chút."

"Nàng cũng ăn đi! Xem tài nấu ăn của ta thế nào!" Long cũng gắp cho Uyển Thanh một miếng. Cả hai vui vẻ ăn uống rồi tâm sự về chuyện cuộc sống. Mỗi khi nàng cười đều rất đẹp, Long định hỏi nguyên nhân vì sao nàng bị như vậy nhưng lại thôi bởi sợ nàng sẽ buồn khi nhắc về chuyện cũ.

Tối đó, Long ngủ phòng ngoài còn nàng ngủ phòng trong. Nhưng cả hai đều vẫn thức bởi trong nhà chỉ có hai người, một nữ nhân chưa từng gần gũi bất kì nam nhân nào với một tên chưa từng có một mảnh tình vắt vai.

Hắc Kim thấy Long chưa ngủ thì lên tiếng nói : " Hay là ngươi tu luyện ngay tối nay đi, kẻo bọn cướp quay lại thì móm.'

"Bây giờ á?" Long hỏi.

'Ừ! Yên tâm không gây ồn ào đâu." Hắc Kim đáp rồi truyền một lượng thông tin vừa đủ vào đầu Long.

"Muốn trở thành Luyện Hồn Sư thì bước đầu phải tụ linh, tụ linh chia làm 3 đoạn. Gọi là linh lực tam đoạn. Bất cứ ai muốn tu luyện đều phải trải qua bước này tuy dễ mà khó vô cùng, có người vĩnh viễn chỉ là người thường vì không thể qua nổi tam đoạn linh lực....."

Long ngồi xếp bằng trên giường, hai tay nắm chặt đưa ra phía trước. Đồng thời bắt đầu ngưng tụ linh lực xung quanh lại một điểm ngay trước ngực. Sau nửa tiếng, một làn khói trắng nhỏ nhoi xuất hiện trước ngực hắn rồi kết tinh thành một viên ngọc tròn cỡ viên bi rồi biến mất trong cơ thể hắn.

Thu tay lại, Long mở mắt mừng rỡ : " Ta lên nhất đoạn linh lực rồi! Không ngờ lại nhanh như vậy."

"Xì...đừng tưởng bở. Ăn may thôi." Hắc Kim nói.

"Đệt! Là do ta thiên tài đó haha." Long cười lớn rồi nhanh tay bịt miệng vì sợ làm Uyển Thanh thức giấc.

Bên này Uyển Thanh đã ngủ say, không hề hay biết rằng có người đang đứng theo dõi nàng. Long rón rén bước đến gần rồi thò đầu qua tấm rèm cũ kĩ nhìn vào trong.

"May quá nàng ấy không biết." hắn thở phào nhẹ nhõm rồi lại rón rén về giường mình ngủ ngon lành đến sáng.

Sáng hôm sau, Uyển Thanh ra ruộng sớm để Long ngủ đến 9h mới chịu dậy. Vươn vai một cái rồi bước ra ngoài, Long vác cây rìu lên vai rồi đi vào rừng kiếm củi. Bởi nhà còn nghèo, ăn cũng chẳng đủ lên hắn muốn đổi củi lấy tiền để phụ giúp kinh tế gia đình.

Ngôi làng này không có tên, dân làng đa số làm nghề nông lên cũng chỉ khá khẩm hơn nhà hắn một chút, gọi là đủ ăn đủ mặc. Dân cư khoảng trên dưới 1000 người, không thầy thuốc không hàng quán, tất cả đều tự cung tự cấp. Xem ra nơi này vẫn còn rất lạc hậu, bằng chứng là Long đi nửa ngày đường mới tìm được chỗ để bán củi. Nơi này là một lò rèn chuyên thu mua gỗ để làm chất đốt.

Thấy Long khỏe mạnh lại lễ phép, ông chủ lò rèn ngỏ ý muốn tạo công ăn việc làm cho hắn, Long cũng có vẻ hứng thú.

Hắc Kim cũng đồng tình : " Ngươi ở đây vừa rèn luyện thể lực vừa tu luyện cũng ổn! Nhốt mình ở cái làng nghèo đói kia bao giờ mới phất lên được."

Ông chủ lò rèn có bốn người làm tính thêm Long là năm, ai lấy đều to khỏe cường tráng. Tiếng gõ búa, tiếng lò lửa nóng rực bùng lên mỗi khi đẩy hơi vào cứ vang lên ròn rã.

Tối đó, Uyển Thanh thấp thỏm đứng ngoài hiên cửa. Chợt thấy bóng Long xuất hiện thì ùa ra trách mắng : " Ngươi đi đâu cả ngày nay? Làm ta lo chết được."

"Ta đi làm! Có cái này tặng nàng đây." Long lấy trong áo ra một chiếc vòng kim loại do chính tay hắn chế tạo, tuy không đẹp đẽ gì nhưng cũng là công sức của hắn.

"Cảm ơn! Vào ăn cơm thôi." Uyển Thanh cúi đầu khẽ nói rồi kéo hắn vào trong, cả hai dùng bữa ngon lành.

Cuộc sống yên bình này kéo dài được khoảng một tuần.

Sáng sớm chủ nhật, Uyển Thanh ngồi đan một chiếc rỏ bằng những lạt tre để cho Long mang đi đựng củi. Thỉnh thoảng mắt nàng lại liếc sang hắn đang ngồi xếp bằng giữa sân, hắn có vẻ đang rất tập trung.

Chợt ba quả cầu trắng nhỏ hiện lên trước ngực hắn rồi biến mất, thu tay lại cảm nhận linh lực gia tăng từng chút một trong cơ thể. Hắn đã thành công đột phá tam đoạn linh lực, chính thứ trở thành Vệ Cấp.

Cùng lúc đó, lại có tiếng vó ngựa cùng tiếng la hét vang lên.

Một bà cụ đang bảo vệ đứa cháu gái nhỏ của mình trước ba tên cướp hung hăng, tên cướp lớn tiếng quát : " Mụ già còn không mau cút! Đứa trẻ này giờ là người của bọn ta...haha."

"Không được bắt cháu tôi...các người không được mang nó đi." Bà cụ nói trong vô vọng, bản thân bị hai tên cướp xô ngã rồi đoạt lấy cháu gái trước mặt mình.

Cô bé chỉ hơn mười tuổi khóc lóc thảm thiết : " Không...cháu muốn ở với bà cơ, không đi với mấy chú này đâu."

Chợt một chiếc rìu bổ củi từ đâu bay tới chém đứt lìa cánh tay đang giữ cô bé của tên cướp. Máu tuôn ra xối xả cùng với tiếng gào đau đớn của tên cướp.

Hai tên còn lại thấy vậy cũng hoảng hồn, liền xuống ngựa rồi lao đến vị trí bà cụ định bắt làm con tin.

Xoẹt!

Một chiếc rìu khác bay đến cắt lìa một bên chân tên cướp với độ chính xác tuyệt đối. Làm tên này ngã ra đất gào thảm thiết, tên cuối cùng liền cho tay vào miệng định huýt sáo báo hiệu cho đồng bọn thì một cánh tay chụp lấy cổ hắn rồi nhấc lên khỏi mặt đất.

Long bấy giờ mới chạy đến nơi, thấy có kẻ đã ra tay trước mình thì không khỏi tò mò mà quan sát chưa vội ra mặt.

Kẻ nhấc bổng tên cướp lên có dáng người mảnh mai với bộ đồ da thú như thợ săn. Không biết là nam hay nữ nhưng theo sự suy đoán thần đồng và chính xác tuyệt con mẹ nó đối của Long thì đây là một nữ nhân.

"Cô ta cấp bao nhiêu mà lợi hại vậy?" Long tò mò.

Hắc Kim đáp : " Ta đoán khoảng Vệ Cấp 9 đoạn."

Sau khi bóp chết tên cướp rồi ném xác hắn ra một góc như ném một con chó thì nữ nhân kia quay lại đỡ bà cụ cùng bé gái đứng dậy rồi hỏi han : " Bà có sao không ạ?"

"Cảm ơn cháu! Ta không sao hết, nhìn cháu hơi quen...." bà cụ nói.

Chợt có người nhìn thấy nàng rồi la lên với vẻ phấn kích : " Minh Tuyết tỷ tỷ về rồi! Chúng ta được cứu rồi."

"Đúng là Minh Tuyết! Người mạnh nhất làng trở về rồi."

"Ặc! Mạnh nhất cơ à?" Long núp một góc tưng hửng nói. Sau đó nghe tiếng Uyển Thanh la lên thì lập tức quay về.

Trong sân nhà, có hai tên cướp với mã tấu trong tay đang vây lấy nàng. Long nhanh như chớp lao tới tung một đấm vào mặt tên gần nhất khiến hắn bật ra rồi bất tỉnh lại chỗ.

"Đây là sức mạnh của linh lực sao? Thật kích thích." Long phấn kích tung tiếp một cước vào mặt tên còn lại khiến hắn văng ra gục trên đất. Không phải vì Long bá đạo mà vì bọn cướp quá yếu.

"Nàng không sao chứ?" Long lo lắng hỏi.

"Không sao!"

"Ừ! Vậy nàng vào trong nhà đi." Long dặn dò rồi định chạy đi cứu những người khác thì Uyển Thanh nắm tay hắn kéo lại nói :

" Ngươi định đi đâu?"

"Đi đánh bọn cướp!" Long đáp rồi nhanh chóng rời đi, Uyển Thanh sau giây lát cũng chạy theo hắn.