Chương 1: Chiếc Vòng Kì Diệu

Đầu óc quay cuồng, hắn từ từ mở đôi mắt nặng trĩu ra mơ hồ nhìn xung quanh, một cảm giác rất lạ.

"Mình chết rồi sao? Đây là một thiên đường hay địa ngục?" hắn thầm hỏi với bản thân.

"Không phải! Mình vẫn sống." hắn tự nói một mình, đưa đôi bàn tay khác thường lên nhìn rồi nghi hoặc. Cả quần áo hắn đang mặc, chiếc giường hắn đang nằm. Căn phòng hắn đang ở.

"Chẳng lẽ là xuyên không?" hắn tự hỏi.

"Đúng là xuyên không!" một giọng trong veo cất lên.

"Ừ....ủa ai nói vậy?" Hắn giật mình nhìn xung quanh, cảm giác bất an vô cùng.

"Đừng sợ, ta không hại ngươi đâu." giọng kia vẫn cất lên, đồng thời hắn thấy tay mình có thứ gì làm cho lay động.

"Là chiếc vòng biết nói! Đậu mé tin được không."

Chiếc vòng đen thui với hoa văn kì dị trên cổ tay phải cứ thế rung nhẹ rồi giọng kia phát ra đều trong đầu hắn : " Có gì mà lạ? Ngươi là người được chọn để trở thành chủ nhân tiếp theo của ta. Cứ gọi ta là Vòng Hắc Kim, gi gỉ gì gi cái gì cũng cũng biết ".

Chiếc vòng lại rung lên : " Người ngươi chiếm xác tên là Bạch Tử Long tuổi 17. Một thiếu gia con nhà giàu bị ám sát, hắn đã chết và ngay khi đó linh hồn ngươi nhập vào cái xác."

"Ặc! Nghe có vẻ hoang đường nhưng thế nào cũng được. Ngươi biết gì về thế giới này mau kể cho ta nghe xem." Bạch Tử Long hỏi, bây giờ tên hắn chính là Bạch Tử Long.

"Được thôi! Nhưng với một điều kiện." Hắc Kim nói.

"Điều kiện gì?"

"Ngươi phải cho ta uống máu của ngươi, không nhiều chỉ cần một giọt thôi." Hắc Kim nói với giọng cầu xin.

"Ngươi cần uống máu để sống sao? Chẳng lẽ ngươi theo ma đạo." Long trợn mắt.

"Không nha. Chỉ là ta cần máu để duy trì hoạt động. Nếu không ta sẽ ngủ say và không tỉnh lại."

"Dù sao cũng chỉ là một giọt, ta đồng ý nhưng ta cũng có một điều kiện." Long nói.

"Điều kiện gì?"

"Nói ta biết vì sao ta lại đến đây."

"Ây da đau đầu quá! Ta phải nghỉ ngơi một lát." Hắc Kim trung lên rồi nằm im.

"Đệt! Chơi chóa vãi." Long thầm mắng.

Trong căn nhà tồi tàn, chẳng có đồ vật gì đáng giá ngoài chiếc giường cũ kĩ cùng với mấy thứ dụng cụ làm ruộng. Một căn phòng nhỏ kế bên với chiếc rèm cửa rách nát đã ngả màu cháo lòng.

Long bỗng giật mình khi một người bước vào với bộ đồ quê mùa nhiều miếng vá. Khuôn mặt bị che đi bởi lớp vải dày. Là một nữ nhân với vóc dáng vừa phải.

"Cô là?" Tử Long tò mò.

"Ta thấy ngươi ở ngoài ruộng nhà ta, mình ngươi đầy thương tích còn tưởng không qua khỏi. Ai ngờ ngươi hồi phục nhanh thật." nữ nhân nói, giọng nàng trong trẻo và ngọt ngào khiến con người ta mê hoặc.

"Vậy là cô cứu ta? Cảm ơn nha." Tử Long lịch sự chắp tay lên theo đúng phong cách cổng trang tàu khựu mà hắn học được về phía nữ nhân cúi đầu một cái.

"Không cần cảm ơn! Mau ăn chút cháo này đi." Nữ nhân nhẹ nhàng bưng tới một bát cháo trắng loãng.

"Cháo này...ăn được sao?" Tử Long nhăn mặt hỏi, kề mũi vào ngửi ngửi. Tô cháo hoàn toàn nhạt nhẽo, nước nhiều hơn gạo lèo bèo như cháo chó đến cọng hành hoa cũng không có.

"Xin lỗi! Đây là chút lương thực cuối cùng trong nhà. Mùa thu hoạch còn chưa tới nữa. Ngươi không ăn thì ta đổ đi vậy." Nữ nhân tỏ ra buồn bã nói.

Nhận ra mình phản ứng không hay cho lắm, Tử Long liền nói : " Ấy ta ăn...đừng lãng phí thế chứ."

"Vậy ngươi ăn đi, ăn xong thì ngủ sớm sáng mai ngươi có thể rời khỏi đây." nữ nhân nói xong liền bước ra ngoài, để lại cho Tử Long một ánh mắt vô cùng nghi ngờ : " Hình như cô ta có quen hắn từ trước mà vì thể xác của hắn giờ là của mình nên không nhớ gì về cô ta. Chẳng lẽ cô ta thích cái xác này, cũng đồng nghĩa với việc đang thích mình?" Tử Long tự cho mình suy luận giỏi vờ cờ lờ rồi húp một miếng cháo.

"Ọe! Nấu ăn tệ vãi." Long thầm nói nhưng vì đói nên cố ăn hết, sau đó thay vì nghỉ ngơi thì hắn bước ra cửa. Thân thể tên này khá là săn chắc và nhanh nhẹn, có lẽ khi còn sống cũng từng học qua võ công.

Khung cảnh bên ngoài là bầu trời trong xanh, những ruộng lúa xanh thẳng cánh cò bay khẽ rì rào trong gió chiều. Một cảm giác bình yên nơi không khói bụi thành phố mà hiếm khi Long được cảm nhận, thật là chỉ muốn ở đây cả đời tránh xa cuộc sống nhộn nhịp hối hả.

Bản thân là một kẻ xuyên không nên Long không biết cái mô tê gì về thế giới này, liền hỏi Hắc Kim : " Nè! Đã xuyên không thì nhất định sẽ có tu luyện. Chẳng hay thế giới này tồn tại những dạng sống nào?"

"Hỏi thông minh! Nơi này tên gọi là Địa Cầu. Có một đại dương và một đại lục duy nhất cùng vô vàn đảo lớn nhỏ. Tại đây con người và yêu thú đều có thể tu luyện nhờ vào một dạng tồn tại trong không khí tên Linh Lực. Dựa vào linh lực để tu luyện linh hồn đến mức cường đại, những người này gọi là Luyện Hồn Sư. Có những loài linh thú cao mang hình dạng con người. Cũng có khi chỉ là nửa người nửa yêu.

Cấp bậc tu luyện bao gồm 11 cấp : Phàm nhân - Vệ Cấp - Binh Cấp - Quân Cấp - Tướng Cấp - Vương Cấp - Thánh Cấp - Đế Cấp - Thần Cấp - Thiên Cấp và đứng đầu là Tối Thượng Cấp.

Mỗi cấp chia làm 9 cấp nhỏ gọi là Đoạn. Cứ mỗi lần tăng từ cấp này sang cấp cao hơn cần có quá trình đột quá. Có thể do tư chất mỗi người mà cách đột phá cũng khác nhau. Có nhiều người cần phải có cơ duyên mới đột phá thành công, cũng có khẻ mãi mãi dậm chân tại chỗ vì không thể đột phá do nhiều nguyên do.

Cả địa cầu cả tỷ người nhưng ở đẳng cấp cao lại chả có mấy ai. Thần Cấp trở lên sẽ bước vào không gian khác giọng là Thần Giới, họ không còn liên quan gì đến địa cầu nữa mà tiếp tục tu luyện đến khi đạt cảnh giới cao nhất. Khi đạt Cấp Tối Thượng thì coi như là đấng sáng tạo, quyền sinh quyền sát nắm trong tay."

"Tối Thượng quá bá đạo! Ta cũng muốn thành tối thượng." Long ngước lên trời cao thầm nói, làn gió nhẹ phả vào mặt đưa hương thơm lúa non vào mũi. Bình yên là đây chứ đâu, chợt có tiếng vó ngựa, có tiếng la hét, có cả tiếng binh khí va chạm.

"Ngươi cái gì cũng biết vậy nói xem có chuyện gì xảy ra ở đằng kia vậy?" Long hỏi.

Hắc Kim đáp : " Bọn chúng là thành viên của băng cướp tên Hòa Bình. Chuyên tung hoành cướp bóc tại những ngôi làng mà chúng đi qua. Vó ngựa của chúng đi đến đâu thì nhà cửa toang hoang xác người chất chồng đến đó. Không những giết người mà những thôn nữ có chút nhan sắc còn bị chúng bắt về làm nô lệ tình dục để rồi chết trong tủi ngục.'

"Đệt! Bọn chó đó để ta xử lý." Long nghiến răng sau đó hùng hổ định chạy đến đó thì nữ nhân kia liền từ sau nắm lấy tay hắn rồi kéo đi, nàng gấp gáp nói : " Ngươi mau trốn đi! Bọn chúng muốn bắt tất cả nam nhân trong làng để gia tăng lực lượng."

"Éc!" Long bị lôi đi tới một miệng giếng cạn khá nông. Sau đó nữ nhân kia đẩy hắn xuống rồi đậy nắp giếng lại chỉ để hở một khe nhỏ cho không khí lọt qua. Vừa lúc đó có vài tên cưỡi ngựa hung hăng phi đến trước nhà của nữ nhân kia.

Một tên trong bọn cướp lên tiếng hống hách : " Bọn ta đến không cướp của không cướp sắc, chỉ cần giao nộp một nam nhân trong nhà để tham gia vào " Đội những chiến binh vì hòa bình và công lý" thì cái mạng của nữ tử ngươi coi như toàn vẹn."

"Ta sống một mình! Làm gì có nam nhân nào nộp cho các ngươi." nữ tử kia lên tiếng, giọng nàng hơi run run vì sợ hãi.

"Ồ...để ta kiểm chứng cái đã." nói xong tên cướp xuống ngựa rồi bắt đầu cùng đồng bọn dò xét xung quanh. Sau một hồi tìm kiếm không thấy dấu vết nào của người khác trong nhà thì thôi.

"Tiếc thật, không có nam nhân thì ta bắt nữ nhân vậy." tên cướp cười khoái trá rồi hung hăng kéo nữ nhân kia về phía mình khiến nàng chống cự quyết liệt.

"Hứm! Để ta chiêm ngưỡng nhan sắc của nàng cái nào." Tên cướp dâm dê đê tiện đưa tay giật mạnh khăn che mặt của nữ nhân kia ra rồi tóa hỏa lùi lại.

Trong mắt hắn hiện lên nét kinh tởm rồi nhổ nước bọt xuống đất mắng : " Xấu ma chê quỷ hờn! Bảo sao sống một mình."

Sau đó là một nàm cười giễu cợt của đám cướp dành cho nữ nhân vì dung mạo của nàng.

"Khốn kiếp!" Long nghiến răng định mở nắp xông ra đấm cho mỗi thằng một phát vào miệng thì bị Hắc Kim ngăn cản :

" Đừng nóng vội! Bọn chúng đều mạnh hơn ngươi, nếu ngươi xuất hiện thì ngay cả nữ nhân kia cũng khó thoát tội."

"Hừ!" Long nghiến chặt răng. Tuy chỉ mới quen và chưa nhìn thấy dung mạo của nàng nhưng nàng dán tiếp là ân nhân cứu mạng của hắn. Thật không thể chịu nổi khi thấy một nữ nhân bị ăn hiếp mà không thể làm gì.

Cuối cùng bọn cướp cũng chịu buông tha cho nữ nhân kia sau khi nhục mạ nàng đủ kiểu. Hai hàng nước mắt khẽ lăn dài, nén nhịn tủi nhục nàng lau vội đôi mắt ướt lệ rồi đi tới miệng giếng mở nắp cho Long.

"An toàn rồi! Mau ra đi."

Long chui ra khỏi giếng, cơn tức vì không thể làm gì vẫn còn chưa nuốt được thì nữ nhân kia hỏi : " Ngươi nghe thấy hết rồi đúng không? Những gì họ nói về ta."

"Nghe!" Long đáp.

"Ngươi mau rời khỏi đây đi." nữ nhân lên tiếng đuổi.

"Ta...ta muốn ở lại." Long nói, giọng hắn hơi run run.

"Ngươi không sợ bọn cướp ngày mai lại đến sao?" nữ nhân hỏi.

Sợ ư? Đối với một tên vệ sĩ như Long thì khái niệm sợ không có trong từ điển của hắn.

"Ta không sợ! Ta sẽ ở lại bảo vệ cô." Long thành thật nói.

'Tại sao?"

"Mạng này giữ được là nhờ cô. Cô là ân nhân cứu mạng của ta nên ta sẽ bảo vệ cô. Không ai có thể xúc phạm ân nhân của ta."

Long nhìn vào mắt nàng với đôi mắt chân thành tuyệt đối. Hắn không có tham vọng to lớn, hắn đã dành cả thanh xuân ở thế giới cũ để bảo vệ người khác. Lần này hắn cũng sẽ làm vậy, khi nghe Long nói vậy và nhìn ánh mắt của hắn thì nữ nhân kia khẽ bật cười chua chát.

"Sao nàng cười? Ta nói đều thật lòng mà." Long khó hiểu nói.

"Bảo vệ ta? Ngươi nhìn đi nhìn cho kĩ đi ngươi có muốn bảo vệ cho một con quỷ như ta không?" nàng chua chát nói vừa cởi khăn che mặt ra để lộ một bên mặt trái với chi chít những vết sẹo lồi lõm loang lổ vô cùng kinh dị, có lẽ là do bị bỏng nặng.

Long không bất ngờ cũng không tỏ ra hoảng hốt bởi hắn đã chứng kiến vô số những vết thương thậm chí còn kinh khủng hơn. Tuy một bên mặt đã bị hủy nhưng bên còn lại thì xinh đẹp vô cùng, nếu không có vết bỏng thì nàng chắc chắn là mỹ nhân.

"Ta không quan tâm. Vẻ bề ngoài không phải là tất cả, quan trọng là tâm hồn đẹp là được." Long nói theo sự chỉ dạy của Hắc Kim.

Nàng không nói gì thêm, kéo khăn che mặt lên rồi lặng lẽ quay vào nhà. Long đứng đó ngơ ngác nhìn bóng lưng ấy, nếu ở thế giới cũ có lẽ một màn khóc lóc sướt mướt đã diễn ra.

"Đứng đó làm gì? Còn không mau vào nhà." nữ nhân kia lên tiếng gọi.

"A tới liền." Long vui mừng nói, sau đó chạy theo nàng vào nhà.

Hắc Kim trên tay hắn rung lên rồi nói mà chỉ mình hắn mới nghe thấy : " Cứ ở đây một thời gian đi, nơi này rất thích hợp cho ngươi tu luyện đó."

"Vậy bao giờ bắt đầu?" Long hỏi.

"Ngày mai!"