Chương 49: Cô Gái Lốp Xe Dự Phòng (33)

Tư Như kể chuyện xưa rất thành công.

Trên thực tế đó lại là một dự đoán rất hợp lý.

Xưa nay hai người không quen biết, vô duyên vô cớ liền cầm một số tiền lớn đưa cho người khác, không phải rất kỳ quái sao.

Nói là con ruột, lại muốn lấy thận của con đưa cho con gái nuôi, rốt cuộc ai mới là con ruột.

Tư Như yêu cầu làm xét nghiệm DNA là yêu cầu hợp lý.

Cho dù ai nghe được chuyện như vậy cũng sẽ nghi ngờ.

Loại chuyện mắc bệnh này rất khiến người khác đồng tình, cảm thấy thế sự vô thường, sinh lão bệnh tử càng vô thường.

Nhưng không thể vì một người bị bệnh là có thể yêu cầu người khác làm gì theo lẽ đương nhiên.

Không thân không thích bằng cái gì không oán không hối đi trả giá vì người khác.

Còn trả giá bằng chính sức khỏe của mình.

Quả thực nói đùa.

Thời gian ba ngày rất ngắn.

Nhưng Tư Như vẫn gặp phải cảnh ngộ bị bắt cóc uy hiếp.

Là Cố Duy Quân.

Cải trang giả dạng theo đuôi Tư Như.

Xét cho cùng có gương mặt của nam thần, xuất hiện chính là tiêu điểm.

Cần phải ngụy trang.

Lúc Tư Như phát hiện có người theo dõi mình, cô liền báo cảnh sát.

Nhưng không nghĩ tới trong tay Cố Duy Quân lại có dao.

Con dao sáng bóng, rất sắc nhọn.

Hướng về phía Tư Như, đem cô dồn đến góc tường.

Gió bắc gào thét, thời tiết chuyển lạnh, càng nhiều người thà ở trong ký túc xá còn hơn.

Con đường này ngày thường cũng rất ít người đi.

“Anh đây là bắt cóc.” Tư Như nói.

Cố Duy Quân vẻ mặt hung ác, trong đôi mắt phủ đầy tơ máu, gắt gao nhìn Tư Như chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

“Đều là mày, đều là mày, nếu không phải do mày, một nhà bốn người chúng tao thật hạnh phúc, khiến nhiều người ước ao, tại sao mày lại xuất hiện, vì sao?!”

Tư Như mặt vô cảm nhìn hắn, “Rõ ràng chính các người tìm được tôi, bây giờ còn trách tôi. Trả thù? Thật là quá buồn cười.”

Nếu có thể, Sầm Hải Tâm tình nguyện không bao giờ quen biết những người này.

Nhưng Cố Duy Quân nghe không lọt, cả người hắn chán ghét Tư Như từ đáy lòng, lại bị giễu cợt, hoàn toàn rơi vào điên cuồng.

“Mày nói tao giết mày như thế nào đây? Con dao này rất nhọn, đâm vào thân thể mày, máu chảy đỏ tươi. Mày chết, tất cả mọi chuyện đều sẽ kết thúc, tất cả những điều khó chịu cũng sẽ biến mất. Còn Hi Hi, tao sẽ lấy thận của mày đi, không phải mày không muốn đưa một quả thận ra sao, tao sẽ đào cả hai quả thận của mày.”

Càng nghĩ càng cảm thấy rất có lời, lợi nhiều hơn hại.

Quả thực một hòn đá trúng mấy con chim.

Lợi nhuận kếch xù.

Trên mặt Cố Duy Quân tràn đầy hung ác, môi phác thảo một nụ cười tham lam.

Con dao trong tay cũng tiến về phía Tư Như càng ngày càng gần.

Lưng Tư Như áp trên tường.

Lạnh mặt, ngẩng đầu nhìn Cố Duy Quân.

Từng câu từng chữ nói: “Mày giết tao chính là mưu sát, là có ý định giết người. Phiên toà sắp được mở ra, nguyên đơn lại bị người khác giết, mày đoán cục cảnh sát có thể tham gia điều tra hay không?”

“Mà mấy người bị cáo các người, tuyệt đối sẽ bị xếp vào hạng tình nghi số một.”

Cố Duy Quân không dao động, một chút cũng không sợ hãi.

Còn đang cười, “Vậy thì thế nào, cho tới hôm nay tao chưa bao giờ tới trường cả. Mày chết, liên quan gì đến bọn tao. Trong trường nhiều người căm ghét mày như vậy, hận mày không chết, luôn có người muốn giết chết mày.”

Lời của hắn Tư Như thoáng cái liền hiểu.

Nhướng mày, “À? Mày cứ vậy dám chắc mày có thể thoát thân? Sẽ có người giúp mày làm chứng sao? Là ai, muốn tao nói ra sao?”

Cố Duy Quân thu lại nụ cười, môi mím gắt gao, vẻ mặt xơ xác tiêu điều.

Tư Như nhìn hắn, “Hơn nữa, mày cứ vậy dám chắc không có máy quay ghi hình mày?”

Sau đó Cố Duy Quân liền không nói gì.

Là người học ở Nam Đại bốn năm, làm sao lại không biết Nam Đại có bao nhiêu máy quay.

Khắp nơi đều có.

Là hắn quá hưng phấn nên đã quên.

Hít sâu một hơi, trong mắt xẹt qua chán ghét sâu đậm, thực sự bị người này làm cho giận đến điên lên rồi.

“Chỉ cần mày đồng ý rút đơn kiện, tao sẽ không giết mày.”

Tư Như:……

Ha ha.

Thanh niên, ai cho ngươi tự tin lớn như vậy.

Còn không giết ta?

Chị đây một giây miểu sát ngươi tin hay không.

Tư Như không nói gì, cười như không cười nhìn hắn.

Cố Duy Quân tiếp tục nói: “Mày viết một lá thư, nói tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, đều là mày nói bừa nói loạn, đều là giả, bởi vì hận một nhà bọn tao cho nên muốn trả thù bọn tao. Mày viết xong tao sẽ đưa mày rời đi, đi thật xa, cả đời cũng không phải trở về.”

Đem tất cả những sai lầm tội lỗi đẩy đến trên người Tư Như, bắt Tư Như tự mình đi rút đơn kiện là biện pháp tốt nhất Cố Duy Quân nghĩ được.

Tư Như nếu chết sẽ bị nghi ngờ, bị điều tra. Nhưng nếu nói cô mất tích, tự mình đi, hoàn toàn có thể lý giải vì lương tâm cô trỗi dậy kịp thời tự quay đầu, bởi vì không còn mặt mũi gặp người khác cho nên lặng lẽ rời đi.

Rốt cuộc một bên là mẹ nuôi, một bên là người thân huyết mạch tương liên.

Viết thư cũng vì điều này.

Muốn lặng yên không một tiếng động sao.

Im lặng bỏ đi.

Thật là một biện pháp tốt.

Tư Như cảm thán.

Mất công Cố Duy Quân có thể nghĩ ra tới biện pháp như vậy.

“Biện pháp này là mày nghĩ ra được hay vẫn là Cố Duy Hi?” Tư Như hỏi.

Cố Duy Quân hung ác nhìn Tư Như, “Tao cảnh cáo mày, đừng đem Hi Hi dính vào đây, Hi Hi cũng không biết gì, cô ấy lương thiện tốt đẹp như vậy, mày so với cô ấy một phần mười cũng còn kém.”

Tư Như: “Vậy mày bắt cóc tao, uy hiếp tao, còn cầm dao kề cổ tao còn muốn giết tao, mày ngoan độc như vậy không lương thiện không tốt đẹp như vậy, làm sao mày xứng đôi với ánh trăng sáng Cố Duy Hi.”

Cố Duy Quân:……

Đã chịu một vạn điểm bạo kích.

“……Không cần mày lo.”

Mắt Tư Như trợn trắng, mặc kệ thì mặc kệ.

Với lại ai thèm lo mấy chuyện não tàn của ngươi.

“Mày nói muốn tao rời khỏi đây?” Tư Như hỏi.

Cố Duy Quân gật đầu, “Chỉ cần mày viết thư.”

Tư Như bĩu môi, “Tao không tin, lỡ như tao viết thư xong mày liền giết tao, sau đó bằm thây thì làm sao?”

Cố Duy Quân:……

Ai lại đặc biệt muốn làm loại chuyện ghê tởm như vậy hả.

Còn bằm thây.

Phiền toái như vậy.

Còn khó giấu xác.

“Mày yên tâm……”

Tư Như cắt lời hắn, “Tao không tin mày. Tao biết mày còn đánh chủ ý lên thận của tao, nói không chừng tao viết thư xong mày liền đánh ngất tao, sau đó tìm một cái nhà kho bỏ hoang giấu xác, tìm một bác sĩ lòng dạ hiểm độc, đem thận tao đào ra thay cho Cố Duy Hi.”

Buông tay, “Nguyện vọng bọn mày cũng đạt được, còn tao vẫn phải chết.”

“Tao chết rồi, bọn mày rất vui mừng, có phải còn đốt pháo hoa ăn mừng hay không?”

Cố Duy Quân:……

Thật là máu chó.

Đều bị cô đoán được.

Nhưng có điều Tư Như cũng không đoán trúng.

Đó là bọn họ còn chưa mua pháo hoa, nhưng đã quyết định đêm nay ăn tiệc lớn chúc mừng.

“Giáo sư Cố và mẹ Cố cũng biết chuyện mày tới tìm tao?”

“Bọn họ cũng có ý nghĩ như vậy?”

Cố Duy Quân: Làm sao có thể.

Giáo sư Cố là không biết.

Nhưng mẹ Cố biết, cũng chỉ cho rằng hắn tới khuyên bảo Tư Như.

Dù sao cũng là người lương thiện tốt đẹp mà.

Tư Như nhìn vẻ mặt của hắn là biết.

Hóa ra là tự tiện làm chủ nha.

Cố Duy Quân bị Tư Như hỏi đến buồn bực, ngữ khí hung ác, “Mày chỉ cần viết thư là được.”

Tư Như: “Tao không viết. Tao không làm.”

Viết xong nói không chừng liền lập tức chết ngay tại chỗ.

Có chút mất kiên nhẫn, cũng đã lâu như vậy rồi, tại sao cảnh sát còn chưa tới nha.

Thật là.

Tốc độ con rùa.

Cố Duy Quân cảm thấy mình nói nhiều như vậy cũng không có tác dụng, cảm thấy như bị Tư Như đùa giỡn.

Thẹn quá hóa giận.

“Mày không viết bây giờ tao sẽ giết mày.”

Tư Như: “Mày giết tao mày cũng chạy không thoát.”

Cố Duy Quân: “……Mày thử xem.”

Con dao cũng đưa đến trên cổ Tư Như.

Tư Như cảm thấy có phần lành lạnh.

Sau đó nhàn nhạt nói: “Tao báo cảnh sát.”

“Ngay lúc mày theo dõi tao.”

Cố Duy Quân:……

Con em hắn thật mất dạy.

Tư Như mỉm cười.

Ta không có em gái, nhưng em gái của ngươi rất tốt đó.

Không chỉ báo cảnh sát, hơn nữa vẫn chưa cúp máy.

Đương nhiên những chuyện này Tư Như mới không nói cho Cố Duy Quân đâu.

Ai bảo hắn uy hiếp cô nha.

Chính là ngạo kiều như thế.

Tư Như báo cảnh sát.

Cố Duy Quân không biết phải làm sao bây giờ.

Hơn nữa hắn cũng không biết Tư Như có phải nói thật hay không, có lẽ là lừa hắn để tự bảo vệ mình.

Nghĩ tới điểm này, “Mày cho rằng tao sẽ tin mày?”

Tư Như nghiêng đầu, “Mày cứ thử xem?”

Cố Duy Quân không dám thử, hơn nữa hình như vừa rồi cô có cầm điện thoại đi ra.

Nghĩ như vậy, cả người Cố Duy Quân đổ mồ hôi lạnh.

Tay cũng phát run.

Tư Như:……

Này này, cẩn thận chút, ngươi còn đang bắt cóc người đó, dao của ngươi còn đang ở trên cổ ta đó.

Cố Duy Quân đúng là muốn giết Tư Như, nhưng không phải bây giờ nha.

Cũng không phải ở Nam Đại.

Mà là tìm một nhà kho bỏ hoang vắng vẻ, để Tư Như chết trong im lặng, vĩnh viễn sẽ không bị ai biết.

Nhưng Tư Như báo cảnh sát.

Cố Duy Quân ngốc lăng.

Hắn cũng không dám giết người ở Nam Đại.

Hơn nữa không dám tự mình động thủ.

Hiện tại trong đầu trống rỗng.

Dứt khoát giết cô là được.

Sau đó sẽ giấu xác.

Để cảnh sát tìm không được người, cho là báo cảnh sát giả.

Thế nhưng phải nghĩ được biện pháp không để lại dấu vết, bất kỳ dấu vết nào cũng không thể để lại.

Ít nhất không thể có vết máu.

Biện pháp tốt nhất là bóp chết hoặc siết cổ.

Nhưng Tư Như nhất định sẽ giãy giụa.

Có lẽ sẽ lưu lại cái gì.

Dấu vết giãy giụa.

Với dấu vết vật lộn với người khác.

Không nên không nên.

Sớm biết vậy lúc đầu nên đánh ngất cô.

Sau đó kéo đi vứt vào nhà kho bỏ hoang.

Còn sợ cô không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao.

Cố Duy Quân cảm thấy mình sơ sót.

Phạm phải một sai lầm lớn như vậy.

Hối hận đến không chịu được.

Đúng lúc này, mơ hồ nghe thấy tiếng còi cảnh sát.

Âm thanh từ xa đến càng gần, càng lúc càng lớn.

Cố Duy Quân trợn to hay mắt, thật sự báo cảnh sát.

Theo bản năng liền lui về sau hai bước, một bộ dáng không thể tin nổi.

Dao trong tay cũng rơi xuống đất.

Thiếu chút nữa rơi lên chân Tư Như.

Sau đó xoay người bỏ chạy.

Tư Như:……

Ngu như bò còn dám giết người, có bản lĩnh đừng chạy nha, đến cục cảnh sát uống trà nói chuyện cuộc sống, nói lý tưởng tam quan một chút nha.

Dù sao cảnh sát đã tới.

Thấy được vết thương trên cổ Tư Như, còn có vật chứng rơi trên đất.

Khóe miệng Tư Như cong lên một nụ cười xấu xa.

Chứng cứ đầy đủ hết.

Anh trai ta thật lợi hại.

Lần này hắn xong rồi.

Cố Duy Quân hốt hoảng chạy trốn.

Chạy rất xa cũng còn sợ hãi trong lòng.

Thời điểm làm chuyện xấu gặp phải cảnh sát, chạy trốn hoàn toàn là phản ứng đầu tiên.

Lúc ra cửa tràn đầy tự tin, tính toán kỹ càng.

Cho rằng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.

Tuy nhiên lại kết thúc thảm khốc.

Còn rước họa đầy mình.

Cố Duy Quân thất hồn lạc phách đi trên đường.

Sớm biết vậy sẽ không đi uy hiếp Tư Như.

Nhưng không thể nào.

Không thể nào không đi.

Nếu không phải bị ép đến bước đường cùng, nếu như còn có cách khác.

Chỉ có thể cười khổ.

Đây tất cả đều là lỗi của Tư Như, là cô bức họ.

Nếu không phải cô từng bước ép sát, nếu cô có thể nghe lời một chút, ngoan ngoãn một chút, thậm chí mềm yếu một chút.

Cũng sẽ không có kết quả ngày hôm nay.

Thế nhưng bây giờ nên làm gì bây giờ.

Thất bại.

Tư Như nhất định sẽ khai hắn ra.

Cô luôn luôn máu lạnh vô tình, càng không có một chút cảm tình đối với Cố gia.

Sớm biết vậy hắn nên lên kế hoạch hoàn hảo hơn một chút.

Tư Như nhất định sẽ chỉnh chết hắn.

Cố Duy Quân càng nghĩ càng sợ.

Bước đi vội vàng.

Quyết định chạy trốn.

Hắn không thể ngồi tù.

Nhưng trên người không có tiền, cái gì cũng không có.

Hơn nữa còn muốn gặp mặt Cố Duy Hi nói tạm biệt, nói vài lời từ biệt triền miên bảo đảm gì đó.

Liền trở về Cố gia.

Đã bị cảnh sát chờ sẵn ở Cố gia bắt được.

Mẹ Cố, Cố Duy Hi khóc la ngăn cản không cho, giáo sư Cố cũng tức giận đến lớn tiếng quát mắng.

Nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.

Chứng cứ vô cùng chính xác.

Không nói hai lời, dẫn đi.

Cảnh sát hàng đầu V587.

(V587 = 威武霸气: có nghĩa là cực kỳ ngầu và tuyệt vời, thường được dùng trong chat online)

Ủng hộ.