Chương 48: Cô Gái Lốp Xe Dự Phòng (32)

Vì thế Tư Như liền bắt đầu kể chuyện xưa.

Ho nhẹ một tiếng, “Chuyện này nói ra thì rất dài.”

Mọi người:……

Vậy thì mời cô nói ngắn gọn.

Tư Như mỉm cười: Được.

Đơn giản mà nói chính là một quả thận dẫn đến huyết án.

Sau đó thì sao?

Nụ cười của Tư Như không đổi: Không có.

Mọi người:……

Quá ngắn đi.

Tư Như trợn to hai mắt, không phải nói ngắn gọn sao?

Mọi người đơ mặt.

Là nói ngắn gọn, không phải bắt cô dùng một câu nói khái quát.

Tư Như bĩu môi, thật nhiều yêu cầu, người thành phố thật khó hầu hạ.

Buông tay, được rồi.

Trong thực tế, chuyện này phải trở lại mười tám năm trước, lúc tôi mới sinh ra đời ấy.

Mọi người:……

Chuyện xưa của Tư Như rất đơn giản.

Chính là giao dịch.

Lúc cặn bã Sầm Ổn ở bên ngoài lêu lổng đả thương người, phải bồi thường rất nhiều tiền, bằng không sẽ phải ngồi tù, mà cho dù ngồi tù vẫn phải bồi thường.

Có thể còn bị đánh gãy một chân.

Mẹ Sầm không có tiền, liền tới tìm Sầm Hải Tâm mới vừa vào đại học bắt cô giống người nào đó đến phố nào đó kiếm tiền trả nợ.

Sầm Hải Tâm đương nhiên không chịu, mẹ Sầm cũng không có cách nào.

Đột nhiên một ngày có một người đàn ông trung niên thoạt nhìn có vẻ rất giàu có tìm đến bà ta, nói có thể cho bà ta tiền, nhưng điều kiện là Sầm Hải Tâm.

Người đàn ông kia chính là giáo sư Cố.

Mẹ Sầm vốn dĩ trọng nam khinh nữ, bấy giờ còn là thời khắc mấu chốt Sầm Ổn cần tiền, hơn nữa bà ta vốn dĩ cũng định bán Sầm Hải Tâm ra ngoài.

Bán cái gì mà không phải là bán, bán cho ai mà không phải là bán.

Giáo sư Cố vừa mở miệng chính là mấy chục vạn.

Mẹ Sầm còn chỗ nào không đồng ý đâu.

Bên ngoài Sầm Hải Tâm còn chưa chắc có thể bán được nhiều tiền như thế.

Nhiều tiền như thế còn đến ngay lập tức.

Ngay lập tức có thể nắm chắc trong tầm tay.

Vì thế mẹ Sầm vô cùng cao hứng đồng ý.

Tuy nhiên việc mua bán người là phạm pháp.

Giáo sư Cố muốn đem Sầm Hải Tâm về phải mượn một lý do hợp lý nha.

Hơn nữa Sầm Hải Tâm có thể thi đậu vào Nam Đại đã nói lên cô cũng không phải kẻ ngốc.

Phải đi lừa Sầm Hải Tâm.

Liền nói Sầm Hải Tâm là con gái ruột thất lạc nhiều năm của giáo sư Cố.

Còn lấy ra xét nghiệm DNA.

Sầm Hải Tâm không tin cũng phải tin.

Bằng chứng nha.

Sầm Hải Tâm vốn dĩ đã hận mẹ Sầm, vì thế giáo sư Cố muốn đem cô đi, một chút cô cũng không do dự.

Lại không thể tưởng tượng được giáo sư Cố làm nhiều như vậy chỉ bởi vì con gái ông ta Cố Duy Hi bị suy thận, cần thay thận, mà thận của Sầm Hải Tâm vừa khéo hoàn toàn thích hợp với cô ta.

Tất cả mọi người đều biết, trên thế gian này nếu muốn tìm được một quả thận thích hợp có bao nhiên khó khăn.

Có tiền cũng không nhất định mua được.

Vận may giáo sư Cố thật tốt.

Mẹ Sầm vừa khéo có thứ Cố gia muốn trong tay, mà Cố gia vừa khéo lại có mẹ Sầm đang có nhu cầu cấp bách về tiền bạc.

Vì vậy đạt được thỏa thuận, hai bên đều rất hài lòng, vật hy sinh duy nhất chính là Sầm Hải Tâm.

Nếu Sầm Hải Tâm không cẩn thận đã chết.

Cũng đã chết rồi.

Mỗi năm người chết trong phòng phẫu thuật của bệnh viện không biết bao nhiêu.

Sầm Hải Tâm thì tính là gì.

Dù sao Tư Như vẫn rất nghi ngờ chuyện Sầm Hải Tâm là con gái ruột của giáo sư Cố này.

Tư Như nói xong liền đem tập hồ sơ trong tay giao cho thẩm phán, bên trong là lịch sử ghi chép bệnh tình của Cố Duy Hi, ngoài ra còn có tài liệu đối chiếu thận hai người thích hợp.

Thẩm phán nhìn kỹ, để thư ký đem xuống làm giám định.

Đây là chứng cứ rất quan trọng.

Nhất định phải giám định thật giả.

Bên này Tư Như nói xong, giáo sư Cố bên kia liền sốt ruột.

Mua bán người gì đó căn bản là Tư Như ở đây nói bậy.

Mục đích vẫn là mưu đoạt nội tạng cơ thể người.

Chuyện này nếu truyền ra ngoài, Cố gia bọn họ còn mặt mũi nào ở thành phố Nam Bình.

Còn ai dám mua tranh của ông ta.

Nhất định sẽ có tiếng xấu, người người quát gọi.

Luật sư giáo sư Cố mời đến liền phản bác.

“Không thể nào, đương sự của tôi là một họa sĩ uy tín, sẽ không làm ra loại chuyện mua bán thận người sống này.”

Bên Tư Như: “Vậy ông giải thích như thế nào ông ta cho mẹ Sầm năm mươi vạn kia, còn thêm một căn hộ. Ông muốn nói Cố gia rất nhiều tiền, là đi giúp đỡ người nghèo sao?”

Mọi người:……

Mời đến nhà tôi giúp đỡ người nghèo được chứ.

Buồn cười.

Đều che miệng cười.

Giúp đỡ người nghèo, lý do thật là mạnh mẽ.

Lại tràn đầy chính trực.

Tư Như:……

Luật sư này không tệ.

Luật sư đối phương nghẹn họng, mím môi nói: “Bởi vì đương sự của tôi khẳng định bạn học Sầm Hải Tâm là con gái ruột ông ấy thất lạc nhiều năm, những thứ tiền bạc và nhà ở kia chỉ để cảm tạ chi ân nhiều năm dưỡng dục của Sầm phu nhân đối với bạn học Sầm Hải Tâm mà thôi.”

Câu này thông qua, không lỗi sai.

Nhưng bên Tư Như: “Có người cha ép buộc con gái ruột hiến thận sao? Đối với điểm này, đương sự Sầm Hải Tâm của tôi vẫn duy trì thái độ nghi ngờ.”

Mọi người:……

Làm sao có thể.

Cha mẹ đối với con cái đều ký thác kỳ vọng tốt đẹp.

Bình an hạnh phúc, thân thể khỏe mạnh.

Mặc dù thực sự có người không thích con cái, cũng mong muốn nó sống tốt.

Đừng nói chi là bắt con gái ruột hiến thận cho con gái nuôi.

Quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Luật sư đối phương mím môi, “Điều đó cũng không tính là thật. Cả gia đình đương sự tôi đều đã kiểm tra, đều có tài liệu đối chiếu thận.”

“Đây chỉ là một sự trùng hợp.”

Bên Tư Như liền phản bác.

“Trùng hợp? Thật sự là trùng hợp sao?”

“Đúng lúc con gái nuôi bên bị cáo biết được mình mắc bệnh, đúng lúc đương sự của tôi gọi là được cha mẹ ruột tìm được, đúng lúc thận cô ấy và con gái nuôi bên bị cáo thích hợp hoàn hảo.”

“Mọi người ai cũng biết rằng trên thế giới này muốn tìm được hai quả thận đối chiếu thích hợp hoàn hảo có bao nhiêu khó khăn. Có người suốt đời tìm không được, có tiền cũng tìm không được.”

“Nhiều sự trùng hợp như vậy đúng lúc ở chung một chỗ, thật sự chỉ là trùng hợp sao?”

“Tôi nghĩ điều này giống một vụ án hình sự liên quan đến việc buôn bán nội tạng cơ thể một cách bí mật thì đúng hơn.”

Luật sư đối phương thật ra cũng hiểu được nhiều trùng hợp như thế rất khó để người ta tin tưởng.

Nhưng một nhà giáo sư Cố một mực chắc chắn bọn họ không mưu đoạt thận của Sầm Hải Tâm.

Ông ta chỉ có thể dốc toàn lực giúp bọn họ cãi lại.

Nhưng bên Tư Như lại trình bày một phần chứng cứ.

Là một cái USB.

Có video, còn có băng ghi âm.

Đều là chứng cứ Cố gia, Sầm gia bắt Sầm Hải Tâm hiến thận.

Có dụ dỗ.

Có uy hiếp.

Mềm không được thì cứng.

Thật ra dụ dỗ cũng không phải nhiều, lại nhiều phần uy hiếp hơn.

Không lấy thận ra liền khiến cô thế này thế nọ.

Còn có Cố Duy Hi khóc lóc kể lể, cầu xin Sầm Hải Tâm, nói cô ta không muốn chết.

Còn nói chỉ cần Sầm Hải Tâm hiến thận liền dọn ra khỏi Cố gia, đem những thứ chiếm được của Sầm Hải Tâm trả lại cho cô.

Còn có giáo sư Cố nói không hiến thì cút ra khỏi Nam Đại, hiến sẽ đưa cô ra nước ngoài du học.

Mẹ Cố nói như thế nào cũng sẽ không nhận Sầm Hải Tâm.

Cùng với Cố Duy Quân nói muốn Sầm Hải Tâm phải chết.

Làm người không rét mà run.

Không thể không tin lời Tư Như nói tất cả chỉ là vì thận của cô.

Đây là từ một quả thận dẫn đến huyết án.

Quả thực làm người ta trợn mắt há mồm.

Đặc sắc nha.

Luật sư đối phương cũng không thể nói gì hơn.

Giáo sư Cố quả thực muốn điên, tuyệt vọng.

La to, “Không phải như thế, không phải như thế, chúng tôi chỉ quá lo lắng, Hi Hi không được thay thận thích hợp có thể sẽ chết. Đúng lúc thận cô ta thích hợp, chúng tôi cũng không còn cách nào cả.”

Mẹ Cố cũng rơi nước mắt hô to, “……Không phải chỉ là một quả thận sao, thiếu một quả cũng sẽ không chết.”

Thẩm phán gõ cây búa, “Yên lặng.”

Luật sư bên bị cáo đứng ra xin lỗi, nói: “Gia đình đương sự tôi cũng do lo lắng nên bị loạn.”

“Hơn nữa họ cũng không hiểu biết nhiều đối với những chuyện chuyên môn này, họ cảm thấy mất một quả thận cũng sẽ không ảnh hưởng đến chức năng vận động của cơ thể.”

Bên Tư Như lập tức phản bác lại, “Trong nhà có người mắc bệnh nghiêm trọng sẽ không đi tìm bác sĩ hỏi rõ ràng sao?”

Nên ăn cái gì dùng thuốc gì, có thể phẫu thuật hay không, sau khi phẫu thuật có thể khỏi hẳn hay không các loại.

Đối phương á khẩu không trả lời được.

Hơn nữa Tư Như vẫn như cũ tỏ vẻ cực kỳ nghi ngờ về mối quan hệ máu mủ với giáo sư Cố và mẹ Cố.

Đối phương cũng đưa ra giấy xét nghiệm DNA.

Nhưng Tư Như cũng không tin, nói thẳng ra Cố gia để lấy được thận của cô, làm giả giấy tờ cũng không phải không có khả năng.

Ánh mắt Cố gia nhìn Tư Như cũng không chút che giấu hận thù.

Tư Như:……

Cũng không care.

Tùy thích.

Chẳng qua cuối cùng Tư Như vẫn đồng ý làm một lần xét nghiệm DNA nữa.

Chỉ có một yêu cầu.

Chính là tất cả mọi người Cố gia phải làm.

Giáo sư Cố, mẹ Cố, Cố Duy Quân, Cố Duy Hi.

Tất cả đều phải làm.

Còn phải lấy mẫu trên tòa, bằng không cô sẽ không làm.

Tại sao phải lấy mẫu trên tòa?

Tư Như nói đúng lý hợp tình, “Nhiều người nhìn như vậy sẽ không có người động tay động chân.”

Đây có lẽ là cơ hội duy nhất để trở mình.

Giáo sư Cố liền lập tức đồng ý.

Hoàn toàn không do dự.

Không muốn lại là Cố Duy Quân.

Phản đối rất kịch liệt.

Bất kể như thế nào cũng không đồng ý.

Giáo sư Cố tức giận đến muốn đánh hắn, liền nói không làm thì chờ ngồi tù đi.

Lén lút giao dịch thận người sống, chờ ngồi tù đến sông cạn đá mòn đi.

Cuối cùng Cố Duy Quân vẫn đồng ý.

Trước mặt mọi người lấy mẫu.

Pháp y cầm mẫu xuống.

Bởi vì xét nghiệm còn cần một khoảng thời gian, cho nên hôm nay tạm thời dừng phiên tòa, ba ngày sau phiên toà lại mở ra.

Dù sao một ván này Tư Như thắng.

Khóe miệng nhếch lên, bước đi nhẹ như gió.

Cố gia ngược lại, ủ rũ cụp đuôi, rất uể oải.

Cố Duy Quân xông tới vung nắm đấm muốn đánh Tư Như, bị bảo vệ ngăn cản.

Đôi mắt đỏ hằn tơ máu nhìn giống như muốn ăn thịt người.

Có phần hơi sợ nha.

Ha ha, nói đùa thôi.

Châu chấu cuối mùa thôi, có thể nhảy được bao lâu.

Tư Như cười cười rồi bỏ đi.