Để có được quyền sử dụng một thứ gì đó, trước tiên bạn phải có được sự đồng ý của chủ sở hữu.
Bằng không chính là không báo mà lấy.
Hoặc là cưỡng đoạt.
Hai thứ này Sầm Hải Tâm đều gặp phải.
Thật là bi thảm.
Tính kế cô còn là người thân.
Càng đáng buồn hơn.
Cho nên chết không nhắm mắt được.
Sầm Hải Tâm đại khái là không có duyên với người thân.
Có vài người chính là như vậy, không phải ai cũng được những người thân của họ yêu thương.
Bị đối đãi lạnh nhạt, rất bình thường.
Giáo sư Cố nhận được lệnh triệu hồi từ tòa án thật sự rất ngỡ ngàng.
Bởi vì sự việc đi cửa sau, ông ta bị Nam Đại sa thải.
Ngay cả hiệp hội họa sĩ cũng xóa đi chức danh phó chủ tịch của ông ta.
Danh tiếng bị hủy.
Cũng không muốn ra cửa.
Liền bế quan.
Trống trong phòng vẽ tranh không ra.
Thậm chí đến nông trang vùng ngoại ô ở mấy ngày.
Trở về đã bị toà án báo tin.
Giáo sư Cố:……
Thật là cẩu huyết.
Dù sao tâm tình rất phức tạp.
Ai cũng không muốn chọc đến kiện tụng.
Đen đủi.
Dính vào Tư Như càng không có chuyện tốt.
Chẳng lẽ trong khoảng thời gian ông ta không có ở đây đã xảy ra chuyện gì?
Phải đi hỏi.
Nhưng mà bọn họ càng ngốc lăng.
Đều nói không biết.
Một mực chắc chắn không đi trêu chọc Tư Như.
Căn bản cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Giáo sư Cố hỏi cái gì cũng không ra, cái gì cũng không biết đã bị con gái ruột tố cáo.
Không hiểu ra sao.
Liền nghĩ có phải sự việc đổi thận lúc trước vẫn làm Tư Như canh cánh trong lòng hay không, ghi hận bọn họ trong lòng.
Phải đi tìm Tư Như.
Liền nói với cô: “Sẽ không bắt cô hiến thận nữa, đã tìm được thận thích hợp rồi, Hi Hi sẽ sớm tiến hành phẫu thuật.”
“Đều là người một nhà, cần gì náo loạn đến tình cảnh như vậy, người khác nhìn cũng khó coi. Cô bất mãn cái gì đều có thể nói, người một nhà chúng ta bàn bạc thật tốt.”
Blah blah.
Dù sao cũng chính là muốn Tư Như đến toà án rút đơn kiện.
Toàn bộ quá trình mặt Tư Như cũng không thay đổi nhìn ông ta.
Đột nhiên liền cảm thấy giáo sư Cố có điểm đáng thương.
Ánh mắt cũng mang theo thông cảm.
Giáo sư Cố không hiểu vì sao nhận được thông cảm:……
Ông ta nói cái gì.
Tư Như nhẹ nhàng lắc đầu, “Tôi sẽ không rút đơn kiện.”
Giáo sư Cố nói đến khô cả miệng, bị một câu như vậy vả vào mồm.
Buồn bực muốn chết, nhưng vẫn vô phương bắt chẹt Tư Như.
Liền hỏi: “Có phải cô còn hận chúng tôi hay không?”
Tư Như mỉm cười, “Đúng là hận các người.”
“Ông cảm thấy các người không đáng hận sao?”
Lại hỏi ngược trở về.
Giáo sư Cố nghĩ đến sự việc bọn họ làm ra với Sầm Hải Tâm lúc trước.
Trong lòng dâng lên một cỗ áy náy.
Cũng cảm thấy lúc ấy đã làm quá trớn.
Nhưng chẳng biết phải làm sao, chỉ trơ mắt nhìn Cố Duy Hi chết sao?
Một bên là con gái nuôi tự tay nuôi lớn hết mực yêu thương.
Một bên là con gái ruột từ trước đến nay như người xa lạ.
Lòng đặt ở đâu kẻ ngốc cũng biết.
Nhưng những chuyện đã làm kia.
Vô phương cứu chữa.
Giáo sư Cố liền thở dài, “Cho dù cô hận chúng tôi, chúng ta cũng là người một nhà. Những chuyện trước đây, tôi rất xin lỗi, sau này chúng tôi sẽ đối xử tốt với cô.”
Giáo sư Cố nói xong rất chân thành tha thiết.
Lúc nói xin lỗi biểu tình cũng rất thành khẩn.
Có lẽ đã có một khoảng khắc bộc lộ ra tình cảm thật lòng, là hối hận và áy náy thật sự.
Nhưng sau đó.
Dù sao Tư Như cũng chỉ phụ trách mỉm cười.
Sân khấu của vở kịch được dựng xong, làm sao có thể cho phép diễn viên vắng mặt đây.
Tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ bắt đầu biểu diễn.
Tư Như không cho phép bất kỳ điều gì phát sinh ngoài ý muốn.
Giáo sư Cố cõi lòng đầy hy vọng mà đến, lại ủ rũ cụp đuôi mà đi.
Ông ta không biết Tư Như nắm giữ chứng cứ ít nhiều ra sao, Tư Như một lòng muốn chỉnh chết bọn họ, biện pháp tốt nhất hiện giờ chính là tìm một luật sư tốt.
Hơn nữa, mua bán người là ý gì.
Giáo sư Cố có phần không rõ.
Đây không phải lần đầu tiên Tư Như kiện lên tòa.
Liền có phóng viên ngăn cô lại phỏng vấn cô.
Mang theo một chút ác ý.
“Dù sao cũng đã nuôi nấng cô một thời, cô như vậy có phải có phần không hợp đạo lý làm người hay không?”
Tư Như nhướng mày, nhìn phóng viên, “Ý ông nói là bà ta không nên nuôi tôi?”
“Nói đúng ra là bà ta lúc trước trong bệnh viện tráo đổi tôi, nên trực tiếp bóp chết tôi đi?”
“Ông cho rằng tôi hiếm lạ bà ta nuôi tôi sao? Là tôi cầu xin bà ta nuôi tôi sao? Không phải do bà ta, tôi vẫn còn sống tốt bên cạnh cha mẹ ruột của mình. Ông cho rằng ai mới là thủ phạm cho những sự việc gần đây?”
Phóng viên:……
Tư Như nói không tuân theo lẽ thường, ông ta trả lời thế nào.
Chẳng lẽ nói không nên nuôi, hay là nên trực tiếp bóp chết.
Mặt phóng viên cũng đơ.
Sầm Hải Tâm này, lúc nào cũng ở đây dỗi người khác, chẳng trách không có bạn bè.
Tư Như: Tôi có bạn cùng phòng tốt.
Trong thời gian chờ phiên tòa mở ra, có rất nhiều người tới tìm Tư Như.
Mẹ Cố mắng chửi.
Cố Duy Quân uy hiếp.
Cố Duy Hi khóc lóc kể lể.
Cố Duy Hi khóc đến đáng thương, vẻ mặt chảy nước mắt rất xinh đẹp.
“Chỉ cần cô đồng rút đơn kiện, tôi, tôi có thể không cần thận của cô, cũng sẽ rời khỏi Cố gia, đem tất cả mọi thứ trả lại cho cô.”
Tư Như mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Được.”
Cố Duy Hi:……
Sửng sốt.
Sau đó Cố Duy Quân liền ôm lấy Cố Duy Hi hướng Tư Như rít gào, nói muốn bắt Cố Duy Hi rời khỏi Cố gia nghĩ cũng đừng nghĩ.
Nói Tư Như muốn làm con gái Cố gia quả thực là nằm mơ.
Mẹ Cố cũng nói kiên quyết không nhận Tư Như.
Tư Như nhún vai.
Cũng vậy thôi.
Dù sao mãi cho đến khi mở phiên toà Cố Duy Hi cũng không rời khỏi Cố gia.
Đối với lần này Tư Như không tỏ ý kiến.
Cô mới không tin đâu.
Cố Duy Hi thật ra cũng chỉ tùy tiện nói một chút.
Cô ta ở Cố gia mười tám năm làm công chúa cẩm y ngọc thực, làm sao có thể trở lại khu dân nghèo làm cô bé Lọ Lem.
Nói chi cô ta còn bị suy thận.
Trở lại Sầm gia chính là chờ chết.
Cố Duy Hi cũng không nỡ rời khỏi Cố gia.
Dù sao mặc kệ bọn họ náo loạn tới như thế nào, Tư Như cũng không lùi bước.
Rất nhanh đã đến ngày mở phiên tòa.
Ở cửa đụng phải đoàn người Cố gia.
Ánh mắt giáo sư Cố rất phức tạp.
Nói ra cái gì mà bị con gái ruột tố cáo cũng rất mất mặt.
Cố Duy Quân vẻ mặt hung ác, “Cô cứ chờ thua kiện đi.”
Đã hoàn toàn không còn bộ dáng nam thần.
Tư Như mặt vô cảm, “Được, tôi chờ.”
Chỉ cần ngươi có bản lĩnh đó.
Hơn nữa, ngươi còn không biết ta chuẩn bị cho ngươi đại tiệc gì đi.
Là người tự tay hại chết Sầm Hải Tâm, anh trai ruột, những thứ chuẩn bị cho ngươi làm sao có thể giống với những người khác được.
Như vậy, xin mời hưởng thụ thật tốt đi.
Nhất định cả đời khó quên.
Trước khi phiên toà được mở ra, Tư Như còn tình cờ phát hiện một điều rất thú vị.
Chuyện này rất quan trọng.
Làm cô đại khái đoán được nguyên nhân Cố Duy Quân muốn Sầm Hải Tâm chết.
Cũng chỉ là suy đoán.
Dù sao như vậy cũng đủ rồi.
Nhưng những chuyện cũ không có quan hệ gì đối với Tư Như.
Có lẽ lúc sau sẽ có quan hệ nói không chừng.
Luật sư Tư Như mời danh tiếng cũng không bằng của giáo sư Cố.
Không sao cả.
Có thể đạt được mục đích là được.
Thật ra Tư Như cảm thấy tự mình có thể đến.
Có điều vẫn mời luật sư.
Đầu tiên nguyên đơn giải thích yêu cầu kiện tụng.
Sau đó luật sư của bị cáo phản bác.
Nhất định phải phản bác nha.
Bằng không ngươi nói gì thì nói đi, còn mời luật sư biện hộ làm gì.
Mời luật sư tốn rất nhiều tiền.
Một chút tác dụng cũng không có, ai thèm tiêu tiền uổng phí như vậy.
Thẩm phán để cho nguyên đơn trình bày sự việc đã xảy ra.
Mọi việc dù sao cũng phải có nguyên nhân.
Không có vô duyên vô cớ yêu, cũng không có vô duyên vô cớ hận.
Cũng không thể nói ta nhìn ngươi không vừa mắt đi.
Phải thuyết phục được người khác.
Toà án là một nơi công bằng thi hành chính nghĩa.
Sau đó, Tư Như liền bắt đầu kể chuyện xưa.
À, là trình bày chuyện đã xảy ra.
Ân oán tình thù với Cố gia.