Chương 46: Cô Gái Lốp Xe Dự Phòng (30)

Bị cáo muốn tố cáo nguyên đơn, lại còn lấy ra chứng cứ.

Quả thực chuyển biến thần kỳ.

Hai mắt phóng viên hiện trường phát ra ánh sáng, ồn ào nâng máy ảnh lên.

Hơn nữa, luôn bùng nổ ngoài dự đoán.

Lừa bán trẻ nhỏ.

Cưỡng bức hiến thận.

Mợ nó, trâu bò nha.

Cô gái nhảy lầu sau khi kể sự việc đi cửa sau, lại muốn gây chuyện rồi.

Không uổng công.

Nhịn không được cảm thán, những chuyện đã xảy ra với người này có thể viết thành quyển sách.

Nhưng động tác nhấn nút chụp ảnh một chút cũng không chậm lại.

Trên mặt mọi người cũng viết hai chữ tò mò.

Trong USB là một vài video và mấy đoạn ghi âm, nhưng vậy là đã đủ rồi.

Mẹ Sầm bị bắt giữ ngay trên tòa.

Khóc la oan uổng, sau đó mắng chửi lúc trước vì sao không một phen bóp chết Tư Như.

Mọi người:……

Mợ nó ơi, chết cũng không hối cải nha.

Luật sư mẹ Sầm mời đến cũng ngốc lăng.

Chưa từng gặp trường hợp nào như vậy nha.

Dù sao một ván này Tư Như thắng.

Cô thật ra không muốn để ý tới mẹ Sầm, dù sao mẹ Sầm mặc dù đối xử không tốt với Sầm Hải Tâm, nhưng quả thực đã đem cô nuôi lớn.

Chỉ không biết tại sao luôn có người muốn tìm chết.

Thượng đế cũng không cản nổi bước chân người cố ý tìm đường chết nha.

Lúc Cố Duy Hi nghe được tin tức mẹ Sầm bị bắt giữ, cả người cũng ngây dại.

Sau đó nắm chặt vạt áo Cố Duy Quân, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, hai mắt đẫm lệ, khóc đến không kiềm chế được.

Muốn Cố Duy Quân đem mẹ Sầm ra ngoài.

Mẹ Sầm chính là mẹ ruột của Cố Duy Hi nha.

Cố Duy Hi lương thiện tốt đẹp như vậy, làm sao có thể để mẹ ruột của mình hãm sâu chốn lao tù, làm sao có thể để cho mình có một người mẹ đi tù được.

Cố Duy Hi khóc đến lòng Cố Duy Quân cũng tan nát.

Nhưng cũng không có ích gì.

Cố Duy Quân chỉ là một sinh viên còn chưa ra khỏi cổng trường, không năng lực không thế lực, cái gì cũng không có.

Mẹ Sầm bắt cóc Sầm Hải Tâm lúc mới sinh là chứng cứ vô cùng xác thực.

Lại còn có chuyện thận.

Vạn nhất đào sâu, Cố gia bọn họ cũng khó thoát khỏi dính dáng.

Giáo sư Cố cũng có ý này.

Ông ta vẫn còn khúc mắc trong lòng đối với chuyện lúc trước mẹ Sầm ôm con gái ruột đi.

Huống hồ ông ta còn rất nhiều điều cần cân nhắc.

Cố Duy Hi liền ôm mẹ Cố khóc, khóc lê hoa đái vũ.

Mẹ Cố liền khóc cùng cô ta, đau lòng cực kỳ.

Nói: “Cùng lắm thì chúng ta nói lúc trước đổi con là do hai nhà tự nguyện.”

Mắt Cố Duy Hi liền sáng.

Nếu là tự nguyện trao đổi, sẽ không có chuyện lừa bán.

Mẹ Sầm có thể được thả ra ngoài rồi.

Ánh mắt sáng rực nhìn giáo sư Cố.

Giáo sư Cố nghẹn một hơi trong ngực, rất khó chịu.

Mẹ Sầm bắt cóc con gái ruột của ông ta, ông ta còn phải tẩy trắng vì bà ta, cứu bà ta ra.

Nghĩ cũng đừng nghĩ.

“Chuyện này sau này không được nhắc lại.”

Trong lòng khó tránh khỏi dâng lên vài phần oán trách mẹ Cố.

“Duy Quân, con vào thư phòng với cha.” Giáo sư Cố nói xong liền lên lầu.

Cố Duy Quân an ủi Cố Duy Hi vẻ mặt mất mát, “Đừng lo lắng, anh đi khuyên nhủ cha, cha thương em như vậy, ông ấy sẽ đồng ý.”

Cố Duy Hi gật đầu, cảm động nhìn Cố Duy Quân, “Anh hai, cám ơn anh.”

Cố Duy Quân vuốt tóc cô ta rồi đi lên.

Trong thư phòng, giáo sư Cố đứng trước cửa sổ.

Trầm mặc.

Cố Duy Quân đứng một hồi, lại lo lắng Cố Duy Hi có thể quá buồn phiền hay không, thấy giáo sư Cố còn chưa mở miệng liền có chút bực bội.

Vừa định nói, chợt nghe giáo sư Cố thở dài.

“Duy Quân, con cũng không còn nhỏ, hẳn là có phán đoán của chính mình. Cha biết con quan tâm cho Hi Hi, nhưng chuyện này, cha hy vọng con không nhúng tay vào một lần nữa.”

Cố Duy Quân nghe xong đã cảm thấy trong đầu nổ tung một mảnh.

Những chuyện hắn làm giáo sư Cố đều đã biết.

Phía sau giáo sư Cố nói cái gì một câu hắn cũng không nghe thấy.

Hốt hoảng đi xuống lầu.

Trong lòng lại nảy ra một ý tưởng.

Giáo sư Cố có thể biết nhiều chuyện hơn nữa hay không.

Giáo sư Cố nhìn bóng dáng con trai, trong lòng có chút thất vọng.

Con trai ông ta tận tâm bồi dưỡng dường như cũng không xuất sắc như vậy.

Cố Duy Quân không nhìn rõ đại cục.

Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật.

Thật ra giáo sư Cố sai rồi.

Cố Duy Quân biết nhìn đại cục.

Nhưng đại cục của mỗi người lại không giống nhau.

Hầu hết mọi người giải quyết vấn đề đều lấy mình làm trung tâm, chung quy là một phen tính toán xem xong việc mình có lợi bao nhiêu, thu được ích lợi bao nhiêu.

Cũng không sai.

Một đời người, sống vì hai chữ lợi ích nha.

Đại cục của Cố Duy Quân cũng chính là chuyện hắn cho là quan trọng.

Giáo sư Cố bắt chẹt Cố Duy Quân một phen, cho rằng chuyện này cứ kết thúc như vậy.

Nhưng Cố Duy Quân quay đầu liền đem lời đồn đãi Tư Như bất hiếu với mẹ nuôi thả ra ngoài.

Cùng lúc Tư Như cũng đem ảnh thân mật của Cố Duy Quân và Cố Duy Hi gửi đến các loại diễn đàn Tieba của Nam Đại.

Lần này liền náo nhiệt.

Có người nói là ảnh giả, ghép thành. Dù sao cũng là không tin.

Có người nói là sự thật, hơn nữa tình anh em luyến gì đó, dù sao cũng không phải ruột thịt, rất dễ thương nha.

Liền cấu xé.

Xé đến vô cùng vui vẻ.

Trang web trực tuyến của Nam Đại đại chiến nước miếng mỗi ngày, vô số người tham dự trong đó, để lại bình luận phía dưới.

Server cũng chịu không nổi.

Tư Như ngược lại.

Chỉ lúc đầu có người nhắc đến.

Không có cách nào, cô là lão làng già dặn kinh nghiệm.

Quần chúng ăn dưa bở tỏ vẻ đã miễn dịch với cô.

Chính Tư Như cũng tỏ vẻ không sao cả.

Ảnh chụp của Cố Duy Quân và Cố Duy Hi cãi nhau đến ồn ào huyên náo, còn lên báo.

Cố Duy Hi thấy được liền khóc, nói cô ta và Cố Duy Quân là tình anh em, nói những người đó bôi nhọ cô.

Mẹ Cố ôm cô ta an ủi, nói cho dù là sự thật cũng không có vấn đề gì, dù sao cũng không phải là anh em ruột.

Trong lòng mẹ Cố cô ta được tâng bốc đến tận mây xanh.

Nhưng mẹ Cố theo cách khác mà nói, nếu Cố Duy Quân thật sự thổ lộ cõi lòng, bà ta nhất định sẽ không chấp nhận được.

Trong lòng bà ta Cố Duy Hi chính là con gái ruột, con gái ruột và con trai ở bên nhau, chính là loạn luân.

Mẹ Cố tuy rằng tâng bốc như vậy, nhưng cô ta vẫn không thể chấp nhận nổi cơn bão cuồng bạo này.

Vào lúc này, Sầm Ổn tìm tới cửa.

Hắn đương nhiên không vào được, liền náo loạn ngay trước cửa tiểu khu.

Quản gia không còn cách nào, chỉ đành gọi điện cho Cố gia.

Sầm Ổn cũng không còn cách nào.

Mẹ Sầm còn đang bị nhốt, một chút ý định thả ra cũng có.

Sầm Ổn tự mình đi vào không biết bao nhiêu lần.

Chỉ có thể tìm tới Cố gia hỗ trợ.

Thêm vào đó Cố Duy Hi khóc hu hu đến đáng thương.

Mẹ Cố ngay lập tức vỗ bàn, đến cục cảnh sát.

Vì vậy dưới tình huống giáo sư Cố hoàn toàn không biết chuyện gì, mẹ Sầm đã được thả ra.

Còn chính là dùng câu mẹ Cố thuận miệng nói ra kia.

Đương nhiên không tránh khỏi một trận bình luận chỉ trích.

Nhưng người cũng đã thả ra rồi.

Sau này Tư Như biết được cũng không có cảm giác gì.

Ồ một tiếng.

Cũng không để ý.

Giống như tình yêu đích thực không tan vỡ.

Nhân vật chính cũng đánh không chết.

Bất luận như thế nào cũng sẽ đầy máu sống lại.

Ngóc đầu trở lại.

Tư Như chỉ cảm thấy thật buồn cười.

Có người mẹ như vậy.

Có lẽ lúc trước Sầm Hải Tâm bị mẹ Sầm ôm đi cũng là may mắn nói không chừng.

Ít nhất cô lớn lên không trở thành dáng vẻ giống mẹ Cố kia.

Mà trở thành một cô gái kiên cường độc lập ưu tú.

Bất cứ chuyện gì cũng có ưu điểm khuyết điểm.

Tư Như cảm thấy nhiệm vụ này đã sắp hoàn thành.

Không bao lâu nữa cô đã có thể rời đi.

Cho nên cô quyết định sáng tác hẳn một cốt truyện.

Rồi mới đem mọi người Cố gia cùng với mẹ Sầm kiện lên toà.

Lấy lý do mua bán người, tự tiện giao dịch bộ phận thân thể.

Mọi người thu được lệnh triệu hồi từ tòa án:……

Tư Như mỉm cười ngọt như mật nước.

Đã nói mà.

Luôn luôn đều là cô tố cáo người khác.

Có bản lĩnh mấy người cũng thần kỳ đảo ngược tình thế lại đi.

Thế giới này, ở hoài có chút ngán rồi nha.