Chương 50: Cô Gái Lốp Xe Dự Phòng (34)

Uy hiếp, bắt cóc, cố ý giết người, giết người chưa thành công.

Cố Duy Quân bị giải đi.

Để lại người Cố gia lâm vào khủng hoảng.

Nhưng là ngốc lăng.

Sao vậy sao vậy.

Chuyện gì đã xảy ra.

Người duy nhất đoán được chân tướng sự việc là Cố Duy Hi thì ôm mặt khóc, thương tâm gần chết.

Trong lòng rất sợ hãi.

Không biết làm sao.

Đoàn người Cố gia đi theo phía sau đến cục cảnh sát.

Còn gọi luật sư.

Lại bị cảnh sát nói không thể nộp tiền bảo lãnh.

Giáo sư Cố yêu cầu gặp mặt Cố Duy Quân một lần.

Hỏi hắn rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Cố Duy Quân thoạt nhìn rất suy sút, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ bừng, mờ mịt vô thần, tóc hỗn độn, quần áo cũng đầy nếp nhăn.

Theo sau vào còn có luật sư.

Cố Duy Quân thấy giáo sư Cố, đồng tử đột nhiên co rụt một chút, sau đó chỉ cúi đầu không nói lời nào.

Giáo sư Cố vừa nóng ruột vừa tức giận.

Lạnh giọng hỏi hắn rốt cuộc đã làm gì.

Cố Duy Quân rũ mắt xuống, có phần chột dạ, không dám nhìn vào mặt giáo sư Cố, sau đó từ từ nói chuyện hắn đi tìm Tư Như ra.

Giáo sư Cố hận không thể tát hắn hai cái, “Đã nói đừng đi chọc nó, con còn đi tìm nó làm gì. Con còn uy hiếp nó, còn cầm dao, bản lĩnh con lớn đó, bây giờ con làm sao để cha đưa con ra thì làm đi!”

Cố Duy Quân trợn tròn mắt, “Cha, con chỉ muốn để cô ta rút đơn kiện mà thôi. Con cứ nghĩ là hù dọa cô ta một chút, cha biết con không thích cô ta, con chỉ muốn dọa cô ta, con không có ý gì khác. Cô ta chỉnh chúng ta thảm đến như vậy, con muốn trả thù một chút có gì sai?”

Không biết hối cải.

Giáo sư Cố cũng đen mặt.

Cố Duy Hi rất thức thời ngậm miệng.

Hắn thận trọng nhìn ông ta một cái, rồi mới nói: “Cha, con không muốn ngồi tù, cha giúp con đi, con không muốn đợi ở chỗ này.”

Giáo sư Cố cười lạnh, “Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc đầu con làm như vậy làm gì!”

Nhưng vẫn phải nghĩ biện pháp.

Liền tới cục cảnh sát can thiệp.

Nói hai anh em có chút mâu thuẫn nhỏ, chỉ là đùa giỡn.

Coi điều này như mâu thuẫn trong gia đình, mấy đứa trẻ chơi đùa với nhau.

Sau đó cục cảnh sát liền lấy chứng cứ ra, ảnh chụp vết thương trên cổ Tư Như, con dao rơi ở hiện trường, còn có ghi âm từ điện thoại.

Mấu chốt là Tư Như muốn tính toán, muốn khởi kiện.

Lấy tội danh cố ý giết người.

Dù sao chuyện này làm lớn quá độ.

Nếu tội danh này được thành lập, chính là vết nhơ cả đời.

Thì xong rồi.

Tiền đồ gì đó cũng đừng nói.

Cũng chỉ có thể đi tìm Tư Như.

Để cô đừng khởi kiện, để cô đứng ra nói rõ, tỏ vẻ không so đo, tha thứ cho Cố Duy Quân, tốt nhất coi việc này như một trò hề.

Nhưng Tư Như cũng không gặp ông ta, điện thoại cũng không nhận.

Lời nói nguyên gốc là “Sợ có người lại xuống tay với cô, bị người ta cầm dao kề cổ mà, sợ quá nha!”

Còn yêu cầu có vệ sĩ bảo vệ an toàn cho mình.

Giáo sư Cố á khẩu không trả lời được.

Tức muốn chết.

Mẹ Cố cả ngày ở nhà chửi bới Tư Như.

Cố Duy Hi cả ngày khóc thút thít tự trách mình.

Nhưng một chút tác dụng cũng không có.

Giáo sư Cố đi khắp nơi tìm quan hệ nhờ người.

Luật sư cũng nói nếu Tư Như bên kia không mở lời, căn bản không thắng được.

Giáo sư Cố quả thực sứt đầu mẻ trán.

Hết đường xoay xở.

Cũng sắp đến lúc phiên tòa được mở ra.

Lại phải lên toà.

Một cục diện rối rắm còn chưa thu thập xong, cái nữa lại sắp tới.

Đại lễ mua một tặng một, một chút cũng không muốn đâu!

Tất cả mọi người đều phải có mặt.

Cho nên Cố Duy Quân cũng tới. Bị hai cảnh sát giải tới.

Xét nghiệm DNA cũng có kết quả rồi.

Nhưng kết quả rất ngoài dự đoán mọi người.

Kết quả bất ngờ không phải ai cũng chịu được.

Sầm Hải Tâm cùng giáo sư Cố và mẹ Cố, có quan hệ huyết thống.

Cố Duy Hi cùng giáo sư Cố và mẹ Cố, không có quan hệ huyết thống.

Cố Duy Quân thì rất thú vị.

Kết quả đối chiếu gen của hắn và mẹ Cố xác suất xứng đôi 99.7%, mà với giáo sư Cố lại không đến 1%.

Việc này nói lên điều gì.

Nói rằng người con trai giáo sư Cố coi như người nối nghiệp, nuôi dưỡng yêu thương hơn hai mươi mấy năm lại không phải con trai ruột của ông ta.

Nhưng lại là con trai ruột của mẹ Cố.

Cố Duy Quân là do ông ta nhìn sinh ra và lớn lên.

Vợ mang thai sinh con trai ông ta đều ở bên cạnh.

Dù sao giáo sư Cố cũng ngốc lăng.

Toàn bộ linh hồn cũng ở đây kêu gào không thể nào.

Nhưng có chứng cứ nha.

Môi giáo sư Cố phát run, ngay cả một lời cũng không nói ra.

Còn mẹ Cố lại trực tiếp quên cả khóc, hết sức khiếp sợ lại có bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ.

Cố Duy Hi cũng ngốc lăng.

Cố Duy Quân thì không chịu thừa nhận, lại nói nhất định là người giám định bị Tư Như mua chuộc, tất cả là giả, lại nói toàn bộ người của toà án bị Tư Như mua chuộc, chính là vì muốn chỉnh hắn.

Tư Như:……

Thực sự cám ơn ngươi nha.

Không nghĩ tới trong lòng mi chị gái đây lại là người có tiền như vậy.

Có thể mua chuộc toàn bộ toà án đó.

Sau khi bị trách mắng, Cố Duy Quân thất hồn lạc phách ngồi lại trên ghế.

Tư Như vốn cảm thấy Sầm Hải Tâm đã đủ đáng thương.

Không nghĩ tới giáo sư Cố cũng khiến người ta thông cảm như vậy nha.

Đội nón xanh trên đầu, vẫn còn vui vẻ làm cha.

Cũng không còn ai.

Nuôi một cặp trai gái đều không phải con mình.

Vợ mình còn hồng hạnh vượt tường.

Còn sinh con cho người khác.

Gia đình rất hạnh phúc hài hòa tốt đẹp chỉ là một lời nói dối lớn, chỉ là một hồi âm mưu dương mưu.

Chỉ là giả.

Có lẽ cả đời cũng sống trong giả dối.

Mẹ Cố khóc lê hoa đái vũ, thảm thương.

“Ông xã, không phải, em không muốn lừa anh, em chỉ sợ, em cũng không biết… Anh thích Duy Quân như vậy, em chỉ sợ anh không tiếp nhận được, sợ anh đau lòng khó chịu, sợ anh không cần em.”

Ý nói chỉ là lời nói dối thiện ý.

Nhưng mặc dù đi nước cờ thiện ý, nói dối cuối cùng cũng là nói dối.

Giả mãi mãi cũng không thành thật được.

Thiện ý: Xin đừng đem tui để chung với ý xấu.

Nằm không cũng trúng đạn rất vô lý nha.

Cũng không có trêu chọc ai nha.

Mọi người:……

Oa!

Ồ lên.

Lời nói kia của mẹ Cố quả thực đã chứng minh giáo sư Cố vui vẻ làm cha hờ là sự thật.

Giáo sư Cố cảm thấy có phần choáng đầu.

Cố Duy Quân cũng cảm thấy choáng đầu.

Hơn nữa cũng không trở mình được nữa.

Tư Như nhìn Cố Duy Quân, “Chỉ vì điều này mày muốn tao chết? Mày cũng đã sớm biết mình không phải con trai của Cố gia.”

Không phải con của Cố gia thì không phải người thừa kế của Cố gia, không có quyền thừa kế, cũng không thể dựa vào danh nghĩa con trai giáo sư Cố, sẽ bị mọi người cười nhạo, sẽ bị chỉ trỏ, phải mất đi rất nhiều thứ.

Rất nhiều rất nhiều.

Có lẽ sẽ bị đuổi ra khỏi Cố gia.

Sẽ bị giáo sư Cố ghét bỏ.

Cho nên việc rút đơn kiện rất quan trọng, Tư Như cũng cần phải biến mất.

Không còn nữa.

Cũng sẽ không ai biết chuyện này.

Cố Duy Quân vẫn là con trai duy nhất của Cố gia như cũ, người thừa kế duy nhất.

Cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nhưng bây giờ tất cả đều vô ích.

Xong đời.

Cố Duy Quân oán độc nhìn Tư Như chằm chằm, cả gương mặt cũng vặn vẹo, cuồng loạn, bị Tư Như kích thích một cái như thế, hoàn toàn mất đi lý trí.

“Đều do mày, đều do mày, tại sao mày phải xuất hiện, tại sao mày không chết đi! Nếu không có mày, Cố gia là của tao, tao vẫn còn là con trai của cha, mọi thứ ông nội để lại cũng chỉ thuộc về tao. Bởi vì mày, tất cả cũng không còn, cũng không còn...”

Cố Duy Quân đã không cố kỵ gì sất.

Tư Như nghĩ một chút, nói: “Cho nên chỉ vì những việc này, mày muốn cho tao chết. Lúc trước bọn mày thúc ép lấy thận của tao, bác sĩ trong bệnh viện kia cũng do mày sắp đặt. Thật ra, ngay từ đầu mày đã có ý định lấy đi hai quả thận của tao, ngay từ đầu, mày đã không có ý định để tao sống.”

Tư Như dừng một chút, “Tuy rằng chúng ta không cùng một cha, nhưng lại cùng một mẹ, tao còn tính là em gái mày.”

Cho nên, Cố Duy Quân chính là anh em cốt nhục tương tàn.

Vốn cùng một gốc nha.

Trận kiện tụng này tuôn ra từng tin rồi từng tin lớn hơn nữa.

Ngay cả bệnh viện lúc trước phẫu thuật Sầm Hải Tâm đến chết cũng bị tra xét.

Nói đùa.

Một bác sĩ có thể vì tiền giết chết bệnh nhân, ai còn dám tới bệnh viện này khám.

Hơn nữa còn phát sinh trường hợp tự tiện lấy đi nội tạng của bệnh nhân.

Quả thực là bệnh viện hắc ám.

Sự việc được truyền ra, rất nhiều người đều phỉ nhổ, thiên sứ áo trắng cái gì.

Là thiên thần sa đọa đi.

Chuyên môn kéo người khác xuống địa ngục.

Phía bệnh viện sứt đầu mẻ trán.

Muốn ra mặt giải thích, cố gắng làm rõ.

Còn phải đối phó với phóng viên khó chơi.

Hơn nữa còn có bệnh nhân khó chơi.

Quả thực cũng muốn chết tâm.

Mà Cố Duy Quân còn bị kết án tội danh giết người và giết người chưa thành công.

Mẹ Cố khóc đến sưng cả hai mắt.

Nhưng không còn lòng dạ đi lo cho Cố Duy Quân.

Bởi giáo sư Cố muốn ly hôn với bà ta.

Thái độ rất kiên quyết.

Nhất định không thể không ly hôn.

Đơn ly hôn cũng làm xong.

Cũng đã ký xong.

Mẹ Cố xé một đơn lại thêm một đơn.

Khóc lóc giải thích với giáo sư Cố, quỳ trên đất cầu xin ông ta tha thứ.

Cực kỳ đáng thương.

Nhìn như già đi vài tuổi.

Cố Duy Hi trốn trên lầu không xuống dưới, giả bệnh, thật ra là sợ bị liên lụy.

Hơn nữa cô ta cũng không có tư cách, không có quyền lên tiếng.

Chỉ có thể cầu nguyện mẹ Cố có thể được giáo sư Cố tha thứ, như vậy cô ta mới có thể tiếp tục ở lại Cố gia.

Giáo sư Cố đắng lòng nha.

Hai đứa nhỏ ông ta yêu thương như vậy cũng không phải của ông ta.

Đến cuối cùng, chỉ có Sầm Hải Tâm bị ông ta chán ghét còn thiếu chút nữa bức chết mới là con ruột duy nhất của ông ta.

Nhưng Sầm Hải Tâm hận chết ông ta.

Nghe mẹ Cố giải thích.

Giáo sư Cố cũng biết nguyên do sự việc.

Là sự việc về rất nhiều năm trước.

Gia cảnh mẹ Cố không được tốt.

Nhưng bà ta lớn lên được nhiều người yêu mến, lại lương thiện tốt đẹp. Đứng trong đám người giống một đóa tiểu bạch hoa vô hại, thanh thuần xinh đẹp.

Liền bị một tên đào hoa nhìn trúng, theo đuổi bằng mọi giá.

Cùng lúc thích bà ta còn có một nam thần ngành mỹ thuật, cũng chính là giáo sư Cố lúc còn trẻ.

Một người đẹp trai nhiều tiền, nhiệt tình lãng mạn, tổng tài bá đạo tương lai.

Một người thanh tao nhã nhặn, tài năng xuất chúng, họa sĩ nổi tiếng tương lai.

Một kẻ có tiền một kẻ có tài.

Đều là rồng giữa loài người, không biết nên chọn thế nào nha.

Bỏ một trong hai đều tiếc nuối.

Cũng không cam lòng.

Đung đưa trái phải.

Do dự.

Chơi trò mập mờ.

Mẹ Cố cuối cùng vẫn chọn giáo sư Cố.

Bởi tên đào hoa kia là kẻ đào hoa, hơn nữa trong nhà hắn ta chắc chắn sẽ không để bà ta qua cửa.

Gia đình của giáo sư Cố là danh hương thế gia.

Văn nhân mà.

Nhất định không chú ý đến thân phận dòng dõi gì đó như vậy.

Tài sản Cố gia tuy rằng so ra kém với tên đào hoa, nhưng cũng không thua.

Mẹ Cố tính toán tốt.

Thật vậy, Cố gia văn chương nghệ thuật, cũng không có quan niệm gì là môn đăng hộ đối.

Nhưng vẫn phản đối mẹ Cố qua cửa.

Bởi gia cảnh mẹ Cố quá tệ, hơn nữa còn có một nhóm người thân cực phẩm, luôn luôn tới cửa đòi tiền.

Chúa phiền.

Bởi giáo sư Cố kiên trì, bà Cố ông Cố cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

Vì vậy hai người cử hành hôn lễ.

Mẹ Cố trở thành con dâu danh chính ngôn thuận của Cố gia.

Nhưng bà ta vẫn cảm thấy mẹ chồng không thích mình, thường xuyên làm khó bà ta.

Khiến bà ta bị ức hiếp.

Còn chỉ tay năm ngón bắt bà ta làm việc.

Nói chuyện cũng không dễ nghe.

Ác độc.

Không hiền lành chút nào.

Liền lén rơi nước mắt.

Khóc đến mắt đỏ bừng.

Bị giáo sư Cố hỏi tới, mới nói mẹ ông ta là một người phụ nữ độc ác, làm khó bà ta.

Tố cáo.

Tố cáo đến hoàn hảo nha.

Giáo sư Cố còn cách nào đâu, lúc đó ông ta còn phải dựa vào trong nhà đó.

Chỉ có thể để mẹ Cố nhẫn nại một chút.

Hơn nữa dù sao cũng là bậc cha mẹ mà.

Nhà ai chẳng có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu.

Hơn nữa bề trên giao việc không phải chuyện rất bình thường sao?

Thật ra ông ta định dỗ xong mẹ Cố sau đó đi tìm mẹ mình nói chuyện.

Chỉ là mẹ Cố không biết.

Nhất định không nghe theo.

Gây ầm ĩ.

Nói giáo sư Cố không yêu bà ta, cưới được rồi sẽ không trân trọng, còn nói muốn ly hôn.

Trong cơn tức giận còn chạy ra ngoài.

Giáo sư Cố đuổi theo sau đã không thấy người.

Một đêm đó mẹ Cố cũng không trở về.

Bà ta gọi điện cho tên đào hoa tìm an ủi.

Cuộc sống sau khi kết hôn cũng không tốt đẹp hạnh phúc.

Tên đào hoa là cái dạng người gì.

Đào hoa đó.

Mẹ Cố uống rượu cũng không ngăn cản, để bà ta uống, còn rót rượu thêm, ra sức khuyên nhủ.

Với tâm lý không cưới cũng phải ăn để khỏi chịu thiệt, đem mẹ Cố lăn lên giường.

Một tháng sau, mẹ Cố mang thai.

Tên đào hoa cũng ra nước ngoài.

Mười tháng sau, Cố Duy Quân được sinh ra.

Không khuyết điểm.

Giáo sư Cố cũng nhanh quên lúc trẻ còn có một tình địch như thế.

Chỉ cảm thấy cổ họng trào một búng máu.

Càng kiên quyết muốn ly hôn.

Mệt ông ta còn tưởng rằng mình thắng, không nghĩ tới tình địch nhanh như vậy liền đội cho mình một cái nón xanh cỡ bự.

Cuối cùng mẹ Cố vẫn ký tên.

Nếu không ngay cả một đồng cũng không lấy được.

Bà ta lấy điện thoại ra, gọi đến một số đã lâu không gọi.

Cố Duy Quân trong tù đợi hai tháng đã được thả ra.

Lý do là hắn có bệnh tâm thần.

Bệnh tâm thần thì không thể khống chế hành vi của mình.

Nói cách khác, hắn hoàn toàn không tự chủ được hành vi muốn giết chết Tư Như.

Có thể được tha thứ.

Nhưng vẫn bị lưu vào hồ sơ.

Vẫn bị giam giữ.

Chỉ đổi nhà tù thành bệnh viện tâm thần.

Thật ra ngay khi Cố Duy Hi bị phát hiện không phải con ruột Cố gia, Cố Duy Quân đã biết thật ra mình cũng không phải con ruột Cố gia.

Nhưng khác nhau là hắn không phải con trai của giáo sư Cố, nhưng lại là con trai của mẹ Cố.

Hắn tự mình lén làm xét nghiệm DNA, lúc đó cũng do sợ hãi.

Nhưng không nghĩ tới sự việc mình sợ hãi lại thành sự thật.

Sau đó giáo sư Cố tìm Sầm Hải Tâm về.

Về sau đúng lúc so thận thích hợp thành công.

Đi từng bước từng bước, cũng giống như được thiết kế tỉ mỉ.

Sầm Hải Tâm chính là một quả bom hẹn giờ.

Cố Duy Quân từ lúc bắt đầu đã muốn loại trừ cô.

Càng quan trọng hơn, hắn thưc ra không có bao nhiêu thiên phú về hội họa.

Thành tựu đạt được sau này hết sức có hạn.

Cố gia mặc dù xem như có tiền, nhưng cũng không đạt đến trình độ phú quý.

Lúc trước ông Cố bà Cố bởi vì không thích mẹ Cố, để lại di chúc, tất cả tài sản trong nhà để lại cho đời thứ ba của Cố gia, con ruột giáo sư Cố.

Cố gia là danh hương thế gia, mặc dù không giàu có, nhưng lại có rất nhiều di vật giá trị liên thành.

Tranh chữ, đồ cổ, trang sức.

Rất nhiều rất nhiều.

Khó có thể tưởng tượng.

Không phải con cháu Cố gia, cũng không có phần.

Vì vậy sau khi Tư Như đưa ra ý kiến muốn tất cả làm xét nghiệm DNA, lý trí Cố Duy Quân mới hoàn toàn biến mất, phát rồ.

Một lòng muốn giết Tư Như.

Không chỉ là vì lấy thận, cũng vì số lượng tài sản khổng lồ sắp tới tay lại để xổng.

Trước mặt lợi ích lớn, con người rất dễ đánh mất chính bản thân mình.

Có thể hiểu được.

Dù sao Cố gia cứ như vậy liền tan vỡ.

Sau khi mẹ Cố ly hôn với giáo sư Cố còn tới tìm ông ta, nhưng giáo sư Cố đã bán phòng chuyển nhà.

Không còn cách nào, quá mất mặt.

Vẫn nên thay đổi môi trường đi.

Mẹ Cố thất vọng mà về.

Xin tên đào hoa nghĩ cách để đem Cố Duy Quân ra ngoài.

Cố Duy Quân thân hình gầy rộc, cả người như cây củi.

Đã trải qua việc nhặt xà phòng trong bệnh viện tâm thần.

Rất khó để vẹn toàn như xưa.

Tìm không thấy giáo sư Cố, mẹ Cố đành phải mang theo Cố Duy Quân và Cố Duy Hi theo tên đào hoa ra nước ngoài.

Nhưng tên đào hoa đã sớm kết hôn, hắn ta là tên đào hoa mà, rất đào hoa, còn rất nhiều tình nhân và con riêng bên ngoài.

Cũng giống mẹ Cố và Cố Duy Quân.

Vì vậy rất xấu hổ.

Nhưng cũng không còn cách nào.

Không còn đường lui.

Mẹ Cố lại là tiểu bạch hoa nha, xảy ra việc chỉ biết khóc, ngay cả nói cũng không thành lời.

Hơn nữa cũng già rồi.

Khó nhìn.

Hoa tàn ít bướm.

Làn da cũng không trơn bóng, cũng không tươi trẻ, ngực cũng rủ xuống.

Rất nhanh tên đào hoa đã không còn hứng thú.

Dính đến Cố Duy Quân cũng không thừa nhận.

Cố Duy Hi còn phải uống thuốc.

Cả nhà sống chật vật với một chút tiền lúc trước giáo sư Cố cho.

Cũng muốn về nước.

Nhưng không có tiền.

Mua vé máy bay không nổi.

Về phần mẹ Sầm, không cần tốn nhiều tâm tư, chỉ cần có tên Sầm Ổn cặn bã kia ở bên cạnh, một ngày nào đó có thể tự mình tìm đường chết.

Mà giáo sư Cố, vợ con tan tác, danh tiếng mất sạch, cũng coi như bị báo ứng.

Người vào lúc tuổi già rơi vào tình cảnh thảm thương như thế, cũng đáng đời.

Có lẽ ông ta đã biết hối hận, mỗi ngày tới nhìn Tư Như, đứng đằng xa.

Ánh mắt tha thiết, không dám đến gần, cũng không dám nói một câu.

Giống một người cha hiền từ đã lâu không được gặp con gái.

Tư Như không ý kiến.

Có vài tổn thương không thể được tha thứ.

Về phần sau đó nguyên chủ Sầm Hải Tâm không tha thứ cho ông ta, Tư Như cũng không xen vào.

Việc đã đến nước này, cô đã hoàn thành tất cả yêu cầu của Sầm Hải Tâm.

“Nhiệm vụ hoàn thành, lập tức rời đi hay không?”

Âm thanh lạnh lẽo cứng ngắc của hệ thống vang lên.

Tư Như hô to xả giận.

“Rời đi.”

Mờ mịt trong nháy mắt, mở mắt lần nữa cũng đã trở về không gian của cây linh.