Lúc mọi người không kịp đề phòng, Tư Như đào một cái hố to.
[Hoảng sợ khi Nam Đại trăm năm xuất hiện người đi cửa sau, người này lại là con gái nuôi của giáo sư Cố]
Mắt phóng viên bốc lửa.
Bạn học Sầm là thần tiên nha.
Nói gây chuyện liền gây chuyện.
Còn không phải chuyện nhỏ.
Ông trời ơi, còn tưởng rằng là chuyện cấu xé với bà cô căn tin lúc trước.
Thật ra cái kia cũng không tệ.
Nhưng so với đi cửa sau vào Nam Đại.
Tin tức này một khi xuất hiện, anh ta đoán, nói không chừng đến mức Nam Đại đổi hiệu trưởng mới.
Bây giờ lãnh đạo của Nam Đại vẫn ở đây còn chưa đi đâu.
Hơn nữa, tiền thưởng tháng này của anh ta đã ổn thỏa, nói không chừng còn được thăng chức, tăng lương.
Bạn học Sầm, cô thực sự nghĩa khí nha, gì cũng không cần nói, căn tin cô tháng này để anh trai đây bao.
Nhưng mắt nhìn chằm chằm vào Tư Như và giáo sư Cố.
Nói không chừng có lẽ còn có tin nóng gì.
Tư Như nói lời này xong hoàn toàn không cho người khác chút thời gian đề phòng.
Giáo sư Cố còn chưa kịp phản ứng lại đã bị phóng viên truy hỏi.
Sau đó Tư Như phải trả lời.
Giáo sư Cố:……
“Cô nói bậy cái gì……”
Còn chưa nói xong đã bị một giọng nói trong đám người cắt đứt, “Ái chà, đây không phải Cố Duy Hi sao? Cố Duy Hi, tại sao cô lại ở đây?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Duy Hi tái nhợt, đôi mắt đầy nước, trên mặt tràn đầy hoảng hốt lo sợ, nắm chặt lấy tay Cố Duy Quân.
Người nọ vẻ mặt tò mò, “Sầm Hải Tâm nói cô là nhờ quan hệ vào đây, cô thật sự như vậy sao? Cô thi đại học thật sự chỉ có ba trăm điểm sao?”
Nội tâm Cố Duy Hi giờ phút này thật ra đã hỏng mất.
Rất hoảng loạn.
Giọng nói của nữ sinh kia có phần lớn, xung quanh cũng đều là người.
Trong nháy mắt, rất nhiều ánh mắt người qua đường tập trung trên người cô ta.
Tò mò, ngờ vực, chất vấn, còn có ghét bỏ.
Bị nhiều người dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn như thế, đầu óc Cố Duy Hi trống rỗng.
“Tôi, tôi……”
Ánh mắt cô ta né tránh, hai tròng mắt rưng rưng, lại nói không nên lời một câu giải thích.
Cuối cùng vậy mà nhắm mắt ngất xỉu.
Kế tiếp lại là một trận rối loạn.
Cố Duy Quân ôm Cố Duy Hi, “Cút ngay, tất cả cút ngay.”
Giáo sư Cố bảo hộ một bên.
Tư Như đứng tại chỗ, khóe miệng cong lên.
Thực sự choáng váng rồi, vẫn nên giả bộ ngất xỉu đi.
Ba người Cố gia đi rồi, lưu lại bao nhiêu quần chúng ăn dưa bở.
Mọi người:……
Hơn nữa lại một lần chứng kiến trình độ cưng chiều của Cố Duy Hi ở Cố gia.
Vậy nên, Sầm Hải Tâm thật sự là con gái ruột của giáo sư Cố sao?
Còn có sự việc đi cửa sau.
Xét thấy tình huống như vậy, rất có khả năng là sự thật nha.
Vì vậy, “Cô ta chính là Cố Duy Hi kia sao?”
“Đúng vậy đó, em gái nam thần Cố Duy Quân mà, bình thường thấy bọn họ ở bên nhau.”
“Này, bà không phải cùng lớp với cô ta sao? Cô ta có nói qua thành thích thi đại học của mình không?”
“Làm sao có thể? Trước đây mọi người cũng có hỏi một lần, khi hỏi đến cô ta cô ta chỉ nói thi đại học đã kết thúc không muốn nhắc lại, hiện tại chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống đại học cho tốt. Cô ta là em gái nam thần đó, hơn nữa loại chuyện này cũng chỉ hàn huyên một chút, không nói cũng không sao.”
“Chậc chậc, đâu phải không muốn nói, rõ ràng là ngại nói ra đi.”
“Đúng. Ba trăm điểm có thể vào Nam Đại, đột nhiên tôi rất đau lòng cho mình.”
……
……
Nhưng đau lòng cho chính mình cũng không phải số ít.
Tiện thể trong lòng cũng dâng lên một cỗ bất bình.
Rất nhanh, trên diễn đàn Nam Đại trên Tieba đã bị năm chữ “Nam Đại đi cửa sau” spam.
Cũng đi kèm với các video góc độ và chất lượng khác nhau.
Nơi có Sầm Hải Tâm liền có giang hồ.
Nơi có giang hồ liền có bát quái, liền có tin nóng, có lẽ còn gặp phải nội tình.
Người muốn trở thành đại ca nơi nào cũng có.
Rất nhiều người cũng thay OPPO R9s.
OPPO R9s, ảnh chụp rõ nét, oh yeah.
Hiệu trưởng còn đang ngồi trong văn phòng tiếp đãi lãnh đạo bên trên, tiện thể tẩy trắng.
Nữ thư ký vừa mới ra ngoài nhận điện thoại trở về, nhìn ông ta một cái, rồi mới ghé tai lãnh đạo nhỏ giọng nói gì đó. Lãnh đạo ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, chỉ thấy nữ thư ký kia lấy điện thoại ra, nhấn vài cái.
Hiệu trưởng đột nhiên có một loại cảm giác không tốt.
Nhưng ông ta không biết đã xảy ra chuyện gì.
Những người lãnh đạo đều tụ tập cùng một chỗ, lấy điện thoại ra xem.
Còn thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn ông ta một cái.
Biểu tình kia rất có ý tứ sâu xa.
Hiệu trưởng:……
Nhìn ông mất cảm giác luôn đi.
Nhưng cũng không thể.
Quả thực muốn chết, rốt cuộc trong điện thoại kia có cái gì vậy.
Giày vò như vậy, tâm tình thật mệt mỏi.
Loại cảm giác tâm tình mệt mỏi này rất quen thuộc.
Chỉ thấy một lãnh đạo đem điện thoại đưa cho ông ta, lắc đầu vẻ mặt đồng tình, “Phương hiệu trưởng, trường học của các ông hình như lại muốn lên đầu đề.”
Luôn luôn chiếm đoạt đầu đề, ông khiến những minh tinh đó chịu sao nổi nha.
Hiệu trưởng nhận lấy điện thoại, vừa nhìn, trong đầu liền hiện hai chữ.
Xong rồi.
Nếu không có những lãnh đạo này ở đây, ông ta có thể tìm Sầm Hải Tâm nói chuyện, tìm phóng viên tẩy trắng, lại đuổi học Cố Duy Hi vô dụng này, sau đó nói trong trường không có người này.
Có rất nhiều biện pháp.
Nhưng, trực tiếp bị lãnh đạo phía trên biết được.
Còn biết trước cả ông ta.
Vốn chính là tới điều tra.
Trong đầu hiệu trưởng trống rỗng.
Rất mờ mịt.
Đã tự nghĩ, nói không chừng mình sẽ bị điều đến vùng núi nào đó làm hiệu trưởng trường học ở nông thôn.
“Lãnh đạo, tôi có thể giải thích……” Hiệu trưởng vội vàng nói.
Lãnh đạo: “Chẳng lẽ nữ sinh kia nói dối?”
Hiệu trưởng:……
“Không phải. Nhưng……”
Lãnh đạo giơ tay ngăn lời hiệu trưởng nói.
“Nếu là sự thật, ông còn gì để nói.”
Hiệu trưởng cúi đầu, đúng rồi, mặc kệ có nguyên nhân gì, Nam Đại có học sinh đi cửa sau cũng là sự thật.
Loại chuyện này náo loạn đến hoàn toàn không thể nói tốt được.
Nhà nước vốn nghiêm khắc ra lệnh cấm sử dụng quan hệ đi cửa sau.
Mọi người cũng rất ghét và kháng cự lại.
Còn có học sinh trong trường.
Phóng viên bên ngoài.
Một làn sóng lớn các nhà giáo dục học xã hội học.
……
Nghĩ lại cũng thấy tuyệt vọng.
“Bây giờ việc ông cần làm là xử lý tốt chuyện này.”
Những người lãnh đạo cũng cay đắng trong lòng.
Chuyện này xử lý không tốt sẽ huyên náo đến cả nước đều biết.
Có học sinh sử dụng quan hệ vào Nam Đại là việc nhỏ.
Trở thành mục tiêu khiến cả nước nghi ngờ về cơ chế giáo dục của nhà nước, cơ chế giám sát, hệ thống giáo dục, sự việc càng lúc càng lớn.
Nếu như bị nước khác biết được.
Khó giữ thể diện quốc gia nha.
Cần nhanh chóng báo cáo cho cấp trên.
Nghĩ cách đối phó cho tốt.
Vỗ vai hiệu trưởng, “Bảo trọng.”
Xử lý sự việc cho tốt, sau đó xử lý ông.
Hiệu trưởng:……
Năm nay không phải năm sinh, nhưng cũng nên đi bói, sau đó mua đồ lót màu đỏ mặc.
(Màu đỏ được coi là màu may mắn nhất và thường được sử dụng rộng rãi trong các lễ hội, đặc biệt là tiệc cưới. Màu đỏ đại diện cho hạnh phúc, sắc đẹp, thành công và may mắn – https://duhoctrungquoc.org.vn)
Nhịn không được nện đất khóc lớn.
Ông ta oan ức chưa.
Rõ ràng không làm gì.
Những việc này vì sao lại tính đến trên đầu ông ta.
Nhưng vẫn phải đi xử lý sự việc
Trước tiên phải tìm Tư Như.
Tư Như đã không còn ở trong căn tin.
Cô đi theo phóng viên ra khỏi trường ăn cơm, ăn một đống thức ăn.
Phóng viên: “Bạn học Sầm, cô biết chuyện này sẽ gây ra náo động gì không?”
Tư Như ngốc lăng, “Náo động gì?”
Phóng viên:……
“Vì sao cô lại nói ra chuyện Cố Duy Hi đi cửa sau vậy?”
Tư Như gặm đùi gà, nhún vai, “Ai bảo bọn họ đứng xem kịch lúc tôi và người khác đang cấu xé nhau.”
Phóng viên trợn to mắt.
“Chỉ vì vậy?”
Tư Như ngẩng đầu, “Bằng không thì vì sao?”
Phóng viên:……
Được rồi.
“Không có gì, cô cứ ăn tiếp đi.”
Bỗng nhiên nghĩ một chút, thiếu chút nữa bật dậy.
“Không phải cô cố tình trả thù bọn họ đi?”
Rất muốn nói, thật khủng khiếp.
Sau đó, tiền thưởng không có, thăng chức cũng không còn.
Còn có thể bị phê bình.
Sắc mặt Tư Như không đổi.
“Anh không phải phóng viên sao? Anh đi điều tra đi.”
Phóng viên ấm ức, được, tôi nhịn.
“Vậy thì bạn học Sầm, cô cứ từ từ ăn, tôi còn có việc phải đi trước, hóa đơn tôi đã trả, tôi phải đi thôi.”
Tư Như xua tay, mặc kệ anh ta.
Phóng viên chạy như bay, biến khỏi bữa ăn.
Đúng, muốn đi điều tra.
Lấy điện thoại gọi cho tòa soạn.
“…… Việc này tuyệt đối là sự thật, nhưng chưa có chứng cứ…… Cứ đưa tin trước? Cũng được…… Anh và ông chủ đến bộ giáo dục? Có thể chứ? Vậy được rồi. Tôi? À, tôi dự định đến trường trung học của Cố Duy Hi xem thử, nhìn một chút có thể lấy được phương thức liên lạc với bạn cùng lớp của cô ta hay không…… Ừ, tôi biết, còn có thành tích của cô ta trước kia này nọ…… Yên tâm yên tâm.”
Cúp điện thoại, hít sâu một hơi.
Nam Đại muốn điên.
Thành phố Nam Bình muốn điên.
Toàn bộ ngành giáo dục muốn điên.
Bạn học Sầm Hải Tâm nha, lần này cô chơi thật là lớn.
Nhưng cũng chỉ có thể cúng bái.