Chương 42: Cô Gái Lốp Xe Dự Phòng (26)

Sau sự việc nhảy lầu, Nam Đại lại một lần nữa leo lên tin tức đầu đề.

Chẳng qua lần này cũng không dễ dàng qua cửa như vậy.

Hiệu trưởng sứt đầu mẻ trán.

Tóc cũng bứt sạch.

Còn không biết phải chịu hình phạt thế nào.

Nghĩ thôi cũng biết sẽ không nhẹ.

Trường học nào không có mấy người đi cửa sau.

Nhưng trắng trợn táo bạo tuôn ra ngoài như vậy, cũng chỉ có Nam Đại.

Nam Đại cũng không phải là hạng người vô danh tiểu tốt này nọ.

Cũng không phải những đại học gà rừng này nọ.

Tiếng tăm lừng lẫy phi thường nha.

Cả nước không ai không biết, bao nhiêu trung tâm luyện thi đại học thắp đèn đọc sách thâu đêm đều hướng mũi nhọn vào những trường trọng điểm họ muốn vào.

Đại học như vậy.

Hơn ba trăm điểm là có thể vào.

Đơn giản vì có một người cha tốt.

Khiến tất cả những đau khổ cùng giãy giụa của học sinh ở cấp ba trở thành một trò đùa lớn.

Rất nhiều nơi ở thành phố Nam Bình kéo biểu ngữ, tẩy chay Nam Đại.

Còn có học sinh trung học bỏ học biểu tình trên phố, hoặc ngồi im trước cửa chính phủ.

Các bậc phụ huynh học sinh cũng đều tức giận bất bình.

Hết sức bất mãn.

Mười mấy năm vất vả bồi dưỡng còn kém một câu có quan hệ.

Đây là hiện thực xã hội bây giờ sao?

Vô số đại ca đại thần lên tiếng trên mạng, công kích hiện thực xã hội bây giờ, ngay cả trường học là thánh địa như thế cũng tràn đầy giao dịch tiền quyền.

Các chuyên gia giáo dục cũng nói, những sinh viên được dạy dỗ theo cách này trong lòng còn có tổ quốc sao?

Dù sao sự việc huyên náo rất lớn.

Có lẽ cũng không nghiêm trọng như vậy, nhưng con người chính là như vậy, rất nhiều lúc thích thổi phồng.

Có người vì hút mắt fan sẽ đem sự việc nói theo chiều hướng nghiêm trọng.

Còn có người tuôn ra chuyện người nào đó ở nơi nào đó được thay điểm.

Còn có thi hộ vân vân.

Sự việc Nam Đại đi cửa sau giống như một ngòi nổ, trực tiếp nổ ra rất nhiều sự việc tương tự.

Có thật có giả.

Đều là tôi có nỗi oan không chỗ bày tỏ.

Ngay cả phóng viên cũng không dám đưa tin.

Nhưng bây giờ cũng đã không giống .

Chính phủ đặc biệt tổ chức một nhóm nhỏ để điều tra.

Còn có rất nhiều phóng viên mai phục.

Còn có thể lên mạng.

Sự việc đi cửa sau ở Nam Đại từ một trường đại học quét khắp cả nước.

Cố Duy Hi cũng bị đào ra.

Lột đến sạch sẽ, triệt triệt để để.

Còn có phóng viên ngày đêm canh giữ trước cửa Cố gia, muốn độc chiếm tin tức.

Không có Cố Duy Hi cũng không vấn đề gì.

Bảo mẫu cũng được.

Cũng không có.

Vậy đi phỏng vấn hàng xóm, quản gia, bảo vệ, bác gái dọn vệ sinh, thợ sửa ống nước.

Không ít người đến trường trung học của Cố Duy Hi.

Giáo viên trong trường cũng có ấn tượng khắc sâu đối với Cố Duy Hi, bởi cô ta có một người cha rất lợi hại.

Đàn anh đàn em cũng rất có ấn tượng đối với Cố Duy Hi, bởi cô ta có một người anh trai nam thần.

Còn có bạn học cùng lớp của Cố Duy Hi trước kia.

Nghe được Cố Duy Hi vào Nam Đại, không ai cảm thấy kinh ngạc.

“Vậy thì có gì đâu, chúng tôi đều biết cô ta sẽ vào được Nam Đại. Cho dù Cố Duy Hi không tham gia thi đại học cũng sẽ là sinh viên của Nam Đại.”

“Gia đình với cha rất lợi hại đó, sắp xếp để một người vào Nam Đại không phải là chuyện rất dễ dàng sao?”

“Đúng rồi, đâu giống chúng tôi, mệt chết mệt sống trước đây học hai trường.”

“Đua cha sao. Hiểu! Đây là một thời đại đua cha. Không cam lòng? Chắc chắn có, nhưng còn cách nào, tôi không có cha đang làm giáo sư ở Nam Đại nha. Nhưng mà cha tôi cũng rất yêu tôi.”

“Thành tích? Đừng nhìn lớp chúng tôi là lớp cấp tốc, nhưng Cố Duy Hi chỉ là lót đáy. Tôi cũng không biết thành tích cô ta kém như vậy vào bằng cách nào nữa, đại khái là cũng dựa vào quan hệ đi.”

“Kém, rất kém cỏi có được không!”

“Phát huy hơn hẳn bình thường? Ha ha, tuyệt đối không thể nào, điểm cô ta sẽ không trên bốn trăm nổi, không tin đánh cược một bịch hạt điều cay.”

“Chứng cứ? Ngại quá, điện thoại tôi vừa vặn còn bảng điểm của kỳ thi tháng.”

……

……

Mà bộ giáo dục cũng phát biểu thanh minh, nói thành tích thi đại học của Cố Duy Hi là 324 điểm.

Điểm như vậy không thể nào trúng tuyển Nam Đại chỉ nhận từ sáu trăm điểm trở lên.

Bộ giáo dục cũng rất cay đắng.

Thi đại học xong cũng có người xin kiểm tra điểm, nhưng rất ít, hơn nữa đều là tự mình xin.

Điểm thi đại học của Cố Duy Hi từ đánh dấu chấm điểm đến công tác thống kê thành tích, cuối cùng đưa vào kho dữ liệu.

Tất cả các bước cũng không có bất kỳ sai lầm nào.

Cũng không có người đến xin kiểm tra điểm, ai mà biết điểm này có vấn đề.

Không đúng, không có vấn đề.

Cho dù có vấn đề cũng không phải vấn đề của bộ giáo dục bọn họ.

Mợ nó, bọn họ bị liên luỵ nha.

Bộ giáo dục:……

Không hiểu sao chịu oan uổng.

Còn khó lòng bày tỏ.

Tư vị này, thật sự đủ rồi.

Tất cả mọi người đã biết năng lực của Cố Duy Hi.

Ngay cả thành tích trước kia của cô ta cũng bị đưa lên mạng, cũng không chỉ một phần. Hiện giờ mọi thứ đều trao đổi qua mạng, còn có các nhóm lớp được thành lập, giáo viên đăng thành tích thi cử hằng tháng giữa kỳ cuối kỳ cũng phải đăng một bản lên nhóm, gửi cho mỗi phụ huynh học sinh một bản.

Nhiều chứng cứ như vậy.

Lại nói có khả năng phát huy hơn hẳn bình thường sao?

Đến lúc đó bắt cô ta tới trường làm một bài kiểm tra tại chỗ liền thảm.

Hơn nữa dựa vào cái gì nha.

Sự thật chính là sự thật.

Dựa vào cái gì phải giúp cô ta che giấu, cô là ai hả.

Không tiền không quyền, còn liên lụy tới bọn họ chịu oan uổng.

Chỉnh chết cô ta cũng không tệ.

Cố Duy Hi bây giờ ngay cả cửa cũng không dám ra, mỗi ngày trốn trong phòng khóc, khóc đến tim mẹ Cố anh trai Cố cũng tan nát.

Giáo sư Cố mỗi ngày ra ngoài tìm quan hệ, muốn đem chuyện này đè xuống, nhưng làm sao có thể.

Chỉ có càng diễn càng nóng.

Có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian để mọi người quên đi.

Thế nhưng chính phủ không thể nào không làm gì.

Cả nước nhiều người như vậy, không thể nào tất cả mọi người sẽ quên.

Dù sao cũng phải cho dân chúng một công đạo.

Nhân dân đem đất nước giao cho bọn họ quản lý, cũng không phải để bọn họ lạm dụng quyền lực.

Lạm dụng quyền lực cũng không phải không được, nhưng phải trong lén lút, phải tiến hành bí mật, không thể để người khác phát hiện.

Bị phát hiện phải lập tức sửa chữa.

Phải tìm biện pháp khắc phục, không thể để nhìn lại mà hối hận.

Rất nhanh, Nam Đại liền tuyên bố tin tức, tin tức rất chính thức từ phía chính phủ, nói người Cố Duy Hi này trúng tuyển vào Nam Đại một cách bất chính, hiện tại hủy bỏ tư cách sinh viên của cô ta, quyết định đuổi học.

Mà giáo sư Cố làm giáo sư danh dự của Nam Đại, lợi dụng chức vị của mình vì lợi ích cá nhân, gây thiệt hại lớn cho nhà trường, hủy bỏ danh xưng giáo sư danh dự, giải trừ tất cả hợp đồng cũng như yêu cầu bồi thường.

Lại đẩy ra một người ra chịu tội thay, nói là hắn và giáo sư Cố thỏa thuận hợp tác với nhau.

Tiếp sau là những lãnh đạo cấp cao của nhà trường trịnh trọng xin lỗi.

Vài bài phát biểu to tát lớn lao.

Rất xin lỗi tổ quốc rất xin lỗi nhân dân, cũng xin lỗi tất cả sinh viên.

Dù sao cũng xin lỗi rất nhiều người.

Nam Đại hạ thấp mình, thấp rồi lại rất thấp, còn kém nói thẳng chúng tôi đã biết sai rồi, mau bỏ qua việc này đi thôi.

Nhưng chẳng ai thèm mua.

Khi liên quan đến quyền lợi của bản thân, quần chúng ăn dưa bở liền trở nên rất khó chiều.

Có một loại tư thái không chỉnh chết ngươi thì thôi.

Không chết không bỏ qua.

Nam Đại:……

Nhất quyết.

Lại nghĩ đến đầu sỏ gây tội.

Nhọc lòng.

Nhưng bây giờ tìm Tư Như đã không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Nói thật Tư Như cũng chỉ là một mồi lửa mà thôi, chỉ là lửa này đốt sạch toàn bộ ngành giáo dục.

Tư Như:……

Liên quan gì tới tôi.

Chẳng lẽ nói thật cũng không được nha.

Hơn nữa chỉ nói chuyện Cố Duy Hi, ai bảo cô ta không yêu thương người nhà như vậy, nhìn người ta bị ức hiếp rất thoải mái sao?

Nhưng phía sau không liên quan gì đến cô nha.

Cái gì mà thay điểm thi hộ cũng không phải cô nói, những người đó một người cô cũng không quen biết.

Cũng không có chút quan hệ nào với cô.

Cô nào có bản lĩnh náo đến lớn chuyện như vậy nha.

Chỉ là một sinh viên bình thường.

Yên phận học bài thật tốt.

Chuyện lớn như vậy cô cũng không gánh.

Nam Đại:……

Ha ha.

Ta chỉ cười.

Cố Duy Hi và giáo sư Cố biết được quyết định nhà trường ra cũng muốn ngất xỉu.

Cố Duy Hi trực tiếp vào bệnh viện.

Lần này là bệnh thật.

Sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy trắng.

Mấy tiếng mới tỉnh lại.

Tỉnh lại liền khóc, cũng không ra tiếng, chỉ yên lặng rơi nước mắt.

Người một nhà cũng an ủi cô ta.

Mẹ Cố kéo tay cô ta, trong miệng không ngừng mắng Tư Như, nói cô là đồ sao chổi, để cô đi chết đi.

Chính giáo sư Cố cũng rất khó chịu, Nam Đại đạp ông ta ra, còn bắt ông ta bồi thường, ông ta còn phải nâng tinh thần an ủi Cố Duy Hi.

Những ngày của ông ta dường như đã thay đổi kể từ khi Sầm Hải Tâm đã trở về.

Mỗi ngày đều sợ hãi.

Mỗi ngày đều phải lo lắng cô gây chuyện.

Còn có hai đóa bạch liên hoa lớn nhỏ trong nhà.

Thật sự mệt mỏi.

Tinh thần thể xác mệt mỏi.

Trận gió lốc này rốt cuộc lúc nào mới có thể qua đi.

Nếu lúc trước không nhận Sầm Hải Tâm về, tất cả mọi việc có phải sẽ không xảy ra hay không.

Giáo sư Cố không nhịn được nghĩ.