Nếu có phúc không thể cùng hưởng, vậy có nạn cùng chịu đi.
Đã đến rồi, nếu đã luôn mồm là người một nhà vậy dũng cảm đứng ra đi, trốn trong đám người xem náo nhiệt là có ý gì.
Để một mình cô chịu chỉ trích, Tư Như tỏ vẻ mình không muốn làm.
Có hại là phúc.
Cô không cần loại phúc khí này.
Cô nguyện ý chịu khổ cực đưa phúc khí cho người khác.
Chính là vui vẻ dâng hiến vì người khác quên mình.
Dùng một chút ánh sáng đom đóm nhỏ bé của tôi tôn lên ánh sáng thánh khiết bạch liên hoa của cô.
Tôi không hề oán hận một câu.
Không oán không hối.
Nguyên chủ bị người ta chán ghét đến nay cũng đều do hai người kia một tay tạo thành.
Nếu nói những người khác là đồng lõa.
Bọn họ chính là thủ phạm.
Là ngọn nguồn của tất cả mọi chuyện đã phát sinh.
Không có bọn họ, cả đời nguyên chủ sẽ không bi thảm thống khổ.
Nguyên chủ đã chết, nhưng trên người đều là vết nhơ xóa không sạch.
Bị người người lên án.
Bọn họ coi như chuyện đương nhiên lấy được bộ phận cơ thể của nguyên chủ, vui vẻ hạnh phúc cả đời.
Bảo vệ tính mạng, tình yêu cũng có.
Không hạnh phúc chẳng lẽ đi tìm chết sao?
Khóe miệng Tư Như cong lên, nhìn giáo sư Cố trước mặt với vẻ không tin tưởng nổi.
Trong ánh mắt là không tín nhiệm, thất vọng, chán ghét, hối hận.
Rất nhiều loại cảm xúc tiêu cực.
Đây là người nhà.
Người nhà của Sầm Hải Tâm đều là rắn độc.
Mẹ nuôi muốn đạp cô xuống bùn sâu.
Cha mẹ ruột thì lại muốn mạng của cô.
Bi thương biết bao.
“Sầm Hải Tâm, rốt cuộc cô muốn náo loạn tới mức nào mới bỏ qua? Cho dù cô lại muốn dùng nhảy lầu để uy hiếp người khác, cô còn có thể làm gì khác ngoại trừ dùng phương thức này bức ép người? Cô không thể khoan dung lương thiện một chút, rộng lượng một chút sao?”
Vẻ mặt giáo sư Cố đầy thất vọng.
Mặt Tư Như lạnh lùng, mở bàn tay, “Rất đáng tiếc, tôi chính là người như vậy, không khoan dung không lương thiện không điều độ, có thù tất báo, mẹ nuôi của tôi, mẹ ruột con gái nuôi của ông cho tới giờ cũng chưa bao giờ dạy tôi điều này.”
Rất tự nhiên hào phóng bôi đen Cố Duy Hi một phen.
Cố Duy Hi lảo đảo sắp ngã, che miệng ánh mắt rưng rưng.
Khóe mắt Tư Như đảo qua cô ta, rất tự nhiên lướt qua, khẽ cười nói: “Nhưng tôi vẫn rất tốt.”
“Tuy rằng tôi không lấy ơn báo oán được, nhưng cũng sẽ không giống phim truyền hình diễn quân tử báo thù mười năm không muộn như vậy.”
Mọi người cười nhạo:……
Trên mặt sáng ngời hai chữ không tin.
Tư Như không bị ảnh hưởng, tiếp tục nói: “Báo thù mười năm, chỉ có thể nói người kia không có tài cán gì. Thời gian sẽ bào mòn rất nhiều thứ, bao gồm thù hận. Tôi có thù thông thường báo ngay tại chỗ. Cho dù là liều mạng ngươi chết ta sống cá chết lưới rách cũng không hối hận.”
Buông tay, “Hơn nữa trí nhớ của tôi không tốt, thời gian lâu như vậy, tôi sợ tôi sẽ quên.”
“Như vậy cũng không tốt.”
Giáo sư Cố tức giận đến đỏ mặt tía tai, hình tượng văn nhã tuấn tú đã sớm giữ không nổi.
Ngón tay run rẩy chỉ vào Tư Như, mắng thẳng nghiệt nữ.
Tư Như nhún vai, không sao cả.
“Tôi nghĩ như vậy cũng rất tốt, một kích giết chết so với ngồi chờ chết còn tốt hơn rất nhiều. Mỗi ngày sống trong lo lắng hãi hùng cũng không tốt lắm.”
Cô thật ra rất biết suy nghĩ vì người khác.
Là người tốt.
Bà cô căn tin đã ngốc lăng, người này thật ngông cuồng.
Cho nên đi nhanh đi đi nhanh đi.
Bị nhiều người vây xem như thế, lúc này đúng giờ ăn trưa, lại là căn tin, người càng ngày càng nhiều, giáo sư Cố cảm thấy mặt mũi của mình cũng bị Tư Như vứt sạch.
Còn có một phen luận điệu hoang đường dõng dạc báo thù kia của cô.
Giáo sư Cố cũng có cảm giác bị vạn người chú mục.
Tâm tình hỏng mất.
Ông ta cũng mặc kệ chuyện Tư Như không nói xin lỗi, bây giờ lập tức rời khỏi nơi này mới là quyết định chính xác.
Hơn nữa, sau này ông ta không bao giờ muốn xen vào chuyện quậy phá của Tư Như nữa.
Muốn làm gì thì làm.
Bà cô căn tin cũng có ý này.
Hy vọng nhanh chóng tiễn ôn thần này đi một cái.
Tuy rằng bà ta có hậu thuẫn, nhưng đến lúc này hậu thuẫn cũng lung lay nha.
Hơn nữa xem như bà ta chiếm thượng phong đi.
Sự tình náo loạn lớn sẽ khiến lãnh đạo nhà trường chú ý. Vạn nhất sự việc nhận thầu căn tin xảy ra vấn đề gì.
Chị dâu nói không được gây chuyện.
Đây là gây chuyện đi?
Đúng không đúng không?
Bà cô căn tin cũng có chút hối hận.
Thật không nên nhất thời hành động theo cảm tính.
Nhưng Tư Như: “Tôi không đi.”
Chỉ vào bà cô căn tin, “Vừa rồi bà ta mắng tôi, trước mặt nhiều người như vậy mắng tôi, tôi cảm thấy rất mất mặt, tôi không còn mặt mũi. Tôi không muốn đi.”
Giáo sư Cố:……
“Rốt cuộc cô muốn náo loạn đến lúc nào. Cô không thể khoan dung một chút?”
Bà cô căn tin:……
Tôi sẵn lòng xin lỗi.
Đi nhanh đi.
Sau này mỗi lần cô tới ăn tôi cũng có thể không thu tiền đi.
Cánh gà xương sườn thịt bò cũng không run tay, cho đầy một muôi to được không?
Mọi người:……
Giơ tay phản đối.
Chúng tôi cũng muốn đối đãi công bằng.
Bà đây là phân biệt đối xử.
Phân biệt đối xử rõ ràng.
Chúng tôi không chấp nhận những chuyện phân biệt đối xử.
“Giáo sư……”
Bà cô căn tin còn chưa nói lên lời đã bị giáo sư Cố cắt đứt, công liêm chính nghĩa nói: “Yên tâm, đây không phải lỗi của bà, tôi sẽ không bắt bà nói xin lỗi với nghiệt nữ kia.”
Bà cô căn tin:……
Thật ra không quan trọng giáo sư Cố à, bây giờ tôi sẵn lòng xin lỗi.
Chỉ cầu các người nhanh cút đi.
Tư Như trợn to mắt, không thể tin được, “Ông không làm chủ cho tôi?”
Giáo sư Cố bị Tư Như nhìn đến có phần chột dạ, ho nhẹ một tiếng nói: “Bây giờ cô lập tức rời đi với tôi, tôi có thể coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra.”
Tư Như lui về phía sau vài bước, lắc đầu, ánh mắt lộ ra thất vọng.
Phóng viên nhìn đến có phần ngu luôn.
Hình như có chỗ không đúng.
Không đúng chỗ nào vậy ta?
Nghĩ không ra nha.
Liền nghe Tư Như lớn tiếng lên án, “Tôi bị người ta ức hiếp, ông không giúp tôi, còn bắt tôi xin lỗi người khác, ông nói ông là cha tôi?”
“Ông chưa từng giúp tôi, tôi bị nhiều người ức hiếp như vậy, ông chỉ biết trách móc tôi bắt tôi xin lỗi.”
“Tại sao trên đời này lại có người cha như vậy. Ông nhất định đã lừa tôi.”
Giáo sư Cố nhíu mày rất chặt, há mồm muốn bắt Tư Như câm miệng, luôn cảm thấy nếu cô còn nói nữa sẽ phát sinh ra chuyện gì không thể đảo ngược.
Vạn nhất nói ra bọn họ bắt đổi thận.
Giáo sư Cố có chút hối hận.
Nhưng một cơ hội Tư Như cũng không cho ông ta, giáo sư Cố cũng không tìm được thời cơ nói chen vào.
Chợt nghe Tư Như lớn tiếng nói: “Tôi là ruột thịt so ra còn kém đứa con gái nuôi kia. Ông đối xử với Cố Duy Hi tốt như vậy, cô ta không thi đậu đại học, ông liền giúp cô ta vào Nam Đại. Hơn ba trăm điểm vào học Nam Đại, tôi thấy cô ta mới là ruột thịt của ông đi. Nói không chừng là con gái riêng bên ngoài chứ.”
Giọng nói Tư Như rất lớn.
Xung quanh còn có rất nhiều người.
Còn có phóng viên, sẵn sàng chụp ảnh bất cứ lúc nào.
Một mảnh tĩnh lặng.
Mọi người:……
Phóng viên:……
Trời ơi, con gái nuôi của giáo sư Cố dựa vào quan hệ để vào Nam Đại?
Trong mắt phóng viên toát ra ánh sáng bát quái, nuốt nước miếng một cái, thận trọng hỏi: “Bạn học Sầm, làm sao cô biết được? Còn nữa, cô biết điểm thi đại học của bạn học Cố Duy Hi ít nhiều ra sao sao?”
Trong lòng Tư Như lặng lẽ cho ông ta một lời khen, công thần.
Nói: “Tôi là con gái ruột của Cố gia, làm sao không biết. Về phần điểm ra sao,” Tư Như giơ ba ngón tay.
Phóng viên: “Ba trăm điểm?”
Tư Như gật đầu, bằng không ông nghĩ sao.
Phóng viên:……
Ôi mẹ ơi, tin tức lớn nha.
Giáo sư Cố không màng danh lợi vậy mà lợi dụng quan hệ để con gái nuôi tiến vào Nam Đại, nên biết rằng Nam Đại chính là một trong năm trường đại học hàng đầu trong cả nước đó.
Bao nhiêu người muốn vào cũng không vào được.
Có thể vì con gái nuôi làm đến nước này, lại không chịu vì con gái ruột nói một câu đòi công đạo.
Đây thật sự là cha con ruột thịt sao?
Phóng viên tỏ vẻ rất nghi ngờ.
Đông đảo quần chúng Nam Đại ăn dưa bở:……
Ngoáy ngoáy lỗ tai.
Dường như nghe được chuyện gì rất kinh khủng.
Trong lòng không hiểu nổi trào ra một luồng khí nóng nha.
Quần chúng ăn dưa bở không dám tin.
Thật vậy chăng?
Tuy rằng biết Nam Đại cũng có gia đình dùng quan hệ, nhưng bắt tận tay nói ra ngoài như vậy, hơn nữa còn là con gái giáo sư Cố.
Vẫn cảm thấy không thể chấp nhận.
Chúng tôi treo cổ tự tử thắp đèn đọc sách suốt đêm, vứt bỏ tất cả các ngày lễ ngày nghỉ, học bù, trên học phụ đạo, dưới còn có bài tập bài thi làm không xong, cặp kính dày cộm trên mũi kia chính là chứng cứ.
Còn có thầm yêu một người con trai, không dám nói khỏi miệng lời thích, mối tình đầu chết đuối trong kỳ thi tuyển sinh.
Chỉ vì thi đậu đại học.
Cô ta lại đi cửa sau, dùng quan hệ.
Đông đảo quần chúng ăn dưa bở nổi giận.
Giơ tay kháng nghị.
Thật không công bằng.
Chúng tôi yêu cầu đãi ngộ công bằng.
Không nghĩ tới Nam Đại trăm năm cũng sẽ có loại chuyện đối xử bất công này.
Quá thất vọng.
Trong lòng lạnh lẽo.
Quả thực tuyết rơi tháng sáu nha.
Lúc trước chèn ép Sầm Hải Tâm chỉ vì chơi cho vui, nhưng quả thực cũng không liên quan gì đến chính mình.
Bây giờ thì không phải vậy.
Nam Đại ngang nhiên xuất hiện người đi cửa sau.
Công khai tổn hại quyền lợi của học sinh nha.
Chúng tôi vất vả như vậy còn không chắc có thể vào, cô ta chỉ cần có một người cha tốt là được.
Dựa vào cái gì nha.
Cũng không quan tâm đến Tư Như nữa.
Học sinh ở độ tuổi này đang trưởng thành và đã trưởng thành, cũng chính là lúc lạnh nhạt nhất.
Cũng dễ xúc động nhất.
Cũng ác ý suy đoán, một đứa con gái nuôi có thể khiến cho giáo sư Cố người người ngợi khen làm đến mức như vậy, thật sự là con gái nuôi sao?
Có lẽ, thật sự là con gái riêng đi.