Chương 29: Cô Gái Lốp Xe Dự Phòng (13)

Tư Như giang hai tay, trên mặt mang theo nụ cười giải thoát.

Trong lòng mọi người đều nghĩ đến vừa rồi cô nói không muốn nhảy lầu.

Nhưng giờ phút này không ai lại đi hoài nghi quyết tâm nhảy lầu của Tư Như.

Chuyên gia đàm phán nuốt một ngụm nước miếng, thấy động tác Tư Như sợ tới mức tim suýt ngừng đập, vội hô, “Em đừng kích động, cẩn thận, đừng lộn xộn.”

Cảnh sát cũng đi đến cầu thang, gọi điện thoại cho hiệu trưởng, sau đó đi tới, nói với Tư Như: “Bạn học Sầm, cô có thể nói cho tôi biết hay không, nếu tìm được ba người đã ức hiếp cô rồi, cô định xử lý thế nào?”

Tư Như nghiêng đầu, suy nghĩ trong chốc lát, nhíu mày, hỏi ngược lại: “Ông cảm thấy tôi phải xử lý như thế nào?”

Cảnh sát:……

Là tôi hỏi cô trước à nha.

Nhưng mà, “Nếu bọn họ xin lỗi, bạn học Sầm sẽ chấp nhận sao?”

Tư Như lắc đầu, “Sẽ không.”

“Nếu như ông mỗi ngày bị người ta ngăn trên đường, bị tùy ý nhục mạ, bị bôi đen, mỗi ngày đều lo lắng sẽ bị trùm bao tải, có lẽ cũng có ngày sẽ bị hiếp dâm, ông sẽ tha thứ cho người làm ra những việc này sao? Xin lỗi, sau đó mới nói xin lỗi thì được gì.”

“Tôi vẫn cảm thấy mời bọn họ vào tù giam vài ngày tương đối tốt.”

Cảnh sát nhíu mày, “Bọn họ chỉ là những đứa trẻ xấp xỉ tuổi cô, có lẽ bọn họ có ác ý, nhưng cũng có khả năng là bị lừa gạt, dù sao lời đồn về cô trong trường nhiều như vậy, hơn nữa cũng không tốt. Nếu vào tù, bản chất sẽ khác nhau, trên lý lịch vĩnh viễn sẽ có vết nhơ không xóa được. Cô không cảm thấy cái giá này đối với bọn họ mà nói là quá lớn sao?”

“Thì sao, chuyện này liên quan gì tới tôi?”

Tư Như mở hai tay, nháy mắt tỏ vẻ vô tội.

“Tôi chỉ đòi công đạo cho chính mình, chẳng lẽ làm sai chuyện không nên chịu trừng phạt, hay là ông cảm thấy tôi nên bị người ta ức hiếp?”

Tư Như lắc đầu, “Tôi cảm thấy ông không phải là một cảnh sát tốt.”

Phóng viên:……

Tanh tách tanh tách.

Chạy nhanh đến chụp lại.

Đầu đề.

“Cô gái nhảy lầu nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của cảnh sát, cảnh sát nói lý giúp kẻ ngược đãi.”

Người nào đó bị nói thành không phải một cảnh sát tốt mặt đỏ lên, xắn tay áo muốn lý luận với Tư Như.

Chuyên gia đàm phán giữ chặt ông ta, cảnh cáo, “Anh đừng xúc động. Đừng hành động theo cảm tính.”

Cảnh sát hồng hộc thở hổn hển, hung hăng trừng mắt nhìn Tư Như một cái, ngồi xổm xuống một bên không nói.

Chuyên gia đàm phán nhìn Tư Như, ngữ khí ôn hòa, “Em đừng nóng giận.”

Tư Như buông lỏng tay, “Tôi không tức giận, tôi chỉ nói ông ta không phải là một cảnh sát đủ tư cách.”

Cảnh sát: Còn không đủ tư cách?

Hoàn toàn không muốn nói chuyện.

“Cô cũng cảm thấy tôi nên tha thứ cho bọn họ?”

Chuyên gia đàm phán: Chuyện này đâu có liên quan tới tôi.

“Em là người bị hại, em định đoạt.”

Dù sao em vui vẻ là tốt rồi.

Tư Như: Chuyên gia này không tồi.

“Cô là một chuyên gia tốt.”

Không hiểu vì sao bị khích lệ, chuyên gia đàm phán một chút cũng không vui vẻ.

Ba nam sinh chặn Tư Như lại ngay trước giảng đường, rất nhiều người nhìn thấy, rất nhanh đã tìm được người.

Lúc này mới có người cảm giác vấn đề này có vẻ lớn.

Cảm thấy sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.

Trong lòng ba nam sinh cũng loạn cào cào.

Sau đó nhất trí quyết định cắn không buông, nói là Sầm Hải Tâm câu dẫn bọn họ.

Dù sao trong trường Sầm Hải Tâm đen đến có thể so với mực nước, sẽ không ai tin tưởng cô.

Còn có những lời đồn hỏng bét về cô nữa.

Ba người bị hiệu trưởng đưa tới trên sân thượng, trên sân thượng gió rất lớn, thấy còn có cảnh sát, không hiểu sao cảm thấy có phần thấp thỏm.

Chuyên gia đàm phán liếc nhìn ba nam sinh, rất bình thường, ném trong đám người hoàn toàn tìm không ra, giờ phút này trên mặt cũng không có sự ác ý trên video, chỉ là ba sinh viên bình thường.

“Bạn học Sầm, ba người này đã tìm tới, hiện tại em nên xuống dưới đi.”

Tư Như liếc mắt, chính là ba người kia.

“Cô không phải nói muốn để bọn họ xin lỗi sao?”

Chuyên gia đàm phán: Cô không phải không chấp nhận sao?

Trong lòng ba người nén giận nói xin lỗi.

Liền thấy Tư Như gật đầu, rồi mới nói: “Theo ý các người để bọn họ xin lỗi, hiện tại nên xử lý họ theo ý của tôi.”

Cảnh sát và chuyên gia đàm phán thiếu chút nữa phun ra một búng máu, cái gì gọi là theo ý của họ, hoá ra lời xin lỗi này cùng cô ấy không quan hệ nha.

Tư Như: Tôi chưa từng nói muốn bọn họ xin lỗi nha, tôi chỉ muốn bọn họ ngồi tù mà thôi.

Cảnh sát và chuyên gia đàm phán: Thực sự muốn chết cho rồi.

Mà ba người vừa xin lỗi vẻ mặt ngốc lăng, còn phải làm gì nữa.

Tư Như, “Tôi muốn tố cáo bọn họ tội uy hiếp, phỉ báng, phá hủy danh dự người khác, còn có quấy rối tình dục.”

Ba người liền ngây cả người.

Sau đó bắt đầu phản bác.

“Chúng tôi quấy rầy cô lúc nào, rõ ràng lúc trước chính cô câu dẫn chúng tôi.”

“Cũng không thể hiểu nổi vì sao cô ta ngăn chúng tôi lại, nói muốn chúng tôi cùng cô ta………”

“Chúng tôi không sợ cô, chúng tôi có nhiều bạn học có thể làm chứng như vậy.”

“Đúng vậy, lúc ấy nhìn thấy cũng không phải chỉ vài người.”

“……Chúng tôi không đi, không phải chúng tôi sai.”

“Loại người như cô nên trực tiếp cút ra khỏi Nam Đại.”

“Sầm Hải Tâm cút ra khỏi Nam Đại.”

……

Sầm Hải Tâm giống như đang xem kịch, mặt mỉm cười.

Trên mặt hiệu trưởng đã trầm đến không thể trầm hơn.

Đây là học sinh Nam Đại.

Giáo sư Cố nhíu mày đến gắt gao.

Tầm mắt Tư Như lướt qua ông ta, nhìn cảnh sát, “Chứng cứ đã giao tới tay các người, các người còn đợi cái gì?”

Hiệu trưởng nhấp môi, “Bạn học Sầm, chuyện này chúng ta có thể xử lý bí mật được không?”

Xử lý bí mật chính là mâu thuẫn giữa học sinh, náo loạn đến cục cảnh sát sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của trường.

Tư Như lắc đầu, “Lúc trước tôi bị người ta ức hiếp, cho tới bây giờ nhà trường cũng không quan tâm qua.”

Cho nên, nhà trường gì đó, có quan hệ gì với cô.

Giọng nói giáo sư Cố đè nén lửa giận, “Cô nhất định phải làm như thế sao? Bọn họ chẳng qua là những đứa trẻ, hiện tại họ đã biết sai rồi.”

Tư Như cười nhạo, “Ý ông nói là tôi xứng đáng bị như vậy? Tôi đáng bị khi dễ, tôi đáng bị vũ nhục, bị mắng, bị bôi đen? Ông nói ông là cha tôi, nhưng ông chưa từng giúp tôi nói qua một câu. Có người làm cha như ông cũng thật khiến tôi thất vọng.”

Gân xanh sau ót Cố giáo sư thẳng nhảy, “Tôi mặc kệ, dù sao bọn họ đã xin lỗi, chuyện này dừng ở đây.”

Chỉ cần nói xin lỗi liền có thể xóa đi tất cả những sai lầm cùng tổn thương đã gây ra sao?

Xin lỗi có tác dụng còn cần cảnh sát làm cái gì.

Ách, giống như cảnh sát cũng không có tác dụng gì.

Tư Như mỉm cười, “Vậy tôi nhảy lầu là được.”

Mọi người:……

Cô gái, cô luôn không đi theo lẽ thường như vậy được sao?

Cô như vậy chuyên gia đi xuống thế nào nha.

Sau đó, liền thấy Tư Như chống lan can đứng dậy.

Bởi vì ngồi lâu chân đã có phần tê rần, lúc đứng dậy lắc lắc vài cái.

Mọi người nhìn đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

Hãy cẩn thận, hãy cẩn thận.

Trái tim giáo sư Cố vọt lên đến cổ họng, liền thấy Tư Như quay đầu lại nhìn ông ta mà cười, nụ cười kia mang theo vô hạn châm chọc.

Chuyên gia đàm phán nỗ lực trấn định lại, nhưng giọng nói rõ ràng luống cuống, “Em đừng vội em đừng vội, chúng ta từ từ nói chuyện. Tuy rằng em quay video nhưng cục cảnh sát bọn chị còn phải điều tra, còn cả một quá trình. Nếu không em xuống dưới trước đi, chúng ta lại nói.”

Tư Như gật gật đầu, “Tôi hiểu ý cô.”

“Nhưng tôi không tin các người.”

Lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, thân thể cô đổ về phía sau.

Lúc đó, hình ảnh cuối cùng mọi người thấy được chính là nữ sinh trên mặt nở rộ nụ cười châm chọc vô hạn.

Hai mắt giáo sư Cố đỏ bừng, mở cực to không thể tin tưởng nổi giống như sắp lòi ra, môi không ngừng run rẩy, muốn nói gì đó nhưng trong đầu trống rỗng, hai tay cũng đang phát run.

Nhảy xuống rồi, thật sự nhảy xuống rồi.

Ông không còn con gái.

Đây là con gái ruột thịt của ông. Đứa con của ông.

Giáo sư Cố chưa từng nhận thức rõ ràng như bây giờ rằng Sầm Hải Tâm là con gái ông ta.

Ông biết Sầm Hải Tâm là con gái ông, cũng thừa nhận cô, nhưng chưa từng thực sự tiếp nhận cô.

Chỉ đem cô trở thành một người ngoài đột nhiên xông đến phá hoại hạnh phúc gia đình ông ta, tuy rằng người ngoài đến này xác thực là con gái ông, không sai lầm.

Cho dù Cố Duy Hi ngã bệnh, ông ta cũng chỉ muốn Sầm Hải Tâm hiến một quả thận, cũng chưa từng nghĩ tới muốn cô chết.

Hiện tại, Sầm Hải Tâm đã chết.

Từ trên lầu cao như thế nhảy xuống, ngay trước mặt ông ta.

Là đích thân ông bức chết cốt nhục thân sinh của mình.

Cả người giáo sư Cố run lên.

Ông ta mới chính là hung thủ chân chính hại chết Sầm Hải Tâm.

Đứng yên một chỗ, sắc mặt tái nhợt, trong lòng dường như trống rỗng, một giọt nước mắt bỗng rơi xuống.