Từ lúc Tư Như bắt đầu mở camera điện thoại ra.
Hiệu trưởng nhìn giáo sư Cố trong hình vội vàng tới, không nói hai lời liền định tội Tư Như, ánh mắt liền trầm xuống.
Chuyên gia đàm phán hiển nhiên cũng thấy được, hỏi hiệu trưởng: “Ông ta là ai?”
Biểu tình hiệu trưởng rất kỳ quái, gương mặt cũng méo đi, nói: “Là giáo sư Cố viện mỹ thuật của trường chúng tôi.”
Nhìn về phía Tư Như, “Cũng là cha của bạn học Sầm Hải Tâm.”
Chuyên gia đàm phán cùng cảnh sát có mặt, còn có những phóng viên đều trợn to mắt, không thể tin được.
Giáo sư Cố bị nhìn đến mất tự nhiên.
Ánh mắt những người này làm người ta rất khó chịu, như ông ta đã làm tội ác tày trời gì.
Sầm Hải Tâm ngồi trên lan can, hai chân lắc lư.
Dưới đài phát thanh có người còn hô to, nói làm sao còn chưa nhảy xuống, muốn chết phải nhanh lên, một hồi nữa bọn họ còn phải lên lớp.
Sau đó một trận cười vang.
Sắc mặt hiệu trưởng biến xanh, mọi người trên sân thượng đều mang biểu tình khác nhau.
Hiệu trưởng cầm điện thoại, “Tôi đi tìm người, phiền các vị trông giúp.”
Chuyên gia đàm phán gật đầu.
“Giáo sư Cố, ông đi cùng với tôi.”
Trong mắt giáo sư Cố có chút giãy giụa, tuy rằng quan hệ xa lạ, thậm chí ác liệt, rốt cuộc Sầm Hải Tâm vẫn là con gái ông ta. Nhìn cô gái thân thể gầy yếu ngồi trên lan can, mỉm cười hất cằm, mắt hơi híp lại tựa hồ ở trên đó hưởng thụ ánh mặt trời, nhàn nhã thích ý, dường như không có chút quan hệ với chuyện nhảy lầu, trong lòng giáo sư Cố rốt cuộc có điểm luống cuống.
Cô gái này là con gái ruột thịt của ông ta, là huyết mạch chân chính của ông ta, chết, sẽ không còn nữa, vĩnh viễn biến mất. Ông ta rất yêu thương Cố Duy Hi, nhưng vậy thì sao, đến cùng ông ta cũng nghĩ việc cứu Cố Duy Hi này rốt cuộc chẳng liên quan gì cả.
Giáo sư Cố lúc này cũng không biết có một loại quan hệ ràng buộc gọi là huyết mạch tương thông.
Rất nhỏ bé, cũng rất thần kỳ.
Giáo sư Cố lo lắng nhìn Tư Như một cái, rồi đi theo hiệu trưởng.
Hiệu trưởng vừa đi vừa gọi điện thoại, giáo sư Cố trầm mặc đi theo sau.
“Lão Cố.”
Hiệu trưởng dừng bước, giáo sư Cố ngẩng đầu nhìn ông ta, hiệu trưởng trầm mặc trong chốc lát, tiếp tục nói: “Ông có thể đối với bạn học Sầm Hải Tâm tốt hơn một chút được hay không?”
Giáo sư Cố kinh ngạc mở miệng, “Lão Phương……”
Hiệu trưởng thở dài, “Đây là chuyện nhà của ông, vốn dĩ tôi cũng không quản được. Nhưng hiện giờ ảnh hưởng đến trường, ông có nghĩ đến Sầm Hải Tâm nhảy từ trên đài phát thanh xuống sẽ là loại hậu quả gì hay không, danh tiếng nhà trường, thành tích của tôi, về phần ông, ông mất một người con gái, còn có thanh danh của ông, bức chết con gái ruột nghe thật sự không tốt lắm. Tôi biết ông yêu thương đứa con gái nuôi kia, nhưng lão Cố, bạn học Sầm này mới là con gái ruột của ông, thân thể nó mang dòng máu của ông, ông nhất định phải vì một người không quan hệ bức chết con gái ruột của mình? Theo tôi biết, mẹ ruột con gái nuôi của ông là đầu sỏ gây tội khiến một nhà ông cốt nhục chia lìa phải không.”
Thân mình giáo sư Cố cứng đờ.
Hiệu trưởng lắc đầu, cũng không nói gì nữa.
Ông ta đã hơn năm mươi tuổi, rất nhiều chuyện đều nhìn thấy rõ ràng, sự việc của Sầm Hải Tâm nếu không có người ở đằng sau tính kế không có khả năng huyên náo lớn đến thế.
Hầu như tới nông nỗi người người đều chửi bới.
Sầm Hải Tâm là một sinh viên vừa nhập học, có thể có thâm cừu đại hận lớn như vậy với ai.
Không có thù hận, nhất định dính dáng đến lợi ích.
Bằng không sẽ không đem người chỉnh chết như thế.
Theo ông ta biết, bất kể là hàng xóm láng giềng khu dân nghèo, giáo sư bạn học nào đó ở trường trung học đều đối với Sầm Hải Tâm khen ngợi có thừa.
Nói ngắn gọn, đây là một loại con nhà người ta.
Học tập tốt, tính tình tốt, phẩm hạnh tốt.
Đứa con tốt như vậy, nhà người khác cầu còn không được.
Lại bị làm nhục đến mức muốn nhảy lầu.
Hiệu trưởng thở dài một hơi thật sâu.
Hiệu trưởng và giáo sư Cố đi tìm người, Tư Như an vị trên lan can thượng nói chuyện phiếm cùng chuyên gia đàm phán.
“……Các người có gặp được người nhảy lầu như tôi hay không, có nhiều không?”
Chuyên gia đàm phán:……
“Đôi khi sẽ gặp phải, nhưng không nhiều lắm.”
Hơn nữa, cũng không ai giống cô bình tĩnh như thế, phần lớn là bệnh tâm thần, khóc la, nói không sống nổi nữa, vẻ mặt tuyệt vọng.
“Ừ.” Tư Như suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy vì nguyên nhân gì bọn họ muốn nhảy lầu? Thất tình, hay là phá sản?”
Chuyên gia đàm phán:……
“Em gái, em xem em muốn xuống dưới hay không, chị và em từ từ nói chuyện.”
Tư Như lắc đầu, “Vẫn là thôi đi, phía trên này rất tốt.”
“Cô còn chưa trả lời vấn đề của tôi đi?”
Chuyên gia đàm phán gia im lặng mắt trợn trắng, cô ấy phía trên rất tốt, chúng tôi thì thảm, chỉ nhìn chằm chằm cô, sợ cô ngã xuống, còn phải trả lời vấn đề của cô.
Bất quá, cô hỏi tôi cái này là cô có bao nhiêu nhàm chán nha.
Tư Như buông tay: Còn không phải rất nhàm chán sao?
Chuyên gia đàm phán nói: “Thất tình rất ít, nói chung là hôn nhân không thuận lợi, mâu thuẫn giữa vợ chồng, bởi vì con cái, bởi vì quan hệ mẹ chồng nàng dâu, bởi vì tiền bạc. Thật ra nhảy lầu cũng không phải rất nhiều.”
Tư Như à một tiếng, nói: “Đại khái là cảm thấy nhảy lầu chết quá khó coi, đầu rơi bể nát, muốn gắn lại cũng không được.”
Chuyên gia đàm phán nhịn không được mắt lại trợn trắng, chết thì đã chết, ai còn biết những chuyện này nha, bạn học Sầm này một ngày trong đầu có thể nghĩ đến những điều bình thường hay không.
Tư Như nhìn cô, “Cô đừng trợn trắng mắt, cô trợn trắng mắt rất khó coi, tơ máu trong mắt còn bật ra. Hơn nữa, tôi nói như vậy là có căn cứ khoa học.”
Chuyên gia đàm phán tò mò nhìn Tư Như, “Chuyện này còn có căn cứ khoa học?”
Chẳng lẽ người đã chết còn có cảm giác, chết không đẹp liền không đầu thai?
Tư Như nhếch miệng, cười ngọt như mật.
“Cô chưa từng nghe qua một câu tục ngữ như vậy sao?”
“Cây sống một lớp vỏ, người sống một lớp da.”
“Người sống chỉ vì một gương mặt, mặt cũng không còn, còn sống cái rắm.”
Đồng chí phóng viên, giải thích này, thật thần kỳ. Nhất định phải nhớ kỹ.
Chuyên gia đàm phán, đã chết.
Tư Như cau mày, “Đã nói cô đừng trợn trắng mắt, vốn dĩ cô lớn lên không đẹp, trợn trắng mắt càng xấu, cô như vậy sẽ không có bạn trai.”
Một bên cảnh sát: Đừng kéo tôi, trước hết để tôi ra ngoài cười cho đã.
Một bên phóng viên: Tin tức ngày mai có thể viết như vậy, “Chuyên gia đàm phán trợn trắng mắt bị nữ sinh nhảy lầu lần lượt ghét bỏ, khiến chuyên gia đàm phán có bóng ma tâm lý.”
Chuyên gia đàm phán mỉm cười, nỗ lực căng da mặt.
Tôi không tức giận, tôi một chút cũng không tức giận.
Không đẹp thì sao, không sao cả, cũng không phải cô ấy là người đầu tiên nói vậy, trên thế giới này rất nhiều người không đẹp, tôi thì tính là gì.
Nghĩ như vậy, trong lòng liền thoải mái hơn nhiều.
Về phần bạn trai, mọe nó, có thể có đạo đức chút được không, nguyền rủa người khác làm cẩu độc thân cả đời tốt lắm sao? Cô lại dùng ánh mắt đồng tình nhìn tôi, nhìn đi, cô gái tốt bụng, cô thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi đó. Bà đây không thành công khuyên can cô, bà đây liền không phải chuyên gia đàm phán nữa.
Biểu tình trên mặt chuyên gia đàm phán thay đổi rồi thay đổi.
Tư Như nghiêng đầu, một tay chống cằm, “Cô đang tức giận sao? Bởi vì tôi nói sự thật.”
Chuyên gia đàm phán: Cũng không muốn nói chuyện với cô.
“Không có.”
Tư Như liền cười, “Vậy là cô cảm thấy tôi nói rất đúng.”
Chuyên gia đàm phán lại nghẹn, thừa nhận mình lớn lên xấu xí, trong lòng có loại chua xót không rõ nha.
Nói này bạn học Sầm, có thể làm một cô gái hồn nhiên lương thiện nhiều một chút được không. Cô độc miệng như vậy sẽ không có bạn bè đâu.
Hơn nữa, chung quy còn có cảm giác cô ấy đang chơi mình.
“Bạn học Sầm, thật ra em không muốn nhảy lầu phải không?”
Dù sao cảm thấy có chỗ nào sai sai.
Tư Như mỉm cười, “Đúng vậy, tôi không muốn nha.”
Vuốt mặt mình, rất non mềm bóng loáng, mắt nheo lại, một bộ dáng tự luyến.
“Tôi lớn lên đẹp như thế, từ nơi cao như vậy ngã xuống sẽ hoàn toàn nhận không ra. Người sống vì gương mặt nha.”
Mọi người ở đây khóe miệng giật giật một cái, đồ cuồng tự luyến.
Chuyên gia đàm phán định nói nếu không muốn nhảy lầu thì nhanh xuống đây.
Chợt nghe Tư Như trên mặt mang theo vô hạn tiếc hận, buông lỏng hai tay.
“Thế nhưng không còn cách nào, bọn họ muốn bức chết tôi, cái trường này không tha cho tôi, tôi yêu quý Nam Đại như vậy, tôi sinh là người Nam Đại, chết cũng là quỷ Nam Đại.”
“Cho dù tôi chết, tôi cũng luyến tiếc Nam Đại. Những người đó bức chết tôi, tôi lại yêu quý họ như vậy, cũng luyến tiếc họ, tôi sẽ ngày đêm xuất hiện trước mặt bọn họ, thật ra tôi càng muốn để họ đi cùng tôi.”
Gió trên sân thượng có phần lớn, tất cả mọi người đều rét run.
Đồng thời nhìn nữ sinh ngồi trên lan can vân đạm phong khinh nói đề tài khủng bố kia.
Trong lòng đều cũng một suy nghĩ.
Sầm Hải Tâm này, điên rồi.