Có người đem con gái coi như bảo bối, có người đem con gái coi như kẻ thù.
Trong đời Sầm Hải Tâm gặp được hai cặp cha mẹ, nhưng không có được tình thân.
Thật đáng thương.
Trên sân thượng gió rất lớn, đem đầu tóc Tư Như thổi bay tán loạn, may mà cô đã cột tóc, cũng không quá rối loạn.
Lúc hai cảnh sát thở hồng hộc tới, liền nhìn thấy một cô gái mỏng manh ngồi trên lan can giống như sắp bị gió thổi bay.
Theo sát phía sau cảnh sát chính là phóng viên.
Đầu tiên là cầm máy ảnh chụp răng rắc hơn mười tấm, rồi mới lẳng lặng đứng một bên, nhân viên công tác khiêng camera đi đằng sau đã sớm đem máy móc mở ra. Trên màn hình, bóng dáng cô gái trên lan can thật mỏng manh gầy yếu, đột nhiên chuyển qua tới khuôn mặt rất thanh lệ xinh đẹp.
Chỉ thấy cô cong mắt, cười tủm tỉm nhìn hai cảnh sát mới tiến lên.
“Là mấy người à, nếu tôi nhảy xuống, ông nói có phải là cảnh sát bức chết tôi hay không?”
Vân đạm phong khinh nha.
Hai mắt phóng viên liền sáng, đoạn video vừa rồi họ cũng có, rất thích hợp ghép chung với nhau.
“Cô gái gọi điện thoại báo cảnh sát, cảnh sát xử lý không chính đáng, cô gái dưới sự tuyệt vọng đã đi lên lầu cao, tự tử.”
Các phóng viên gật đầu, hình thành tiêu đề tin tức tuyệt đối hấp dẫn mắt người đọc.
Hai cảnh sát không nóng nhưng đã đổ mồ hôi lạnh.
Đều muốn khóc.
Người cảnh sát già vẻ mặt đau khổ nói: “Vị bạn học này, là chúng tôi sai, tôi xin lỗi cô. Bây giờ cô có thể xuống dưới trước được không? Có chuyện gì chúng ta cùng nói tốt, cô có bất cứ yêu cầu gì cứ nói ra, chỉ cần chúng tôi làm được, bất cứ điều gì cũng có thể đồng ý.”
Cảnh sát trẻ đứng bên cạnh trầm mặc, anh ta đã cảm thấy có gì không đúng, nhìn đi nhìn đi, bây giờ đã xảy ra chuyện.
Nếu xử lý không tốt, một cảnh sát nhỏ đang trong kỳ thực tập như anh ta sẽ bị mất đầu.
Cũng không biết vì sao phía dưới ngay cả đệm lót cũng không có.
Giáo sư Cố muốn nói gì đó đã bị hiệu trưởng dùng sức kéo một chút, nhìn ánh mắt cảnh cáo của hiệu trưởng, môi giáo sư Cố giật giật nhưng cũng không nói gì.
Hiệu trưởng thở phào nhẹ nhõm, ông ta rất sợ giáo sư Cố lại nói điều gì quá đáng kích thích Tư Như.
“Đúng vậy bạn học Sầm, cô xem hiện tại cảnh sát cũng tới rồi, chúng ta xuống dưới được không? Cô có chuyện gì đều có thể nói, tôi làm chứng cho cô, cô xem được chưa?”
Tư Như lắc hai chân, quả tim bọn họ liền nảy lên nảy xuống theo hai cái chân kia của cô.
Hận không thể duỗi tay lôi cô trở lại.
Nhưng cũng không thể.
“Hiện tại muốn nghe tôi nói?” Tư Như hỏi.
Hiệu trưởng và hai cảnh sát đều thở phào nhẹ nhõm, bằng lòng nói chuyện là được, chỉ sợ cái gì cũng không nói, nhắm hai mắt liền nhảy xuống.
Vội vàng gật đầu, “Cô nói cô nói, chúng tôi đều nghe.”
Cũng không bắt Tư Như xuống dưới, muốn tận lực xoa dịu tâm tình của cô, ngàn vạn lần đừng kích thích cô.
Tư Như ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn phía xa, “Nhưng mà hiện tại tôi không muốn nói.”
Hiệu trưởng và hai cảnh sát:……
Muốn nói, nhưng giống như không ai nguyện ý nghe.
Lời này ngẫm lại một chút là đủ rồi.
Nói ra, ai cũng không gánh nổi cái hậu quả này nha.
Tư Như nhảy xuống là mọi chuyện đều xong.
Bọn họ liền thảm.
Hiệu trưởng nào đó đang trong nhiệm kỳ từng có nữ sinh vì nguyên nhân nào đó nhảy lầu tự sát, nữ sinh này là sinh viên năm nhất, năm đó là thủ khoa khoa học tự nhiên thành phố Nam Bình.
Cảnh sát nào đó trong lúc công tác lơ là nhiệm vụ khiến một nữ sinh nhảy lầu tự sát.
Lý lịch này sẽ theo họ cả đời.
Tiền đồ gì đó bị huỷ hoại hoàn toàn.
Nụ cười trên mặt hiệu trưởng cũng không đỡ nổi, “Chuyện này, bạn học Sầm à, nếu cô không muốn nói, chúng ta xuống dưới trước đi, chờ cô muốn nói chúng ta lại nói được không, phía trên kia thật sự quá nguy hiểm.”
Hơn nữa gió còn rất lớn.
Chính hiệu trưởng cũng cảm thấy chân mềm nhũn.
Hiện tại ông cũng không có thời gian đi quản giáo sư Cố, chỉ hy vọng ông ta không gây trở ngại là được.
Tư Như nói nhẹ bẫng: “Tôi cảm thấy nơi này khá tốt nha, tầm mắt đặc biệt rộng mở.”
Trong lòng hiệu trưởng yên lặng chửi bậy, đương nhiên trống trải, đài phát thanh là nơi cao nhất Nam Đại, có thể không rộng mở sao?
Mà bây giờ cũng không phải lúc nói chuyện này nha.
Rộng mở là trống trải rộng rãi, vạn nhất ngã xuống sẽ thịt nát xương tan.
Ngay lúc này phía cảnh sát chi viện tới, còn mang theo chuyên gia đàm phán đặc biệt.
Chuyên gia đàm phán là một cô gái có khí chất rất dễ chịu, trên người cô có loại cảm giác ôn hòa.
Nhìn đến cô, hai cảnh sát liền yên lòng, hiệu trưởng một phen lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm.
Chuyên gia đàm phán đi đến gần, cách Tư Như năm mét.
Trên mặt cô mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn Tư Như bao hàm khoan dung.
“Em gái, tại sao lại ngồi trên lan can, rất nguy hiểm, chúng ta xuống dưới có được không?”
Mọi người: Lời này bọn họ đã nói rồi.
Không tác dụng.
Quả nhiên Tư Như lắc đầu, “Không được.”
Nụ cười trên mặt chuyên gia đàm phán chưa thay đổi, tiếp tục hỏi: “Vì sao không được, có thể nói cho chị được không, vì sao em muốn nhảy lầu?”
Hiệu trưởng nhớ lại Tư Như chỉ ừ một cái có lệ.
Nhưng Tư Như.
“Bởi vì tôi bị người ta ức hiếp nha.”
Hiệu trưởng:……
Vì sao ông ta cũng chỉ được một cái ừ.
0527: Bởi vì ông là người xấu.
Hiệu trưởng, đã chết.
Trong lòng chuyên gia đàm phán đang cân nhắc.
Liền nghe được Tư Như nói nốt nửa câu sau chưa nói xong.
“Không ai giúp tôi, tôi cũng không muốn sống nữa.”
Thân thể nghiêng về phía trước.
Quả tim chuyên gia đàm phán liền vọt tới yết hầu, nhịn không được tiến lên hai bước.
“Em gái, đừng, em đừng kích động, ngàn vạn lần đừng kích động, có chuyện chúng ta cùng nhau bàn bạc, em ngàn vạn lần không nên động đậy. Em nói cho chị, em bị ai ức hiếp, chị giúp em tìm người kia tới xin lỗi em được không?”
Tư Như mím môi, lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Tôi không cần bọn họ xin lỗi.”
“Bọn họ xin lỗi tôi cũng sẽ không chấp nhận.”
Chuyên gia đàm phán nhíu mày, có chút nan giải.
Chợt nghe Tư Như nhẹ nhàng cười nói: “Tôi à, muốn bọn họ ở trong tù vài ngày. Các người không phải nói cái gì cũng sẽ đồng ý với tôi sao? Tôi chỉ có một yêu cầu này.”
Hơn nữa, rất hợp lý.
Lúc này chuyên gia đàm phán mới cảm thấy sự việc hình như không đơn giản như vậy.
Bởi vì rất đột nhiên, bọn họ căn bản không biết lý do thực sự khiến Tư Như nhảy lầu.
Lý do thực sự hình như là lời đồn gì đó.
Một cảnh sát đi đến cạnh người cảnh sát già, cảnh sát già nhỏ giọng đem chuyện vừa rồi nói ra, cảnh sát kia hung hăng trừng mắt với ông ta một cái, lại qua bên cạnh chuyên gia đàm phán, nhanh chóng đem chuyện đã xảy ra nói cho cô.
Chuyên gia đàm phán liền hết chỗ nói rồi.
Sau đó để hiệu trưởng gọi ba nam sinh kia tới, nói xin lỗi với Tư Như, trước mặt mọi người nói rõ xem xem được chưa.
Lông mày hiệu trưởng liền nhíu lại.
Chuyện xảy ra thế nào ông ta còn không biết, làm sao biết được còn có công lao của ba nam sinh kia ở giữa.
Có chút khó xử, “Chuyện này… Tôi cũng không biết ba nam sinh kia là ai, trường học mấy vạn người, muốn tìm thấy cũng không dễ dàng.”
Đừng nói tên ba người kia, ba người kia tròn méo thế nào ông ta còn không biết.
Chuyên gia đàm phán cũng biết có phần hơi khó xử, chẳng lẽ đành nhìn Tư Như nhảy xuống?
Cúi đầu suy nghĩ một chút, liền nói: “Em gái, ba người kia chị cam đoan sẽ tìm giúp em, nhưng bây giờ em xuống trước được không?”
Tư Như liền cười.
“Tôi không tin các người. Tôi đến gần một chút các người sẽ bắt tôi, rồi mới cho tôi một lớp giáo dục đào tạo, phê bình chỉ trích tôi, sau đó hiệu trưởng liền đuổi học tôi. Tôi rất vất vả mới thi đậu Nam Đại, tôi chết cũng muốn chết ở Nam Đại.”
Hiệu trưởng:……
Cầu xin ngài, đổi nơi chết giùm đi.
Nhưng vẫn nhanh chóng bảo đảm, “Chỉ cần bạn học Sầm xuống dưới, tôi thề tuyệt đối không so đo, cũng không đuổi học cô.”
Tư Như: “Tôi vẫn không tin.”
Từ trong túi lấy ra một cái điện thoại màu hồng, thân thể mỏng manh lung lay sắp đổ, trái tim bọn họ treo giữa không trung, thấy Tư Như vất vả ổn định xong mới lặng lẽ thở phào một hơi.
Đem điện thoại ném cho chuyên gia đàm phán.
“Tôi nhất định phải nhìn thấy bọn chúng ở dưới đó, nếu không tôi sẽ tìm cái chết.”
Khóe miệng cong lên một nụ cười ác ý, “Mà các người, đều là người bức chết tôi, đều là tội phạm giết người.”
Chuyên gia đàm phán:……
Mọi người:……
Không muốn trở thành tội phạm giết người chút nào!
Chuyên gia đàm phán bắt được, chỉ biết đó là một video.
Nhấn mở.
Đúng là ba tên con trai chặn đường một cô gái mặc sức châm biếm chửi rủa, ngôn ngữ thô bỉ không chịu nổi, miệng đầy lời thô tục, hết sức vũ nhục. Xung quanh còn có không ít người giễu cợt.
Không ai nói một lời giúp cô gái.
Tức khắc hai cảnh sát mặt đỏ bừng.
Bọn họ thật sự sai rồi.
Nếu như Tư Như nhảy xuống, chính là sai lầm của bọn họ.
Không hề oan uổng.
Trong hình, cô gái từ đầu tới đuôi đều rất bình tĩnh, bất kể xung quanh chửi rủa trào phúng vũ nhục như thế nào, trên mặt cô cũng không có biểu tình dư thừa gì, nhiều nhất là nhíu mày một cái.
Hoàn toàn đã thành thói quen với chuyện như vậy.
Hiệu trưởng không còn mặt mũi nào, từng gương mặt trẻ tuổi tràn đầy ác ý, những ác ý này chỉ bởi vì một cô gái trẻ.
Có thể thi vào Nam Đại đều là người xuất sắc giữa đám bạn cùng lứa, nhưng xem ra tư tưởng và đức hạnh của những người này còn phải tăng thêm nha.
Cho nên sau đó trong thời khóa biểu của Nam Đại mới nhiều thêm vài lớp giáo dục công dân.
Hiệu trưởng cảm thấy cực kỳ xấu hổ.