Chương 30: Cô Gái Lốp Xe Dự Phòng (14)

Tư Như nhảy từ sân thượng xuống, mặt mỉm cười.

Trong đầu mọi người trên sân thượng hiện lên hai chữ: tiêu rồi.

Trước mắt hiệu trưởng hóa đen.

Nam Đại.

Mà học sinh tụ tập dưới đài phát thanh, từ lúc Tư Như đứng lên kia vẫn luôn chú ý.

Có người thậm chí cầm điện thoại chụp, quay phim, đăng lên mạng xã hội.

Diễn đàn học sinh Nam Đại, Tieba đều sôi trào.

Không ngừng có người chạy tới.

Xem náo nhiệt nha, xem người nhảy lầu nha, mau tới nha, tới chậm là nhảy xong rồi nha.

Đủ các loại.

Cũng không ai đem chuyện này để trong lòng, nhảy lầu cái gì đều là hù dọa người, trong TV đều diễn như vậy, cuối cùng cũng sẽ được khuyên can.

Dù sao chính là không tin sẽ có người thật sự nhảy lầu, còn cao như vậy, có lẽ Sầm Hải Tâm kia muốn xuống dưới cho nên mới đứng lên.

Nhưng chụp thì nhất định vẫn phải chụp.

Nói không chừng còn có thể trở thành người nổi tiếng trên Facebook đó.

Có người còn hối hận, nếu trước đó biết có người nhảy lầu, nên mua một cái OPPO R9s chụp ảnh chất lượng pixel rõ nét hơn.

OPPO R9s, chụp ảnh rõ nét, oh yeah.

Trong tầm mắt của mọi người, Tư Như liền nhảy xuống.

Mọi người đang giơ điện thoại:……

Ôi mọe ơi, nhảy thật hả.

Trợn mắt há hốc mồm, vẫn có người sợ hãi thét chói tai.

Dù sao cũng rất náo nhiệt.

Sau đó một người từ cửa sổ bên cạnh nhảy ra, ngay lúc chân Tư Như rời khỏi lan can nhanh chóng xông ra, vừa lúc bắt được cô.

Mọi người dưới lầu:……

Ôi mọe à, lại một người nhảy lầu.

Đầu năm nay nhảy lầu như thế nào trở thành một loại thời thượng sao?

Bạn không nhảy lầu, thật xấu hổ khi nói bạn là người đi trước xu hướng thời đại.

Sau này gặp mặt chào hỏi, đều là “Này, hôm nay mày nhảy lầu chưa?”, “À, còn chưa kịp, đang chuẩn bị đi.”

Nghĩ lại cũng thấy đủ rồi.

Nhưng cũng không phải như vậy.

Trên người người nọ cột một sợi dây thừng.

Hai người trượt xuống hơn mười mét rồi mới dừng lại, đung đưa lay động giữa không trung.

Tư Như bị giam trong lồng ngực, không thoải mái cựa quậy, bị treo giữa không trung thật sự rất khó chịu.

Trên người người nọ cột đai an toàn, võ trang đầy đủ nhưng vẫn bị siết chặt đến nhe răng.

Tư Như ngẩng mặt, mặt mỉm cười, “Là chú đã cứu tôi phải không? Cám ơn nha.”

Người nọ:……

Ở đây còn có người khác sao?

Nghiêm mặt, “Nếu biết vậy phải yêu quý sinh mạng của mình, không nên hơi một tí liền nhảy lầu, rất nguy hiểm.”

Nếu không phải bọn họ chuẩn bị đầy đủ, cô cho rằng cô còn có thể ở đây nói chuyện sao?

Tư Như nghiêm túc gật đầu, “Tôi biết.”

Sau đó hỏi: “Chú thường xuyên cứu người như vậy sao? Tôi thấy chú làm nhiệm vụ rất nhuần nhuyễn nha.”

Người nọ đen mặt, thường xuyên cứu người cái gì, cho rằng ai cũng giống cô dám thật sự nhảy xuống sao? Nói nhảy liền nhảy, không một chút chuẩn bị, nếu không phải ông ta luôn nhìn chằm chằm, lúc này cô còn có thể nhàn nhã nói chuyện phiếm thế này sao?

Nói chuyện phiếm?

Sai lầm nha.

Ai muốn cùng cô nói chuyện phiếm giữa không trung đâu.

Hù chết ông đây.

Hơn nữa, chẳng lẽ cô không phải nên thất kinh khóc lóc thảm thiết sau khi sống sót khỏi tai nạn sao?

Cô nhàn nhã như đi chơi, mặt còn mỉm cười tự do tự tại tìm nhân viên cứu hộ bọn tôi nói chuyện.

Chẳng lẽ coi trọng tôi?

Không đúng không đúng, tôi đã có vợ con.

Nhân tâm không thể động.

Lòng tin kiên định, xinh đẹp hơn nữa cũng không được.

Nhân viên cứu hộ đã lâm vào trạng thái bổ não vô hạn.

Tư Như nói tiếp: “Nhìn chú có vẻ nhiều kinh nghiệm như thế, sau này tôi nhảy lầu chỉ đích danh tìm chú nha.”

Người nọ:……

Mặt càng đen.

Còn tìm ông ta?

Thôi quên đi.

“Bạn học này, chúng ta bắt đầu đi lên rồi, xin cô đừng nên nói nữa.”

Tư Như:……

“Ừ.”

Giống như bị ghét bỏ.

Có chút ủ rũ nha.

Sự kiện nhảy lầu này khiến toàn trường chú ý.

“Sầm Hải Tâm muốn nhảy lầu.”

“Sầm Hải Tâm nhảy lầu.”

“Sầm Hải Tâm được cứu.”

……

……

Còn có rất nhiều video, các loại góc độ chất lượng pixel khác nhau.

Sau đó giống như ôn dịch, từ Nam Đại lan tràn đến toàn bộ thành phố Nam Bình.

Có video nhất định là sự thật.

Tin tức lớn bùng nổ.

Các phóng viên rời đi trước đều đấm ngực giậm chân, hối hận không kịp đau đớn muốn chết, hận không thể đảo ngược thời gian nha.

Nhưng cũng không có ích gì.

Cõng camera, đeo camera, giống đại hồng thủy dũng mãnh hướng Nam Đại.

Bên trong Nam Đại nơi nơi đều có thể nhìn thấy phóng viên đang phỏng vấn.

“Nữ sinh nhảy lầu là ai?”

“Vì sao muốn nhảy lầu?”

“Có ẩn tình gì hay không?”

“Nhà trường tỏ thái độ gì?”

……

……

Dù sao cũng đủ các loại vấn đề.

Có người nói không biết, có người cái biết cái không, còn có người cố ý bôi đen.

Dù sao cũng đủ các loại đáp án.

Dù vậy, phóng viên cũng vẫn viết.

Vội vàng đem tin tức lấy được quay về tòa soạn, sau đó tiếp tục tự mình ở lại nằm vùng trong trường.

Mà lúc này, Tư Như ngồi trong văn phòng hiệu trưởng, trong tay cầm một ly trà, nước trà còn bốc hơi nóng, tản ra mùi thơm ngát.

Cúi đầu uống một ngụm, cổ họng lưu lại vị chát, chép chép miệng, không nếm ra đặc biệt chỗ nào.

Phòng hiệu trưởng rất im lặng, không ai nói gì, đều chăm chú nhìn chằm chằm Tư Như như muốn đọc được một biểu cảm nào đó trên khuôn mặt cô.

Tư Như đặt ly xuống, xoa gò mà mình, xúc cảm thật không tồi, trơn bóng mịn màng, trên mặt lộ ra má lúm đồng tiền dễ thương.

“Mấy người nhìn tôi như vậy, chẳng lẽ tôi lại trở nên đẹp hơn?”

Muốn lấy điện thoại ra soi, sờ sờ túi, không có.

Mới nhớ tới đã đưa cho chuyên gia đàm phán.

Nhìn về phía chuyên gia đàm phán, “Trả điện thoại cho tôi.”

Chuyên gia đàm phán sửng sốt, hỏi: “Cô muốn điện thoại làm gì?”

Điện thoại đã đưa về đồn cảnh sảnh, bên trong có chứng cứ quan trọng, ba nam sinh kia quả thực có hành vi gây rối, uy hiếp, phỉ báng, cũng bị giải đi.

Tình hình chung lúc đầu là điều đình hòa giải, dù sao cùng đều là sinh viên, có đãi ngộ từ nhà nước, thường được giải quyết trong bí mật, nên bồi thường thì bồi thường, nên xin lỗi thì xin lỗi. Nhưng Tư Như không đồng ý, còn nhảy lầu, đúng là nhảy thật.

Hiện trường còn có phóng viên, còn chụp hình, còn quay phim.

Nếu Tư Như chết, cục cảnh sát bọn họ cũng sẽ gặp tai ương, bị nước miếng dư luận dìm chết.

Tư Như: Làm thế nào tôi chết được?

Quả là nói bậy.

Vẻ mặt thẹn thùng cúi đầu mỉm cười, “Tôi vẫn luôn dưỡng nhan, có phải lại càng trở nên xinh đẹp hay không?”

Chuyên gia đàm phán:……

Mọi người:……

Thật là cẩu huyết.

Chuyên gia đàm phán đơ mặt.

Tâm tình mệt mỏi.

Đã không muốn nói gì nữa.

Thật muốn nhanh chóng trở về cục cảnh sát nha.

Đây thật là lần đàm phán mệt mỏi nhất.

Cảm thấy đã tổn thọ vài năm.

Hiệu trưởng: “Bạn học Sầm, cô không sao chứ, có bị thương hay không?”

Có cần đến bệnh viện hay không, có cần tư vấn tâm lý hay không.

Tuy nhiên, xét theo điệu bộ oán giận lúc nãy, người cần tư vấn tâm lý hẳn nên là bọn họ mới phải.

Tư Như hướng hiệu trưởng cười khách khí lễ độ, “Cám ơn hiệu trưởng quan tâm, tôi rất khỏe, cũng không bị thương.”

Hiệu trưởng cười gượng hai tiếng, thật ra thì một chút cũng không muốn cười, cũng không muốn quan tâm tới cô.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Tiếp tục cười gượng.

Hơn nữa không biết nói cái gì.

Sợ.

Bây giờ sau lưng ông ta vẫn còn ướt.

Nhất định không chịu nổi một lần sợ như vậy nữa.

Giáo sư Cố rất vất vả phục hồi lại tinh thần, nhìn Tư Như sống sờ sờ ngồi trên sofa gật đầu mỉm cười, gần như cảm động đến rơi lệ, khoảng trống trong tim cũng không còn trống rỗng như trước nữa.

Nhưng nhìn bộ dáng cô nhàn nhã như đi chơi, một chút cũng không thèm để ý, trong lòng bỗng trào ra một cơn thịnh nộ vô hình.

Vẻ nhã nhặn lịch sự thường ngày một phần cũng không giữ nổi nữa, ông ta nhảy dựng lên chỉ vào Tư Như mắng to: “Còn rất khỏe? Còn không có chuyện gì? Có phải cô cảm thấy mình cực kỳ lợi hại hay không, cực kỳ ghê gớm, nhảy lầu cũng dám. Chỉ là một chút việc nhỏ mà cũng phải dùng tới nhảy lầu? Cũng không nghĩ tới phương pháp giải quyết khác? Cô có nghĩ tới nhảy xuống sẽ như thế nào hay không, sẽ chết…………”

Sắc mặt Tư Như trầm xuống, biểu tình trở nên lạnh như băng, mím môi một câu cũng không nói, chỉ lạnh lùng nhìn giáo sư Cố.

Chờ giáo sư Cố vất vả dừng lại thở dốc.

Tư Như liền nói: “Xem ra ông rất thất vọng phải không, nếu không tôi lại đi nhảy một lần nữa.”

Giáo sư Cố:……

Đừng kéo tôi, để tôi đánh chết nghiệt nữ này.

Hiệu trưởng sợ tới mức mắt giật một cái, vội đứng lên lôi kéo giáo sư Cố, cười với Tư Như vô cùng hiền lành.

“Hôm nay thời tiết không được tốt, gió to, lại ở trên sân thượng lâu như vậy, bạn học Sầm vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra đi, vạn nhất bị cảm sẽ không tốt.”

Để trợ lý đem Tư Như đi bệnh viện, một là kiểm tra, hai là đem hai cha con nhà này tách ra, ở cạnh nhau lại ầm ĩ, lỡ như có phần lỡ lời lại sẽ gây chuyện.

Cái gì cũng phải nhọc lòng, còn phải đề phòng sinh viên nhảy lầu.

Thiệt tình mệt mỏi.

Thực sự là hiệu trưởng khổ cực nhất trong lịch sử, có một không hai.

Thời tiết không được tốt:……

Tư Như rất nghe lời rời đi, phút cuối còn cho giáo sư Cố một ánh mắt khinh thường.

Khiến giáo sư Cố tức giận đến giơ chân, chỉ vào Tư Như mắng to: “Nghiệt nữ, nghiệt nữ.”

Tư Như:……

Ai thèm để ý đến ông.

Nhưng chờ Tư Như vừa rời đi, giáo sư Cố liền ngồi xổm trên mặt đất khóc òa.

Vừa đau buồn vừa tha thiết vừa vui mừng nhẹ nhõm.

Hiệu trưởng vỗ vai ông ta an ủi, “Bây giờ biết sợ chưa, biết sợ thì đối xử với nó tốt một chút.”

“Đó là con gái của ông, không phải của người khác, nếu không phải vừa rồi trợ giúp tới đúng lúc, ông nhìn xem ông còn có đứa con gái cùng dòng máu này hay không.”

Giáo sư Cố oa oa gật đầu.

Cũng chính trong nháy mắt kia ông ta mới ý thức rõ ràng được, con gái ông ta muốn chết, không phải con gái người khác, là con gái của ông.

Trong nháy mắt kia, đầu ông ta chưa từng thanh tỉnh như thế.

Lau sạch nước mắt, vội đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài, ông ta vừa đi vừa lẩm bẩm, “Tôi phải đi xem, vạn nhất nó lại náo loạn, tôi phải đi theo, phải đi xem……”

Hiệu trưởng thở phào nhẹ nhõm, nhìn phóng viên trong văn phòng, chậm rãi nói: “Mấy người là phóng viên tòa soạn Triều Dương phải không, tôi mong tòa soạn các người có thể…………”