Chương 24: Cô Gái Lốp Xe Dự Phòng (8)

Tư Như đồng ý với giáo sư Cố sẽ xem xét chuyện về nhà.

Nhất định phải quay về nha.

Còn phải tìm ra chân tướng nguyên chủ chết không minh bạch trên bàn mổ nữa.

Thuận tiện đi xáo trộn yên bình nhà họ Cố.

Nguyên chủ bị hại đến chết không toàn thây, nghe nói thân thể khuyết thiếu linh hồn không thể đến được điện Diêm Vương đi đầu thai, chỉ có thể trở thành cô hồn dã quỷ.

Mà một nhà hại nguyên chủ lại có thể coi như chuyện gì cũng chư xảy ra, tiếp tục hưởng thụ cuộc sống.

Không công bằng nha.

Nếu cô không hạnh phúc không vui vẻ, đại gia đình kia cũng không nên vui vẻ hạnh phúc.

Nếu cuộc sống của cô không được yên bình, đại gia đình kia cũng vĩnh viễn không có được một ngày bình yên nào.

Người một nhà mà, có nạn cùng chịu thôi.

Bắt nguyên chủ một mình đối mặt với những nước miếng ác ý kia thì tính là gì.

Gia đình yêu thương hòa thận nên cùng nhau chống đỡ tất cả, hiện tại chỉ lo thân mình thì tính là gì.

Lúc cần thì là người một nhà, lúc không cần liền phân rõ ranh giới.

Làm người không thể như vậy nha.

Chỉ có nguyên chủ là ích kỷ lòng dạ độc ác, các người đều là bạch liên hoa thuần khiết tốt đẹp.

Nếu thuần khiết tốt đẹp, cũng không cần dùng hết tâm cơ lấy thận của cô.

Tư Như tuyệt đối không tin trong kho cấy ghép thận của bệnh viện không tìm được một quả thận phù hợp.

Môi Tư Như gợi lên một nụ cười lạnh lùng, đều là kịch bản.

Hết giờ học, Tư Như dự định lấy đồ chuyển phát nhanh rồi trở về.

Cô cũng không muốn trở về nhanh như thế, nhưng không còn cách nào, không có tiền.

Mua điện thoại mua bút ghi âm mua quần áo mua đồ ăn vặt vân vân, tiền sinh hoạt giáo sư Cố đưa cho đều dùng hết.

Không có tiền, rất nhiều chuyện cũng không thể làm nha.

Nhưng trên đường đến cửa hàng chuyển phát nhanh, Tư Như bị ba nam sinh ngăn cản.

Tư Như lùng sục ký ức nguyên chủ một chút, phát hiện có phần quen mặt, có lẽ là người quen.

Ánh mắt ba nam sinh lộ ra kinh diễm, nhưng biểu tình trên mặt càng thêm khinh thường.

Nam sinh ở giữa tấm tắc hai tiếng, “Sầm Hải Tâm, không nghĩ tới cô thật sự đi bán thân. Cô mặc quần áo này không thuận tiện đi, chậc chậc, ngoài mặt giả bộ một bộ dáng thanh cao, thật ra chính là một tiện nhân, còn không phải vì hư vinh bán đứng thân thể của mình.”

“Chẳng qua cô lớn lên cũng không tệ lắm, lại trẻ tuổi, nhất định rất nhiều đàn ông thích. Thế này đi, anh trai đây mỗi người một trăm tệ, cô ngủ với chúng tôi một giấc. Chúng tôi trẻ tuổi mạnh mẽ hơn so với những lão già đó, khà khà, hời cho cô.”

Mấy tên nam sinh hèn mọn cười, còn lấy ánh mắt ghê tởm nhìn Tư Như.

Mặt Tư Như tức nhất thời lạnh đi.

Người xung quanh xem náo nhiệt vây lại đây ồn ào, mắng Tư Như, nói cô không biết xấu hổ, hèn mạt hạ tiện, trong trường học lại trắng trợn táo bạo câu dẫn bạn học như vậy.

Càng nhiều người kêu to bảo cô cứ đồng ý đi, vừa có thể kiếm tiền, còn có thể hưởng thụ.

Cho dù là Nam Đại nổi tiếng toàn quốc, cũng không phải tất cả mọi người đều là phẩm chất thanh cao.

“Tránh ra.” Mặt Tư Như vô cảm, giọng nói hoàn toàn lạnh băng.

Đám người cặn bã.

Rốt cuộc nhớ ra vì sao cảm thấy này ba người này có chút quen mặt.

Nguyên chủ tuy rằng ăn mặc không khá, cũng không trang điểm, nhưng lớn lên được, bởi vì trẻ tuổi làn da cũng rất tốt, không trang điểm cũng rất đẹp, thích hợp làm nữ thần nha.

Thế nhưng nữ thần chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, không nói chuyện yêu đương.

Rất nhiều người chùn bước.

Sau khi mẹ Sầm đến trường náo loạn, thanh danh nguyên chủ bị huỷ hoại hoàn toàn.

Nguyên chủ từ trên bàn thờ của nữ thần rơi xuống, trên người phủ đầy bụi, lại bị mọi người hung hăng giẫm nát dưới lòng bàn chân, cuối cùng không bò dậy nổi.

Không có người mẹ lại đi hại con gái.

Lớn lên xinh đẹp có người thích cũng có người đố kỵ.

Vì thế thanh danh nguyên chủ giảm lại giảm, giảm không giới hạn.

Nữ thần cao ngạo lạnh lùng trong trẻo hóa ra không chỉ lòng dạ hiểm độc, còn hèn mạt hạ tiện rơi vào phong trần.

Mỗi ngày của nguyên chủ đều sẽ bị người ta ngăn lại hỏi bao nhiêu tiền một đêm.

Mà ba người này, chính là những người cản đường nguyên chủ nhiều nhất.

Thanh danh nguyên chủ bị hủy hoại hoàn toàn như vậy, bọn họ có một phần công lao rất lớn.

Mắt Tư Như lóe một ánh sáng lạnh.

“Tôi lặp lại lần nữa, tránh ra.”

Vài người ánh mắt lấp lánh, lại không làm vậy.

Bên cạnh có người ồn ào, “Sầm Hải Tâm, cô đồng ý đi chứ, dù sao có tiền cầm lại còn không mệt.”

Tư Như nghiêng đầu lạnh lùng nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên mỉa mai, “Chuyện tốt như vậy sao anh không làm, tôi tin rằng mấy tên gay cùng nhau sẽ càng thú vị hơn đó.”

Trên mặt người nọ đỏ lên, chỉ vào Sầm Hải Tâm, trong miệng đứt quãng, “Cô…… Cô…… Tiện nhân.”

Tư Như mỉm cười, “Anh…… Anh…… Cặn bã.”

Tư Như quay đầu nhìn ba nam sinh trước mặt, “Các anh có biết đây là quấy rối tình dục hay không, là dâm loạn, là phỉ báng, là trái pháp luật.”

Ba nam sinh:……

Liếc nhìn nhau, cười to nói: “Còn quấy rối tình dục, còn dâm loạn? Chính cô còn ra giá rõ ràng, còn không cho phép chúng tôi nói? Yên tâm, pháp luật quốc gia không quản được bộ phận sinh dục trên người cô đâu.”

“Không đúng không đúng, vẫn có pháp luật có thể quản được.”

“Gì, không phải đâu, pháp luật còn có thể bảo hộ bộ phận sinh dục, còn có đạo lý hay không?”

“Đồ ngu, trên tin tức không phải thường thấy nội dung khiêu dâm sao?”

“À, nếu nói như thế, đúng là như vậy nha.”

.................

.................

Ba nam sinh không kiêng nể gì chửi bới thanh danh Tư Như, mọi người xung quanh vây xem đối với Tư Như chỉ có chửi rủa, có người thậm chí còn hô to bắt Tư Như cút ra khỏi Nam Đại, nói Tư Như căn bản không xứng đáng học ở Nam Đại, nói Tư Như làm bẩn Nam Đại sạch sẽ thuần khiết này.

Mặt Tư Như vô cảm, xoay người nhìn những người này.

Có người trong ôm sách trước ngực, có người đang chuẩn bị đi học, rất nhiều người đều đeo mắt kính, rất văn nhã, rất nhiều học sinh, là mặt trời đang hé sáng, là cây đại thụ bắt đầu trưởng thành.

Lại mang diện mạo đáng ghê tởm như thế.

Trong tay Tư Như cầm điện thoại, camera của điện thoại thong thả đảo qua bọn họ. Những người này đều là đồng lõa bức chết nguyên chủ, còn có ban giáo viên đứng ở cách đó không xa xem náo nhiệt.

Điện thoại của Tư Như quay lại tất cả từng cái một.

Mà chuyện như vậy, về cơ bản mỗi ngày đều sẽ phát sinh trong cuộc sống của nguyên chủ.

Cũng khó trách nguyên chủ sẽ sụp đổ, sẽ thỏa hiệp.

Biết đâu lúc nào sẽ bị bạn học đầy lòng căm phẫn trùm bao tải, biết đâu sẽ bị người ta kéo tới chỗ hẻo lánh nào đó hiếp dâm, mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng, sống trong sợ hãi.

Cầm điện thoại, nhìn ba người trước mặt càng nói càng hạ lưu càng nói càng trắng trợn, trên mặt Tư Như một mảnh lạnh băng.

“Các người làm như vậy không sợ tôi báo cảnh sát sao?”

Ba người sửng sốt, rồi mới cười ha ha, “Báo cảnh sát? Cô nói báo cảnh sát?”

Chỉ vào Tư Như hướng đến người xung quanh hô lớn, “Này, các bạn học, Sầm Hải Tâm nói muốn báo cảnh sát chứ. Cô ta nói muốn báo cảnh sát bắt chúng ta nè.”

“Ha ha……”

“Sầm Hải Tâm điên rồi đi, sao cô ta lại muốn báo cảnh sát?”

“Tôi nghĩ cảnh sát có tới cũng chỉ bắt cô ta, dù sao cô ta cũng bán thân mà.”

“Ông nói chúng ta gọi báo cảnh sát có thể có tiền thưởng hay không?”

“Vẫn là đem tin nóng cho đài truyền hình đi, tiền thưởng khá cao.”

……

Ba người cười to, trên mặt một chút cũng không sợ, “Cô báo đi báo đi, cô cứ báo cảnh sát, chờ cảnh sát tới chúng tôi sẽ nói cô công khai bán dâm trong trường học.”

“Xem cảnh sát tin chúng tôi hay là tin cô.”

“Các bạn học, đại gia cũng đừng đi, tất cả mọi người đều là nhân chứng đó, mấy người vừa rồi cũng đều thấy, là cô ta lôi kéo chúng tôi không tha.”

……

Tất cả mọi người một bộ dạng xem náo nhiệt.

Mài móng tay nóng lòng muốn thử.

Hưng phấn lại kích động.

Còn có người không ngừng hét lên bảo Tư Như đừng nghĩ nữa, “Không phải nói muốn báo cảnh sát sao, gọi điện thoại nhanh lên nha, một hồi nữa chúng tôi còn có lớp đó.”

Vở kịch lớn như vậy, cho dù bỏ một tiết cũng đáng giá nha.

Trăm năm hiếm có mới được một chương trình phát sóng trực tiếp đó.

Điện thoại Tư Như lại thong thả đảo qua mặt bọn họ một lần.

Mặt vô cảm nói: “Cha tôi là giáo sư Cố trong trường.”

Liền bị phản bác, “Giáo sư Cố giữ mình trong sạch, ôn hòa lễ độ, tại sao có thể có người con gái hạ tiện như vậy.”

“Đúng vậy, đừng lừa người, cô vẫn gọi điện thoại báo cảnh sát đi, mọi người đều chờ đó.”

“Đúng vậy đúng vậy, một hồi nữa chúng tôi sắp phải đi học, đừng để mất thời gian.”

……

“Đúng vậy, mau báo cảnh sát đi. Tôi cũng chưa từng thấy một con điếm tự gọi cảnh sát bắt mình đâu nha.”

“Ha ha ha……”

Vì thế, Tư Như cầm điện thoại.

“Vâng, 110 sao? Tôi ở đây là…………”

Mọi người:……

Mọe nó, gọi điện thoại thật nha.

Kịch bản bình thường đâu.

Không tuân thủ quy tắc nha.

Mọi người xấu hổ, nên đi hay là vẫn nên ở lại tiếp tục xem náo nhiệt đây.