Chương 23: Cô Gái Lốp Xe Dự Phòng (7)

Hổ dữ còn không ăn thịt con.

Lòng dạ người Cố gia so với hổ dữ còn độc ác hơn.

Đối với nguyên chủ hoàn toàn là một núi băng.

Một khi đã như vậy, cần gì phải nhận về.

Làm như cái gì cũng không biết không phải tốt sao?

Nguyên chủ ban đầu cũng chịu khổ như thế hai năm, tốt nghiệp đại học xong thì được rồi, có công việc của chính mình, có thể nuôi sống chính mình, như vậy đã rất tốt.

Đem nguyên chủ nhận trở về, lại không đối tốt với cô, cũng không quan tâm cô, còn luôn luôn nhìn chằm chằm cô, sợ cô làm gì với Cố Duy Hi.

Mấu chốt là còn muốn thận của cô.

Muốn trên giường bệnh chỉnh chết cô.

Tư Như cũng rất hoài nghi nguyên chủ rốt cuộc có phải là con gái Cố gia hay không. Chính nguyên chủ cũng hoài nghi.

Tuy rằng đã làm xét nghiệm DNA, nhưng thứ kia cũng có thể làm giả, ai biết có phải thật vậy hay không.

Tư Như rất nghi ngờ Cố gia đem nguyên chủ nhận trở về chính là vì thận của cô, bằng không vì sao cuối cùng nguyên chủ lại chết, cho dù là người xa lạ, đây cũng là con gái ruột, là có quan hệ máu mủ. Chỉ có là người xa lạ chân chính mới sẽ không quan tâm chết sống của cô.

Không quan tâm, không thương tâm.

Bởi vì thứ cần nhất đã chiếm được, người thương yêu nhất cũng được sống xinh đẹp khỏe mạnh, gia đình đoàn kết hạnh phúc.

Ai còn đi quan tâm nguyên chủ đã chết trên bàn mổ kia.

Có lẽ sự việc gọi là tráo đổi con gái thật ra là giả.

Tư Như hoàn toàn âm mưu hóa.

Nhưng nói như thế nào cũng đều xuôi nha.

Kết nối liền mạch.

Không hề có cảm giác sai chỗ nào.

Tư Như nhìn biểu tình của ông ta cũng thay đổi.

Có người cha đánh con gái, cũng có người cha bán con gái, nhưng cho tới bây giờ chưa từng có ai muốn giết chết con gái ruột.

Cha Cố chau mày, hiển nhiên lời Tư Như nói khiến ông ta khó chịu.

Tư Như: Có lẽ là nói trúng tim đen của ông ta đi.

Cha Cố nói: “Chúng ta biết chuyện này khiến con chịu oan ức, nhưng chúng ta là người một nhà, Hi Hi là chị gái con, ngày đó con đột nhiên chạy mất, để lại một đống cục diện rối rắm, còn đánh bác sĩ y tá, Hi Hi còn nằm trên giường bệnh trong phòng phẫu thuật bên cạnh. Hải Tâm, con là đứa trẻ hiểu chuyện, con có ý kiến gì có thể nói với cả nhà.”

Tư Như gật đầu, “Tôi đúng là chịu oan ức, phần sau tôi cũng đã nghĩ đến, cho nên tôi liền chạy. Hiện tại tôi cũng suy nghĩ cẩn thận, cái gì tôi cũng không có, vì sao tôi còn muốn để cho mình chịu oan ức. Hơn nữa ông cũng nói, đúng là tôi chịu oan ức.”

Tư Như buông tay, “Sau này có việc gì chịu oan ức cũng không cần tìm tôi.”

Cha Cố không thể ngờ được Tư Như sẽ nói như vậy, sửng sốt một chút, mím môi gắt gao nhìn Tư Như chằm chằm, “Con có ý gì?”

Tư Như không thèm để ý chút nào.

“Không có ý gì.”

Quả thật rất nhàm chán.

Cha Cố: “Con không muốn hiến thận cho Hi Hi.”

Tư Như: Đúng vậy.

Cha Cố nỗ lực ép lại sự bực tức trong lòng, nhưng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tư Như lửa giận lại dâng lên.

“Con không thể như vậy, Hi Hi còn chờ con, lúc trước con đã đồng ý rồi, con không thể đổi ý.”

Tư Như mặt vô cảm, đối với con gái nuôi tình thâm ý nặng, đối với con gái ruột liền lạnh lẽo vô tình.

“Vì sao tôi không thể đổi ý, tôi muốn đổi ý thì sao.”

Có bản lĩnh đánh tôi đi.

Thật sự đủ rồi.

Cha Cố nắm chặt hai nắm đấm, gân xanh sau ót thẳng nhảy, gắt gao nhìn Tư Như chằm chằm, “Lúc trước con đã ký hợp đồng hiến tặng.”

“Cho nên, ông muốn lên toà kiện tôi, bắt tôi đem thận đào ra cho ông sao?” Tư Như cười nhạo, hợp đồng thì sao, bình thường người quyên góp tài sản không muốn còn có thể không góp, càng đừng nói loại bộ phận thân thể như thế này.

Nếu là hiến tặng, quyền chủ động được nắm trong tay người tặng, hoàn toàn là tự nguyện.

Bị người khác bắt hiến tạng, chính là phạm tội.

Tội còn rất lớn.

“Con đừng quên nguyên nhân lúc trước con đồng ý hiến thận cho Hi Hi.”

Tư Như:……

“Ừ.”

Hoàn toàn không thèm để ý.

Cha Cố nhíu mày, “Con không đồng ý, cũng không cần ở trong cái trường này nữa.”

Thấy Tư Như nhìn ông ta, mày cha Cố giãn ra, “Nếu con đồng ý, cha còn sẽ đưa con ra nước ngoài du học.”

Tư Như cười nhạo, “Tùy ông.”

Không hiến thận sẽ không cho đi học, trường là nhà ông mở hả.

Một giáo sư khoa mỹ thuật hội họa như ông, còn có thể quản đến khoa vật lý?

Còn ở trong này?

Chị đây chính là đứng đắn thi vào.

Có biết là thủ khoa khoa học tự nhiên sẽ không ngốc hay không.

Cha Cố:……

Ngươi như vậy sẽ không có bạn bè đâu.

Tư Như mềm cứng không ăn làm ông ta khó xử, hít sâu một hơi, nói: “Mấy ngày con không về nhà, lúc nào quay về đi. Thường xuyên ăn ở căn-tin cũng không tốt, về nhà mẹ nấu thức ăn ngon cho con, bồi bổ thân thể.”

Tư Như: Bồi bổ tốt rồi liền mổ thịt sao?

Cười lạnh, “Các người biết tôi thích ăn gì sao?”

Cha Cố:……

Tiếp tục hít sâu, “Con thích ăn gì, cha trở về nói cho mẹ con.”

Tư Như buông tay, “Cái gì tôi cũng thích ăn.” Nguyên chủ được nuôi rất tốt, trước giờ cũng chưa ăn qua thứ gì ngon, có thể ăn no là được.

Cha Cố: “Vậy con đi học đi, cha về trước.”

Tư Như ừ một tiếng, “Tôi sẽ trở về, nhớ rõ chuẩn bị những món tôi thích ăn, không thấy những món tôi thích ăn tôi sẽ không vui vẻ.”

“……Được rồi.”

Cha Cố nói xong liền bỏ đi, ông ta sợ chút nữa lại nói chuyện với Tư Như mình sẽ bị tức chết.

Đứa con gái bất hiếu này, chuyên môn khiến ông thở không thông.

Sớm biết như vậy đã không nhận về.

Cha Cố đi rồi, Tư Như đem sách giáo khoa dọn dẹp tốt, lại đặt một cây bút ghi âm vào trong sách giáo khoa, mới đóng cửa lại đi học.

Cái nhiệm vụ này, Tư Như dự định chơi một vố lớn, bút ghi âm là đạo cụ nhất định không thể thiếu nha.

Ai biết gặp mặt sẽ phát sinh chuyện não tàn gì đâu.

Chẳng qua bút ghi âm vẫn có chút dài dòng, chiến đấu không thuận tiện cho lắm, để cho mưu kế sau này, xem ra còn phải lên mạng mua vài dụng cụ ghi âm tinh xảo dễ dàng mang theo hơn nha.

Cơ hội đều dành cho người có chuẩn bị, hầu hết những người không chuẩn bị đạo cụ là không chuyên nghiệp nha.

Rất nhiều chuyện thật ra có thể thành công, nhưng lại thất bại. Hoặc là vì nói quá nhiều, hoặc là vì đóng tiền vi phạm bản quyền.

0527: Chủ nhân, cô muốn làm gì?

Tư Như: Ngươi đoán đi.

0527 ủy khuất.

Không đoán.

Tư Như: Ngươi lại đoán đi.

0527:……

Tôi vẫn nên làm một hệ thống im lặng xinh đẹp đi.

Không đúng, mặt 0527 hoảng sợ, chủ nhân, cô không phải là muốn hủy diệt thế giới đi.

Vẻ mặt Tư Như khinh bỉ: Ta cùng thế giới cũng không thù, ta hủy diệt nó làm gì.

Hơn nữa, cũng không có tiền lương.

Không có tiền lương liền không bàn nữa.

Không có tiền lương mà muốn cô hủy diệt thế giới, mau dẹp đi.

0527: Hù chết bảo bảo.

Chỉ cần không phải hủy diệt thế giới là tốt rồi.

.................

Cha Cố về đến nhà, đèn phòng khách sáng lên, Cố Duy Quân ngồi trên sofa, nghe thấy âm thanh vội đứng lên, “Cha.”

Nhìn sau lưng cha Cố, sắc mặt liền thay đổi, “Sầm Hải Tâm đâu, sao cô ta không trở về?”

Hắn đã nói rằng hắn nên đi cùng, đến lúc đó trói lại cũng phải đưa về.

Cha Cố vừa đổi giày vừa nói: “Mẹ con ngủ rồi? Hi Hi có khỏe không, có khó chịu hay không?”

Thấy Cố Duy Quân lắc đầu, cha Cố yên lòng, trực tiếp đi vào trong phòng, ông ta rất mệt, rất muốn nghỉ ngơi.

Cố Duy Quân vội hô: “Cha, Sầm Hải Tâm cô ta không trở lại, Hi Hi làm sao bây giờ?”

“Hôm nay cô ta có lớp, mấy ngày nữa sẽ trở lại, con cũng đi nghỉ sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi học.”

Cha Cố nói xong liền trở về phòng.

Cố Duy Quân học năm tư đại học nhưng vẫn có lớp. Bởi vì chuyện tình của Cố Duy Hi, đã mấy ngày nay hắn không đến trường.

Cố Duy Quân đi đến trước cửa phòng Cố Duy Hi, mở cửa, nhìn thấy thân thể gầy yếu của Cố Duy Hi chôn trong chăn bông, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trên mặt Cố Duy Quân hằn sâu lo lắng.