Chương 22: Cô Gái Lốp Xe Dự Phòng (6)

Mặt Tư Như mang nét cười, biểu tình rực rỡ tương phản với những biểu cảm hoảng hốt cùng chán ghét xung quanh.

Mọi người:……

Lợi hại, vậy mà đi khiếu nại, cô đây là phạm quy.

Tư Như quay người liếc mắt tìm nhân viên cửa hàng chuyển phát nhanh, “Đúng…… Vừa mới bắt được, tôi còn chưa đi, còn ở cửa hàng của mấy người…… Cửa hàng nào? Là ở chi nhánh Nam Đại…… Phải, chính là bị hỏng ở chỗ này, ngay phía dưới camera…… Bút ghi âm bị gãy hai cái, ba cái còn lại cũng bị tổn hại, ổ USB cũng không thể dùng, không phải tôi, là nhân viên chuyển phát nhanh của mấy người có thái độ, tôi cũng không biết vì sao……”

Tư Như chụp hình gửi đi, còn nhân tiện chụp luôn chi nhánh cửa hàng.

Dùng di động mới chụp, chất lượng chuẩn cmnr.

OPPO R9s, cấu hình chi tiết, oh yeah.

Hai phút sau, dịch vụ khách hàng gọi điện tới, Tư Như bắt máy còn chưa nói lời nào.

Giọng nói thô ráp của bà cô chuyển phát nhanh vừa rồi liền hướng Tư Như quát: “Cô còn ở chỗ này làm gì, nhận đồ rồi biến đi, đừng chiếm chỗ ảnh hưởng bạn học khác lấy đồ chuyển phát nhanh, nơi này không chào đón cô.”

Rồi mới đem tất cả đồ đạc Tư Như đặt trên mặt bàn quét xuống đất.

Bạn học khác:……

Yên lặng thắp một nén nhang cho bà cô chuyển phát nhanh.

Biểu tình Tư Như không đổi, lùi lại hai bước, mỉm cười, “Nghe thấy chưa, đây là thái độ của nhân viên công ty chuyển phát nhanh mấy người, hiện tại được rồi, đồ của tôi đầu tiên là bị cô ta giẫm hai đạp, lại bị cô ta quét xuống đất, đều không thể sử dụng…… Đưa điện thoại cho cô ta nghe? Tôi từ chối, tôi sợ một hồi điện thoại tôi cũng không giữ được, đối với tính chuyên nghiệp của nhân viên chuyển phát nhanh của công ty mấy người, tôi thật sự cực kỳ nghi ngờ.”

Bà cô chuyển phát nhanh: “Cô gọi điện thoại cho công ty chúng tôi? Cô còn dám khiếu nại tôi.”

Nhưng mà, máy bàn vang lên.

Bà cô chuyển phát nhanh:……

…………

…………

Không thể không xin lỗi.

Nhìn đến bà cô chuyển phát nhanh vừa rồi thô bạo ngang ngược mặt đầy không cam lòng mà cúi đầu, Tư Như tỏ vẻ, không chấp nhận.

“Đồ của tôi đây làm sao bây giờ, ai bồi thường, hiện tại tôi phải dùng…… Dù sao tôi không chấp nhận lời xin lỗi, người như vậy cũng có thể làm việc ở chỗ này…… Tôi sẽ không huỷ bỏ khiếu nại, nếu mấy người không thể đưa ra quyết định làm tôi vừa lòng, tôi sẽ tiếp tục khiếu nại.”

Tư Như trực tiếp cúp điện thoại.

Bà cô chuyển phát nhanh mặt mũi trắng bệch.

Chúng bạn: Quả nhiên ngoan độc giống như lời đồn.

Tư Như: Chính là không chấp nhận hòa giải.

Chính vì muốn nhìn ngươi khó chịu.

Chính vì muốn nhìn ngươi khó chịu còn phải xin lỗi với tôi.

Xin lỗi tôi tôi còn không chấp nhận.

Căm ghét tôi như vậy, có bản lĩnh thì xử lý tôi đi.

Có lẽ là có chuyện như thế vừa xảy ra, Tư Như đi chỗ khác lấy chuyển phát nhanh liền thuận lợi hơn rất nhiều.

Vừa nhanh, thái độ lại tốt.

Còn phải mang gương mặt mỉm cười.

Nhìn theo Tư Như rời đi.

Tư Như: Gần đây cơn giận của tôi có chút lớn, ngàn vạn đừng làm tôi không vui, tôi không vui liền sẽ khiếu nại.

Cửa hàng chuyển phát nhanh:……

Bạn học, cô được, bạn học đi thong thả.

Tư Như ôm một đống đồ đi về phía phòng ngủ.

Trở lại phòng liền bắt đầu hủy dịch vụ chuyển phát nhanh, đồ dùng ăn mặc đủ rồi.

Còn có bút ghi âm.

Tư Như sạc pin, thứ này cô cần phải mang theo tùy thân.

Có người hãm hại cô, đây là chứng cứ, chạy không thoát, chối không xong.

Hiệu quả chuẩn cmnr.

Thế giới này có độc, Sầm Hải Tâm gần như tới mức bị toàn trường phỉ nhổ, không chuẩn bị một chút, nói không chừng sẽ bị miểu sát.

Cha Cố ở nhà chờ mãi chờ mãi cũng không chờ được Sầm Hải Tâm đến, liền biết Sầm Hải Tâm sẽ không trở về.

Đương nhiên, vì hiện tại Sầm Hải Tâm chính là Tư Như.

Nhưng cho dù là nguyên chủ, nguyên chủ cũng sẽ không nguyện ý trở về.

“Tôi đi trường học nhìn một chút.”

Cha Cố cầm chìa khóa lên, mẹ Cố từ trong phòng đi ra, vẻ mặt đầy tức giận, “Ông cứ nói với nó, không trở lại thì cũng đừng bao giờ trở lại nữa.”

Cha Cố nói: “Bà đừng như vậy, con bé cũng là con gái chúng ta.”

Mẹ Cố trừng mắt liếc ông ta một cái, “Tôi không có đứa con gái như vậy, con gái của tôi đang ở nhà.”

Nghĩ đến gương mặt nhỏ nhắn của Cố Duy Hi tái nhợt, bộ dáng suy yếu nằm trên giường, lòng mẹ Cố đau đớn như bị kim châm, con gái đáng thương của bà nha.

“Tôi đã tạo nghiệt gì, con gái tốt của tôi, Hi Hi ngoan ngoãn đáng yêu của tôi, tại sao lại phải chịu đựng tội nghiệt này.”

Mẹ Cố không ngừng lau nước mắt.

Cố Duy Quân đi tới, “Cha, con đi với cha.”

Trong mắt hiện lên một tia hung ác, liền nghe được cha Cố nói: “Con ở nhà, một mình cha đi là được.”

“Cha……” Cố Duy Quân bất mãn nói.

“Được rồi, mẹ con và em gái con ở nhà cha không yên tâm, con ở nhà đi, cha sẽ mang nó về đây.”

Cha Cố nói xong lại nhìn mẹ Cố, dịu dàng nói: “Mấy ngày nay bà cũng mệt mỏi, mau đi nghỉ ngơi đi, tinh thần khỏe mạnh mới có thể chăm sóc Hi Hi tốt hơn.”

Mẹ Cố gật đầu, “Vậy ông trên đường lái xe cẩn thận.”

Cha Cố nhận quần áo trong tay mẹ Cố rồi đi.

Mẹ Cố nhìn bóng lưng cha Cố, lẩm bẩm nói: “Có thể mang về sao?”

Cha Cố một đường lái xe đến dưới ký túc xá Tư Như, nhờ dì quản lý ký túc xá đi lên gọi Tư Như một chút.

Tư Như bĩu môi, “Không đi.”

Dì quản túc cũng biết lời đồn về Tư Như trong trường học, cô ấy cũng không phải một học sinh ốm đau cả ngày, đối với việc bát quái này cũng coi như có nghe một chút.

“Đứa nhỏ này, giáo sư Cố tìm cô nhất định có chuyện, để ông ấy chờ lâu không tốt.”

Ngộ nhỡ giáo sư Cố gây khó dễ lúc cô đi học, đi thi cố ý hạ thấp điểm của cô, cô khóc cũng không có chỗ để khóc.

Dì quản túc này cũng không biết giáo sư Cố là cha ruột của Tư Như, còn tưởng rằng chỉ là giáo sư của Tư Như thôi.

Tư Như vẫn là đáp án kia.

“Không đi.”

Bắt đi xuống sẽ xuống ngay, dựa vào cái gì nha.

Dì quản túc trừng hai mắt, nhìn Tư Như quả thật không muốn, liền tự bỏ đi.

“Không đi không sao chứ?” Sau khi dì quản túc đi rồi, bạn cùng phòng liền hỏi.

Tư Như cười cười với cô bạn, “Không sao.”

Bạn cùng phòng: “Ừ. Vậy dọn dẹp một chút đi, chút nữa phải đi học rồi.”

Tư Như gật đầu, mắt nhìn bút ghi âm trên bàn đang sạc điện, đồ dùng buổi tối đi học cần này nọ đều dọn dẹp xong, cửa liền có tiếng gõ.

Bạn cùng phòng mở cửa.

.................

“Hải Tâm……”

Tư Như quay đầu lại, liền nhìn thấy cha Cố đứng ở cửa, nhã nhặn lễ phép.

Mặt người dạ thú.

Tư Như nhìn ông ta một cái, đem sách đặt trên bàn che lại bút ghi âm.

“Hải Tâm…… Vị bạn học này, em có thể ra ngoài trước không, tôi có chút việc nói với Sầm Hải Tâm.”

Cha Cố gần năm mươi tuổi, bảo dưỡng không tồi, thoạt nhìn chính là một ông chú trung niên anh tuấn, bởi vì là giáo viên mỹ thuật, trên người còn có một loại khí chất đứng đắn sạch sẽ.

Tư Như hừ nhẹ một tiếng, xoay người hướng phía bạn cùng phòng, cười tủm tỉm nói: “Không sao, cậu đi trước đi, giúp tớ giữ một chỗ ngồi, một lát tớ sẽ tới.”

Bạn cùng phòng liếc mắt nhìn cha Cố, “Vậy cậu nhanh một chút nha, khóa học tối nay có điểm danh, không tới sẽ bị trừ điểm.”

Thấy Tư Như cười tủm tỉm gật đầu, bạn cùng phòng ôm sách, trước khi đi còn nói với Tư Như có chuyện cứ gọi điện thoại cho cô ấy.

Sau khi bạn cùng phòng đi rồi, Tư Như nhìn cha Cố, mặt vô cảm, “Ông tới làm gì?”

Cha Cố nhíu mày, “Sầm Hải Tâm, tôi là cha cô.”

Có người nói chuyện với cha mình như vậy sao?

Một chút lễ phép cũng không có.

Tư Như:……

“Tôi họ Sầm, hơn nữa, có người cha như ông làm tôi cảm thấy rất sợ hãi.”

Có một người cha nhìn chằm chằm vào con gái tìm cách đào thận mọi lúc mọi nơi, thật đúng là khiến người ta sợ hãi.

Cha Cố thở dài, “Cha biết con không vui, nhưng chúng ta cũng không còn cách nào.”

Tư Như cười nhạo, “Các người không có cách nào liền phải đào thận của tôi? Các người dựa vào cái gì nha, chỉ vì các người là người, thì tôi chính là một kho chứa nội tạng di động?”

Cha Cố nghẹn lời, bị Tư Như cười đến mặt có chút nóng lên, “Chúng ta cũng không ép con.”

Tư Như cười lớn tiếng hơn nữa, “Đúng, các người không ép tôi, các người chỉ là liên hợp toàn bộ trường học gây áp lực cho tôi. Những người trong trường ngu xuẩn như vậy, a, chỉ bằng chỉ số thông minh này, bị các người đùa bỡn xung quanh, cũng không biết thi đậu Nam Đại bằng các nào, sẽ không phải là đều nhờ quan hệ vào đây đi.”

Tư Như không chút lưu tình phụ trách bôi đen.

Cha Cố chau mày, nhìn Tư Như, “Hôm nay tại sao con lại chạy trốn khỏi phòng phẫu thuật? Lúc trước chúng ta không phải đã nói xong rồi sao, con đột nhiên chạy trốn như vậy, con khiến cho Hi Hi phải làm sao bây giờ, con bé lúc ấy cũng đã chuẩn bị xong trên bàn mổ.”

Hơn nữa, bác sĩ nói tiến hành phẫu thuật càng sớm càng tốt.

Thời gian kéo dài càng lâu càng không tốt.

Tư Như cúi đầu đùa nghịch lá thư trong tay, nói nhẹ bẫng: “Chuyện kia liên quan gì đến tôi, dù sao người suy thận cũng không phải là tôi. Tôi không gấp nha, tôi có rất nhiều thời gian.”

“Hơn nữa, không có quả thận này của tôi cô ta sẽ chết? Thế giới tân tiến như vậy, cho dù tìm không được một quả thận thích hợp, cũng không nhất thiết phải lấy của tôi?”

Tư Như ngẩng đầu, nhìn cha Cố, “Thật ra tôi cũng không phải con gái của ông phải không, nếu đúng như vậy, tại sao có thể có người cha máu lạnh như vậy trên đời này.”