Nhìn lại cuộc đời ngắn ngủi của Sầm Hải Tâm xong, Tư Như bĩu môi, quá thảm.
Cả đời này Sầm Hải Tâm toàn sống trong âm mưu lừa lọc.
Người mẹ bất công hóa ra là mẹ nuôi.
Rõ ràng nói chỉ hiến một quả thận, khi đó lại biến thành hai.
Trên cơ thể cũng chỉ có hai quả thận, hai quả thận của Sầm Hải Tâm đều bị lấy, có người muốn cô chết nha.
Ai lại hận cô như thế.
Cô cản đường ai.
Sầm Hải Tâm chính là người thảm nhất, còn có người thảm hại hơn so với cô?
Cho nên, Sầm Hải Tâm đến khi chết vẫn còn ngu người.
Cô có một nguyện vọng, muốn tìm ra chân tướng hai quả thận bị lấy mất, sau đó học xong đại học, cuối cùng, nhất định phải giữ được hai quả thận của cô, một quả cũng không thể thiếu.
Đương nhiên, nếu có thể trả thù những người đó một chút, cô sẽ rất vui vẻ.
Nhưng cũng không bắt buộc.
Tư Như từ dưới đất bò dậy, hóa ra thời điểm cô vừa tới chính là lúc Sầm Hải Tâm làm phẫu thuật hiến thận nha.
May mắn cô tỉnh đúng lúc chạy trốn nhanh, chậm một bước, nguyên chủ liền biến thành chuột bạch, bị mổ bụng, nhiệm vụ này của cô phải kết thúc sớm.
Rốt cuộc là ai muốn cô chết?
Ngón tay Tư Như vuốt cằm, trong đầu lướt qua mấy cái tên.
Cô nhớ rõ nguyên chủ cũng không ký qua di thư gì gì nha, hơn nữa, nguyên chủ lúc ấy rõ ràng vẫn còn sống, bác sĩ kia lại nói không cứu được.
Rõ ràng có vấn đề, rõ ràng bác sĩ kia bị mua chuộc.
Hoàn toàn là mưu sát.
Quả thật có người muốn hại nguyên chủ.
Rốt cuộc là người nào?
Đầu Tư Như có chút choáng váng, mùi trong toilet có phần nặng, hun cô choáng váng.
Mở cửa toilet, đến công viên nhỏ tìm ghế ngồi xuống.
Môi trường trong công viên nhỏ này cũng không tệ lắm, không khí so với toilet tươi mát hơn rất nhiều, Tư Như dùng sức hít thở một hơi.
Mặc dù có chút hơi lạnh, nhưng tâm tình rất tốt nha.
Nguồn cung cấp thận là cô chạy khỏi bệnh viện, không biết tâm tình Cố Duy Hi ở cách vách chờ giải phẫu sẽ như thế nào?
A, còn có cha Cố mẹ Cố anh trai Cố.
Khiến cho con gái ruột đi đổi mạng cho em gái hàng giả, thứ hàng giả kia còn là con gái của đầu sỏ khiến cho cả nhà cô cốt nhục chia lìa.
Tấm tắc, thực sự là một gia đình vừa khoan dung vừa ác độc đây mà.
Cũng không biết không còn quả thận này của cô, người Cố gia muốn tìm thận bằng cách khác, hay là vẫn để cô lại trải qua một lần bạo lực internet học đường nữa, lấy việc này bức bách cô thỏa hiệp.
Tư Như trực tiếp trở về trường.
Cô đã sớm là người nổi tiếng rồi, dọc đường đi có rất nhiều người nhìn cô, đối với cô chỉ chỉ trỏ trỏ, châu đầu ghé tai.
Tư Như bỏ qua toàn bộ.
Những người này chính là nhàn rỗi đến đau trứng, nguyên chủ đã giết cả nhà mi hay cướp bạn gái mi, một đám mù lòa cái gì cũng không biết, lại một bộ dáng như sứ giả công lý.
Còn đại diện cho ánh trăng chính nghĩa tiêu diệt ngươi.
Hy vọng hàng tháng mi đều sáng.
Lại khinh.
Tư Như một đường không hề áp lực dưới ánh mắt phỉ nhổ của mọi người trở lại phòng ngủ, rốt cuộc là trường cao đẳng sinh viên, cũng chỉ nhìn ngươi, có thể nói bậy, nhưng sẽ không thật sự động thủ.
Thật sự muốn động thủ.
Tư Như: Đến lúc đó mi sẽ biết đụng vào bà đây kinh khủng như thế nào, khiến mi táng gia bại sản ở truồng chạy quanh.
Đỡ cho các người khỏi nhàn rỗi như vậy, mỗi ngày chỉ biết khua môi múa mép, không làm được gì tốt.
Phòng ngủ của nguyên chủ ở lầu ba, Tư Như đẩy cửa, buổi chiều không có lớp, trong phòng ngủ ba cô bạn cùng phòng đều có mặt.
Thấy Tư Như cũng rất kinh ngạc.
Tư Như không để ý tới các cô ấy, mở tủ quần áo của mình tìm vài món quần áo dày mặc vào.
Tháng mười, thời tiết lạnh, trên người cô chỉ mặc một bộ quần áo bệnh nhân chạy từ bệnh viện về đây.
Lạnh buốt, mặt cũng lạnh như băng.
“Cậu từ bệnh viện về đây?” Một người bạn cùng phòng hỏi.
“Ừ.” Tư Như lên tiếng.
“Cậu không phẫu thuật?”
Nhìn bộ dáng Tư Như có thể đi có thể nhảy, hoàn toàn không giống như đã đụng qua dao kéo.
“Ừ.” Tư Như lại lên tiếng.
Bên kia cũng không nói chuyện.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, quan hệ với mấy người bạn cùng phòng này cũng không nói là rất tốt, nhưng cũng coi là hòa hợp ở chung. Nguyên chủ lúc trước chọn chuyên ngành là vật lý, thiên về khoa học và công nghệ, bởi vì Nam Đại chuyên về ngành này, điểm số cũng đặc biệt cao, mấy cô gái này cũng học cùng lớp.
Đại khái nguyên tắc của người trong khoa đều quen dùng lý trí tự hỏi, ngay cả khi nguyên chủ bị học sinh toàn trường công kích, mấy người bạn cùng phòng này của cô vẫn như cũ mỗi ngày đến thư viện, thậm chí thỉnh thoảng còn lộ ra biểu tình lo lắng.
“Sầm Hải Tâm, cậu không sao chứ?” Một người bạn cùng phòng khác cẩn thận hỏi.
Thấy Tư Như nhìn mình, bạn cùng phòng liếm liếm môi, “Những người đó chính là nhàn rỗi đến phát hoảng, cậu đừng để ý đến những gì bọn họ nói, cơ thể là của cậu, phải biết yêu quý.”
Tư Như:……
Tự nhiên bị an ủi.
Được rồi, tôi tiếp nhận.
Tư Như cười cười, “Tớ biết, cho nên tớ mới từ bệnh viện chạy về.”
“Cám ơn các cậu.”
Cám ơn các cậu không giống những người đó công kích giẫm đạp cô như vậy, nếu nguyên chủ có thể nhận được những an ủi này, có lẽ cũng sẽ không đưa ra quyết định sai lầm.
Sai liền phải trả bằng tính mạng.
Bạn cùng phòng thụ sủng nhược kinh, vội xua tay nói mình cũng chưa làm gì.
Mặt đỏ hồng, cúi đầu đọc sách.
Tư Như mỉm cười, bạn cùng phòng này thật là đáng yêu chứ.
Thế nhưng còn có nhiều hơn những bạn cùng trường không hề có lý trí, đầy lòng ác ý.
Lúc có lớp, Tư Như liền đi học, lúc không có lớp, liền cùng bạn cùng phòng đi thư viện, tự học ở đó.
Sau đó mua chút đồ online.
Tuy rằng Cố gia không cho nguyên chủ tình thương yêu, nhưng tốt xấu gì cũng cho cô tiền sinh hoạt.
Tư Như còn dùng tiền này mua một cái điện thoại di động, là màu hồng phấn xinh đẹp, màn hình cảm ứng.
Trong trường vẫn tràn ngập ác ý với cô như cũ, nhưng Tư Như làm như không thấy.
Hiện tại Cố gia cũng không thể nào tốt được.
Tư Như đến nơi thì đổi ý, đã lên trên bàn mổ còn chạy, Cố Duy Hi đều đã chuẩn bị xong.
Thận sắp tới tay thì bay.
Bọn họ ngay cả chuẩn bị tâm lý cũng không có.
Còn phải an ủi Cố mẹ ngất xỉu, Cố Duy Hi khóc đến mức hít thở không thông.
Còn phải tìm Tư Như.
Cha Cố hiện tại mới ý thức được ông ta căn bản không có số điện thoại Tư Như, cũng không thấy Tư Như dùng qua điện thoại, hình như Tư Như cũng không có điện thoại.
Tìm người không thấy.
Liền luống cuống.
Sốt ruột.
Tư Như cũng không trở về nhà.
Cha Cố gọi điện thoại cho trường mới biết được ba ngày trước Tư Như đã sớm trở về đi học.
Vội gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp của Tư Như, nhờ ông ta chuyển lời với Tư Như, bảo Tư Như về nhà một chuyến.
Chủ nhiệm lớp một lời đáp ứng, tìm được Tư Như, “Giáo sư Cố bảo cô về nhà một chuyến.”
Tư Như ồ một tiếng.
Chủ nhiệm lớp thấy cô bỏ mặc ngoài tai, tiếp tục nói: “Tốt nhất nên nhanh lên.”
Tư Như lại ồ một tiếng.
Chủ nhiệm lớp: Bạn học, cô như vậy thầy đây không có cách nào đi xuống nha.
“Bạn học Sầm, có lẽ giáo sư Cố tìm cô có việc gấp, ông ấy không liên hệ được với cô mới tìm đến thầy.”
Tư Như mặt vô cảm, “Ông ta lần trước muốn tôi về nhà chính là muốn thận của tôi, cũng nói rất gấp, lúc này tôi sợ ông ta muốn mạng của tôi.”
Tư Như tự nhận cô là người luyến tiếc sinh mạng của mình.
Mặc kệ là mạng của mình hay của người ủy thác, cô cũng rất quý trọng.
Chủ nhiệm lớp nghẹn họng, Sầm Hải Tâm này tại sao nói lời khó nghe như vậy, từng câu đều oán hận người.
Mắc mớ gì tới ông ta, ông ta chỉ là một người truyền lời.
“Làm sao có thể, nói không chừng giáo sư Cố thực sự tìm cô có chuyện.”
Muốn trở về hay không, dù sao ông ta cũng đã truyền lời.
Còn không bằng đến phòng thí nghiệm làm thí nghiệm đi.
Giáo sư khoa vật lý đều là bị thí nghiệm chi phối.
Tư Như lại ồ một tiếng, xoay người rời đi.
Lại vì việc này?
Cô rất bận có được không, đồ đạc trên mạng vừa đưa đến, mới nhắn tin báo cô đi lấy đây.
Ai cũng có thể hiểu được tâm tình nhận được chuyển phát nhanh.
Về phần Cố gia.
A, cũng xứng?
Tư Như mua không ít thứ, loại gì cũng có.
Cô chính là tội ác tày trời, chính là không hiến thận, có bản lĩnh đừng bán cho cô nha.
Tư Như bất chấp tất cả.
Trong trường cũng có chỗ giao hàng chuyển phát nhanh.
Mỗi chuyển phát nhanh đều có cửa hàng riêng của mình.
Rất tiện lợi.
Lúc Tư Như đến phía trước còn đang xếp hàng, khi tới phiên cô, nhìn đến nhân viên cửa hàng vẻ mặt khinh bỉ chán ghét nhìn cô, còn cố ý đem đồ chuyển phát nhanh của cô vứt trên đất, còn đạp hai cái, cuối cùng thô lỗ ném trên bàn, bảo Tư Như ký tên.
Tư Như: Được lắm.
Mỉm cười ký tên, sau đó đem hộp chuyển phát nhanh mở ra kiểm tra. Ký nhận rồi có thể mở hộp kiểm tra hàng.
Hộp đã bị giẫm bẹp, Tư Như cũng không ngại.
Cô mua sản phẩm điện tử, đóng gói thật ra cũng không tệ, bên trong chứa giấy bóng chống rơi vỡ.
Nhưng mà cũng không tác dụng, cũng không biết người chuyển phát nhanh kia có bao nhiêu thâm cừu đại hận với cô, đạp hai cái, năm cây bút ghi âm gãy mất hai, ba cây kia còn không biết hỏng hay không, nhưng bên ngoài đã bị vỡ, ổ USB cũng nứt ra.
Tư Như mua cái ly cũng hoàn toàn vỡ vụn.
Người chuyển phát nhanh kia vội rời đi, lúc tan học người lấy hàng chuyển phát nhanh vẫn rất nhiều.
Có người nhận ra Tư Như đến, chỉ vào cô khe khẽ nói nhỏ, chung quanh không ngừng có người nhìn cô xì xào bàn tán, Tư Như cũng coi như không thấy, bình tĩnh lấy điện thoại ra, bấm vài số.
Điện thoại vang lên vài tiếng liền được thông qua.
“Này, xin chào, tôi mua ít đồ ở cửa hàng mấy người, nhưng nhân viên cửa hàng mấy người có thái độ rất không tốt, cố ý đem đồ chuyển phát nhanh của tôi vứt trên đất, còn dùng chân giẫm, đồ của tôi đều rơi bể, mấy người nói làm sao bây giờ?”
Giọng Tư Như không lớn, âm lượng cũng bình thường, nhưng cô cũng coi như là người nổi tiếng, đi đâu cũng vạn người chú mục, cửa hàng chuyển phát nhanh nhất thời im ắng dị thường.