Nhìn những người này vẻ mặt dại ra như cẩu, trong lòng Tư Như cười lạnh, thật sự nghĩ cô không dám gọi điện sao?
Cho rằng cô sẽ nén giận giống như nguyên chủ vậy.
Ha ha, ngại quá, cô cũng không phải là nguyên chủ, một mình nuốt nước mắt không phải style của cô.
Có thù báo thù, có oán báo oán, tới nha, mọi người cùng nhau yêu nhau lắm cắn nhau đau.
Một mình bị hành hạ đến chết thì có ý nghĩa gì.
Người ngược tôi, tôi ngược người, có mâu thuẫn thế giới mới có thể phát triển được nha.
Càng ngược càng khỏe mạnh.
Một đám người các ngươi đấu với một nữ sinh nhu nhược lại cho là đúng, cô đương nhiên cũng có thể tìm giúp đỡ.
Cảnh sát nha, thật là người đáng yêu nhất trên thế giới đây.
Nguyên chủ cũng là công dân của đất nước này, cô bị người ta bôi đen, danh tiếng bị người ta phá hủy, nhưng cô vẫn còn là công dân của đất nước này.
Tư Như cầm điện thoại bình tĩnh gọi điện báo cảnh sát, nói vài câu, liền cúp máy.
Ba nam sinh kia sau khi kinh hoảng trên mặt qua đi lại lộ ra một bộ dáng không thèm để ý chút nào, ánh mắt nhìn Tư Như vẫn đầy kinh tởm trước sau như một.
“Đừng tưởng rằng cô gọi điện thoại chúng tôi sẽ sợ cô, đến lúc đó người xui xẻo còn không biết là ai đâu?” Một nam sinh trong đó mặt đầy ác ý nói.
Nam sinh đứng bên cạnh hất cằm, “Đúng vậy, khác với tiện nhân như cô, chúng tôi chính là học sinh tốt ngoan ngoãn nghe lời, hơn nữa…”
“Những người này đều có thể làm chứng.”
Người nọ gắt gao nhìn chằm chằm Tư Như, toét miệng cười, “Nói không chừng, đến lúc đó liền đem cô đuổi ra khỏi Nam Đại đó.”
Sắc mặt Tư Như bình tĩnh, “Tôi không nhớ rõ tôi có đắc tội các người.”
Nhìn đám người chỉ chỉ trỏ trỏ đối với cô, “Còn có các người, tôi vẫn luôn không hiểu tôi rốt cuộc đã làm gì, tôi đốt phòng các người hay giết cả nhà các người, các người đối với tôi như thế, bôi đen tôi, khi dễ tôi, còn muốn đem tôi đuổi khỏi Nam Đại. Tôi căn bản còn không quen biết các người.”
Rất nhiều người đưa mắt nhìn nhau, thật ra bọn họ cũng không biết Sầm Hải Tâm rốt cuộc đã làm gì, nhưng trong trường đều đang nói cô là một người ác độc hư vinh tư lợi.
Nhiều người nói như vậy, nhất định là sự thật.
Bài vở trong đại học không nặng nề giống trung học, vì thế rất nhiều người càng có nhiều thời gian bát quái.
Các loại anh hùng bàn phím đại biểu chính nghĩa, đảng tìm kiếm sự thật.
Bọn họ cho rằng tất cả những gì bọn họ nghe được đều là sự thật, thậm chí còn phỏng vấn bốn phía trong trường, người bị phỏng vấn cũng chỉ là nghe nói. Vì thế, thanh danh nguyên chủ đồng thời trở nên triệt để thối hoắc.
Có lẽ bọn họ muốn đem nguyên chủ tạo thành một nhân vật phản diện. Cũng giống như diễn kịch, đắp nặn nhân vật, kéo màn sân khấu, trình diễn yêu hận tình thù vui buồn tổng hợp.
Chỉ là một cái là giả, một cái là thật.
Nguyên chủ chính là nhân vật phản diện chết thảm trong vở kịch kia.
Những người này đích thân đạo diễn vở kịch, từng bước đẩy nguyên chủ xuống vực sâu tử vong.
Nguyên chủ vô tội biết bao, thật đáng buồn biết bao.
Cô cái gì cũng chưa làm, chỉ không muốn đem thận hiến ra ngoài mà thôi.
Loại chuyện hiến tặng bộ phận cơ thể này chẳng lẽ không phải cần cô tự nguyện sao?
Cô chỉ là không muốn, vì sao những người này liền cắn cô không bỏ, hắt lên người cô một chậu nước bẩn, giặt thế nào cũng không sạch được.
Rõ ràng thi đậu đại học, được cha mẹ ruột tìm được, hẳn phải là một sự kiện rất hạnh phúc.
Dù sao trong lòng những người này đã nhận định nguyên chủ là một người xấu độc ác, Tư Như cũng lười đi nghe nguyên nhân này nọ, nói đi nói lại cũng là mắng cô.
Giáo sư Cố nghe được động tĩnh Tư Như náo loạn, một chút phản ứng cũng không có, mặc dù nghe được cô báo cảnh sát, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Thật là máu lạnh nha.
Con gái ruột bị gây khó dễ như vậy.
Còn có thể mang khuôn mặt bình tĩnh ngồi trong phòng mỹ thuật vẽ tranh.
Giáo sư đến truyền lời vẻ mặt nôn nóng, “Giáo sư Cố, ngài vẫn nên mau đi nhìn một chút, cảnh sát đã tới rồi.”
Tuy rằng rất nhiều học sinh không biết, nhưng bọn họ là giáo viên nên cũng biết Sầm Hải Tâm chính là con gái thất lạc nhiều năm của giáo sư Cố.
Cho nên mới tới báo tin cho ông ta.
“Cái gì?” Giáo sư Cố từ trên ghế đột nhiên đứng lên, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
“Cô ta thật sự gọi cảnh sát tới?”
Từ lúc bắt đầu giáo sư Cố cũng không cho điều Tư Như nói là thật, Tư Như bây giờ bị toàn trường coi thường, mặc kệ náo loạn như thế nào thua thiệt vẫn là chính cô, hơn nữa cũng không gây sóng gió gì nổi.
Không nghĩ tới cô lại có thể thật sự báo cảnh sát.
Giáo sư Cố ném bút trong tay xuống rồi hướng phía cửa chạy nhanh.
Môi mím chặt gắt gao, trên mặt biểu thị sự bình yên trước cơn bão.
Phía xa đã thấy một đám người, giáo sư Cố bước nhanh qua, chen vào tầng tầng lớp lớp người.
Nghiến răng nghiến lợi quát: “Sầm Hải Tâm……”
Mọi người:……
Là giáo sư Cố.
Không nghĩ ông ta thật sự tới.
Mọi người nhường ra một con đường.
Tư Như chỉ liếc mắt nhìn giáo sư Cố một cái, liền tiếp tục báo án với cảnh sát.
“……Chính là bọn họ, vốn dĩ tôi chỉ muốn đi lấy hàng chuyển phát nhanh, đột nhiên chặn tôi lại, còn nói muốn tôi ngủ với bọn họ, trả tiền cho tôi, gọi tôi là gái bán hoa.”
Tư Như che mặt, “Tôi cũng không biết tôi lúc nào tôi trở thành gái bán hoa. Tôi chỉ là sinh viên năm nhất, giữa tháng chín mới đến Nam Đại, tôi vẫn luôn cho rằng Nam Đại nổi tiếng cả nước dạy dỗ học sinh rất có tố chất……”
“……Tôi rốt cuộc chịu không nổi, tôi chỉ muốn yên lặng học tập, sau đó tốt nghiệp tìm công việc nuôi sống mình, vì sao muốn chèn ép tôi, tôi đắc tội bọn họ lúc nào……”
Giáo sư Cố đen mặt, đi đến trước mặt Tư Như, thấp giọng nói: “Sầm Hải Tâm, cô có biết cô đang làm gì hay không, cô muốn hủy hoại bọn họ, tại sao cô lại ác độc như thế. Đi, trở về với tôi, đừng náo loạn.”
Tư Như tránh tay giáo sư Cố, lạnh lùng nhìn ông ta, “Ông muốn tôi trở về? Ông bảo tôi đừng tính toán? Ông có biết bọn họ ức hiếp tôi trước hay không? Có người cha như vậy sao? Tình huống bình thường chẳng lẽ không phải thất con gái chịu ủy khuất phụ huynh vội vã chạy tới giúp đỡ sao?”
Giọng Tư Như rất lớn, tất cả mọi người nghe được.
Trên mặt giáo sư Cố càng đen, muốn bắt Tư Như đi.
Tư Như vội chạy đến trốn sau lưng chú cảnh sát, giáo sư Cố hít sâu, áp chế lửa giận trong lòng, hướng chú cảnh sát nói: “Đồng chí cảnh sát, đây chỉ là hiểu lầm. Con gái này của tôi thất lạc từ nhỏ, cũng không ai dưỡng dục liền quen thói nói dối. Lời của nó phần mười đều là giả, chẳng qua nó và bạn học xô xát một chút, không có chuyện lớn gì. Tôi đại diện nó xin lỗi các chú, làm phiền các chú đi một chuyến. Thật sự xin lỗi.”
Chú cảnh sát biết người này là họa sĩ có danh tiếng, còn là giáo sư Nam Đại, cười xua tay, “Không có gì, giáo sư Cố không cần khách khí. Nếu là hiểu lầm, chúng tôi liền trở về.”
Quay đầu nhìn về phía Tư Như, trên mặt liền trở nên nghiêm túc, “Cô gái, tính tình lớn như thế cũng không tốt, đều là bạn học, có cái gì không nói chuyện được. Sau này đừng không có việc gì liền gọi điện thoại báo cảnh sát.”
Chú cảnh sát cũng rất bận nha.
Ba nam sinh kia ngay cả rắm cũng chưa đánh, Tư Như còn bị mắng một hồi, bọn họ liền biết cho dù cảnh sát tới cũng sẽ không có việc gì.
Bắt đầu ồn ào.
“Đúng vậy, chúng tôi có chỗ nào không tốt thì nói chuyện, gọi cảnh sát làm gì. Ảnh hưởng quan hệ bạn học nha.”
“Đều là chung một trường, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, như vậy thật không tốt nha.”
“……Rất đau lòng nha.”
Tư Như sắp tức chết rồi.
Giáo sư Cố này thật sự là cha của nguyên chủ sao?
Trong trường Sầm Hải Tâm vốn người bị mọi người phỉ nhổ, trong lòng học sinh trong trường vốn là người nhân phẩm thấp đến không thể thấp hơn, ông ta vẫn ngại trên người Sầm Hải Tâm còn chỗ sạch sẽ, liền muốn bịa đặt đeo trên lưng cô hết ô danh này tới ô danh khác.
Nói dối.
Nếu như cô không có chứng cứ, nói không chừng thật đúng là phải cõng trên lưng những tội danh này.
Tư Như lui về phía sau hai bước, nhìn chú cảnh sát bên phải, “Nói như vậy các người mặc kệ?”
Chú cảnh sát cau mày, “Cô gái, không phải chúng tôi mặc kệ, cô xem việc này lúc đầu đáng lẽ cũng không sao. Cô là một cô gái trẻ, chuyện đã chuyển biến tốt là được rồi. Hơn nữa giáo sư Cố cũng nói, cô nói dối gạt người như vậy cũng không tốt.”
Chợt nghe được Tư Như cười lạnh hai tiếng, “Chú thì biết cái gì, chú không biết cái gì cũng dám nói, bị quấy rối tình dục, bị uy hiếp, bị phỉ báng, chẳng lẽ tôi phải dùng một bộ dáng thế giới hoà bình đối đãi với bọn họ sao? Trừ chuyện này các chú hỏi cũng không hỏi, rõ ràng tôi gọi điện tới, các chú bị người khác nói vài câu liền muốn đi, còn đem trách nhiệm này đẩy đến trên người tôi.”
“Thế giới này tối tăm như vậy, ngay cả cục cảnh sát cũng không thể cho tôi công bằng. Tôi bị người ta ức hiếp như vậy, không ai có thể giúp tôi, tôi còn sống làm gì.”
Tư Như xoay người bỏ đi.