Lý do Lý Lão Tam hai ngày nay không tới tìm Tư Như gây phiền toái, không phải vì đột nhiên nảy lên tình cha con đối với đứa con gái nuôi mười mấy năm trước khi xuất giá mà không nỡ, mà vì hắn sợ mình không cẩn thận một cái liền đem cô đánh chết. Đến lúc đó không thể giải thích được với nhà tên ngốc, tiền đám hỏi cũng bị tổn hại, mất nhiều hơn được.
Vì tiền, ngay cả hán tử lợi hại trên núi cũng phải khom lưng.
Hơn nữa, hắn cũng có chuyện gấp, con trai lớn sắp kết hôn, đương nhiên không có khả năng đơn giản như việc gả con gái. Phải mời khách, đi lại, ăn nói, ông ta còn phải tính toán thức ăn trong nhà có đủ hay không. Trên bàn phải có vài món ăn, mấy món mặn, mấy món chay, mấy món nguội, mấy món hầm.
Con trai và con gái không giống nhau, con gái gả ra ngoài là bát nước đổ đi, con trai là bảo vật trong lòng bàn tay.
Bà vợ Lý đi một khoảng thời gian dài cũng chưa quay lại, lúc này Lý Lão Tam mới nhận ra có phần không thích hợp, vội vàng đứng lên chạy ra ngoài.
Chạy đến phòng củi nhốt Tư Như thấy cửa lớn mở rộng, vợ mình sống chết không rõ nằm trên mặt đất, người đáng lẽ ra ngày mai phải gả đi đã không thấy.
“Thằng cả, thằng hai chạy nhanh ra đây! Không thấy con nhóc chết tiệt kia rồi, mau đi tìm.” Lý Lão Tam giận dữ hét.
Vừa đi qua hắn liền túm đầu tóc vợ mình, hung hăng hướng trên mặt bà tát mấy bạt tai, trên khuôn mặt gầy guộc của bà vợ Lý tức khắc hằn sâu năm ngón tay đỏ tươi.
Bà ta yếu ớt tỉnh lại, đầu óc choáng váng. Một gậy kia của Tư Như không hề nhẹ, sợ bà ta không ngất xỉu.
Lỗ tai kêu vù vù, trời đất quay cuồng.
Hai người con trai Lý gia đang nằm trên giường nghe tiếng hô của Lý Lão Tam, giày cũng chưa kịp đi liền lao tới.
Đặc biệt là Lý Đại, gấp đến độ hai mắt đều đỏ. Hắn sắp kết hôn, mà cô gái kia khiến hắn rất vừa lòng. Tuy rằng lớn lên giống những người phụ nữ khác, nhưng ngực to mông nở, có thể thấy dễ sinh con trai. Nếu Tư Như chạy thoát, lễ hỏi của hắn tốn kém một mảng lớn, cô gái này sắp tới tay liền bay đi.
Nhưng rất rõ ràng, trong phòng không có bóng dáng Tư Như, đủ loại dấu hiệu cho thấy cô đã thật sự chạy thoát.
Lý Đại xông lên cho mẹ mình vài quả đấm: “Con nhỏ chết tiệt kia đâu, nó đâu, bà không phải ở cùng một chỗ với nó sao? Vì sao không thấy nó! Phế vật như bà, ngay cả một người còn trông không tốt thì còn sống làm gì, sao bà không đi chết đi.”
Lý Đại thở hổn hển, trên trán nổi gân xanh. Khóe miệng bà vợ Lý bị đánh đến chảy máu, gương mặt sưng vù, trong đầu vang lên ầm ầm, từng trận ù tai, ngu si ngơ ngác nhìn sắc mặt đỏ bừng của chồng cùng con trai đang trong cơn thịnh nộ, lẩm bẩm nói: “Nó chạy, nó gọi tôi một tiếng, đầu tôi đau xót, không biết gì nữa.”
“Còn nói cái gì, còn không nhanh chạy đi tìm người. Con nhỏ chết tiệt kia khẳng định là đã chạy, nó không muốn gả cho tên ngốc kia, mệt cho tao còn nghĩ làm nó bị thương gả nó ra ngoài sẽ khó coi. Nếu biết nó muốn chạy tao nên đánh gãy hai chân nó, xem nó chạy bằng cái gì.”
Lý Lão Tam tức giận đến mắt đỏ bừng, Lý Đại Lý Nhị chạy đi gọi người trong thôn tìm, Lý lão Tam túm bà vợ mình đi chung quanh sân tìm một lần, nhưng cũng chưa thấy gì.
Lão quay đầu nhìn về phía mảnh núi lớn đã đen kịt một mảng, oán hận nói: “Con nhỏ chết tiệt kia khẳng định đã đi vào núi. Chờ ông đây tìm được nó, không đánh chết nó thì ông đây không phải là Lý Lão Tam!”
Đàn ông trong núi tính tình đều dữ dằn, không có việc gì thì đánh phụ nữ. Phụ nữ trong mắt bọn họ không phải người, chỉ là công cụ để phát tiết và sinh con. Trong thôn rất nhiều phụ nữ trên mặt đều là dấu bàn tay quanh năm, điều này rất bình thường.
Nếu như Tư Như bị tìm bắt về, kết cục sẽ còn thảm hại hơn so với trước kia.
Tuy rằng cô rất mệt, thân thể còn suy yếu, ngực không thở nổi, đùi nặng như đeo chì, trên chân còn bị ít nhiều vết thương do đá cứa, nhưng ánh đèn sáng trưng trong thôn dưới núi lại chính là bùa đòi mạng cô, nếu dừng lại hoặc chạy chậm cũng sẽ bị bắt lại.
Ánh trăng treo trên trời, biển sao lộng lẫy, ngân hà giống một dải đai lưng sáng lấp lánh, nhưng trong núi cũng không nhìn thấy gì.
Một mảnh đen nhánh, còn có khả năng đạp phải rắn, bị côn trùng cắn hoặc là rơi vào bẫy rập, nếu không cẩn thận sẽ rơi xuống vách núi, chết không ai biết.
Người trong thôn dựa núi ăn núi, không sợ rắn cũng không sợ côn trùng, bọn họ đối với núi này vô cùng quen thuộc. Có nhiều lần Tư Như nghe thấy âm thanh nói chuyện, cách mấy trăm mét là cây đuốc lóe sáng, trong lòng hoảng sở, thật cẩn thận mà bỏ chạy.
Ánh trăng rất đẹp, thế nhưng chiếu không tới núi sâu bị cây rừng bao phủ. Trong núi một mảnh đen nhánh, Tư Như nhìn không ra một chút ánh sáng nào, nhìn không thấy dưới chân, không biết té ngã bao nhiêu lần nhưng một tiếng động cũng không dám phát ra.
Sợ bị phát hiện.
Bị phát hiện kết cục sẽ rất thảm.
Có lẽ sẽ chết, có lẽ còn thảm hơn so với cái chết.
Đến khi Tư Như rốt cuộc dừng lại đã không biết mình đang ở nơi nào. Núi rất lớn, mọi nơi đều giống nhau, nơi nơi đều là cây, cây to chọc trời, nhìn không thấy điểm dừng.
Chạy trốn suốt một buổi tối, tâm thần và thể xác Tư Như đều mệt mỏi, thể lực cũng đạt tới cực hạn. Vốn dĩ thân thể đã cực kỳ yếu ớt, khuôn mặt vàng vọt ảm đạm, đôi môi lại trắng như tờ giấy, trên người đổ mồ hôi lạnh.
Cô đỡ thân cây mà ngồi xổm xuống, ngồi thở hổn hển mấy hơi, rồi sờ sờ trên mặt đất, bẻ một nhánh rễ cây trực tiếp xoa xoa trên quần áo, liền đặt vào miệng nhai.
Tức khắc một vị ngọt lành tràn ngập trong khoang miệng.
Tư Như nhắm mắt lại, trong miệng không ngừng nhai.
Cô đương nhiên có thể rời đi rất dễ dàng, nhưng Tư Như có thể bay, còn A Thập chỉ là một người bình thường.
Tư Như cảm thấy mình thật là một người chuyên nghiệp, vừa yêu nghề lại tận chức tận trách.
Lập tức cho mình một ngón tay cái.
Sau khi nghỉ ngơi tốt, Tư Như tiếp tục đi về phía trước.
Cô cũng không cho rằng người trong thôn sẽ bỏ qua như vậy, dù sao người ở đây đối với ngọn núi này hết sức quen thuộc. Bắt Tư Như trở về, giết gà dọa khỉ, vừa lúc có thể uy hiếp những người muốn chạy trốn, để cho họ nhìn xem dám chạy trốn sẽ bị trừng phạt.
Lý Lão Tam cũng sẽ không từ bỏ, Tư Như đại diện cho một số tiền đám hỏi lớn, không có Tư Như, tên ngốc kia không cưới được vợ, hiển nhiên cũng sẽ không đưa tiền. Không có tiền, lễ hỏi của Lý Đại sẽ thiếu tiền, vợ sắp tới tay thì bay mất.
Không có vợ thì không thể sinh con trai, không thể nối dõi tông đường, đoạn tuyệt hương khói.
Nhưng mỗi ngày vào núi không ngừng nghỉ tìm người cũng không thực tế.
Phải cày cấy, phải làm việc, phải vì kế sinh nhai mà bôn ba, làm gì có ai nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy.
Có thể thấy người còn tốt, người toàn thôn cùng tiến vào còn không bắt được một bé gái gầy yếu. Nhưng ở đây núi lớn như thế này, bọn họ cả đời cũng chưa dò xét xong, ai biết A Thập trốn nơi nào hay là đã chết.
Trong núi rắn độc nhiều như vậy, bị cắn một cái sẽ chết ngay.
Thời gian trôi qua càng lâu, vẫn không ai tìm được A Thập, người trong thôn nhìn một nhà Lý Lão Tam chỉ lắc đầu thương hại.
“……Lúc trước ông nên đối xử với A Thập tốt một chút, A Thập cần mẫn chịu khó, lại ăn ít. Đã biết tên ngốc kia là người như thế nào, ông tìm người nhà trông nó, tốt xấu gì nó cũng sẽ không nghĩ đến việc chạy. Giờ thì tốt rồi, người chạy, tiền cũng không lấy được, mất cả chì lẫn chài.”
Không dừng lại ở đó, sự việc Lý Đại cưới vợ bởi vì không đủ lễ hỏi, cô gái kia đã cưới người khác.
Con dâu biến mất.
Vẻ mặt Lý Lão Tam đầy lệ khí, ngồi xổm trước cửa nhà rít thuốc lá tự chế của người trong núi.
Trong lòng hắn nghĩ đến khi tìm được con nhỏ chết tiệt kia, nhất định phải đem nó buộc trên giường tên ngốc.
Hắn vẫn còn nhớ thương tiền lễ hỏi không ít của nhà tên ngốc kia.
Có vài người hay cố chấp, càng không có được lại càng phải lấy được. Không chiếm được lại không cam lòng, trong lòng như thiêu như đốt. Một khi nghĩ đến liền nghĩ đến cách nào giết chết cô, càng thảm càng tốt mới có thể bình ổn lửa giận trong lòng.
Tư Như lẩn trốn trên núi hơn hai tháng.
Từ mùa xuân trốn đến mùa hè.
Ngày tháng trong núi thật sự không phải người, đói bụng chỉ có thể ăn chút quả dại, khát thì uống nước suối.
Đây vẫn là tốt. Nếu không tìm được quả dại, cũng chỉ có thể ăn củ ấu, ăn rễ cây, ăn cỏ tranh. Không có lửa, bắt được con thỏ hay gà rừng cũng ăn không hết. Dù sao cũng không thể ăn quả dại như vậy sống qua ngày hoài nha!
Hơn nữa một chút lửa thì sẽ có khói, vạn nhất bị người phát hiện liền thảm.
Tư Như rất cẩn thận, mỗi ngày cô đều đổi lộ trình. Trong núi nhiều kiến, mùa hè không khí nóng ẩm, trong rừng núi càng nhiều muỗi, Tư Như tìm được một ít thảo dược, nhai nát rồi bôi trên người cũng có thể phòng kiến muỗi.
Tư Như cảm thấy thân thể mình tốt hơn rất nhiều, cũng trở nên nhanh nhẹn. Quần áo trên người hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng lúc trước, sinh sống như một người hoang dã.
Cô ở trong rừng núi càng giống như cá gặp nước, trời tối liền tìm hang núi nghỉ ngơi, hấp thu linh khí loãng đến đáng thương trong trời đất. Chút linh khí này cũng không đủ để cô chữa trị vết thương trên thân thể này, nhưng dù sao có cũng hơn không.
Tục ngữ nói ăn núi dựa núi, trong núi có rất nhiều báu vật, trời sinh là một cây linh, Tư Như biết rất nhiều loại thực vật cùng công hiệu của nó.
Cô dùng dây rừng thắt một cái sọt nhỏ, đem theo để thu thập dược liệu ven đường.
Cô không có tiền, còn muốn tìm cha mẹ ruột của nguyên chủ phải vào thành phố lớn, dược liệu này chính là vốn liếng.
Tư Như bò lên trên đỉnh một ngọn núi phía sau, rốt cuộc thấy được một thành phố. Thành phố kia nhìn không xa, nhưng Tư Như đi hơn mười ngày.
Bởi vì không biết đây là nơi nào, cho nên cô chỉ có thể che giấu và lẩn trốn.
Dùng tiền bán dược liệu mua vé xe, rồi mua hai cái bánh bao. Lần đầu tiên được ăn đồ nóng hầm hập như thế, Tư Như cảm động muốn khóc.
Thế nhưng trong túi cũng không còn nhiều tiền.
Tuy rằng điều này cũng không quan trọng, mau chóng rời khỏi thành phố này mới là chuyện quan trọng nhất.
Tư Như thấy vài người từ trong đám người đột nhiên lao tới bắt lấy một cô gái trẻ. Cô gái trẻ tuổi kia hoảng hốt lo sợ. Bên cạnh là một bà già chỉ vào cô gái trẻ này, nói rằng cô ta là con dâu, đã cùng thông đồng với người đàn ông khác bên ngoài còn muốn chạy trốn. Trong đó một người đàn ông vạm vỡ vung tay tát liên tiếp vào mặt cô gái. Cô gái bị đánh đến khóe miệng chảy máu, cả khuôn mặt đều sưng lên, ngoài miệng khóc lóc nói cô không phải con dâu bọn họ, mà cô bị lừa gạt tới đây.
Nhưng không ai cứu cô ta, tất cả đều thờ ơ lạnh nhạt.
Cuối cùng, cô gái kia bị bắt đi.
Cô nắm chặt vé trong tay, cũng đang chuẩn bị lên xe.
Tư Như cả người đổ mồ hôi lạnh.
Chạy nhanh vào vị trí ngồi xong, có người đến tìm Tư Như, hỏi cô có phải đi một mình hay không.
Tư Như không để ý tới người đó, vươn đầu hướng phía ngoài nhìn qua một người phụ nữ rồi hô to tạm biệt mẹ.
Giọng nói địa phương vô cùng chính tông.
Nguyên chủ không đủ chất dinh dưỡng trong thời gian dài nhìn qua như một bé gái. Bé gái nhỏ như vậy có thể nói ra một hơi tiếng địa phương, nhất định là người bản xứ.
Người nơi này cũng không lừa gạt người bản xứ, sở dĩ vì người bản xứ cũng biết nơi nào có thể mua phụ nữ bị bắt được.
Bé gái kia vừa rồi nói một hồi tiếng phổ thông chính tông, không hợp với nơi này.
Người nọ cười mỉa rồi đi.
Tư Như hít sâu từng ngụm lớn.
Chờ đến xe chậm rãi chuyển động, cô rốt cuộc mới yên lòng.