Chương 3: Cô Gái Chưa Lên Sân Khấu (3)

Tư Như nhắm mắt lại, nhưng thật ra đang cùng 0527 nói chuyện phiếm.

“Nguyên chủ và cốt truyện mi cho ta có quan hệ gì?”

0527 núp ở góc, lắc đầu, “Chủ nhân, tui không biết, tui chỉ có cốt truyện thôi.”

Làm bộ đáng thương.

Tư Như tức giận đến chịu không được, mở cốt truyện ra đọc lại một lần. Thời điểm ở trong núi cô đã xem qua rất nhiều lần, nội dung cốt truyện còn chưa từng nhắc qua tên nguyên chủ. Vật hy sinh nữ phụ gì đó đều là thiên kim hào môn, không thấy có một cô gái ở nông thôn nào.

Có lẽ đây chỉ là một người qua đường.

Nhưng Tư Như càng tin tưởng 0527 đưa lầm cốt truyện, đưa cô đến sai thế giới.

Tư Như rối rắm một lát liền quyết định mặc kệ, cốt truyện cái gì đều để hết một bên đi, cô chỉ phụ trách tâm nguyện của nguyên chủ.

Dù sao người trả thù lao cũng là nguyên chủ.

0527 bị Tư Như xách ra, nhìn Tư Như cong môi, cả người 0527 run lên sợ hãi.

“…… Chủ nhân, cô lợi hại như vậy, vì sao…… Vì sao lại phải phiền toái như vậy.” Ở trên núi lẩn trốn, ăn quả dại, thương tích đầy mình.

Hơn nữa, thương thành của hệ thống có công cụ, không nói hoàn thành nhiệm vụ này nhưng nhất định có tác dụng làm giảm không ít việc.

Ít nhất sẽ tốt hơn so sánh với hiện tại.

Tư Như mỉm cười, “Bọn họ trước kia hoàn thành nhiệm vụ như thế nào?”

Nói tới rất nhiều ký chủ trước đây của hệ thống, hệ thống có thể lợi dụng thu trở về, nhưng sẽ bị cách thức hóa.

0527 nhỏ giọng trả lời: “Thương thành có rất nhiều công cụ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể mua, mỗi lần còn có thể đạt được một ít tích phân đặc thù, có thể đem tích phân đặc thù nâng cao thuộc tính của chính mình.”

Thấy bộ dáng Tư Như rất hứng thú, lá gan của 0527 lớn hơn một chút, tiếp tục nói: “Thuộc tính chính là chỉ dung mạo, dáng người, mị lực, trí lực, vân vân.”

“Nói cách khác, sẽ làm cho người trở nên xinh đẹp hơn, thông minh hơn.”

Chính là ý này.

Lòng yêu thích cái đẹp ai cũng có, tất cả mọi người đều thích vật xinh đẹp, thứ xinh đẹp có thể làm người cảnh đẹp ý vui, nếu không tại sao có từ nhất kiến chung tình này.

Tư Như lý giải, rốt cuộc cô cũng yêu cái đẹp.

Nam chính nam phụ đều là con trai khí vận, khác nhau chính là một người là con ruột, một người lại là con riêng. Con riêng tuy rằng cuối cùng cũng vì nam chính cản đao, trở thành đá kê chân, nhưng vì là con trai khí vận nên bản thân cũng có khí vận.

Công lược nam chính nam phụ là để có được lực khí vận trên người bọn họ.

Mặc kệ là tiểu bạch hoa hay tiểu trà xanh, chỉ cần quyến rũ được con trai khí vận, đều sẽ là người may mắn cả một đời.

(Tiểu bạch hoa: thể hiện mình là người thanh thuần, đáng thương để chiếm lấy sự đồng cảm của người khác)

(Tiểu trà xanh: giả bộ mình là người vô tội nhưng thích cướp bạn trai của người khác)

Đàn ông chinh phục thế giới, phụ nữ chỉ cần chinh phục đàn ông là có được thế giới đàn ông đã chinh phục.

Chinh phục toàn bộ thế giới so với việc chinh phục một người đàn ông, bạn sẽ chọn cái nào?

Kẻ ngốc cũng biết nên chọn thế nào.

Thế giới này có những người hồn nhiên ngây thơ, trừ bỏ trẻ con, còn có người ngu ngốc.

Ngón tay Tư Như vuốt cằm, “Nếu nguyên chủ trở về, những giá trị thuộc tính này, dung mạo xinh đẹp, khí chất xuất trần, thông minh siêu phàm cũng sẽ không biến mất?”

Dù sao có thể thành công câu dẫn con của khí vận đều dựa vào những thứ đó. Nếu không có giá trị thuộc tính cộng thêm, nguyên chủ là một người bình thường, ném trong biển người tìm còn không thấy, lấy gì để con trai khí vận ưu ái chứ?

0527 cười nhạo, “Làm sao có thể, bọn người phàm làm sao có khả năng quay về được. Khi có người tiếp thu nhiệm vụ, linh hồn bọn họ sẽ tiêu tán.”

Thấy sắc mặt Tư Như trầm xuống, 0527 vội nói: “Chủ nhân đừng lo lắng, người làm nhiệm vụ chúng ta sẽ thay thế bọn họ ở thế giới kia sống hết một đời.”

Lấy linh hồn của chính mình làm chi phí, để cho người khác chiếm dụng thân thể của mình, thân phận của mình, người nhà của mình, linh hồn lại đi chơi người đàn ông mình thích.

Tư Như:…………

Cô chỉ cười cười không nói lời nào.

Não cũng quay vòng.

Hơn nữa càng làm tôn lên bản thân là người chấp hành nhiệm vụ tận chức trách như thế nào. Có thể nói người làm nhiệm vụ bên trong chính là ánh trăng sáng, từ bi sáng tỏ như vậy, soi sáng sự đau khổ của chúng sinh.

Tư Như nhắm mắt lại.

Đoạn đường này rất xóc nảy, đường núi đừng hy vọng có thể bằng phẳng, gập ghềnh lồi lõm, không cẩn thận là có thể bị hất ra.

Nhưng tất cả mọi người đều có bộ dáng đã quen rồi.

Tư Như không nói chuyện nữa, 0527 cũng không biết chủ nhân hiện giờ là có ý gì, tủi thân co lại thành một cục. Chủ nhân đã nói không có việc gì đừng lên tiếng, nó làm một hệ thống xinh đẹp im lặng là được rồi.

Một chút cũng không tủi thân.

Không tủi thân.

Tủi thân.

Qua rất lâu, xe dừng lại, tới một thành phố khác. Thành phố cũng không lớn, nhưng lớn hơn thành phố trước rất nhiều. Kinh tế phát triện, an ninh cũng tốt, ít nhất sẽ không có chuyện có người trước mặt mọi người cướp đoạt người khác.

Tư Như dùng dây túm tóc thành một búi, mùa hè rất nóng, tóc dính vào trên cổ giống như một cái khăn quàng cổ bằng lông dê. Trời nóng còn thêm khăn quàng cổ, nóng muốn chết, đã vậy còn nổi mẩn lại ngứa, không có thuốc nên chỉ có thể chịu đựng.

Thành phố này có sở cảnh sát.

Nhưng Tư Như vẫn quyết định lại chuyển xe một lần nữa, nhưng trên người cô không có tiền.

Không có tiền thì không thể ăn cơm, không có chỗ ở.

Không chỗ ở vẫn không sao. Trên đường, dưới cầu, công viên, cửa ngân hàng, nơi nào cũng có thể ở, nhưng bụng đói thì không có cách nào.

Tư Như đi lang thang trên đường không có mục đích, chân đá phải một chai nhựa, chai nhựa lăn đi thật xa. Mắt Tư Như sáng ngời, chạy vài bước nhặt chai nhựa lên, vặn nắp đậy ra rồi mới đem cái chai giẫm bẹp.

Thời gian cô ngao du qua ba ngàn thế giới, thấy qua một ông lão tuổi già sức yếu đi thu gom phế liệu đổi lấy tiền làm kế sinh nhai. Nguyên chủ tuy rằng mười sáu tuổi nhưng thân thể gầy yếu, nhìn qua cũng chỉ khoảng chừng mười tuổi, căn bản không tìm được việc, cũng giống như ông lão kia không có năng lực sinh tồn.

Tư Như tìm một cái túi lớn, vừa đi vừa nhặt, từng cái thùng rác đều không buông tha. Đôi tay nhỏ bé trở nên đen xì, còn có một mùi hôi thối khó ngửi. Người đi ngang qua che mũi cách xa, nhìn về phía Tư Như với vẻ mặt ghét bỏ tựa như đang nhìn rác rưởi.

Người trong thành phố đều có một cảm giác ưu việt, chuyện nhặt rác rưởi như vậy sẽ bị người khác khinh thường, coi người nhặt rác rưởi cũng giống rác.

Cho nên không đến nửa ngày, Tư Như nhặt được ba bao lớn chai nhựa, đến trạm thu gom phế liệu đổi được hơn mười đồng tiền, cười tít cả mắt.

Nếu nguyên chủ có thể rời đi, cho dù nhặt rác rưởi cũng đã rất tốt rồi. Chí ít rất vui vẻ, số phận sẽ không nằm trong tay người khác, cũng không giống hàng hóa bị người khác tùy ý bán tháo, thua lỗ cả đời.

Tư Như nhặt rác ba ngày, buổi tối thì ngủ ở ngân hàng. Trong ngân hàng an toàn nhất, còn có camera. Trong công viên, dưới hầm cầu thì chỉ có những kẻ lang thang.

Đói bụng thì mua bánh màn thầu ăn. Bánh màn thầu rẻ nhất cũng ăn ngon hơn so với bánh bắp trấu trong núi, ăn loại bánh đó xong liền không rời được bánh này.

Tư Như tiết kiệm đủ tiền một vé xe lửa, liền dự định đi vào ga xe lửa mua một vé. Vé đi xe hơi thật sự quá đắt, gấp hai lần vé xe lửa, còn không đi xa bằng xe lửa.

Nhưng Tư Như cũng không mua được vé xe lửa.

Cô nhìn như một đứa bé mười tuổi, không có người lớn cạnh bên, người bán vé không thể bán vé cho cô.

“Em thật sự mười sáu tuổi rồi, thật đó.”

Tư Như giải thích, nhưng người bán vé không nghe, không tin.

“Cô bé, rời nhà trốn đi là không tốt, sớm trở về đi, tránh cho người nhà em lo lắng.”

Những đứa bé ầm ĩ rời nhà đi cũng đã thấy nhiều, vẻ mặt người bán vé dửng dưng.

Cho rằng đây cũng là một đứa bé cáu kỉnh, nhìn qua thân thể này, mặt mũi này. Chậc, trẻ con bây giờ thật không tốt, nói một lời không hợp liền bỏ nhà ra đi.

Tư Như ủ rũ, mọi chuyện đã sẵn sàng chỉ thiếu thời cơ nha.

Cô quên mất nguyên chủ không có thẻ chứng minh.

Cũng không có thân phận.

Đối với người khác mà nói, cô chỉ là một người chết, không tồn tại.

Không có bất kỳ thứ gì để chứng minh thân phận của cô.

Biết đâu trên hộ khẩu của cha mẹ ruột còn có tên cô, nhưng có lẽ đã ghi hai chữ tử vong.

Cuối cùng, Tư Như vẫn lên được xe lửa.

Không có thời cơ thì phải tạo ra thời cơ.

Lúc đến trạm cô đứng sau lưng một người phụ nữ trung niên. Người phụ nữ trung niên này còn mang theo mấy đứa con, Tư Như lớn lên nhỏ gầy, người soát vé cho rằng cô đi cùng, cũng không thèm liếc cô một cái liền để cô qua. Đây là chuyện rất bình thường, ngày nghỉ đến, phụ nữ dắt con ngồi xe lửa đi thăm chồng làm công trên thành phố, có đôi khi còn mang đứa trẻ khác trong thôn, hoặc là con cái của gia đình thân thích, một người phụ nữ dẫn một đám con nít ở nhà ga là chuyện rất bình thường.

Đứa bé cũng không lớn, lại không cần mua vé.

Tư Như vừa lên xe lửa liền tách khỏi người phụ nữ kia.

Trên xe lửa rất nhiều người. Mới được nghỉ hè, trẻ con ríu rít chạy loạn trên đường đi, thỉnh thoảng lại nghe được tiếng trẻ con khóc. Trên giá hành lý chất đầy đồ đạc, trên mặt mỗi người đều chảy mồ hôi, đều mỉm cười tràn đầy hạnh phúc.

Tư Như cũng không ngồi luôn ở một khoang xe, cô không có chỗ ngồi. Đến trạm có người xuống xe, cô thấy chỗ không ai ngồi thì nghỉ ngơi một chút, đợi có người tới thì nhường chỗ.

Không ai quan tâm một đứa bé gầy yếu, Tư Như an toàn tới thành phố tiếp theo.

Thành phố này rất phồn vinh, 80% ga xe lửa đều sẽ có xe đến thành phố như thế này.

Tư Như ra khỏi nhà ga, vẫn là một bộ dáng của người ăn xin.

Cả người vừa hôi vừa chua, trên người đều là mùi mồ hôi, tóc dính bết vào nhau, mọi người đều đi vòng qua người cô.

Tư Như đứng ở dưới bóng cây, ngẩng đầu híp mắt nhìn, khắp nơi đều là nhà cao tầng, màu xanh nhạt từ inox phản chiếu ánh mặt trời qua kính thủy tinh đặc biệt chói mắt. Xe cộ như nước, con đường rộng lớn bằng phẳng, từng hàng đèn đường ven đường. Rừng cây cắm những cọc đỏ, hai bên trồng một hàng cây thấp được cắt tỉa chỉnh tề, còn có bãi cỏ, trên cỏ là những đóa hoa không biết tên nở ra đẹp mắt. Người đi đường nhàn nhã đi lại, tắm ánh mặt trời, hưởng thụ cuộc sống.

Sống dưới ánh mặt trời hạnh phúc như vậy, nhưng ánh mặt trời lại không chiếu tới nơi rất nhiều người đang giãy giụa trong địa ngục.

Tư Như sờ bụng đói lép kẹp, lại khát nước, cô tìm một quán nhỏ mua chút thức ăn.

Cô còn chưa tới gần, chủ quán cầm chổi lông gà xua cô đi, vẻ mặt chán ghét, “Đứa ăn mày từ đâu tới đây, đi mau, đừng làm bẩn bánh của tao.”

Đứa ăn mày Tư Như:…………

Ha ha.

Khuôn mặt đen thui móc tiền từ trong túi ra, “Tôi mua bánh.”

Thật muốn lấy tờ tiền một trăm đồng đập trước mặt người kia, nói bán cho tôi một phần bánh, tiền dư không cần thối lại. Khí phách như thế, đại tài khí thô như vậy.

Nhưng mà, “Bẩn chết, bẩn chết đi được. Đi mau, tao không bán bánh cho mày.”

Tư Như:…………

Ông được.

Ông là người bán, ông định đoạt.

Tư Như bụng đói bỏ đi.

Bên ngoài nhà ga chính là trạm xe buýt, lúc này người chờ xe rất nhiều. Xe đến, tất cả mọi người đều chen lên trước. Vóc dáng Tư Như nhỏ, cô bị chen đi lên, tiền cũng không trả.

Mùa hè rất nóng lại không có điều hòa, mỗi người trên người đều một thân mồ hôi, ngược lại không ai ghét bỏ mùi hôi trên người Tư Như.

Tư Như nóng đến không chịu được, mặt và sau cổ rôm ngứa chịu không nổi, nhịn không được dùng tay gãi, nổ lách tách. Tư Như im lặng, tay cọ hai cái trên quần áo.

Lúc xuống xe cũng không nhiều người như vậy, Tư Như đi thẳng đến đồn cảnh sát.

Có việc thì tìm cảnh sát, tuy rằng cô không đóng thuế nhưng cũng là công dân của đất nước này, tuy rằng trên hệ thống hộ tịch của đất nước có lẽ không tìm thấy tên cô.