Giờ phút này nội tâm của 0527 hỏng mất rồi.
Làm một hệ thống, khi nhiệm vụ thất bại ký chủ bị xóa bỏ, nó nên được đưa về trạm thu hồi rồi xóa sạch ký ức, một lần nữa phân phối cho ký chủ mới, đây mới là phương thức xử lý chính xác.
Nhưng mà nó bị cướp rồi.
Không sai! Nó, một hệ thống trước nay khí phách ngạo kiều ngang ngược một phương, thế nhưng lại bị một cây linh cướp.
0527 oán hận vô cùng, cố tình nó còn không thể phản kháng. Cây linh kia cũng không biết dùng pháp thuật gì làm nó một chút tâm tư phản kháng cũng không thể có, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ bị làm thịt.
Còn người khởi xướng việc này không hề có hình tượng mà lật xem thương thành của nó.
“……Mắt như nước mùa xuân, má lúm đồng tiền ngọt ngào, ừm, vòng eo theo nhỏ, da trắng nõn nà,… những đồ gì đây. Ý, hồng nhan cười, mình nhìn xem, khi dùng dược này chỉ cần cười thì sẽ chết, đây là độc dược ư. Mỉm cười nửa bước điên? Ăn xong đi nửa bước sẽ bị điên? Còn có mỹ nhân say, không màu không vị, ăn xong sẽ giống mỹ nhân ngủ vĩnh viễn đều không tỉnh lại. Còn có sinh con đan, sinh nữ đan, sinh song bào thai đan, nhiều bào thai đan, tuyệt tử đan. Đậu xanh, cái này thật là một hệ thống bình thường sao?”
Tư Như cảm thấy mình đã gặp phải một hệ thống giả.
0527 cũng thực ủy khuất, làm loại hệ thống nghịch tập, mấy thứ này đều rất bình thường, rất hữu dụng để chiếm đóng mục tiêu nhiệm vụ. Không có ánh mắt dịu dàng như nước, không có nụ cười thuần khiết, không có giọng nói như hoàng oanh xuất cốc, không có da thịt trắng nõn như ngọc, không có eo thon cỡ một nắm tay, không có hai chân thon dài thẳng tắp, một thân thể xấu dễ dàng bị đẩy ngã thì chơi thế nào được, lại còn muốn công lược khí vận nam chính nam phụ, quả thực là mơ mộng hão huyền.
Tư Như còn đang tiếp tục lật.
A, Thần Thủy Quyết?
Đây là một quyển sách màu lam đóng chỉ, trên bìa là một cô gái mặc áo lụa dáng người như tiên, đứng trên mây trắng bồng bềnh, tóc đen tung bay, vạt áo phấp phới, giống như một tiên tử thanh linh.
Phản ứng đầu tiên của Tư Như đây chính là một bộ bí quyết tu tiên.
Nhưng lúc mở ra, mặt Tư Như liền đen. Đậu, đây chính là một bộ công pháp nam nữ song tu, người đạt lợi ích là nữ, lấy dương bổ âm. Ha hả, còn đặt là Thần Thủy Quyết nữa chứ.
Tư Như đen mặt ném Thủy Quyết qua một bên, lại tiếp tục lật phía sau thì không có gì cả, một mảnh trống không.
0527 cẩn thận nói, “Phía sau còn chưa mở khóa.”
Ngay từ đầu đồ vật trong thương trường cũng không phải nhiều, ký chủ làm nhiệm vụ, rồi mới thăng cấp, lên tới cấp bậc nhất định, đạt được tích phân nhất định là có thể mở khóa thương trường. Mua đạo cụ bên trong, hoàn thành tốt nhiệm vụ, kiếm tích phân, lại mở khóa, cứ như thế tuần hoàn lặp lại.
Tư Như: “Phế vật.”
0527 bị mắng là phế vật:…………
“Được, hiện tại chúng ta đi làm nhiệm vụ đi.”
Tư Như đứng lên, váy lụa mỏng dài màu hồng phấn như một rặng mây tía xinh đẹp.
“Chủ nhân, cô không muốn biết thương phẩm phía sau thương trường sao?” 0527 yếu ớt hỏi. Nó muốn nói kỳ thật chỉ cần thu thập đến tích phân nhất định thì sẽ có thể mở khóa.
Tư Như cười lạnh nói: “Đoán chừng cũng không phải đồ vật đứng đắn gì.”
Hệ thống không đứng đắn, thương trường không đứng đắn, thương phẩm không đứng đắn.
Không có gì đáng giá để chờ mong, có lẽ càng đến phía sau càng cay mắt.
0527: Nó thật sự chỉ là một loại hệ thống công lược nha, vì sao trong mắt chủ nhân liền biến thành không đứng đắn rồi.
“Tiến vào nhiệm vụ.”
Âm thanh máy móc cứng nhắc vang lên, trời đất quay cuồng một trận. Tư Như mở mắt ra lần nữa, xem xét hoàn cảnh xung quanh mình rồi chớp chớp mắt, lấy cốt truyện hệ thống đưa nhìn lại hai lần. Không có lỗi, chẳng lẽ là đưa sai cốt truyện rồi?
Cô nhận được cốt truyện về một cô con gái nhà giàu cuối cùng được gả vào một nhà giàu khác, từ đây hoàng tử công chúa sống bên nhau hạnh phúc mỹ mãn.
Đây là một câu truyện về nhà giàu. Nhưng trước mắt cô là một phòng tối, giường lót bằng tấm ván gỗ, sợi bông đen thui, vách tường loang lổ cùng lỗ hổng trên nóc nhà là thế nào đây.
Đây rõ ràng không phải là một câu chuyện nhà giàu.
Tư Như cảm thấy mình mới bị hệ thống chỉnh rồi.
Hệ thống tủi thân:…………
Nó nào dám chỉnh Tư Như, Tư Như có thể đem nó từ tay Chủ Thần cướp đi, có thể đoạt đồ vật trong tay Chủ Thần, nó chỉ là một hệ thống nho nhỏ, lại không biết bị hạ pháp thuật gì, thứ này giống như đồ vật cấm chế. Muốn chỉnh chết Tư Như, nó đương nhiên có nghĩ tới, nhưng chỉ cần nó chút ít tâm tư này, lực lượng này liền muốn hủy diệt nó, nó cũng không muốn cảm nhận đâu. Tuy rằng nó chỉ là một hệ thống, không có mạng sống, nhưng cũng muốn tồn tại nha.
“Chủ nhân, trước tiên cô nên tiếp nhận ký ức của nguyên chủ.” Hệ thống tiểu bạch hoa run rẩy nói.
Tư Như nghe giọng nói đột nhiên xuất hiện mới sửng sốt một chút, lạnh mặt nói: “Nếu không có việc gì mi có thể im lặng hay không.”
Hệ thống tủi thân quá, nó còn chưa kịp tỏ lòng trung thành đã bị chủ nhân mới ghét bỏ.
Tư Như lại không để ý tới, từ trước nay đều chỉ một mình cô, đột nhiên xuất hiện một giọng nói, cô quen không nổi nha.
Nhắm mắt lại bắt đầu tiếp nhận ký ức.
Chủ nhân thân thể này là một cô gái mười sáu tuổi, gọi là A Thập, chỉ có tên không có họ, từ cái tên có thể biết cô là đứa bé trong nhà nhặt được.
Bản thân nguyên chủ từ nhỏ đã biết.
Điều này, rốt cuộc từ trước đến nay đều không phải là bí mật.
Cha mẹ nuôi của cô và người trong thôn chưa bao giờ giấu giếm thân thế của cô.
“A Thập à, nếu không phải ba mẹ cô nhặt cô về, cô đã sớm chết đói bị chó hoang ven đường ăn rồi. Sau này cô trưởng thành phải hiếu thuận với bọn họ đó.”
“Con nhỏ chết tiệt kia, còn không mau đem quần áo đi giặt sạch, lười như thế, nếu tao sớm biết đã không nhặt mày về.”
“Không được gọi tao bằng anh, mày không phải em gái tao, còn không phải chỉ là một đứa con hoang được nhặt về ư, hừ.”
“A Thập, tao đã lo liệu việc hôn nhân cho mày, gả mày qua, xem như là ân tình tao nuôi mày lớn vậy.”
.................
Nguyên chủ yếu đuối nhát gan, từ trước đến nay đều là người khác nói cái gì thì chính là cái đó, nhưng lúc này dĩ nhiên không thể nghe theo. Cô quỳ trên mặt đất dập đầu, cầu xin bọn họ không đem cô gả ra ngoài. Người kia nhà cũng ở trong thôn, có hai cha con, con trai là một tên ngốc, ba mươi mấy tuổi còn ngắm mông chảy nước miếng, thấy con gái lớn hoặc nàng dâu trong thôn liền đuổi theo cười ngây ngô.
Tuy rằng ở nhà này cô tồn tại như cỏ rác, tuy rằng từ nhỏ đã biết mình phải hy sinh vì anh trai, nhưng cô cũng không muốn nửa đời sau ở cùng một người như vậy.
Còn không bằng chết đi.
Yêu cầu của cô đương nhiên sẽ không được đồng ý, người nọ tuy là tên ngốc, nhưng lại có thể moi được nhiều tiền lễ hỏi. Trong nhà nguyên chủ quả thực là bán con gái, vì phòng ngừa A Thập chạy trốn liền đem cô nhốt lại, ngay cả đồ ăn không đưa, nước cũng không có.
Nguyên chủ bị nhốt hai ngày, cả người suy yếu không chịu được, lại bị cảm lạnh phát sốt. Dưới sự tuyệt vọng vô cùng này thì Tư Như tới.
Nguyện vọng của cô rất đơn giản, chính là rời khỏi nơi này, tìm được cha mẹ ruột.
Nguyện vọng đơn giản chất phác lại làm lòng người chua xót.
Không hỏi một chút rằng vì sao mình bị bỏ rơi, cũng không nói muốn trải qua cuộc sống hạnh phúc vẻ. Đại khái là vì bất kể như thế nào cũng sẽ tốt hơn so với hiện tại.
Khi gặp phải người chỉ có một lựa chọn để sinh tồn, hạnh phúc hay không liền trở nên không quan trọng.
Nếu theo nguyên gốc bị cha mẹ nuôi gả cho tên ngốc kia, có lẽ không được mấy tháng nguyên chủ sẽ bị tra tấn đến chết.
Trên thế giới này có con gái móc tim móc phổi vì cha mẹ, cũng có con gái làm trâu làm ngựa cho cha mẹ. Ngay cả trâu ngựa nguyên chủ cũng không bằng, tại nơi núi lớn này, trâu ngựa chính là tài sản quan trọng, so với con cái còn quan trọng hơn. Nhà ai mà không có mấy vài đứa con, nhưng không mấy nhà có một con trâu. Có một con trâu, đã là một tài phú ở trong thôn.
Nguyên chủ lớn lên như rác rưởi, mỗi ngày ăn đều không đủ no, mỗi ngày đều bị đánh mắng, mỗi ngày đều chỉ có làm việc, cho dù nếu không gả cho tên ngốc kia cũng không sống được mấy năm.
Nếu cô không đến, nguyên chủ sẽ bị trận sốt đơn giản này hành hạ mà đoạt đi sinh mệnh.
Có đôi khi cái chết chính là đơn giản như thế, sinh mạng chính là yếu ớt như thế.
Tư Như dùng chút linh lực cẩn thận chữa trị vết thương của thân thể này, không khỏi lắc đầu thở dài. Bên trong thân thể này đã rất yếu rồi, mỗi ngày lao động nặng nề, cần dưỡng thương lâu dài.
Đây là một thời đại hòa bình, không có yêu ma quỷ quái cũng không có ma pháp tu chân, bình thường đến không thể bình thường hơn, rất nhiều đồ vật Tư Như đều không thể dùng vì có quy tắc thế giới áp chế. Dù sao cô tới trợ giúp người ủy thác hoàn thành tâm nguyện, người ủy thác còn chưa chết, sau này vẫn phải tiếp tục sinh hoạt, cái gì mà cứu vớt thế giới chinh phục biển sao trời mênh mông, cô cũng không có hứng thú gì.
Là một người chấp hành nhiệm vụ, phải có đạo đức nghề nghiệp.
Hơn nữa, linh khí ở thế giới này rất loãng, cũng chính ở núi lớn này mới có một chút linh khí, cũng ít nhiều là vì Tư Như là cây linh.
Sờ sờ cái trán, chẳng hiểu sao đã nóng rực.
Tư Như giãy giụa bò dậy, đói bụng đã hai ngày nay, đầu óc choáng váng chân mềm nhũn, nhìn đồ vật đều là bóng chồng lên nhau. Theo ký ức của nguyên chủ, Tư Như lảo đảo đi đến góc tường, cố sức đào đống cỏ khô trên mặt đất, ở góc tường nguyên chủ nằm có hai củ khoai lang đỏ được nguyên chủ giấu trước kia.
Khoai lang đỏ to bằng nắm tay là thứ duy nhất nguyên chủ lén giữ lại.
Thật là đáng thương, khoai lang đỏ này heo còn không ăn, bây giờ heo đều ăn thức ăn cho gia súc.
Người nhà này cũng thật tàn nhẫn, đồ ăn không cho, cửa cũng khóa cứng, nguyên chủ chết ở bên trong cũng chưa chắc có ai biết.
Hai ngày này, nguyên chủ giống như bị mọi người hoàn toàn quên mất, không ai để ý đến cô.
Ăn xong khoai lang, dạ dày được lót dạ, Tư Như lại nằm trên giường, nhắm mắt dưỡng thần, nghỉ ngơi dưỡng sức, có sức lực mới chạy trốn được.
Ngoại trừ chạy trốn, không còn lối thoát nào.
Buổi tối, mẹ nuôi của nguyên chủ cầm hai cái màn thầu bắp cùng một chén nước cơm bước vào.
“A Thập, mày cũng đừng trách chúng tao, chúng tao đem mày nhặt về, nuôi mày lớn lên, đến lúc mày báo ân rồi. Anh trai mày cũng không còn nhỏ, con gái thôn chúng ta đều như thế đấy. Cũng đừng hận cha mày, ông ấy cũng vì tốt cho mày thôi. Ăn chút gì đi, ngày mai nhà tên ngốc đến đón mày, đi cùng hắn sống thật tốt. Chỉ là mày đừng quên, mày chính là người do nhà chúng ta nuôi lớn, đừng có qua nhà chồng mà quên nhà mẹ đẻ.”
Phụ nữ ở nơi này không có bất cứ địa vị gì. Con gái trong nhà sinh ra cũng bị đổi lấy tiền cho con trai, nhà nào con gái nhiều liền ném vào trong núi, cưới vợ cũng chỉ vì nối dõi tông đường, sinh con gái một chút tác dụng cũng không có, lớn lên cũng là con nhà người khác.
Tư Như không nói gì, cô bưng chén mẻ uống nước cơm. Hai ngày nay không một giọt nước, da trên miệng cô đã nứt nẻ, vừa cử động liền chảy máu.
“Tôi muốn uống nước.” Tư Như co vai, nhỏ giọng nói.
Có lẽ nghĩ đến ngày mai cô phải gả ra ngoài, mẹ nuôi chỉ trừng mắt nhìn Tư Như một cái, miệng mắng vài câu liền bưng chén xoay người đi ra ngoài, kéo cửa lại.
Cách một bức tường, có thể nghe được rõ ràng giọng đàn ông hùng hổ thô lỗ, còn có giọng phụ nữ vâng dạ.
Đại khái là muốn cho Tư Như an phận mà gả đi, không cần nghĩ chuyện khác, nhà này đem cô nuôi lớn như vậy không phải nuôi không, cũng chỉ có thể trách cô là được nhặt về, còn là con gái.
Tư Như cười lạnh, bán con gái còn có lý do đúng lý hợp tình thế sao.
Cũng phải, người nhà này căn bản không coi cô như con gái, chỉ như một gia súc, nuôi lớn rồi kéo ra ngoài làm thịt.
Một chút giá trị của nguyên chủ chính là gả ra ngoài để đổi về tiền đám hỏi.
Sau khi gả ra ngoài còn phải trợ cấp tiền cho nhà mẹ đẻ. Không có cuộc sống của chính mình, chỉ sống vì người khác.
Mẹ nuôi rất nhanh đã trở về, cũng không nhớ tới phải khóa cửa. Lần này bà ta trực tiếp cầm một ấm nước trà lại, Tư Như uống nước, cái miệng nhỏ cắn bánh màn thầu bắp, một bên nghe mẹ nuôi tẩy não.
Đơn giản chính là sau khi gả qua nhất định phải thăm dò rõ ràng tài sản của nhà tên ngốc, sớm sinh một đứa con trai, đứng vững gót chân trong nhà mới có thể quang minh chính đại trợ cấp cho nhà mẹ đẻ.
Tư Như gục đầu xuống, bộ dáng nhát gan yếu đuối, màn thầu bắp trong tay ăn không ngon tí nào, vừa cứng vừa thô. Nói là màn thầu bắp, thật ra là một chút bột bắp rắc trên mặt, rồi dùng trấu cùng rau dại nặn thành bánh, cứng như cục đá trên đường. Những thứ đồ ăn như vậy nguyên chủ ăn cũng không đủ no, tuổi nhỏ đã mắc bệnh bao tử nghiêm trọng, vách dạ dày mỏng như tờ giấy.
Tư Như cắn một miếng bánh, uống một ngụm nước, khó khăn nuốt xuống, cổ họng bị ma sát đến đau đớn, giống như nuốt giấy thô.
Không nghe được câu trả lời khiến mình vừa lòng, mẹ nuôi dùng ngón tay khô gầy ra sức bóp cánh tay Tư Như. Tư Như đau đến mức kêu oa oa, nước mắt cũng chảy ra.
Bà mẹ nuôi xuống tay hết sức, cánh tay cô nhất định bị véo đến bầm tím rồi. Cánh tay này gầy đến mức không có chút thịt chỉ toàn xương cốt, khẳng định rằng thường ngày bị véo rất nhiều. Ai có thể nghĩ rằng người phụ nữ này nhẫn tâm như vậy, nuôi dưỡng đứa con mười mấy năm một chút tình cảm cũng không có, cùng là phụ nữ tội tình gì lại làm khó nhau.
Mỗi ngày nguyên chủ đều phải trải qua như vậy, mỗi ngày được sống, thiếu hụt cũng là một loại may mắn, may mắn đến lo sợ bất an, sợ kế tiếp càng bị đánh chửi thêm.
Mỗi ngày đều sống trong sợ hãi, mỗi ngày đều sinh hoạt trong địa ngục, một chút động tĩnh hay âm thanh nhỏ đều có thể sợ đến mức toàn thân phát run.
“Nếu không nghe lời, tao sẽ gọi cha mày đến nói chuyện với mày.”
Bà mẹ nuôi dùng sức chọc lên cái trán Tư Như.
Cả người Tư Như run lên, đây là phản ứng tự nhiên của nguyên chủ, là di chứng bản năng sợ hãi trong thân thể này, Tư Như cảm giác được trái tim kịch liệt co rút không bình thường.
So với mẹ nuôi, cha nuôi mới là người nguyên chủ sợ hãi nhất.
Cha nuôi của nguyên chủ là người đàn ông đã hơn bốn mươi tuổi sống trong núi. Tục ngữ nói cô đọng chính là tinh hoa, cha nuôi lớn lên không cao, cũng không cường tráng, thậm chí còn có thể nói là gầy, dù sao nơi nghèo như thế cơm ăn còn không đủ no sao có thể lớn lên cường tráng. Nhưng sức lực ông ta đặc biệt lớn, tính tình cũng không tốt, thời điểm tâm tình không tốt liền thích đánh người, không riêng gì nguyên chủ, ngay cả mẹ nuôi cũng thường bị ông ta đánh đến mặt mũi bầm dập.
Ở trong nhà, phụ nữ không hề có địa vị.
Hai anh trai của nguyên chủ học theo, thấy cha đánh mẹ đánh em gái không những không khuyên can còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Khi tâm tình bọn họ không tốt liền lấy nguyên chủ ra trút giận, từ trước đến nay trên người nguyên chủ chồng chất những vết thương.
Khi nguyên chủ nói không muốn lấy chồng, cha nuôi vậy nhưng không đánh cô, sợ rằng đánh chết cô thì không còn tiền đám hỏi, cho nên chỉ đem cô nhốt trong phòng không cho cơm ăn không cho nước uống.
Nếu không đầu rơi máu chảy thì vẫn là nhẹ.
Nhiều lúc nguyên chủ bị nắm tóc đập lên tường, hoặc là bị gậy đánh vào người. Đánh xong, nguyên chủ người đầy vết thương còn phải làm việc, tồn tại giữa ranh giới sống chết.
Thấy Tư Như bị dọa sợ, bà mẹ nuôi hừ một tiếng, chờ Tư Như ăn xong, bà ta liền cầm chén đi ra ngoài. Bỗng nghe Tư Như gọi một tiếng, mặt bà ta mất kiên nhẫn. Chỉ là không đợi bà ta quay lại, đầu bỗng cảm thấy một trận đau nhức đến cái gì cũng không biết.
Tư Như đứng ở đằng sau, trong tay cầm một cây gỗ, trên mặt không một chút cảm xúc.
Nơi này vốn chính là phòng chứa củi, đồ vật gì bên trong cũng có.
Nhân cơ hội này, Tư Như mở cửa chạy nhanh ra ngoài.
Mặt sau của thôn chính là núi lớn, chung quanh đều là núi, Tư Như theo trí nhớ hướng một đường nhỏ dẫn lên núi mà chạy.
Có đường khác ra thôn, nhưng cô không dám đi.
Trong thôn tất cả mọi người biết nguyên chủ không muốn gả cho tên ngốc kia nên bị nhốt lại, nếu bị phát hiện thì chạy thoát không nổi.
Thôn này tuy rằng vừa nghèo vừa hẻo lánh, nhưng những người ở đây rất đoàn kết. Phụ nữ bị mua, bị bắt tới đây chưa từng ai chạy thoát. Toàn bộ thôn đều đang nhìn mi, có mà chạy đằng trời.
Cô chỉ có thể chạy lên núi. Mà trong núi cũng không phải là nơi tốt nhất, có rắn, có rất nhiều dã thú, còn có bẫy rập.
Nhưng Tư Như không còn cách nào, cô không chỉ chạy lên núi, còn phải chạy vào sâu bên trong. Không ai biết có gì ở trong, nhưng nếu không chạy thì sẽ bị gả cho tên ngốc kia, nửa đời sau bị bóc lột sống không bằng chết.
Tư Như chạy mới mười phút, thôn dưới chân núi liền sáng đèn.