Chương 42: Một mình đại chiến!

“Tiểu súc sinh, nói đi! Ngươi muốn chết như thế nào?” Thống lĩnh Hàn Băng Vệ sắc mặt dữ tợn nhìn Trần An Vĩ hỏi, theo sau hắn là năm tên đồng bọn kia.

Có thể ép hắn tới bước đường này, tên này là người đầu tiên. Hơn nữa không chỉ một mình hắn mà còn cả đám tiểu đệ của hắn, một cường giả như hắn có bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy?

Oành!!! Oành!!! Oành!!!

Mà ngay lúc bọn chúng bùng phát tu vi vượt quá sức chịu đựng của Cửu Long Tuyền, nó ngay lập tức sụp đổ, khiến đám người đang đứng gần đó lập tức biến sắc mặt.

Các ngươi muốn chiến đấu thì đi chỗ khác mà chiến, tại sao cứ phải nhè ngay Cửu Long Tuyền mà đánh cơ chứ? Bọn ta còn chưa muốn chết a.

Thế là gần như ngay lập tức, cả đám người nhao nhao muốn nhanh chóng rời khỏi Cửu Long Tuyền. Mà chúng cường giả quan chiến ở trên cũng đại biến sắc mặt, vội vàng lao xuống Cửu Long Tuyền muốn cứu hậu bối của mình lên.

Tuy nhiên lại có hai kẻ đang rất hả hê, đó chính là Bạch Tôn và Hắc Minh, hiển nhiên tên tiểu tử này dám khiêu khích bọn hắn, bọn hắn thật sự hận mình không thể tiến xuống Cửu Long Tuyền để tiêu diệt tên tiểu bối ngu xuẩn này.

Nhưng vì e sợ vị Nhị Cung chủ kia nên không dám manh động, bất quá hiện tại có người chết thay bọn hắn. Không ngờ tên này còn có thù với một đám Nguyên Hoàng cảnh. Đúng là đáng chết!

Tuyết An nhìn thấy tình cảnh này sắc mặt cũng trắng bệch, đệ tử của các nàng còn ở đó, hơn nữa hắn cũng còn ở nơi đó, nàng phải đi cứu các nàng. Nhưng nàng cũng ngờ vực, hướng mắt nhìn lấy vị gia chủ Lưu gia đang ngồi kế bên.

“Có kẻ làm trái quy tắc vào vòng thi, mà Lưu gia chủ không định làm gì sao?”

Lưu Giang nghe hỏi thì lúc này mới hoàn hồn, ông còn đang kinh ngạc vô cùng vì vị hôn phu của Lục Tiểu thư vốn mang danh phế vật vậy mà bây giờ lại cường đại tới vậy.

Một mình đại khai sát giới, diệt đi đoàn đệ tử của Hắc Đao Môn và Bạch Y Kiếm Tông gồm toàn thiên tài Nguyên Vương cảnh. Sau đó lấy thế không thể cản đánh bại thiên tài Tam tinh Nguyên Vương Sở Thiên Nham của Sở gia.

Bây giờ lại một mình chống đỡ thế công của một đám Nguyên Hoàng cường giả, à không, đấy mà gọi là chống đỡ sao? Rõ ràng là một mình hắn nghiền ép triệt để đám Hàn Băng Vệ có được không?

Nhìn thấy tình cảnh này mà ông khiếp sợ tới nỗi quên mất Cửu Long Tuyền lúc này đang bắt đầu bạo loạn.

“Người đâu! Mau hỗ trợ toàn bộ người tham dự Cửu Long Hội lần này đến khu vực an toàn! Những người còn lại theo ta xuống bắt giữ đám người không biết điều này.”

Mà Tuyết An ngồi bên cạnh nghe vậy cũng thở nhẹ ra một hơi, nhưng trong lòng vẫn không ngừng lo lắng, các tiểu nha đầu nhà nàng vẫn còn ở đó, nàng phải cứu các nàng. Còn tên đó… chỉ mong hắn có thể qua khỏi kiếp nạn này.

Không chút do dự, bàn tay trắng nõn ngọc ngà nhẹ nhàng xé rách không gian, nàng triệt để biến mất.

Trở lại với tình hình bên dưới, Trần An Vĩ nhìn thấy đám người này vậy mà dám bất chấp tất cả bộc phát tu vi dưới Cửu Long Tuyền, thì sắc mặt đại biến, vội vàng thu lấy tàn mảnh Hồng Yên Kiếm rồi nhanh chóng đem Cổ Tự Thư thu vào Bát Diện Thạch.

“Này…” Cổ Tự Thư bỗng nhiên bị cưỡng ép dịch chuyện vào Bát Diện Thạch thì có chút bất mãn hô lên, nàng đường đường là Ngũ tinh Nguyên Tông cảnh có được không? Đám ô hợp kia, nàng chỉ cần một cái nhấc tay là có thể dễ dàng giải quyết.

Nhưng rất nhanh nàng đã bị khung cảnh bên trong Bát Diện Thạch hấp dẫn. Đình Viện thụ tọa lạc trung tâm phiến đại lục, xung quanh là Ôn Hồn Tuyền chảy từ trên đỉnh núi xuống tạo thành một thác nước cực kì hùng vĩ.

Dòng nước cứ thế chảy xuống những thửa ruộng bậc thang, nơi Linh Thảo Điền tọa lạc, cung cấp Nguyên Khí cho toàn bộ Linh thảo đang nuôi trồng nơi đó, khiến chúng phát triển vô cùng nhanh chóng.

Chợt nàng cảm nhận được khí tức quen thuộc, khí tức mà chỉ có Cổ Tự Tộc mới sở hữu. Mà dường như chủ nhân của luồng khí tức kia cũng cảm nhận được nàng.

Ngay lập tức Ly Vĩ Điện bật mở, một thân ảnh nữ nhân yêu kiều thân khoác Nhuyễn Kim Khí Văn Y bước ra, đưa đôi mắt đẹp nhìn lấy vị nữ nhân vừa mới xuất hiện.

“Ngũ tỷ?” Cổ Tự Ly như nhận ra điều gì, nàng lập tức phi như bay tới, ôm chầm lấy người nữ nhân kia, đôi mắt phiếm hồng, thút thít khóc.

Cổ Tự Thư khi nhìn thấy thân ảnh của Cửu muội trong lòng mình, cũng không kìm được cảm xúc dâng trào. Các nàng đợi giây phút này lâu lắm rồi, từ sau khi mẫu thân và các trưởng lão thi triển Cấm Thuật dịch chuyện các nàng tới vùng không thời gian khác, thì các nàng đã rất lâu không được gặp nhau.

“Nha đầu muội vẫn không thay đổi tí nào, vẫn luôn mít ướt như vậy!” Cổ Tự Thư cố kìm nước mắt, mỉm cười nói.

Nha đầu này ngày xưa rất hay nhõng nhẽo, cứ luôn bám theo nàng đòi này đòi nọ, mỗi lần nàng không cho là lại khóc òa lên, nhìn rất đáng ghét. Nhưng mà nàng lại chẳng thể ghét nổi. Nên dù muội ấy có luôn bám theo nàng dai như đỉa, thì nàng vẫn chiều hết cả.

Cổ Tự Ly thấy thế cũng bĩu môi phụng phịu “Hứ! Tỷ cũng khóc còn gì!”

Rồi như nhận ra điều gì, nàng lại hỏi “Sao tỷ lại ở đây? Tỷ đã gặp chàng sao?”

“Chàng?” Cổ Tự Thư nghe vậy thì ánh mắt cổ quái nhìn nàng “Ý muội nói tên nam nhân kia sao?”

Cổ Tự Ly nhìn thấy ánh mắt của tỷ tỷ thì gương mặt bất giác đỏ ửng, ánh mắt cũng thẹn thùng tránh né “Đúng… đúng vậy! Tỷ mau trả lời câu hỏi của muội!”

Cổ Tự Thư cũng không tiếp tục trêu đùa muội muội của mình, bởi vì nàng hiểu rõ hơn ai hết, nam nhân kia vì muốn nàng an toàn nên mới cưỡng ép thu nàng vào Không gian Pháp Bảo của hắn.

“Tiểu nam nhân của muội đang ở ngoài kia chiến đâu với một đám Nguyên Hoàng cảnh, hơn nữa còn đang ở dưới Cửu Long Tuyền.” Cổ Tự Thư cất giọng nói.

“Cái gì?” Cổ Tự Ly nghe vậy thì biến sắc “Chúng ta phải mau đi giúp chàng, Cửu Long Tuyền không thể chịu đựng được sức mạnh vượt xa Ngũ tinh Nguyên Vương như vậy!”

Nhìn thấy vị Cửu muội của mình vậy mà đang lo lắng cho một nam nhân, Cổ Tự Thư trong lòng tự hỏi “Nam nhân kia có điểm gì mà khiến muội ấy yêu đến như vậy?”

Nhưng ngoài mặt thì lại không tỏ vẻ gì, chỉ nhàn nhạt nói “Nếu hắn cần sự trợ giúp của chúng ta thì đã để tỷ ở ngoài rồi. Hơn nữa chúng ta đã ở trong này, không có sự đồng ý của hắn làm sao có thể ra ngoài!”

Cổ Tự Ly nghe vậy cũng biết là đúng, nên chỉ có thể cầu nguyện cho nam nhân của mình tai qua nạn khỏi.

Chợt Cổ Tự Thư lại hỏi “Đúng rồi! Thánh Văn của muội đâu, sao ta không cảm nhận được nó?”

“Thánh Văn của muội? Nó… nó…” Cổ Tự Ly nghe hỏi thì ấp úng trả lời, gương mặt lại có chút thẹn thùng nhìn nàng.

“Đừng nói với ta… muội đã trao nó cho hắn?” Cổ Tự Thư thấy cảnh này thì khẽ cau mày.

“Đúng, nhưng mà lúc đó trên người chàng bỗng nhiên toát ra khí tức của vị Đế Vương mà năm đó các Thánh Văn đã nói, hơn nữa Kim Cang Thánh Văn của muội cũng không tự chủ mà thuần phục chàng.”

Cổ Tự Ly nhìn thấy gương mặt của tỷ tỷ thì vội vàng kể hết một mạch những chuyện đã xảy ra. Tỷ tỷ mà giận thì đáng sợ lắm a…

Ai không biết chứ nàng đi theo Ngũ tỷ từ nhỏ đương nhiên sẽ hiểu, biểu hiện cau mày của tỷ ấy là minh chứng rõ nhất cho việc tỷ ấy sắp tức giận. Một khi tỷ ấy giận thì… nàng không dám nghĩ tới a…

Bởi vì thân mang Viễn Siêu Thánh Văn có khả năng nâng cấp tất cả các loại Khí Văn lên một tầm cao vượt bậc, nên trong gia tộc hầu như không có ai đánh lại tỷ ấy, một khi bung hết sức.

Hơn nữa tỷ ấy lại là một người rất nguyên tắc, một khi đã là nhiệm vụ và trách nhiệm, thì dù bất cứ lý do gì cũng sẽ không để nhiệm vụ thất bại. Vì thế nên nàng càng không muốn chọc giận tỷ ấy một chút nào.

Quả nhiên, khi nghe thấy Cổ Tự Ly nói như vậy, sự chú ý của Cổ Tự Thư lập tức bị chuyển dời, nàng khẽ nhướn mày “Đế Vương? Ý muội muốn nói hắn chính là cái tên đã khiến Cổ Tự Tộc chúng ta chờ đợi mấy nghìn năm sao?”

“Đúng vậy! Nếu như ngày đó không phải vô tình muội ẩn nấp ở gần Băng Hỏa Luân Hồi Diễm thì phỏng chừng đã không tìm được chàng!” Cổ Tự Ly nhìn tỷ tỷ mình nói, khóe miệng bất giác nở nụ cười ngọt ngào.

Ngày hôm đó gặp được hắn quả là may mắn lớn nhất của cuộc đời nàng.

“Băng Hỏa Luân Hồi Diễm?” Cổ Tự Thư nghe vậy thì kinh ngạc vô cùng, mà Cổ Tự Ly khi nhìn thấy biểu hiện của tỷ tỷ cũng gật đầu, ngày đó khi nhìn thấy hắn sử dụng Băng Hỏa Luân Hồi Diễm nàng cũng đã rất kinh ngạc.

Với kiến thức của Cổ Tự Tộc cùng sự tiếp xúc lâu dài với các loại Thánh Văn, các nàng đương nhiên biết Băng Hỏa Luân Hồi Diễm đặc trưng cho cái gì.

Từ thuở xa xưa, xa hơn cả cái thời Cổ Tự Tộc còn tồn tại, có rất nhiều loại cổ tịch ghi chép về một loại Thuộc Tính không tồn tại trong bất kì vũ trụ nào. Mà chúng được sinh ra từ Hỗn Độn. Chúng được gọi là Hỗn Độn Thuộc Tính.

Như đã nói, Hỗn Độn Thuộc Tính chỉ tồn tại trong Hỗn Độn. Hỗn Độn là nơi nào? Và nó ở đâu? Không ai biết cả, chỉ biết rằng, Hỗn Độn đã luôn tồn tại từ trước khi các vũ trụ được hình thành.

Và không biết vì lý do gì, Hỗn Độn đã và đang tìm cách dịch chuyển các loại Hỗn Độn Thuộc Tính đến các vũ trụ khác. Băng Hỏa Luân Hồi Diễm cũng là một loại thuộc tính được dịch chuyển đi trong thời kì đầu tiên.

Không ngờ nó vậy mà lại xuất hiện trên người tên nam nhân kia.

Nếu như chưa từng tìm hiểu về Hỗn Độn, có lẽ các nàng sẽ cho rằng nó chỉ là một loại Dị Hỏa, hoặc thậm chí nó là một loại Dị Thuộc Tính nào đó có thể mang Băng và Hỏa kết hợp.

Nhưng không, nó không phải bất kì loại nào, mà nó là sự kết hợp giữa Băng, Hỏa và một loại lực lượng vô cùng huyền ảo – Thời Gian chi lực. Chính vì lẽ đó, mà tên của nó mới có hai chữ Luân Hồi.

Không chỉ đơn thuần là Băng Hỏa luân phiên sinh ra và mất đi, Luân Hồi còn ám chỉ sự tuần hoàn của một vòng thời gian. Đóng băng vạn vật rồi lại thiêu cháy chúng, chính là sự kết thúc một kỉ nguyên cũ, khởi đầu của một kỉ nguyên mới.

“Được rồi, chuyện này để sau khi hắn vượt qua kiếp nạn này đi rồi nói tiếp!” Cổ Tự Thư nghe vậy thì đôi mắt trong veo đẹp đẽ của nàng lóe lên dị sắc.

Cổ Tự Ly nhìn vậy thì biết, tỷ tỷ mình sắp làm một chuyện gì đó, nhưng cũng gật đầu, miệng nhỏ lẩm bẩm “Mong là chàng tai qua nạn khỏi!”

Trần An Vĩ sau khi dịch chuyển Cổ Tự Thư vào bên trong Bát Diện Thạch, đồng thời cũng tiện tay đem tàn mảnh Hồng Yên Kiếm cho vào trong, thì bây giờ sắc mặt lại tràn đầy bình thản nhìn đám lão cẩu trước mặt.

Đám người này thành công chọc giận hắn rồi, các bảo bối của hắn vẫn còn đang tìm kiếm cơ duyên bên trong Cửu Long Tuyền, các nàng mà xảy ra chuyện gì thì hắn thực sự sẽ không từ bất cứ thứ gì mà diệt sạch Hàn gia.

“Tiểu tử, chỉ có thể trách ngươi xui xẻo, nhưng nếu hôm nay ngươi không chết, thì người chết chính là bọn ta!”

Đám Hàn Băng Vệ mặc cho Nguyên Lực bên trong Cửu Long Tuyền bạo động phá nát cơ thể mình mà gào lên một câu, bọn hắn phải giết bằng được tiểu tử này, nếu không bọn hắn thực sự sẽ bị giết chết.

Trần An Vĩ lúc này nào còn tâm trạng nghe đám người nói nhảm, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt không thể nhạt hơn. Nhưng khi đám Hàn Băng Vệ nhìn thấy nụ cười đó, không hiểu sao lại có cảm giác ớn lạnh.

Như để chứng thực cho suy nghĩ của bọn hắn, bên tai liền vang lên giọng nói lạnh lẽo, thứ giọng nói mà khiến bọn hắn cảm giác tử thần đang cận kề. “Người xui xẻo… là các ngươi!”

Dứt lời, Trần An Vĩ đã biến mất tại chỗ. Tốc Văn và Minh Văn đồng thời kích hoạt, Hồng Hỏa Vực và cả Băng Hỏa Luân Hồi Diễm cùng lúc xuất hiện, tay tụ lại thành quyền.

Lại nói, sau khi đạt được Kim Cang Thánh Văn, hắn đã liên tục nghiên cứu và hiểu ra rằng, Kim Cang Thánh Văn Công là một môn Thể Thuật có khả năng gia trì Nguyên Lực vào bên trong, lượng Nguyên Lực gia trì vào càng nhiều, nó sẽ càng mạnh.

Ngay khi phát hiện ra điều này, hắn đã rất kinh ngạc. Kim Cang Thánh Văn Công cứ như được tạo ra cho riêng hắn vậy. Bởi vì nguồn Nguyên Lực hắn sử dụng lấy trực tiếp từ thiên địa nguyên khí, nên không cần lo sẽ không đủ dùng.

Vì vậy chỉ cần Thể tu của hắn đủ sức chịu đựng cỗ lực lượng khổng lồ mà hắn hấp thu, thì Kim Cang Thánh Văn Công có thể giúp hắn đánh ngang tay với tu sĩ hơn hắn hai đại cảnh giới, thậm chí miểu sát cũng có thể.

Trong tay hắn lúc này, là hội tụ vô tận Lam Băng và Hồng Hỏa Nguyên Lực Thuộc Tính kết hợp cả Băng Hỏa Luân Hồi Diễm, nắm tay lại thành quyền. Thân ảnh một lần nữa xuất hiện đã là ở phía sau đám người, nhẹ nhàng vung ra một đấm

Mà theo từng lượng Nguyên Lực được gia trì vào bên trong, Kim Cang Thánh Văn Công cũng sẽ tăng tiến cấp bậc. Vốn Kim Cang Quyền bên trong nó chỉ là Thiên cấp Hạ phẩm, sau khi được Trần An Vĩ gia trì Hồng Hỏa Nguyên Lực vào, nó đã tăng thành Thiên cấp Trung phẩm.

Lúc này đây, hắn gia trì thêm Lam Băng Nguyên Lực vào bên trong, hơn nữa còn có cả Băng Hỏa Luân Hồi Diễm gia trì vào, do đó Kim Cang Quyền không còn là Thiên cấp Trung phẩm nữa, mà đã lên tới…

“Linh cấp Hạ phẩm Nguyên Thể Thuật – Băng Hỏa Luân Hồi Quyền!”

Dứt lời một luồng quyền kình khủng bố cấp tốc hiện ra, bên trong gia trì Lam Băng và Hồng Hỏa Nguyên Lực, khiến nó càng thêm rực rỡ, nhưng cũng không kém phần chết chóc.

“Không ổn!” Đám người lúc này mới cảm nhận được nguy hiểm, đang muốn chạy trốn thì lại tuyệt vọng nhận ra, không biết từ khi nào một cỗ lực lượng đã khóa chặt thân thể bọn hắn. Cử động một ngón tay đã khó, càng đừng nói chạy trốn.

Dưới ánh mắt tuyệt vọng của đám người, Băng Hỏa Luân Hồi Quyền lao với tốc độ khủng bố về phía bọn hắn. Rồi từng người từng người, bị nó nghiền nát thành mảnh vụn.

Tên thống lĩnh mắt thấy sắp tới lượt mình thì đột nhiên một bóng đen xuất hiện chắn trước mặt hắn, hai tay nhanh chóng kết ấn, đánh ra một chưởng chống chọi với Băng Hỏa Luân Hồi Quyền.

“Đại Trưởng lão!” Tên thống lĩnh hô lên một tiếng, gương mặt cũng tràn ngập vẻ vui mừng, hiển nhiên là vui vì thoát chết trong gang tấc.

Nhưng rất nhanh, nụ cười của hắn chưa kịp nở đã sớm tắt. Chuyện gì đã xảy ra?

Chính là, Trần An Vĩ sau khi nhìn thấy thân ảnh vừa xuất hiện thì chỉ nhếch mép cười “Con chuột nhà ngươi cuối cùng cũng chịu ra mặt?”

Nghe được lời này, cả Hàn Vô Nhất và tên thống lĩnh kia kinh ngạc nhìn hắn, mục tiêu của hắn vậy mà là Hàn Vô Nhất?

Không để cả hai phản ứng, Trần An Vĩ đã phóng thích ra Hồng Hỏa Vực với thành sức mạnh thứ ba, phóng tới Hàn Vô Nhất và tên thống lĩnh kia, khiến bọn chúng không thể di chuyển.

Ngay lúc cả hai bị Hồng Hỏa Vực giam cầm, thì Băng Hỏa Luân Hồi Quyền đã ập tới.

Oành!!!

Một vụ nổ khủng bố đã xảy ra, Băng Hỏa luân phiên đóng băng và đốt cháy không gian, khiến nơi vụ nổ xảy ra chỉ còn một khoảng không gian đỏ xanh lẫn lộn.

Tình cảnh này lọt vào mắt đám người làm cả đám chỉ biết câm nín tập hai. Dù đã được chứng kiến tên hắc y nhân này thể hiện đến lần này là lần thứ ba rồi, nhưng bọn hắn vẫn không thể hết kinh ngạc.

Lấy tu vi Nguyên Sư Đỉnh phong, nghiền ép trực diện sáu vị Nguyên Hoàng cường giả, lại còn nhất kích đánh bay Bán Bộ Nguyên Tông cảnh. Trên tinh cầu này, có mấy ai làm được như hắn? Hay thậm chí ngoài vũ trụ rộng lớn kia, cũng rất ít những thiên tài có thể làm được như hắn.

Toàn trường nhìn lấy thân ảnh thanh niên bình thản đứng đó, đồng loạt hít một hơi lạnh…

------------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành! Cảm ơn sự ủng hộ của các vị!

冷私夜 x 白蓮花