Chương 43: Bất ngờ và Bí mật!

Không biết qua bao lâu sau, vụ nổ mới tan đi. Từ trong vụ nổ, một thân ảnh già nua ngự không rời đi, dáng vẻ chật vật vô cùng.

“Chết tiệt! Vì sao tên tiểu súc sinh kia lại có thể mạnh như vậy?” Hàn Vô Nhất vừa tức tốc rời đi vừa lẩm bẩm trong khiếp sợ. Hiển nhiên hắn không hề nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn mà Trần An Vĩ có thể từ Nguyên Giả Đỉnh phong mà thăng tới Nguyên Sư Đỉnh phong.

“Đánh lén ta rồi bỏ chạy?” Trần An Vĩ không chừa cho hắn chút đường lui nào, vừa xuất hiện đã nhanh chóng ngưng tụ Nguyên Lực, Hồng Hỏa Long nhanh chóng xuất hiện sau lưng hắn.

Grao!!!

Tiếng long ngâm uy nghiêm mà oai vệ vang lên khiến Hàn Vô Nhất bất giác khựng lại một chút, nhân cơ hội đó Hồng Hỏa Long đã tiếp cận quấn lấy hắn.

“KHÔNG!!!” Hàn Vô Nhất la lên một tiếng ngay khi Hồng Hỏa Long tiếp cận, những tưởng hắn sẽ tan thành cát bụi. Nhưng không, sau khi hắn la đến khản cổ, thì lại thấy Trần An Vĩ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.

“La cái gì! Ta không có ý định giết ngươi!” Hờ hững buông xuống một câu, sau đó trên tay hắn lại xuất hiện Băng Hỏa Luân Hồi Diễm, nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ thấy xung quanh nó ẩn chứa một luồng văn tự cổ lão huyền bí.

Rồi nó nhanh chóng tiến vào cơ thể Hàn Vô Nhất, khiến hắn biến sắc. Linh tính của một cường giả Bán Bộ Nguyên Tông cảnh cho hắn biết thứ tên tiểu tử này vừa cho vào cơ thể hắn rất nguy hiểm.

Đúng là như vậy, khi mà Băng Hỏa Luân Hồi Diễm mang theo loại Văn tự bí ẩn kia, nó nhanh chóng biến mất như thể chưa từng tồn tại. Nhưng loại Văn tự kia lại tự động tìm tới Nguyên Hải của hắn, vô thanh vô tức khảm nạm vào bên trong Nguyên Hải Tâm.

Cái gì gọi là Nguyên Hải Tâm, thực chất là cội nguồn của Nguyên Hải, nó chính là nơi xác định số lượng Nguyên Sắc có trong Nguyên Hải, cũng là nơi có khả năng hấp thu thiên địa nguyên khí.

Còn Nguyên Hải là nơi chứa đựng phần nguyên khí được Nguyên Hải Tâm hấp thu và chuyển hóa thành Nguyên Lực. Nếu như Nguyên Hải Tâm bị hư hỏng, thì tu sĩ sẽ không thể hấp thu thêm Nguyên Lực, nhưng vẫn còn lượng Nguyên Lực dư bên trong người nên tu sĩ vẫn có thể sử dụng Nguyên Lực cho tới khi hoàn toàn cạn kiệt.

Trần An Vĩ năm xưa khi bị đánh mất Ngũ Hành Nguyên Hải, là bị đánh mất Nguyên Hải Tâm ở bên trong, khiến Nguyên Hải của hắn bị nứt vỡ, chỉ còn màu đen tuyền huyền ảo. Cũng không biết lý do hắn vẫn còn sống.

Ngay lúc hắn bị rút hoàn toàn Nguyên Hải Tâm, Trần gia lão tổ đã tưởng nhu mình đã vĩnh viễn mất đi đứa cháu trai yêu quý này.

Bởi vì Nguyên Hải Tâm là căn cơ của mọi tu sĩ, thiếu mất nó bẩm sinh chỉ khiến ngươi không thể tu luyện, nhưng những loại như bị phá vỡ, bị cướp mất,… đều sẽ khiến ngươi vẫn lạc.

Mà ngay khoảnh khác loại Văn tự kia hoàn toàn khảm nạm vào Nguyên Hải Tâm, Hàn Vô Nhất rõ ràng cảm nhận được, tính mạng hắn đã nằm trong tay tiểu tử kia. Dường như chỉ cần một ý niệm của hắn, Hàn Vô Nhất sẽ lập tức vẫn lạc.

Nếu có người ngoài ở đây, bọn hắn nhất định sẽ không tin được. Bởi vì làm gì có chuyện một Nguyên Sư Đỉnh phong lại dễ dàng nắm trong tay mạng sống của một Bán Bộ Nguyên Tông cảnh như vậy?

Nhưng hơn ai hết, Hàn Vô Nhất biết rõ. Người thanh niên trước mặt này làm được, mà dường như… chỉ cần một loại Văn tự?

Loại Văn tự đó chính là Khống Văn, Khống Văn cho phép Trần An Vĩ điều khiển bất kì thứ gì khi được nó khảm vào, đương nhiên nếu như điều khiến một tu sĩ thì sẽ có chênh lệch về tu vi.

Hiện tại, điều khiển một Bán Bộ Nguyên Tông cảnh như Hàn Vô Nhất đã là cực hạn của hắn. Nhưng cũng bởi vì có chuyện cần tên này phải làm nên hắn mới cất công như vậy.

Nếu không, chỉ riêng việc lão cẩu này và đám thuộc hạ bộc phát tu vi gây ảnh hưởng tới chúng nữ, hắn sẽ không tha bất cứ kẻ nào. Ngoài ra vẫn còn một kẻ được hắn sử dụng thủ đoạn này, hắn sẽ cần dùng tên đó sau này.

“Thuộc hạ… tham kiến chủ chủ nhân!” Nhận thấy tâm tình của người thanh niên trước mặt, Hàn Vô Nhất vô thức sinh ra khiếp sợ cùng phục tùng.

“Được rồi! Mau chóng thu lại tu vi của ngươi đi, nếu không cả ta và ngươi đều sẽ chôn thân tại nơi này!” Trần An Vĩ buông một câu rồi tức tốc rời đi, hắn còn phải tìm mấy nữ, không biết các nàng có sao không?

Hàn Vô Nhất nghe vậy cũng không dám làm trái, liền nhanh chóng áp chế tu vi trở lại còn Ngũ tinh Nguyên Vương. Nhờ đó mà Cửu Long Tuyền cũng ổn định hơn một chút. Bất quá như thế vẫn là chưa đủ để có thể an toàn di chuyện bên trong nó.

Tình cảnh kia từ đầu tới cuối đều lọt vào mắt chúng cường giả quan chiến. Càng lúc bọn hắn càng khiếp sợ, cũng đồng loạt nhìn nhau, chứng kiến trong mắt người bên cạnh sự khó tin.

Một Bán Bộ Nguyên Tông cảnh, vậy mà đứng trước tên hắc y nhân này cung kính cúi đầu. Trước đó hai người còn ta chết ngươi sống nữa cơ mà?

Càng khiến bọn hắn kinh ngạc hơn chính là, tên hắc y nhân kia vậy mà lại là Thiếu chủ mang danh phế vật của Trần gia? Tên nào nói hắn phế vật đâu, mau chóng bước ra, chúng ta đánh chết ngươi!

Điều này làm bọn hắn hoài nghi nhân sinh, liệu rằng mình đứng trước người thiếu niên kia, mình sẽ có bao nhiêu phần cơ hội sống sót? Nếu để hắn thuận lợi trưởng thành thì chẳng phải kẻ thù của hắn hết đường sống sao?

Cả đám đều tự nhủ sau này về thế lực của mình sẽ truyền lệnh không được động tới bất kì ai là người của Trần gia. Thậm chí nếu có thể thì đi đường vòng ngay khi cần thiết, tránh cho cơ nghiệp tổ tông sụp đổ trong thoáng chốc.

Bạch Tôn và Hắc Minh lúc này đang toát mồ hôi lạnh, giọng nói lạnh lẽo của người thiếu niên trước mặt vẫn vang vọng trong tâm trí bọn hắn, như thể lời phán quyết của tử thần vậy.

Bọn hắn hận không thể biết đến tên này sớm hơn, nếu không thì đã không đắc tội với hắn như vậy.

“Không được ta phải nhanh chóng báo với tông môn, phải diệt tên này từ trong trứng nước, nếu có thể huy động tất cả lực lượng thì càng tốt.” là suy nghĩ cuối cùng của bọn hắn trước khi ngự không biến mất.

Lúc này đây, toàn bộ cường giả quan chiến ở phía trên, cũng tất cả những thiên tài của bọn hắn vừa được đưa lên đều đang nhìn thấy cảnh một vị thiếu niên thiên tài, à không phải là yêu nghiệt mới đúng.

Một vị thiếu niên yêu nghiệt đang lao đi như tên bắn trong dòng Cửu Long Tuyền đang bạo loạn, dường như đang tìm kiếm một thứ gì đó. Điều đáng nói là hắn chỉ mới có tu vi Nguyên Sư Đỉnh phong nhưng lại dám ở trong Cửu Long Tuyền đang bạo loạn.

Điều đó khiến bọn hắn vô cùng tò mò, không hiểu sao tên này lại liều mạng di chuyển bên trong Cửu Long Tuyền để làm gì?

Phải biết Cửu Long Tuyền vì sở hữu nguồn Nguyên Lực của những vị Nguyên Thánh nên nó vốn rất cuồng bạo, cũng vì thế rất được các Thể Tu ưa chuộng, khiến nó trở thành Thánh địa trong mắt bọn hắn.

Đồng thời, Cửu Long Tuyền cũng rất nguy hiểm, đặc biệt là ở nơi tiếp giáp giữa hai bên nhánh sông như nơi này. Cứ cách một đoạn thời gian, nguồn Nguyên Lực ở Nguyên Long Tuyền và chín nhánh sông khác sẽ lại gặp nhau tại nơi này.

Chính lúc đó, Cửu Long Tuyền sẽ bạo loạn một lần, mỗi lần lại là vô cùng cuồng bạo, giống như chủ nhân của chúng năm xưa đã từng đại chiến.

Nhưng sau mỗi lần đều sẽ có những cơ duyên không ngờ tới. Cửu Long Hội là được tổ chức sau mỗi lần Cửu Long Tuyền bạo loạn, nhằm giúp các thiên tài trẻ tuổi rèn luyện bản thân và tìm kiếm cơ duyên của các vị cường giả Long tộc để lại.

Bất quá, sau mỗi lần bạo loạn như vậy, khả năng chịu đựng của Cửu Long Tuyền cũng giảm đi, nếu như ban đầu cường giả Nguyên Hoàng cảnh còn có thể xuống tầm bảo, thì bây giờ chỉ còn là Ngũ tinh Nguyên Vương.

Lúc này dù đã không còn nguồn Nguyên Lực vượt quá giới hạn, nhưng Cửu Long Tuyền vẫn không thể tự mình ổn định, chứng tỏ nó lại sắp suy yếu rồi. Cứ đà này chẳng mấy chốc Cửu Long Tuyền sẽ không còn là Thánh địa luyện thể nữa.

Nhưng đó không phải vấn đề nữa, bởi vì lúc này đây, Trần An Vĩ chỉ một mực di chuyển theo cảm ứng của Tâm Ý Tương Liên, rất nhanh sau đó hắn đã nhìn thấy Lục Thanh Vân.

Nàng nhìn qua có hơi chật vật nhưng rất may mắn không bị thương tích gì, Trần An Vĩ lúc này mới bớt lo đi một chút.

“Vân nhi!” Trần An Vĩ vừa nhanh chóng di chuyển tới bên cạnh nàng vừa gọi.

Lục Thanh Vân đang phải chống chọi với Nguyên Lực hỗn loạn của Cửu Long Tuyền thì lại nghe thấy giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên, nàng nhanh chóng quay mặt lại, thì bất chợt biến sắc, ánh mắt lóe lên chút sát ý.

Trần An Vĩ thấy vẻ mặt kì lạ của nàng thì cũng quay ra phía đằng sau, thì khóe miệng giật giật, tại sao lão già này lại theo hắn nữa rồi? Hắn nhớ hắn đâu có cần lão đi theo?

“Chủ nhân… chủ mẫu…” Hàn Vô Lĩnh sau khi áp chế tu vi thì tức tốc đuổi theo thân ảnh của Trần An Vĩ, nhưng sao tốc độ của hắn lại nhanh như vậy chứ, lão cho dù có cố gắng cách mấy thì vẫn không thể đuổi kịp.

Nhưng khi vừa mới tới nơi thì một thanh kiếm đã chặn trước miệng lão. Trần An Vĩ nhìn thấy cảnh này thì cuống cuồng ngăn nàng lại, tên này vẫn còn giá trị a.

“Phu quân…” Lục Thanh Vân thấy hắn vậy mà chặn nàng lại thì ánh mắt bất ngờ và khó hiểu nhìn hắn.

“Ta đã khống chế Nguyên Hải Tâm của hắn rồi, hắn không dám làm gì đâu!” Trần An Vĩ nhẹ nhàng nói.

““Thật?” Lục Thanh Vân nghe vậy thì bất ngờ, phu quân nàng đã có thể thu được cả một Bán Bộ Nguyên Tông cảnh làm thuộc hạ rồi sao?

Trần An Vĩ cũng gật đầu xác nhận, Lục Thanh Vân nhìn thấy vậy vô cùng mừng rõ nói, chỉ cần có thể giảm được thực lực của Hàn gia thì chuyện trả thù sẽ dễ dàng hơn rồi “Như vậy thì thù của chàng cũng có thể trả rồi!”

“Chủ nhân tại sao lại muốn trả thù Hàn gia?” Hàn Vô Nhất ngờ vực hỏi.

Câu hỏi của lão làm Trần An Vĩ và Lục Thanh Vân bất ngờ, cả hai dùng ánh mắt ngờ vực nhìn lão. Trần An Vĩ hỏi “Ngươi không biết? Hay là đang giả vờ?”

Hàn Vô Nhất nghe vậy thì không hiểu nghĩ tới điều gì liền hỏi ngược lại “Có phải trong lúc ta bế quan, Nhật Nguyệt Đại lục đã xảy ra chuyện gì không?”

Trần An Vĩ nghe vậy thì bất ngờ, nhìn kĩ mới thấy biểu cảm của Hàn Vô Nhất không giống như đang diễn kịch. Lão thật sự không biết gì sao?

“Hàn gia của ngươi, nhân lúc gia gia của ta bế quan đột phá Nguyên Tông cảnh, đã cùng Huyết Hải Môn đánh vào Trần gia, hại gia gia ta đột phá thất bại, lại còn cướp mất mất Nguyên Hải Tâm của ta!”

Trần An Vĩ nhàn nhã nói lại một lượt, vừa nói hắn vừa quan sát biểu cảm của lão Hàn Vỗ Nhất, thấy lão không có vẻ gì bất thường ngoài càng lúc càng bất ngờ nên cũng không nói gì thêm.

Hàn Vô Nhất nghe hắn nói vậy thì kinh ngạc, rồi tức giận. Lão sao có thể không nhìn ra, lời nói của vị thiếu niên này dù vô cùng bình tĩnh và thản nhiên, nhưng sự hận thù trong đáy mắt hắn là hoàn toàn có thật.

Sự hận thù đó, giống như lúc hắn bảo vệ nữ nhân của mình vậy, nó sẽ nhấn chìm ngươi, nuốt chửng ngươi, mặc kệ ngươi có phản kháng như thế nào. Hắn vẫn sẽ tìm đến ngươi.

Điều này làm lão cực kì tin tưởng lời hắn nói, bởi vì nếu thật sự không có chuyện gì, hắn sẽ không thể có sự hận thù đó. Hơn nữa, hắn càng không có lý dó phải nói dối.

Bởi nếu cần, hắn có thể trực tiếp tiêu diệt lão, giảm bớt một phần thực lực của Hàn gia. Mà không phải đứng đây kể lại toàn bộ sự việc như thế này.

Thực ra, ngay khi lão vừa bước chân vào Bán Bộ Nguyên Tông cảnh, lão đã nghe được thuộc hạ báo về rằng Trần gia xảy ra sự cố.

Thiếu chủ của bọn hắn cũng vì sự cố này mà trở thành phế nhân, Trần gia lão tổ lại càng là cửu tử nhất sinh. Lão đã muốn đi tìm hiểu. Nhưng gia chủ lại nói rằng, Trần gia không biết có được sự hộ thuẫn từ ai, mấy năm vừa qua luôn tìm chuyện gây sự với Hàn gia.

Nên gia chủ đã đem quân dạy cho bọn hắn một bài học. Nhưng điều khiến lão tức giận chính là, Hàn gia vậy mà lại làm ra điều thất đức như vậy?

Trần An Vĩ ở một bên quan sát biểu cảm của lão, lúc này mới gật đầu. Thực ra, nếu muốn xác nhận chuyện Hàn Vô Nhất có biết mọi chuyện hay không rất dễ. Chiêm Tinh Thuật của hắn làm được.

Nhưng nếu có thể tự thân kiểm nghiệm như vậy cũng là một chuyện tốt. Xem ra Hàn Vô Nhất không hề dính dáng tới chuyện này. Nghĩ rồi hắn không chú ý tới lão nữa, lúc này mới hướng Lục Thanh Vân nói.

“Nàng vào trong Bát Diện Thạch cho an toàn, ta sẽ đi tìm Nhu nhi, Tuyết Nhi và Tuyết Mi.”

Lục Thanh Vân nghe vậy thì liền nói “Tuyết Nhi các nàng vừa nãy đã truyền âm cho thiếp nói rằng đã được Nhị Cung chủ đưa đến nơi an toàn rồi!”

Trần An Vĩ nghe vậy thì thở phào, nhưng hắn lại hỏi “Vậy còn Nhu nhi đâu rồi? Nàng có thấy nàng ấy đâu không?”

Lục Thanh Vân khẽ lắc đầu, gương mặt tràn đầy ngưng trọng “Lúc chàng và bọn thiếp tách ra chưa được bao lâu thì đột nhiên một cỗ hấp lực cường đại đã bao phủ lấy bọn thiếp.”

“Mộng Nhu vì cứu thiếp mà đã bị hút đi mất. Thiếp đang đuổi theo thì nghe thấy chàng gọi.”

Lục Thanh Vân vừa nói, tâm trạng vừa trở nên nặng nề hơn, bởi vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nàng không kịp làm gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Mộng Nhu bị cỗ hấp lực kia kéo đi mất. Không biết muội ấy bây giờ ra sao rồi?

Trần An Vĩ nghe vậy thì tâm trạng trùng xuống, dưới Cửu Long Tuyền rốt cục đang tồn tại thứ gì? Hết một tàn hồn Hỗn Thế Nguyên Long, rồi lại thêm một cỗ hấp lực kia?

Nhìn thấy Lục Thanh Vân với vẻ mặt tự trách đang đứng trước mặt, hắn liền tiến tới ôm lấy nàng vuốt ve tấm lưng thon của nàng an ủi “Được rồi bảo bối, nàng đừng lo, ta sẽ không để ai trong số các nàng bị thương đâu!”

Lục Thanh Vân nghe vậy thì nỗi lo trong lòng cũng giảm bớt, nhẹ gật đầu, nhưng vẫn không từ bỏ mà ngước đầu lên nhìn hắn, nỉ non nói “Chàng cho thiếp đi cùng được không?”

“Ngoan, ta không thể để nàng bị thương được. Vào bên trong nhé, ta rất nhanh sẽ tìm được nàng ấy thôi!” Trần An Vĩ dịu dàng dỗ dành tiểu giai nhân trong lòng.

Lục Thanh Vân nghe vậy cũng chỉ đành phụng phịu gật đầu, rồi tiến vào Bát Diện Thạch chờ đợi. Trần An Vĩ cũng chuẩn bị rời đi thì lại nghe thấy tiếng của Hàn Vô Nhất.

“Chủ nhân, cho phép thuộc hạ về gia tộc một chuyến!”

“Được! Nhưng đừng làm ra bất cứ hành động gì!” Trần An Vĩ nhẹ nhàng phân phó một câu rồi rời đi, Hàn Vô Lĩnh cũng không chậm trễ mà biến mất.

Lương Gia Bảo sau khi được trưởng bối trong gia tộc cứu ra thì lại vô tình bắt gặp cảnh tượng này, đôi mắt tinh xảo lóe lên dị sắc, hiếu kỳ nhìn lấy thân ảnh Trần An Vĩ.

Tên nam nhân này vậy mà vẫn có thể lo cho nữ nhân của hắn trong tình cảnh này sao?

“Tiểu nha đầu! Chúng ta phải trở về rồi!” Bất chợt bên tai vang lên tiếng nói trong trẻo, không quá khó để biết chủ nhân của nó là nữ nhân.

Bất quá nữ nhân này hình như không muốn lộ mặt nên chỉ mở miệng nói chuyện mà thôi. Nhưng là nàng vừa nói gì?

Nếu có người ngoài ở đây, hẳn sẽ vô cùng kinh ngạc, bởi vì nàng vừa gọi Lương Gia Bảo một tiếng “Tiểu nha đầu!”. Rõ ràng Lương Gia Bảo là nam nhân cơ mà?

Nhưng dường như Lương Gia Bảo không để ý mà chỉ gật đầu, miệng lẩm bẩm “Trần Thiếu chủ, ta sẽ để ý tới ngươi!” rồi dần biết mất.

Nếu như có người nào khác ở gần mà nghe được câu này, hắn sẽ vô cùng bất ngờ, bất ngờ không phải vì Lương Gia Bảo chú ý tới Trần An Vĩ, cũng không phải bất ngờ vì hắn không để ý tới nữ nhân kia vừa gọi mình là “Tiểu nha đầu!”

Mà cái đáng kinh ngạc chính là từ khuôn miệng của Lương Gia Bảo, vậy mà phát ra giọng nói của nữ nhân…

-----------------------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành! Cảm ơn sự ủng hộ của các vị!

冷私夜 x 白蓮花