Chương 41: Biến cố dưới lòng Cửu Long

Nghe Ảnh Nhi nói, Trần An Vĩ cảm thấy nếu có thể đánh giá và xếp loại các Thánh Văn, hắn tuyệt đối sẽ để Viễn Siêu Thánh Văn lên hạng nhất. Bởi vì lợi ích nó mang lại quá mức kinh khủng.

Thử nghĩ, Tốc Văn và Minh Văn chỉ là những loại Khí Văn cấp thấp, nhưng lại có thể được nâng cấp tới mức độ mà kể cả có là Khí Văn Sư như hắn cũng không thể theo kịp.

Vậy thì, nếu dùng Viễn Siêu Thánh Văn để nâng cấp cho các loại Thánh Văn khác thì sẽ như thế nào?

“Tiện nhân! Ngươi dám tát ta?” Không để hắn tiếp tục suy nghĩ, tên Sở Thiên Nham sau khi bị Cổ Tự Thư tát, liền cảm thấy căm phẫn, từ lúc hắn trờ thành Thiếu chủ tới giờ chưa có bất kì ai dám bất kính với hắn.

Vậy mà hôm nay, tiện nhân này lại dám tát hắn trước mặt bàn dân thiên hạ? Hắn há có thể không tức giận sao?

Phong Hệ Nguyên Lực cấp tốc được điều động bên tay trái, tay phải lại nhanh chóng điều động Băng Hệ Nguyên Lực. Theo ý niệm của Sở Thiên Nham, chúng cấp tốc hòa làm một.

“Thiên cấp Hạ phẩm Nguyên Thuật – Băng Phong Tiễn!”

Dứt lời, Băng Hệ và Phong Hệ Nguyên Lực cấp tốc tụ họp thành một mũi tên bằng băng hàn lạnh giá, xung quanh là những luồng gió rít gào, nhanh chóng lao tới Cổ Tự Thư.

Nàng đang định hành động thì lại thấy tên nam nhân kia đã chắn trước mặt nàng, tay khẽ động, một cái Thiên Hỏa Ấn xuất hiện gần như ngay lập tức, hung mãnh lao thẳng vào Băng Phong Tiễn.

Bùm!!!

Băng Phong Tiễn và Thiên Hỏa Ấn cùng lúc va chạm, Băng Hỏa xung đột, lập tức phát nổ. Sở Thiên Nham và Trần An Vĩ cùng lúc lùi lại mấy bước.

“Nhìn kìa nhìn kìa! Động thủ rồi!” Đám đông nhìn thấy cả hai đã động thủ thì xôn xao nói. Một Nguyên Sư Đỉnh phong lại dám đối đầu với một Tam tinh Nguyên Vương, là lần đầu bọn hắn thấy nha.

“Cái kia… là Thiên Hỏa Ấn của Trần gia phải không?” Chợt có tu sĩ sống lâu năm tại Nhật Nguyệt Đại lục nhận ra điều gì liền hô lên.

“Thiên Hỏa Ấn?” Đám người nghe vậy lập tức nhao nhao lên phản ứng “Đúng rồi nha, ta cũng thấy, đó rõ ràng là Thiên Hỏa Ấn.”

“Nói vậy, hắc y nhân kia là vị nào của Trần gia?”

Đang xôn xao thì chỉ thấy hắc y nhân lại tiếp tục lao lên, dường như có thâm cừu đại hận gì với tên Sở Thiên Nham vậy.

Lần này, xung quanh hắn đột nhiên xuất hiệm chín thanh Băng Hỏa Kiếm, bàn tay nhẹ phất, chín thanh Băng Hỏa Kiếm lấy thế công không thể cản nhanh chóng lao về phía Sở Thiên Nham.

“Khốn kiếp! Phá cho ta!” Sở Thiên Nham cũng không phải dạng vừa, dù sao cũng một thân Tam tinh Nguyên Vương, nếu dễ dàng bị đánh bại thì mất mặt quá.

Bàn tay hắn nhanh chóng xuất hiện một kiện Pháp Bảo hình kiếm “Thiên cấp Hạ phẩm Bảo Kiếm – Băng Thiên Kiếm!”.

“Mau nhìn kìa! Đó chính là Băng Thiên Kiếm, một trong ba kiện pháp bảo trấn tộc của Sở gia.” Tu sĩ sống ở Hành Thiên Đại lục kia lại nói.

“Ba kiện pháp bảo trấn tộc?” Trần An Vĩ hiển nhiên cũng nghe được hắn nói, tâm trạng bất giác trùng xuống, sau hắn lắc đầu thở dài. Quả nhiên muốn diệt đi một Nhất phẩm gia tộc không phải dễ a.

Có pháp bảo tiện tay, Sở Thiên Nham tự tin đại tăng, hắn nhanh chóng chém ra chín đường Kiếm Ý đối kháng với chín thanh Băng Hỏa Kiếm của Trần An Vĩ.

Hiển nhiên, dù sao cũng là Thiếu chủ của một Nhất Phẩm gia tộc, Sở Thiên Nham đương nhiên cũng có chút bản lĩnh, vậy mà có thể luyện ra Nhị tầng Kiếm Ý.

Bất quá, do bản tính thích ăn chơi đàn đúm gái gú mà dù có được Nhị tầng Kiếm Ý từ sớm, nhưng vẫn mãi không thể luyện ra tầng thứ ba. Càng không nói tới tu vi của hắn.

Trần An Vĩ nhìn thấy cảnh này thì không nói gì, hay đúng hơn là khinh thường không thèm nói, chỉ thấy từ cơ thể hắn, Hồng Hỏa Vực lại bùng phát, hướng tới những đường Kiếm Ý của Sở Thiên Nham mà nghiền ép.

Cửu đại Băng Hỏa Kiếm không còn bị ngăn cản, liền lấy thế không thể đỡ chém thẳng vào thân thể của Sở Thiên Nham.

Phốc!

Sở Thiên Nham dù cố lách người né tránh nhưng vẫn bị năm thanh Băng Hỏa Kiếm chém ngang, Băng Hỏa Nguyên Lực liên tục thiêu đốt rồi lại đống băng cơ thể hắn.

“Aaaaaaaaaaa…” Đau đớn khiến hắn không nhịn được mà la lên, tiếng thét của hắn làm toàn trường khiếp sợ, phải đau đớn như thế nào mới có thể khiến hắn thét lên thê thảm như vậy?

Những tưởng mọi chuyện có thể dừng lại ở đó, thì những thanh Băng Hỏa Kiếm lại một lần nữa quay trở lại, nhắm ngay tứ chi hắn mà đâm xuống.

“Hự… aaaaaaaaaaa…” Sở Thiên Nham vốn đã bị thương từ trước, nay lại còn bị đâm thêm mấy nhát, làm sao có thể nhịn được, hắn thét lên đau đớn, ánh mắt oán độc nhìn thân ảnh Hắc Y Nhân và nữ nhân trước mặt.

Miệng độc gầm thét “Tiện nhân! Và cả tên khốn nhà ngươi, đi chết đi!”

Dứt lời, trên tay hắn xuất hiện một miếng ngọc bội, rất nhanh đã bị hắn bóp nát. Ngay lập tức một cỗ Băng Hệ Nguyên Lực gào thét mà ra, nhắm ngay Trần An Vĩ và Cổ Tự Thư mà chụp xuống.

Nhìn thấy tình cảnh này, đám người khiếp sợ lùi ra xa, bởi vì cỗ Băng Hệ Nguyên Lực kia lại có khí tức của cường giả Bán Bộ Nguyên Tông cảnh. Không nói tới có đỡ nổi hay không, chỉ riêng việc Cửu Long Tuyền không thể chịu nổi lực lượng vượt quá Ngũ tinh Nguyên Vương đã đủ khiến bọn hắn chết hàng trăm lần.

Mọi chuyện kể thì lâu nhưng thực chất lại xảy ra quá nhanh, tới mức bọn hắn gần như không thể bắt kịp chuyển động của hai người. Kể từ lúc Sở Thiên Nham bắt đầu tụ lực phóng ra Băng Phong Tiễn, cho tới lúc hắn bóp nát miếng ngọc bội kia, tất cả chi gói gọn trong vài hơi thở mà thôi.

“Nguy hiểm!” Cổ Tự Thư sắc mặt đại biến, kinh hô lên một tiếng, muốn đẩy hắn đi. Nào ngờ lại bắt gặp ánh mắt điềm tĩnh của hắn, làm nàng bất giác khựng lại một nhịp, nhưng trong lòng vô thức cảm thấy yên tâm.

Tách!

Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng búng tay một cái, cỗ Băng Hệ Nguyên Lực kia đã bị một lực cản vô hình chặn lại, thậm chí nó còn không thể phát ra một chút khí tức nào. Cứ như thể nó vốn không ở đó vậy.

Điều này vô thức làm đám người thở phào, mà Lương Gia Bảo nãy giờ đứng một bên thì ánh mắt lóe lên dị sắc, tên nam nhân này… vậy mà có thể lấy tu vi Nguyên Sư Đỉnh phong chống lại Nguyên Lực của cường giả Bán Bộ Nguyên Tông cảnh?

Trần An Vĩ nếu biết suy nghĩ của hắn sẽ cười lớn, lúc chỉ là Nguyên Úy Đỉnh phong, kể cả cường giả Nguyên Tông cảnh chân chính hắn cũng đã từng chiến qua, Bán Bộ Nguyên Tông cảnh cũng từng đối kháng.

Chỉ một cỗ Nguyên Lực mà cũng muốn làm khó hắn? Ha, nực cười! Ở trong Hồng Hỏa Vực của hắn, Nguyên Lực của kẻ thù sẽ bị yếu đi ít nhất một phần, tùy theo chênh lệch tu vi.

Cỗ Nguyên Lực này dù có là của Bán Bộ Nguyên Tông cảnh thì cũng sẽ bị khắc chế, mà hơn nữa nó lại còn là Băng Hệ Nguyên Lực, mức độ khắc chế sẽ càng cao.

Vì thế mà cỗ Nguyên Lực kia chẳng hề tạo ra được tí sát thương nào cho hắn, càng không thể tỏa ra bất kì khí tức nào, mà ngược lại đang dần bị tiêu thất.

Thế là, trong ánh mắt mộng bức của đám người, ánh mắt dị sắc của Cổ Tự Thư và Lương Gia Bảo, ánh mắt oán độc và trợn tròn không thể tin nổi của Sở Thiên Nham, cỗ Băng Hệ Nguyên Lực kia triệt để tan biến.

Ở phía trên, tình cảnh này lọt vào chúng cường giả quan chiến cũng không ngoại lệ. Đám người khẽ cau mày, hiển nhiên không ai đủ kiến thức để nhận ra một cỗ lực lượng có khả năng khắc chế cao như vậy.

Hơn nữa, không thể tự thân trải nghiệm cũng khiến bọn hắn càng khó lòng nhận biết. Bất quá, không phải ai cũng như vậy, lúc này đây, Tuyết An khi nhìn thấy hắn sử dụng cỗ lực lượng kia thì lại lẩm bẩm “Lại còn có thể mạnh hơn sao?”

Nàng cũng biết hắn có Vực, nhưng theo kiến thức của nàng, Vực thông thường không thể khắc chế mạnh như vậy, đặc biệt là giới hạn về tu vi. Nhưng Vực của hắn dường như chẳng bị giới hạn điều gì.

Bất kể là ai, bất kể cái gì, cứ hễ bước vào Vực của hắn thì lập tức bị giảm một phần sức mạnh.

Nàng vô thức trở nên tò mò về hắn, mà không biết rằng, từ lúc hắn xuất hiện, nàng có nhiều thêm một mối quan tâm.

Trở lại phía dưới, Trần An Vĩ sau khi phong tỏa được cỗ Nguyên Lực kia thì lúc này đang kiểm tra Nguyệt Ảnh tệ mình đang có, phát hiện thấy con số đang tăng lên với một tốc độ chóng mặt, thì cười vui vẻ.

Đương nhiên là hắn nhân cơ hội này kiếm chút Nguyệt Ảnh tệ rồi, nữ nhân bên cạnh hắn ngày càng nhiều, không chăm chỉ thì không nuôi được các nàng đâu a.

Sở Thiên Nham đang nằm chật vật gần đó, hướng ánh mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn lấy hắc y nhân. Cỗ Băng Hệ Nguyên Lực kia là của phụ thân giao cho hắn để phòng thân.

Hắn luôn dựa vào đó mà hống hách, không coi ai ra gì. Vậy mà giờ đây, đứng trước mặt hắc y nhân này, nó lại yếu ớt đến nỗi không tạo ra chút sát thương nào. Không lẽ tên này tu vi còn cao hơn phụ thân hắn?

Hắn rồi cục đã chọc vào quái vật gì thế này? Nhưng rõ ràng khí tức tên này chỉ là Nguyên Sư Đỉnh phong thôi mà?

Nhìn thấy hắn vậy mà đang tiến lại gần, Sở Thiên Nham hoảng sợ lắp bắp nói “Ngươi… ngươi đừng qua đây, ta là Thiếu chủ Sở gia, cha ta lại là cường giả Bán Bộ Nguyên Tông cảnh. Chỉ cần ngươi tha cho ta, ta nhất định sẽ bảo phụ thân ta thu nhận ngươi!”

Hắn muốn lấy gia thế sau lưng ra mà dụ dỗ tên hắc y nhân này, nếu Sở gia của hắn mà có được tên này nhất định sẽ càng hùng mạnh hơn, không cần phải khép nép với Đông Phương gia làm gì.

“Bán Bộ Nguyên Tông cảnh?” Trần An Vĩ làm bộ hùa theo hắn, bất giác hỏi.

Sở Thiên Nham nghe vậy thì thầm hô quả nhiên, “Đúng đúng đúng, chỉ cần ngươi theo ta về, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi!”

Trần An Vĩ nghe vậy thì cười khinh bỉ, nếu không nhờ hắn cố ý thả khí tức bản thân ra thì liệu tên này nói được như vậy sao? Lại còn nghĩ hắn thực sự sợ cha ngươi?

Thế là nhân lúc tên này còn đang tự nghĩ mình thông mình, hắn vung nhẹ tay một cái, một ngọn lửa được bao phủ bởi băng hàn nhẹ nhàng chui ra từ tay hắn, rồi nhanh chóng tiến vào cơ thể Sở Thiên Nham.

Băng Hỏa Luân Hồi Diễm sau khi tiến vào cơ thể Sở Thiên Nham thì đã lập tức bí mật tiến vào Nguyên Hải của hắn sau đó tan biến mất dạng như thể chưa từng tồn tại.

Mà kì lạ hơn là lại chẳng có ai biết hắn đã làm ra hành động gì, kể cả Sở Thiên Nham cũng không.

Làm xong, hắn quay người bước về phía Cổ Tự Thư, tay cầm lấy bàn tay ngọc ngà, trắng nõn của nàng mà nhẹ nhàng vuốt ve, miệng nói “Bàn tay như hoa như ngọc của nàng không nên dùng để đánh hạng người như hắn.”

Cổ Tự Thư thấy hắn tự tiện nắm lấy tay nàng, nàng đang muốn rút ra nhưng lại nghe được câu nói đó của hắn thì bất giác khựng lại. Hắn… đang trân trọng nàng sao?

Nhìn thấy biểu hiện của nàng, khóe môi Trần An Vĩ bất giác cong lên, rồi hắn lại nói “Ta biết nàng muốn lấy mảnh vỡ của Hồng Yên Kiếm để luyện chế pháp bảo, nhưng ta cần nó, nàng nhường nó cho ta nhé? Để đổi lại, ta sẽ tặng nàng một kiện pháp bảo hoàn chỉnh!”

Cổ Tự Thư nghe vậy thì suy nghĩ một chút, dù sao thì nàng cũng chỉ cần một kiện pháp bảo tiện tay, lại nghĩ tới hắn vậy mà biết tới lai lịch của mảnh tàn kiếm này, nên nhường hắn cũng không phải không được.

Nghĩ vậy, nàng gật đầu. Nhận được sự đồng ý của nàng, Trần An Vĩ lại nhìn qua Lương Gia Bảo, ánh mắt như muốn hỏi ngươi có ý kiến gì không?

Lương Gia Bảo bắt gặp ánh mắt của hắn thì bất giác run lên, hắn hít sâu một hơi bình ổn lại tâm trạng rồi nhìn Trần An Vĩ nói “Trần Thiếu chủ quả là nhân tài vạn năm có một, nếu Thiếu chủ muốn thì cứ lấy, Lương mỗ không có ý kiến!”

Trần An Vĩ nghe vậy thì gật đầu, vươn tay muốn lấy mảnh vở Hồng Yên Kiếm, thì bất chợt lúc này dị biến nảy sinh…

“Tặc tử chịu chết đi!” Bất chợt vùng không gian bên cạnh chấn động mạnh, một luồng công kích nồng đậm Băng Hệ Nguyên Lực không biết từ đâu lao thẳng tới Trần An Vĩ.

“Ta biết các ngươi sẽ tới mà!” Trần An Vĩ thấy vậy chỉ cười nhạt, trong Hồng Hỏa Vực của hắn mà dám dùng Băng Hệ Nguyên Lực, bộ mắt các ngươi bị mù sao? Ít nhất cũng phải nhìn thấy tình cảnh vừa nãy chứ?

Thế là cỗ Băng Hệ Nguyên Lực kia chưa kịp chạm vào người hắn đã hoàn toàn biến mất khỏi không gian. Mà Trần An Vĩ cũng đồng dạng mất bóng dáng.

“Không ổn!” Bóng đen vừa mới hiện ra gần đó sắc mặt đại biến khi thấy thân ảnh Trần An Vĩ biến mất.

Ngay sau đó, hắn đã xuất hiện bên cạnh bóng đen kia, bình thản nói “Không biết… Hàn Băng Vệ tìm ta có việc?”

Kẻ đến không ai khác chính là một trong những vị thống lĩnh của Hàn Băng Vệ, quân đội dưới trướng Hàn gia, sau khi được lệnh từ gia chủ, hắn đã dẫn theo một đội tinh nhuệ gồm năm tên cường giả Nhị tinh Nguyên Hoàng mà hắn càng là một thân Tam tinh Nguyên Hoàng, áp chế tu vi, mặc lấy Liễm Tức Bào, trà trộn vào đám người chờ cơ hội.

Một cỗ lực lượng như vậy chỉ để vây bắt một Nguyên Sư Đỉnh phong như hắn, Hàn gia quả thật rất biết coi trọng hắn.

Bất quá, với Hồn Lực cường đại của mình, Trần An Vĩ làm sao có thể không phát hiện ra? Chỉ là hắn muốn những con chuột này tự lọt lưới mà thôi.

Nhưng đương nhiên hắn sẽ không chủ quan. Bởi vì kẻ thù lần này đến là cả một đội có tu vi cao đều là Nguyên Hoàng cảnh, chỉ là đang áp chế tu vi thôi. Một khi bọn hắn khôi phục tu vi, cho dù hiện tại Trần An Vĩ có không ngại, thì Cửu Long Tuyền sẽ không chịu nổi mà trở nên bạo loạn.

Lúc đó hắn sẽ rất khó thoát thân nếu không sử dụng Hộ Văn. Hơn nữa bên cạnh hắn còn nữ nhân này, dù mới gặp lần đầu nhưng dù sao nàng cũng có quan hệ với Ly nhi, hơn nữa hắn đã hứa phải có trách nhiệm với tộc nhân của Cổ Tự Tộc, vì thế cũng không thể bỏ nàng lại một mình.

Nghĩ vậy, nên sau khi vừa nói xong câu đó, hắn đã nhanh chóng hội tụ Nguyên Lực, chín thanh Băng Hỏa Kiếm lại hiện ra, theo ý niệm của hắn nhắm thẳng thân ảnh phía trước mà đâm xuống.

Phốc!!!

Tên thống lĩnh kia chưa kịp hoàn hồn vì tốc độ kinh người của hắn thì đã bị một kiếm đâm vào bàn tay, hai kiếm đâm vào chân. Mà kinh khủng hơn, cách hắn không xa, còn vang lên vài tiếng thổ huyết khác.

Hiển nhiên tất cả những tên đồng bọn khác đều bị hắn phát hiện và đồng loạt bị hắn đâm xuống, dù chưa chết những ít nhiều cũng được nếm trải cảm giác đau đớn tột cùng của Băng Hỏa Luân Hồi Diễm.

Tình cảnh này khiến đám người ở dưới và chúng cường giả quan chiến câm nín. Bọn hắn không nghĩ tới, những gì lúc nãy tên hắc y nhân này thể hiện, chưa phải tất cả của hắn.

Một đám cường giả Nguyên Hoàng cảnh, dù áp chế tu vi xuống còn Ngũ tinh Nguyên Vương, nhưng kinh nghiệm thực chiến của hắn làm sao một người trẻ tuổi như hắn lại có thể so sánh?

Thế nhưng, tất cả những gì hiện ra trước mặt bọn hắn, như một cái tát cực mạnh, đánh vỡ nhận thức đó.

Tĩnh…

Toàn trường tĩnh tới cực hạn… cho tới khi tiếng gầm rống tê tâm liệt phế đám Hàn Băng Vệ vang lên.

“Aaaaaaaaa…” Tên thống lĩnh gào lên một tiếng, ánh mắt oán độc nhìn lấy thân ảnh thiếu niên trước mặt.

Thứ Băng Hỏa Nguyên Lực này là gì vậy? Dù cho hắn liên tục điều động Nguyên Lực trong cơ thể chống lại nó, thì nó vẫn luôn không ngừng thiêu đốt và đóng băng da thịt hắn.

Nếu cứ để tình trạng này xảy ra, cả đám chắc chắn sẽ chết. Vì thế, không kịp suy nghĩ nhiều, tên thống lĩnh cùng đám đồng bọn tu vi nhanh chóng bùng phát, trở lại thành cường giả Nguyên Hoàng cảnh.

“Tiểu súc sinh, ngươi muốn chết như thế nào!”

-------------------------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành! Cảm ơn đạo hữu geafa đã đăng bài đề cử cho tại hạ a! Cảm ơn sự ủng hộ của các vị!

冷私夜 x 白蓮花