Chương 40: Viễn Siêu!

Nhìn mảnh tàn kiếm trước mặt, Trần An Vĩ kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới hắn đang đau đầu vì không biết tìm mảnh vỡ của Hồng Yên Kiếm ở đâu thì lại thấy nó xuất hiện ở đây.

“Khoan đã, nếu nó đã xuất hiện ở đây, hẳn là có quan hệ gì đó với Long tộc?” Trần An Vĩ thắc mắc, nhưng rồi hắn lại lắc đầu, bởi vì dựa vào khí tức tỏa ra từ tàn kiếm, nó không hề có khí tức của Long tộc, hay Long khí.

Chứng tỏ rằng, nó chỉ vừa mới xuất hiện gần đây mà thôi. Bất quá, như vậy cũng không ảnh hưởng gì, chỉ là mảnh tàn kiếm này hắn nhất định phải lấy được. Nhiên nhi sẽ rất vui nếu nhìn thấy nó.

Nhanh chóng quan sát tình hình, hắn liền cau mày, bởi vì hắn phát hiện xung quanh mảnh tàn kiếm, vậy mà có tới ba luồng khí tức riêng biệt đang kiêu ngạo đứng đó. Chỉ thấy chủ nhân ba luồng khí tức kia gồm hai nam và một nữ.

Hai nam nhân kia một thân tu vi đạt Tam tinh Nguyên Vương, mà nữ nhân kia lại càng kinh khủng hơn khi đạt Ngũ tinh Nguyên Vương. Bọn hắn phân biệt đứng ở một góc khác nhau của không gian, đôi mắt hờ hững nhưng ẩn chứa không ít kiêu ngạo nhìn lấy nhau.

“Nhìn kìa, đó có phải Thiếu chủ Lương Gia Bảo không? Vạn Bảo Hội cũng muốn tranh đoạt mảnh tàn kiếm kia sao?” Một người có chút kiến thức không nhịn được mà gào to.

Nghe tiếng hô, đám người cũng bắt đầu bàn ra tán vào.

“Vạn Bảo Hội không phải có nguyên tắc không xen vào tranh đấu sao? Sao lại muốn tranh đoạt mảnh tàn kiếm kia?” Một vị nam tử khác thắc mắc hỏi.

“Ngươi thì biết cái gì, Vạn Bảo Hội tuy có qua tắc không xen vào tranh đấu nhưng không có nói hậu bối không được quyền tranh đoạt cơ duyên nha.” Một tên tu sĩ trong đám người lại phản bác.

Trần An Vĩ nghe vậy cũng liếc nhìn đến thân ảnh nam nhân kia. Mà theo hắn cảm nhận, chỉ cần gặp hắn một lần duy nhất cũng đủ để gây ấn tượng mạnh mẽ cho người đối diện.

Hắn một thân mặc hoàng kim sắc bào, gương mặt anh tuấn pha chút nghiêm nghị cộng thêm ngũ quan tinh xảo càng tô điểm cho vẻ đẹp của bản thân.

Nam nhân này chính là một trong những vị Thiếu chủ quyền lực nhất Nhật Nguyệt Đại lục. Hắn chính là Lương Gia Bảo, Thiếu chủ của Lương gia, một Nhất phẩm gia tộc trực thuộc Vạn Bảo Hội.

Tại sao lại nói hắn là một trong những vị Thiếu chủ quyền lực nhất tại Nhật Nguyệt Đại lục? Bởi vì hắn chính là vị thiên tài trẻ tuổi vừa có thiên phú trong tu luyện vừa có thiên phú trong việc kinh doanh, đem lại cho Vạn Bảo Hội nhiều nguồn lợi khổng lồ.

Chính vì vậy mà Vạn Bảo Hội rất tin tưởng giao cho gia tộc hắn quản lý hẳn một chi nhánh ở Nhật Nguyệt Đại lục. Đủ thấy hắn tuổi trẻ tài cao như thế nào.

Lại nói về Vạn Bảo Hội, bọn hắn là một trong những thế lưc cấp cao của An Nam Tinh Cầu, chỉ chuyên buôn bán các loại hàng hóa từ Nguyên Thuật cho tới Đan Dược hay tin tức, bất cứ thứ gì Vạn Bảo Hội cũng có thể có.

Chỉ cần trả giá xứng đáng, Vạn Bảo Hội sẽ không ngại ngần làm việc cho ngươi. Tuy nhiên, bọn hắn sẽ đứng ngoài tất cả các cuộc tranh chấp giữa các thế lực, bất kể cái giá ngươi trả là bao nhiêu.

Bất kì kẻ nào trái nguyên tắc, nhẹ thì bị phế tu vi, nặng thì tru di toàn tộc. Hơn nữa, đừng nhìn thấy bọn hắn chỉ là những thương nhân mà lại coi thương. Nếu không, ngươi sẽ nhận được tất cả những gì ngươi xứng đáng.

Từng có một tên thiếu chủ Tông phẩm thế lực nhìn trúng một vị Chấp Sự của Vạn Bảo Các, muốn cường thế đem nàng về, nhưng chỉ ngay sau đó, hắn cùng toàn bộ thế lực của hắn đã lập tức biến mất.

Kể từ đó không ai còn dám có ý đồ bất chính với Vạn Bảo Hội.

Nhưng đó chưa phải tất cả, bởi vì nghe nói Vạn Bảo Hội có thể còn có tồn tại Nguyên Thánh trong truyền thuyết, chính điều này cũng khiến cho danh vọng của Vạn Bảo Hội lên như diều gặp gió.

Thử nghĩ, một thế lực hùng mạnh như bọn hắn chỉ cần muốn là có thể dễ dàng đem Nhật Nguyệt đại lục bình định thậm chí là cả An Nam Tinh Cầu này. Nhưng bọn hắn không làm thế mà lại chấp nhận đứng ngoài thế sự.

Chấp nhận làm trung gian cho toàn bộ An Nam Tinh Cầu này phát triển, thử hỏi danh vọng của bọn hắn có thể không cao sao?

Bất chợt có người lên tiếng hỏi “Thiếu niên bên kia là ai thế nhỉ? Còn cả nữ nhân bên phía này nữa?”

Lúc này, đám người nghe vậy mới dời sự chú ý của mình qua hai người này. Chỉ thấy thiếu niên tầm mười bảy, một thân bạch y viền thanh sắc, trên ngực trái có thêu một chữ Sở nhìn qua vô cùng đẹp mắt.

“Sở? Có phải Sở gia của Hành Thiên Đại lục không?” Có người ngờ vực hỏi.

“Đúng vậy, đó chính là gia huy của bọn hắn, nhưng thiếu niên kia là ai vậy?” Người khác lại nói.

Nghe vậy thì cả đám đồng loạt lắc đầu, hiển nhiên bọn hắn không biết người này là ai, bởi vì chưa từng nghe nói Sở gia vậy mà có một vị thiên tài trẻ tuổi như vậy.

Bất chợt có người hô lên “Ta biết rồi! Hắn chính là Sở Thiên Nham, Tân nhiệm Thiếu chủ Sở gia.”

“Tân nhiệm?” Lời nói của tên tu sĩ kia làm toàn trường xôn xao, ai cũng biết hai chữ tân nhiệm là gì, chỉ sợ rằng Sở gia đã không còn là Sở gia khi trước.

“Đúng vậy, các ngươi là người Nhật Nguyệt Đại lục nên không biết, ta ở Hành Thiên Đại lục nên có biết Sở gia hiện này đã đổi chủ!” Tu sĩ kia lại nói tiếp.

Đám người nghe vậy thì ồ lên, quả nhiên không ngoài dự đoán. Trần An Vĩ ở phía sau nghe được những lời này thì trầm tư nhìn thiếu niên trước mặt.

Không cần phải đoán Trần An Vĩ cũng biết, Sở gia lúc này đã đổi chủ, hiện do Sở Thanh Huy nắm quyền, mà đương nhiên tên này là nhi tử của vị thúc thúc đáng kính kia của Sở Thiên Nhã, do đó nghiễm nhiên trở thành Thiếu chủ.

Trần An Vĩ vừa nhìn hắn vừa đánh giá một phen. Dù sao thì Vân nhi bảo bối của hắn đã ngỏ ý muốn giúp Sở Thiên Nhã, nên hắn cũng muốn biết thực lực hiện tại của gia tộc này.

Tên này Nguyên Lực hỗn loạn, dù khí tức tỏa ra ngoài là Tam tinh Nguyên Vương, thì chiến lực thực sự chỉ sợ đạt tới Nhất tinh Nguyên Vương là cùng.

Chẳng qua do phục dụng không ít Đan Dược thăng tiến tu vi, nên mới có thể đạt thành tựu như ngày hôm nay, chứ nếu không, hắn có thể miễn cưỡng đạt Nguyên Sư Đỉnh phong đã là cực hạn.

Bất quá thế cũng tốt, nếu đã là người của Sở gia, thì cũng là kẻ thù của hắn. Hắn đương nhiên không quên Vân nhi bảo bối của hắn bị người của Sở gia đánh lén. Nếu hôm đó Sở Thiên Nhã không kịp đẩy Vân nhi ra khỏi quỹ đạo của chưởng ấn thì sợ rằng nàng đã bị trọng thương.

Vì thế, nếu có cơ hội, hắn không ngại phế bớt một phần thực lực của Sở gia. Dù sao bọn hắn cũng là Nhất Phẩm gia tộc, không phải hạng tầm thường.

Chợt như cảm nhận được điều gì, hắn nhìn qua phía nữ nhân bên kia, thì lại thấy nàng cũng đang nhìn mình bằng một đôi mắt hiếu kì và tràn ngập sự đánh giá, điều này khiến hắn cảm thấy thật kì lạ. Hắn có quen với nữ nhân này đâu nhỉ?

Nghĩ vậy, nhưng Trần An Vĩ cũng không ngại đánh giá nàng một phen, nàng một thân mặc thanh y màu sẫm, ngũ quan tinh xảo nhỏ nhắn, cùng một thân thể cân đối để lộ đường cong mê người với đôi gò bông đào tròn lẳng và đôi bờ mông ngạo kiều.

Nàng quả là một mĩ nhân, nhưng như thế thì lại càng khiến hắn thấy lạ, bởi vì hắn không nhớ được mình đã gặp nàng ở đâu. Theo lý mà nói nếu như hắn đã từng gặp qua mĩ nhân như nàng thì không lý nào hắn quên được.

Như vậy có thể nói, hắn và nàng chưa từng gặp nhau, nhưng như vậy ánh mắt kia là sao đây? Hắn nãy giờ chưa hề làm ra hành động gì nha?

Đang nghĩ mãi không ra lý do thì chợt hắn nhìn đến gương mặt nàng, hình như… hắn đã nhìn thấy gương mặt này ở đâu rồi. Có thể là ai được nhỉ?

Khoan đã, cỗ khí tức này… hắn nhìn nàng một lần nữa, lại thấy xung quanh nàng có một cỗ khí tức dao động nhẹ nhàng, như thể nó không hề ở đó vậy. Nhưng đối với người có Hồn Lực cường đại và là Khí Văn Sư như hắn thì sao có thể che giấu.

Cỗ khí tức này rõ ràng là khí tức chỉ Khí Văn Sư mới có. Cho dù ngươi có cố gắng áp chế thế nào, thì chỉ cần là Khí Văn Sư và có tu vi Hồn Tu không thấp hơn ngươi là có thể dễ dàng nhìn ra.

Lúc trước hắn không thể phát hiện ra Cổ Tự Ly là vì Hồn Tu của hắn còn quá thấp, mà Cổ Tự Ly lúc đó đã là Khí Văn Sư Nguyên Tông cảnh rồi, làm sao có thể phát hiện.

Dù vậy, hắn vẫn có thể né tránh hoặc thậm chí đón đỡ trực diện thế công của nàng cũng đủ thấy hắn yêu nghiệt như thế nào.

Như nhận ra nam nhân đang nhìn lấy mình, nữ nhân cũng nhìn hắn thêm một chút rồi quay đi, không để ý tới hắn nữa. Hiển nhiên nàng cũng cảm nhận được Khí Văn chi lực tỏa ra từ người hắn, muốn nhìn kĩ hắn một chút.

Bởi vì nàng phát hiện khí tức của hắn vậy mà ngang ngửa nàng, điều này khiến nữ nhân cảm thấy kì lạ, vẫn có Khí Văn Sư trẻ tuổi như vậy sao? Nàng năm đó cũng tốn không ít năm tháng để đạt được tu vi Ngũ tinh Nguyên Tông.

Chẳng qua phải xuống Cửu Long Tuyền nên nàng mới phải áp chế tu vi xuống Ngũ tinh Nguyên Vương.

Không ngờ tới tên này nhìn qua chỉ mới mười bảy mười tám nhưng lại cho nàng cảm giác nguy hiểm trí mạng như vậy. Hơn nữa có thể phát hiện khí tức Khí Văn chi lực của nàng thì chỉ có thể là kẻ có tu vi ngang với nàng hoặc cao hơn mà thôi.

Tuổi còn trẻ lại có tu vi cao như vậy, thiên phú của tên này cũng thật kinh khủng. Ngoài ra, nàng còn cảm nhận được trên người hắn có một cỗ khí tức mà nàng rất quen thuộc.

Chỉ là hiện tại nàng không nhớ ra, nên đành bỏ qua. Nàng vẫn nên chú ý tới tình hình trước mắt thì hơn, nàng vốn muốn xuống Cửu Long Tuyền để tìm một loại tài nguyên có thể giúp nàng tu luyện Nguyên Lực.

Thì lại bắt gặp mảnh tàn kiếm này, vừa lúc nàng đang thiếu một kiện Pháp Bảo tiện tay, thế nên nàng không ngại tranh đoạt thử một phen.

Trần An Vĩ thấy vậy cũng không nghĩ nhiều, nhưng trong lòng lại quyết định sau này có cơ hội nhất định sẽ tìm hiểu về nữ nhân này một chút. Những thứ trên người nàng đem lại cho hắn một cảm giác rất quen thuộc.

Khiến hắn cảm tưởng rằng nếu mình không làm gì đó chắc chắn sẽ bỏ lỡ rất nhiều chuyện. Vì thế, hắn không ngại đi tìm hiểu thử một phen.

Nhưng trước tiên hắn cần lấy lại mảnh Thượng cho Nhiên nhi bảo bối đã. Nghĩ như vậy, hắn đã lập tức hành động. Dù không thể sử dụng Khí Văn chi lực, nhưng đừng quên hắn dù sao cũng là Đệ Nhất Thiên tài của Trần gia.

Tốc Văn kích hoạt, thân pháp cũng nhanh chóng được kích hoạt, chỉ thoáng chốc hắn đã tiếp cận mảnh Hồng Yên Kiếm kia.

“Nhìn kia, tên đó là ai vậy?” Toàn trường lập tức chú ý tới thân ảnh thiếu niên vừa xuất hiện trước mặt. Chỉ thấy hắn toàn thân khoác hắc y, khí tức thu liễm tới cực hạn.

Toàn trường thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, phải biết rằng trong số bọn hắn cũng có những kẻ đạt Nguyên Vương cảnh, thậm chí là ngang bằng với Sở Thiên Nham, nhưng tuyệt nhiên không ai phát hiện được khí tức của hắn.

Trần An Vĩ lại như không để ý tới đám người, hắn đã khoác vào Ẩn Tức Bào, có dò xét tới hết sạch tuổi thỏ, ngươi vẫn sẽ không phát hiện ra hắn, do đó hắn có thể thoải mái sử dụng các loại Khí Văn cấp thấp như Tốc Văn này mà không sợ bị phát hiện.

Bất quá, lúc này lại có một ngoại lệ.

Một thân ảnh đã nhanh chóng tiếp cận hắn khi hắn sắp chạm tay vào mảnh Hồng Yên Kiếm. Mà nhìn thấy thân ảnh này, Trần An Vĩ ánh nhìn có chút nghi ngờ nhìn nàng.

Ở khoảng cách gần, nàng thực sự khiến hắn cảm thấy quen thuộc. Cũng chính vì ở khoảng cách gần, hắn đã nhớ ra gương mặt này là của ai. Chính là của một vị công chúa xinh đẹp, mang trên mình trọng trách của cả một gia tộc.

Hắn nhìn nàng một lúc rồi truyền âm hỏi “Nàng… và Ly nhi có quan hệ gì?”

Mà khi nữ nhân nghe hắn hỏi vậy thì đôi mắt co rút lại, không dám tin tưởng, nhìn hắn. Ly nhi mà hắn đang nói liệu có phải Ly nhi mà nàng biết?

Nghĩ vậy ánh mắt của nữ nhân từ kinh ngạc liền chuyển sang đề phòng, chuyện của gia tộc các nàng năm đó không thể để ai biết nếu không các nàng sẽ không được yên ổn. Bất giác, trong mắt nàng vậy mà hiện lên chút sát ý, nếu như tên này có ý định bất chính, dù bất cứ giá nào nàng cũng không thể để hắn sống sót.

Nhận thấy biểu hiện bất thường của giai nhân, Trần An Vĩ chỉ mỉm cười quả nhiên, nói “Ly nhi mà nàng biết, hẳn phải tên là Cổ Tự Ly đúng chứ?”

Nữ nhân nghe vậy, tâm trạng trong lòng trùng xuống, hắn vậy mà biết muội ấy. Rốt cục tên này biết được bao nhiêu rồi? Hắn đã làm gì muội ấy?

Càng nghĩ sát ý trong mắt càng nồng đậm, trên tay vô thức hội tụ Khí Văn chi lực, nàng sẽ không tha cho bất cứ ai dám động tới gia tộc nàng, cho dù có bại lộ Khí Văn chi lực, cùng lắm thì nàng chết mà thôi.

Đang định động thủ thì lại bị một bàn tay thô ráp, to lớn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn không xương của nàng. Nàng định giẫy giụa, muốn vung tay đánh hắn thì bên tai lại nghe thấy giọng nói dịu dàng trầm ấm của nam nhân.

“Bại lộ thân phận Khí Văn Sư sẽ chỉ khiến mọi việc tồi tệ hơn mà thôi!”

Nàng nghe vậy thì khựng lại một chút, cũng thu lại Khí Văn chi lực trên tay, ánh mắt sâu sa nhìn hắn. Sự dịu dàng quan tâm này của hắn khiến nàng không kịp thích ứng, nhưng không hiểu sao nàng lại có chút hưởng thụ.

Giai nhân khẽ lắc đầu, hẳn là nàng nhớ nhà nhiều quá thôi. Tại gia tộc, mọi người đều đối xử thân thiết với nhau, cho dù là xuất thân như thế nào, cũng không thể khiến ánh nhìn của mọi người thay đổi.

Bất kể nàng có là Công chúa của gia tộc, hay là một người xuất thân nghèo hèn, thì mọi người vẫn đối xử tốt với nhau.

Sự đoàn kết, đồng cam cộng khổ của mọi người đã tạo nên một gia tộc hùng mạnh. Chính vì vậy. sau khi có được phương thức tu luyện Khí Văn chi lực, gia tộc nàng càng là hùng mạnh hơn.

Nói tới đây hẳn các vị cũng đoán được, nàng là ai nhỉ? Đúng vậy, nàng là một vị Công chúa khác của Cổ Tự Tộc, Ngũ Công chúa – Cổ Tự Thư.

“Kẻ thù của các nàng vẫn còn đó, đây không phải giờ phút nàng hành động nông nỗi! Nếu như Ly nhi biết, ta để nàng xảy ra chuyện, ta biết phải ăn nói sao với nàng ấy?”

Trần An Vĩ vẫn một tay ôm giai nhân, miệng thủ thỉ, giọng nói ẩn chứa chút uy nghiêm khiến nàng không thể kháng cự.

Nhìn thấy ánh mắt chân thành của hắn, nàng vô thức gật đầu. Cổ Tự Thư lúc này mới chú ý tới hành động của hắn, nàng khẽ gắt một tiếng rồi đẩy hắn ra.

Mắt đẹp nhìn nam nhân trước mặt, nàng hỏi “Ngươi và Ly nhi có quan hệ gì? Tại sao lại quan tâm tới chuyện của bọn ta?”

Trần An Vĩ lúc này không trả lời nàng, vì hắn phát hiện nhân lúc nàng và giai nhân nói chuyện, Sở Thiên Nham và Lương Gia Bảo đã tới.

“Lương mỗ không muốn quấy rầy hai vị ôn chuyện, nhưng Bảo Vật trước mặt, nếu hai vị không có ý định muốn tranh đoạt, thì làm phiền hại vị tránh ra!” Lương Gia Bảo không hổ là thương nhân, lời nói nho nhã lịch sự khiến người đối diện vô thức sinh ra hảo cảm.

Ngược lại, Sở Thiên Nham lại hống hách không coi ai ra gì, lời nói cũng thập phần ngông cuồng “Hai người các ngươi muốn tình chàng ý thiếp thì cút ra cho bổn công tử, đây…”

Bốp!!!

Chỉ là, lời chưa kịp nói hết, Cổ Tự Thư đã dùng tốc độ nhanh nhất tát hắn một cái, lời lẽ cũng lạnh hẳn đi “Uổng cho miệng chó không mọc được ngà voi!”

Mà khi nàng làm vậy, Trần An Vĩ rõ ràng cảm nhận được luồng khí tức quen thuộc mà hắn đang sử dụng. “Tốc Văn? Và cả Minh Văn?”

Đúng vậy, sở dĩ Cổ Tự Thư có thể nhanh như vậy là nhờ có hai loại Khí Văn này, nhưng khiến hắn không hiểu chính là, kể cả có kích hoạt cả hai loại thì tốc độ cũng không thể nhanh như vậy.

“Nàng sở hữu một loại Thánh Văn!” Ảnh Nhi lúc này mới lên tiếng, nàng cũng không phát hiện ra cho tới khi Cổ Tự Thư kích hoạt hai loại Khí Văn kia.

“Quả nhiên, nhưng là loại nào mới có thể khiến Tốc Văn và Minh Văn đạt cấp bậc như này?” Trần An Vĩ nghe vậy thì gật đầu, hắn cũng đoán ra thân phận của nàng.

Chỉ là hắn lúc này đang thắc mắc không biết nàng nắm giữ Thánh Văn nào, vừa có thể nâng cấp Tốc Văn và Minh Văn lên một tầm cao mới, vừa có thể thu liễm khí tức của chúng tới cực hạn.

Nếu như không phải bản thân là Khí Văn Sư và đang sử dụng chúng, sợ rằng hắn cũng không thể phát hiện.

Ảnh Nhi nghe vậy thì suy nghĩ một chút rồi nói “Thánh Văn bất kì loại nào cũng có công dụng kinh hồn, càng khiến nhiều người nảy sinh tham niệm mà tranh đoạt. Loại Thánh Văn mà nàng đang sở hữu, không có công dụng công kích, hay phòng thủ.”

“Nhưng nó lại đặc biệt hơn rất nhiều, bởi vì nó có công dụng phụ trợ cho chín loại Thánh Văn còn lại, khiến công năng của chúng càng thêm cường đại.”

“Nó mang tên… Viễn Siêu!”

--------------------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành! Cảm ơn sự ủng hộ của các vị!

冷私夜 x 白蓮花