Chương 39: Hồng Yên mảnh Thượng

“Nó chính là… Niết Bàn Sinh Mộc Thủy.” Ảnh Nhi nói.

“Niết Bàn Sinh Mộc Thủy sao?” Trần An Vĩ nghe vậy thì toàn bộ sự chú ý đặt lên đóa Hỗn Độn Thuộc Tính trên tay Tuyết Ca, chỉ thấy hình dạng của nó như một giọt nước nhỏ, bên trong lại là vô số những mầm non tràn ngập khí tức của Sinh Mệnh.

Giọt nước kia chính là bản thể của Niết Bàn Sinh Mộc Thủy, vừa là Thủy vừa là Mộc, cả hai đều có tác dụng trị thương cực mạnh. Vì thế tên nó mới có chữ Niết Bàn.

Lúc này, Tuyết Kỳ đã tỉnh lại sau khi được Tuyết Ca chữa trị. Đôi mắt trong trẻo xinh đẹp của nàng đảo khắp nơi như thể đang tìm kiếm điều gì. Mãi cho tới khi ánh mắt nàng bắt gặp một thân ảnh nam nhân đứng gần đó, khuôn miệng nhỏ nhắn bất giác cong lên.

Mấy nữ nhìn thấy điều này thì cảm thấy bất ngờ vô cùng, bởi vì các nàng phát hiện Đại tỷ của các nàng vậy mà cũng có ánh mắt đó, cái ánh mắt thẹn thùng của nữ nhân đang yêu.

Rồi khiến các nàng kinh ngạc hơn nữa chính là, Đại tỷ vậy mà lại đang nhìn nam nhân kia. Ừm… mấy nữ cũng không thể phủ nhận, hắn rất cuốn hút.

Thân hình cân đối, ngũ quan sắc sảo, cùng khí chất anh tuần phong trần của một người từng trải, cộng thêm đôi mắt luôn ẩn chứa sự dịu dàng vô hạn, nhất là khi hắn nhìn những nữ nhân của hắn.

Điều này khiến mấy nữ cũng bất giác bị thu hút. Ây, hắn quả là sát tinh của nữ nhân mà. Tuyết Ca và mấy nữ thầm nghĩ.

Như nhận thấy mình có phần hơi thất thố, Tuyết Kỳ khẽ hắng giọng một tiếng, hướng phía Tuyết Ca nhẹ giọng hỏi “Nhị muội, là muội cứu ta sao?”

Nhưng Tuyết Ca lại là lắc đầu, “Người cứu tỷ là hắn!” nàng nói rồi chỉ tay về phía nam nhân đang đứng cùng hai tiểu sư muội của nàng.

“Ta thật sự được hắn cứu sao?” Nàng bất giác lẩm bẩm, nam nhân này đã thành công khiến cho nhận thức của nàng về nam nhân thay đổi.

Tuyết Ca lại nói tiếp “Lúc tỷ vừa bị nhốt vào Trận Pháp, bọn muội đã phát tín hiệu Xích sắc Băng Hương rồi, vốn muốn thông báo Nhị Cung chủ nhưng Tiểu Nhi và Tiểu Mi đã đem tên kia tới.”

“Hắn lại không cần biết chuyện gì đã lập tức lao tới phá giải Hấp Nguyên Trận rồi cũng dùng Dị Mộc chữa trị cho tỷ trước, sau đó muội mới ngỏ ý muốn điều trị tiếp cho tỷ. Vì sợ tỷ cảm thấy không thoải mái.”

Tuyết Ca vừa nói vừa chú ý tới biểu hiện của Đại tỷ, dù sao thì Đại tỷ của các nàng xưa nay đều không thích nam nhân mà.

Tuyết Kỳ nghe vậy thì không hiểu sao trong lòng lại thoáng qua một tia thất vọng, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản nói “Đã được hắn cứu thì cũng nên trả ân hắn vậy.”

Dứt lời, Tuyết Kỳ đứng dậy tiến về phía hắn, mấy nữ khác cũng đi theo phía sau. Ánh mắt tò mò đánh giá nam nhân trước mặt, cái tòa Hấp Nguyên Trận kia làm các nàng cảm thấy bất lưc bao nhiêu thì khi hắn xuất hiện, Hấp Nguyên Trận lại có thể dễ dàng phá giải bấy nhiêu.

Điều này khiến các nàng không thể tin vào mắt mình, cho tới khi Tuyết Kỳ hắng giọng một cái, các nàng mới biết đây là thật, Đại tỷ của các nàng vẫn bình an vô sự.

Lúc này, Trần An Vĩ sau khi cứu được Tuyết Kỳ ra khỏi Hấp Nguyên Trận thì đang được Tuyết Nhi và Tuyết Mi hai nữ ôm chầm lấy, môi thơm dâng hiến, khiến hắn không nỡ chối từ.

Mãi tới khi phát hiện Tuyết Kỳ đứng đó nhìn mình với ánh mắt phức tạp, hắn mới buông tha cho hai nữ. Mà hai nữ khi nhìn thấy Đại tỷ dường như có chuyện muốn nói với hắn, cũng hiểu ý mà tách hắn ra.

“Nàng có chuyện gì sao?” Trần An Vĩ nhìn nữ nhân trước mặt hỏi.

Tuyết Kỳ cũng không vội vàng mà bình thản nhìn hắn, nói “Chuyện trước đó, xin lỗi vì đã có thái độ không tốt với ngươi!”

“À, nàng không cần để ý, ta cũng quen rồi!” Trần An Vĩ xua tay nói.

“Hihi!” Mà khi nghe hắn nói vậy thì mấy nữ Lục Thanh Vân bật cười khúc khích, hắn đúng thật là bị nữ nhân đánh vô cớ liên tục nhỉ?

Tuyết Kỳ nghe vậy gật đầu, rồi lại nói tiếp “Đa tạ ngươi đã cứu mạng ta!”, dứt lời, nàng đang định cúi người hành lễ thì đôi tay trắng nõn đã bị hắn cầm lấy, không cho nàng tiếp tục cúi người.

Bị nam nhân bất chợt nắm tay, Tuyết Kỳ giật mình muốn rụt tay lại, nhưng lại bị hắn nắm chặt.

Mà tình cảnh này lọt vào mắt chúng nữ khiến các nàng không biết phải nói gì. Lục Thanh Vân và Hàn Mộng Nhu thì lắc đầu, hắn lại bắt đầu giở trò nữa rồi. Tuyết Nhi cùng Tuyết Mi thì dùng ánh mắt lo lắng nhìn hắn.

Đại tỷ xưa nay ghét nhất là nam nhân, hắn lại còn nắm tay tỷ ấy như vậy chắc chắn tỷ ấy sẽ tức giận.

Mấy nữ còn lại cũng có suy nghĩ như vậy, tên này đúng thật không biết điều, lại còn dám lợi dụng mà chiếm tiện nghi của Đại tỷ, thật là muốn chết!

Nhưng mà, tình cảnh tiếp theo lại khiến sáu vị giai nhân trong Thất Tinh Tuyết Liên há hốc mồm không thể tin nổi. Các nàng đã nhìn thấy gì?

Chính là, Tuyết Kỳ bị hắn nắm chặt một bên tay, ngón cái xoa xoa vào lòng bàn tay mềm mịn của nàng, một tay hắn còn đang vuốt lấy mái tóc đen tuyền như thác của Đại tỷ các nàng. Nhưng mà nàng lại không chút phản kháng, ngược lại còn có chút hưởng thụ.

Không phải người trong cuộc thì sẽ không biết, ngay lúc các nàng bị Hấp Nguyên Trận vây nhốt, nàng đã đẩy mấy nữ ra. Nhưng chính bản thân lại kẹt lại bên trong, cái cảm giác đó, mấy ai hiểu được. Cảm giác đó, khiến nàng bất giác nhớ lại chuyện năm xưa.

Chuyện năm đó xảy ra lúc nàng vẫn chưa thể tu luyện. Năm đó, nam nhân nàng hết lòng yêu thương cũng là một nam nhân tuấn tú, cũng là một tu sĩ thiên tài. Nhưng ai mà ngờ, hắn lại vì một chút lợi ích trước mắt mà đem nàng giao cho một vị trưởng lão trong tông môn.

Nàng lúc đó vẫn tin tưởng hắn, mãi tới khi bị đưa vào hang cọp nàng vẫn một lòng chờ đợi hắn sẽ quay về cứu nàng. Nhưng không, cho dù nàng có gào thét tới khản cổ, liều mạng chống trả một tu sĩ, thì cũng chẳng ai tới cứu nàng.

Bất lực, tuyệt vọng, thậm chí ngay cả tự vẫn nàng cũng không thể làm, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy chính tay nam nhân mình hết lòng yêu thương đẩy mình vào vực thẳm.

Ngay lúc nàng thực sự tuyệt vọng, những tưởng sẽ bị lấy mất trong trắng và bị cưỡng đoạt tới chết, thì hai vị Cung chủ đã xuất hiện, diệt đi tên tra nam đó cùng tên trưởng lão và tông môn bẩn thỉu của hắn, cứu mạng nàng. Thậm chí hai vị Cung chủ còn giúp nàng khai mở Nguyên Hải, chính thức đặt chân vào con đường tu luyện.

Cũng từ đó, nàng vứt bỏ thân phận phàm nhân, để trở thành Thất Tinh Tuyết Liên – Đệ Nhất, mang danh Tuyết Kỳ, ngày ngày bảo vệ an toàn cho những nữ nhân Tuyết Vực Cung.

Nhưng biến cố năm đó vẫn để lại trong nàng ám ảnh quá lớn. Vì thế nên bây giờ lại một lần nữa một mình kẹt lại trong Hấp Nguyên Trận, dù cho sinh mệnh bị rút đi từng chút một cũng không khiến nàng sợ hãi hơn.

Điều duy nhất an ủi nàng lúc đó, chính là đã cứu được mấy nữ ra khỏi Hấp Nguyên Trận.

Cũng may có nam nhân này, ngay lúc hắn xuất hiện và cứu thoát nàng, nàng đã cảm nhận được một sự an ủi của hắn, xoa dịu cho tâm hồn đang tràn ngập nỗi ám ảnh năm đó của nàng.

Cũng vì vậy mà khi hắn giở trò chiếm tiện nghi của nàng, nàng cũng không để ý mà để mặc hắn tùy ý, hưởng thụ sự quan tâm của hắn, mặc cho mấy nữ đang há mồm trợn mắt.

Mãi cho tới khi để ý thấy điều gì, Tuyết Kỳ mới giật mình lùi lại, ánh mắt thẹn thùng nhìn hắn, khuôn mặt trắng nõn cũng bắt đầu đỏ ửng. Nhưng tâm trạng thì khá lên rất nhiều.

Cảm nhận được bàn tay của giai nhân đột nhiên biến mất, tay còn lại cũng vuốt vào không gian, Trần An Vĩ cũng không có cảm xúc gì khác lạ, chỉ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng.

Ánh mắt của hắn càng khiến Tuyết Kỳ ngượng ngùng hơn, liếc xéo hắn một cái. Cái tên này, làm sao lại không biết tiết chế như vậy, thê tử của ngươi còn đang đứng đằng sau nhìn cơ mà?

Trần An Vĩ dường như không nhận ra suy nghĩ của nàng, hắn thậm chí còn truyền âm trêu chọc “Nàng sẽ không thoát khỏi tay ta đâu!”

Tuyết Kỳ bị hắn trêu chọc gương mặt càng đỏ bừng, dứt khoát quay lưng đi tới chỗ mấy nữ Thất Tinh Tuyết Liên. Sau đó bất chợt quay lại, lè lưỡi đầy tinh nghịch truyền âm cho hắn “Nếu như ngươi có thể!”

Tuyết Nhi và Tuyết Mi mấy nữ lúc này mới hoàn hồn. Tại sao Đại tỷ lại phản ứng như vậy nha, thật đúng là hiếm thấy. Đại tỷ Tuyết Kỳ của các nàng vốn là một người sống vô cùng nội liễm, sau khi tu luyện Tuyết Vực Chung Tình Công, nàng càng trở nên lạnh lùng hơn.

Chính vì thế nên các nàng vô thức cho rằng Đại tỷ không biết đùa giỡn, nhưng tới hôm nay mới nhìn ra, hóa ra Đại tỷ của các nàng dù sao vẫn là một nữ nhân, chỉ là chưa tìm được người thích hợp thể hiện ra mà thôi. Điều này khiến các nàng vô thức cảm thấy tò mò hơn về nam nhân này.

Nhìn thấy một màn này, Lục Thanh Vân, Hàn Mộng Nhu, Tuyết Nhi và Tuyết Mi cùng mấy nữ đồng loạt nhìn hắn, trong lòng tự hỏi “Hắn thật có sức hút như vậy sao?”

Bất chợt lúc này, Trần An Vĩ lên tiếng “Chúng ta chỉ còn bốn ngày thời gian trước khi Cửu Long Hội hoàn toàn kết thúc. Vì lẽ đó ta nghĩ chúng ta nên tách ra tìm kiếm bảo vật sẽ thích hợp hơn.”

Lục Thanh Vân nghe vậy thì nhẹ gật đầu, mà các nữ khác cũng cho đó là đúng nên cũng đồng ý tách ra. Nhưng trước khi mấy nữ rời đi, hắn đã đưa cho các nàng mỗi người một tấm lệnh bài, với mục đích bảo hộ mấy nữ.

Lục Thanh Vân và Hàn Mộng Nhu đương nhiên vui vẻ mà nhận lấy, hai nữ Tuyết Nhi và Tuyết Mi thì do dự một chút cũng nhận lấy, nhớ lúc đầu khi gặp hắn, các nàng còn đưa cho hắn miếng ngọc bội của mình, chưa kịp trả ân thì đã liên tục được hắn giúp đỡ.

“Ngốc! Các nàng đều là bảo bối của ta, đương nhiên ta phải bảo vệ các nàng!” Như nhận ra tâm tình của hai nữ, Trần An Vĩ liền nói.

Tuyết Nhi và Tuyết Mi nghe vậy thì nở nụ cười tỏa nắng, nếu đã không thể trả ân theo cách bình thường được, thì các nàng sẽ dùng cả đời này ở bên cạnh hắn.

Còn mấy nữ khác thì suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, Tuyết Kỳ đại diện nói “Bọn ta không yếu như ngươi nghĩ đâu, ngươi cứ lo bảo vệ tốt hai tiểu nha đầu và hai vị thê tử của ngươi đi!”

Trần An Vĩ nghe vậy gật đầu, cũng không nói gì, chỉ nhìn nàng lâu thêm một chút, bất giác khóe miệng cong lên một cái rồi rời đi. Nhưng không biết từ lúc nào, trên tay nàng đã có một miệng ngọc bội có ghi “Nếu còn sợ thì bóp nát nó, ta sẽ đến!”

Nhìn thấy dòng chữ đó, tâm tình Tuyết Kỳ lập tức chấn động, hắn vậy mà biết nỗi sợ của nàng khi đó? Nàng nhìn theo bóng lưng của hắn bằng ánh mắt phức tạp, nam nhân này cho nàng cảm giác càng lúc càng khó nhìn thấu.

Cũng không biết các nàng tiếp xúc với hắn là đúng hay sai, là điềm lành hay điềm rủi. Chỉ mong rằng hắn đối xử tốt với mấy nữ. Còn nàng… nàng cũng không mong hắn sẽ chú ý tới nàng.

Kể từ sau biến cố đó, nàng luôn có sự đề phòng với nam nhân, bây giờ cho dù bị Tuyết Vực Chung Tình Công làm cho chú ý tới hắn, thì cũng phải mất một thời gian nàng mới có thể hoàn toàn phá bỏ định kiến với nam nhân.

Do đó Tuyết Kỳ chỉ mong muốn hắn có thể đối xử tốt với Tuyết Nhi và Tuyết Mi. Nàng nhìn hắn lâu thêm chút nữa thu lấy miếng ngọc bội kia, rồi mở miệng nói “Chúng ta đi!”

Dứt lời, năm thân ảnh phong hoa tuyệt đại, mỗi người một vẻ ngự không tiến xuống sâu hơn dưới lòng Cửu Long Tuyền.

Ở phía bên này, Trần An Vĩ sau khi nhìn thấy Tuyết Kỳ thu lấy miếng ngọc bội của hắn, thì mỉm cười rồi cũng cùng mấy nữ rời đi.

Lúc này, tại đại điện ở Hàn gia…

“Gia chủ, tại sao đã lâu như vậy mà bên phía bọn hắn vẫn không có động tĩnh gì?” một giọng nói trầm thấp vang lên, người nói là Đại Trưởng lão Hàn Vô Nhất.

“Ngươi gấp cái gì, chắc hẳn bọn chúng đang chờ tới Bạch Long Hội Tụ mới thực sự động thủ, tới lúc đó chúng ta chỉ cần ở phía sau ngư ông đắc lợi là được!” gia chủ Hàn gia, Hàn Vô Lĩnh nhàn nhạt trả lời, tâm tình cực tốt, như thể đã chắc chắn ăn được hai nhà Lục – Trần.

Chợt như nghĩ ra chuyện gì, Hàn Vô Lĩnh liền hỏi “Tên tiểu súc sinh kia bây giờ sao rồi?”

Hàn Vô Nhất liền trả lời “Bẩm, hắn hiện đang ở Cửu Long Trấn, đang tham gia Cửu Long Hội, đoán chừng là đang ở dưới lòng Cửu Long Tuyền.”

Hàn Vô Lĩnh nghe vậy không biết suy nghĩ gì, gương mặt liền trở nên dữ tợn, liền ra lệnh xuống “Đem vài tên bí mật đột nhập vào Cửu Long Tuyền, giết hắn từ trong trứng nước!”

Hàn Vô Nhất và các vị trưởng lão khác nghe vậy cũng cười gằn, mối nhục cuối cùng cũng có cơ hội trả rồi. Hắn định quay lưng rời đi, thì Hàn Vô Lĩnh lại nói “Không được để ai phát hiện rõ chưa!”

“Rõ!” Cả đám đồng thời hô to rồi đồng loạt rời đi.

Lúc này, ở dưới lòng Cửu Long Tuyền…

Trần An Vĩ đi cùng mấy nữ một chút nữa rồi tách ra, bởi vì chỉ còn bốn ngày thời gian nữa là Cửu Long Hội sẽ kết thúc, dù bảo vật không phải rau cải xanh nhưng dưới lòng Cửu Long Tuyền cũng không chỉ có mỗi bảo vật.

Mà kể cả các loại Linh thảo, Đan Dược, Nguyên Thuật mà các vị cường giả năm xưa để lại cũng sẽ được tính vào thành tích của bản thân.

Chính vì vậy mà bây giờ hắn và mấy nữ phải tách nhau ra nếu muốn có thành tích tốt trong Cửu Long Hội này.

Trần An Vĩ lúc này đang tiến xuống sâu hơn, bởi vì hắn muốn nhân cơ hội này tiếp tục luyện thể. Chỉ cần có thể hoàn thiện Khí Văn chi lực, Thiên nhi có thể hồi phục nhanh hơn rồi.

Dù cho Thiên nhi vẫn có chút gì đó đề phòng hắn, nhưng những nữ nhân đã vào Bát Diện Thạch của hắn thì có ai thoát được sao? Hắc hắc!

Nhưng nói gì thì nói, hắn vẫn luôn là một kẻ biết thương hương tiếc ngọc, nhìn thấy nàng thương tích đầy mình như vậy, hắn không nỡ. Với cả, nâng cao thực lực thời điểm này cũng rất quan trọng.

Bởi vì hắn vừa đắc tội với hai Nhất phẩm thế lực, cộng thêm Hàn gia nữa là ba, cho dù bây giờ có sự giúp đỡ của Lục gia thì hắn vẫn đang ở thế hạ phong. Nếu thật sự xảy ra giao chiến thì dù thắng hay thua vẫn tổn hại nặng nề.

Chưa kể còn Tông cấp Thế lực Huyết Hải Môn đứng đằng sau, nếu không chuẩn bị kĩ lưỡng, Trần gia và Lục gia có khả năng sẽ bị diệt.

Cũng may mắn cho hắn, Bạch Y Kiếm Tông và Hắc Đao Môn dù có muốn trả thù hắn thì cũng phải từ Hành Thiên Đại Lục tới đây, cũng tốn không ít thời gian.

Trong khoảng thời gian đó, nếu hắn có thể tranh thủ diệt đi Hàn gia thì trận chiến này khả năng thắng lợi sẽ lớn hơn. Mà để làm được điều đó thì hắn phải có sức đối kháng chính diện với cường giả Bán Bộ Nguyên Tông cảnh.

Một lý do khác là hắn đã để lộ quá nhiều thứ trong trận chiến vừa rồi, tin tưởng sau này sẽ có rất nhiều kẻ tham lam muốn cướp của hắn. Vì lẽ đó, quyết định nâng cao thực lực lần này là hợp lý, chứ không phải hắn điên cuồng tu luyện a…

“Hở? Cái gì thế này?” Đang mải mê suy nghĩ thì bỗng nhiên hắn cảm nhận được dao động Nguyên Lực cực mạnh ở phía trước, cộng thêm việc có vô số bóng người tụ tập đằng trước khiến Trần An Vĩ không thể không chú ý tới.

Hắn nhanh chóng tụ tập vào đám người, tiện tay nắm lấy một tu sĩ gần đó, nhẹ giọng hỏi “Vị huynh đài này, có thể cho ta biết có chuyện gì xảy ra ở đây không?”

Tu sĩ kia đang chăm chú nhìn tình cảnh trước mặt bỗng nhiên bị kéo ra thì có chút bất mãn nhìn Trần An Vĩ, nhưng cũng xua tay trả lời “Đạo hữu mới tới sao? Nơi này có người phát hiện ra một mảnh tàn kiếm trôi nổi giữa không gian kia.”

Dứt lời, tu sĩ đưa tay chỉ về vùng không gian đang liên tục có Nguyên Lực dao động, nơi đó tọa lạc một mảnh tàn kiếm mang khí tức nhẹ tựa mây hồng, nhưng lại đem lại cảm giác nó ẩn chứa sự sát phạt kinh người.

“Tàn kiếm?” Trần An Vĩ kinh ngạc hỏi, sức ép dưới này đã tương đương với sức mạnh nhục thân của một vị Tứ Chuyển Thể tu rồi đấy, vì một mảnh tàn kiếm mà liều mạng vậy có đáng không nha?

Nhưng khi hắn nhìn thấy nó, ánh mắt hắn chợt co rút lại, miệng lẩm bẩm câu từ chỉ mình hắn mới có thể nghe thấy “Đó là… mảnh Thượng?”

-----------------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành! Cảm ơn sự ủng hộ của các vị!

冷私夜 x 白蓮花