Trong lúc hắn cùng chúng nữ ân ái, không hề hay biết rằng trên đỉnh núi băng nơi Long Nhược Thủy và Bạch Băng Thanh thường tu luyện, hai thân ảnh nữ nhân đang quấn lấy nhau, thân thể mỗi người đều trần trụi, để lộ ra hai địa phương thần thánh mà bất kì nam nhân nào cũng muốn được chạm vào.
Sau một lúc quấn nhau không rời, dường như đã thỏa mãn, hạ thân hai nữ bắt đầu co giật, âm tinh bắn ra như suối.
Tận hưởng cảm giác thư sướng sau khi tự sướng của mình thêm một chút, một trong số hai nữ liền đứng dậy, khoác lên mình bộ cung y màu hoàng kim, đội lên đầu một chiếc phượng quán được đính trên đó mười viên lưu ly với mười màu sắc khác biệt.
Cộng thêm khí chất vương giả bẩm sinh, ai cũng biết nàng ấy chính là một vị công chúa.
Sở hữu trong người Hỗn Nguyên Thánh Văn, nàng không ai khác chính là Nhị công chúa của Cổ Tự Tộc – Cổ Tự Nguyên.
“Hừ, tên nam nhân kia sao có thể dâm loạn như vậy, làm chúng nữ rên rỉ không ngớt!” Cổ Tự Nguyên nghiến răng nhìn về phương hương cuộc mây mưa vừa kết thúc, miệng nhỏ làu bàu mà không hề ý thức được rằng chính bản thân cũng vừa thực hiện việc hoang đường kia.
Nữ nhân còn lại lúc này cũng đã khoác lên người bộ lam sắc cung trang, mĩ nhan cùng khí chất hoàn toàn không thua kém Cổ Tự Nguyên chút nào.
Nghe nàng ấy lẩm bẩm, nàng chỉ thở nhẹ một hơi “Số phận của chúng ta đã sớm được gắn với hắn, tỷ có làu bàu cũng không ích gì! Chi bằng chấp nhận đi!”
Nàng không phải nữ nhân ngu ngốc, nhìn vào tình hình hiện tại, nàng cũng sớm đoán được nam nhân kia chỉ cho những người hắn tin tưởng tiến vào nơi này. Mà những người đó, không phải nữ nhân của hắn thì trong tương lai cũng chính là thê tử của hắn.
Mà nàng hiện tại còn nhìn thấy quá nhiều bí mật của hắn, từ Nhật Nguyệt Tinh Thần Tháp một kiện Thánh Cấp Pháp Bảo cho tới loại lực lượng kì lạ có dạng văn tự thoang thoảng trong không gian kia.
Trong tương lai e là cũng không thoát khỏi ma trảo của hắn.
Mặc dù nghĩ là vậy, nhưng trong lòng nàng vậy mà lại có chút chờ mong.
Yêu Tộc các nàng chính là như vậy, kẻ mạnh luôn là đối tượng hấp dẫn trong mắt nữ nhân, và nàng cũng không ngoại lệ. Nhất là khi kẻ mạnh đó lại là một nam nhân rất biết quan tâm săn sóc cho nữ nhân của mình.
Cổ Tự Nguyên dĩ nhiên biết suy nghĩ của nàng, nhưng chỉ là nàng không muốn thừa nhận mà thôi, dù sao hắn có Cổ Tự Đế Văn, nàng dù muốn cũng không thể chống lại.
Phải biết rằng năm xưa Thập Đại Thánh Văn đã tiên đoán, một nam nhân đi Đế Vương Chi Đạo mang trong mình Cổ Tự Đế Văn thực lực siêu quần sẽ xuất hiện, sức mạnh của hắn ngay cả Thập Đại Thánh Văn cũng phải phục tùng, hắn sẽ là người giúp Cổ Tự Tộc các nàng phát dương quang đại.
Mà nàng thân là công chúa Cổ Tự Tộc, nắm giữ Thánh Văn, không cần nói cũng biết số phận của nàng đã gắn chặt vào hắn. Không tin thì cứ nhìn hai tiểu muội của nàng thì biết, chẳng phải hiện tại cũng rơi vào ma trảo của hắn rồi hay sao?
Nhưng mà nàng không dễ dàng chấp nhận số phận như vậy!
Muốn nàng cam tâm tình nguyện, chi bằng đánh bại nàng! Nàng không tin nàng đánh không lại hắn!
Hỗn Nguyên Thánh Văn như hiểu tính tình chủ nhân, nó lập lòe phát sáng, như muốn cổ vũ cho nàng. Chính nó cũng muốn xem thử vị chủ nhân mới kia liệu có đáng để nó phò tá hay không!
Băng Phù Dung hứng thú nhìn tình cảnh này, thầm nghĩ trong tương lai để xem nam nhân đó sẽ làm thế nào đây?
Trở lại với Trần An Vĩ lúc này, hắn đã tìm tới nơi Hạ Tuyết thường ngày luyện khí. Nhìn thấy thiếu nữ chăm chú dùng Quang Ám Chi Viêm hóa thành một thanh đại chùy, nện từng cú chất lượng xuống một miếng khoáng thạch, trên trán lấm tấm mồ hôi vẫn không ngừng nghỉ, Trần An Vĩ có chút tán thưởng, hứng thú đứng lại nhìn.
Keng! Keng! Keng!!!
Ba tiếng nện chất lượng vang lên, miếng khoáng thạch lúc này đã hóa thành một dạng chất lỏng đậm đặc sáng bóng, có thể tùy ý nhào nặn, không phải bằng tay mà dĩ nhiên là bằng Nguyên Lực.
“Lên!” Hạ Tuyết lại lấy ra hàng loạt nguyên liệu ném vào chất lỏng kia bắt đầu nhào nặn.
Không biết trải qua bao lâu, thứ chất lỏng sáng bóng kia như hòa quyện hoàn hảo cùng với những nguyên liệu nàng vừa ném vào, lúc này nó đã dần thành hình một thanh kiếm.
Keng! Keng! Keng!
Lại thêm ba tiếng nện nữa vang lên, thanh kiếm cuối cùng cũng hoàn thành, khí tức Tôn Cấp Cực Phẩm lan tràn khắp không gian, đủ thấy tài nghệ của Hạ Tuyết cũng đã đạt tới trình độ Tôn Sư tối đỉnh.
Chưa hết, ngay khi thanh kiếm được hoàn thành, một cỗ hấp lực cự đại tuôn ra từ cơ thể nàng, liên tục hấp thu thiên địa nguyên khí mà dung nhập vào người.
Khí tức Hạ Tuyết cấp tốc đề thăng, chạm đến ngưỡng Nguyên Tôn Đỉnh Phong mới dừng lại.
Nhìn lấy thanh kiếm mình vừa làm ra, Hạ Tuyết vô thức nghĩ về nam nhân kia.
Hắn là người đã cứu nàng khỏi đám người truy sát của gia tộc, còn giúp nàng đạt được loại Dị Hỏa hùng mạnh như Quang Ám Chi Viêm, gặp gỡ được một vị sư phụ cũng sở hữu Nhật Nguyệt Bách Khí Thể như minh, hắn còn cung cấp cho nàng nguyên liệu luyện khí đủ dùng để đột phá Tôn Sư cấp bậc Luyện Khí Sư.
Thanh kiếm kia là thanh kiếm cuối cùng trong bộ một trăm thanh kiếm nàng luyện chế cho hắn.
Bởi vì từng nhìn thấy phong cách chiến đấu của hắn có sử dụng kiếm, cũng từng nhìn thấy hắn ngự kiếm, vì thế liền dùng số tài nguyên hắn cung cấp luyện chế 100 thanh kiếm cho hắn.
Nhờ đó mà hiện tại nàng cũng không còn là thiếu nữ không thể tu luyện ngày nào, tu vi hiện tại cũng đã đạt tới Nguyên Tôn Đỉnh Phong, bằng với cấp bậc của Luyện Khí Sư.
Có thể nói rằng, Hạ Tuyết đã đặt hết tâm huyết của mình vào bộ pháp bảo này, 100 thanh kiếm, đồng dạng thuộc Tôn Cấp Cực Phẩm, một khi phát huy toàn bộ thực lực, chắc chắn cường giả Nguyên Quân Đỉnh Phong cảnh cũng phải rùng mình.
Thở nhẹ một hơi, Hạ Tuyết phất tay thu hồi Quang Ám Chi Viêm, vừa định đưa tay lên lau mồ hôi thì lại nhận ra có người đã nhanh hơn nàng.
“Khổ cực cho nàng rồi!” Giọng nói trầm âm dịu dàng của nam nhân vang lên cùng động tác ân cần khi lau mồ hôi trên trán nàng của hắn khiến Hạ Tuyết trái tim đập lỡ một nhịp.
Đến khi xác định được đó thực sự là nam nhân kia, gương mặt thiếu nữ bất chợt đỏ bừng, hai mắt vội vàng liếc đi chỗ khác, không dám đối mặt với hắn, miệng nhỏ lí nhí “So với những chuyện ngươi làm cho ta, chút việc này có đáng gì!”
Trần An Vĩ mỉm cười, nhân lúc tiểu giai nhân không để ý mà hôn lên trán nàng một cái.
Hạ Tuyết bất ngờ vì hành động của nam nhân, nhưng khi nàng nhìn đến thì tên này lại vờ như bản thân chưa từng làm gì, thật khiến nàng tức chết mà.
Trần An Vĩ trong lòng cười trộm, cái dáng vẻ tức giận nhưng không làm được gì của nàng thật dễ thương quá đi mà, khiến hắn không nhịn được lại muốn hôn thêm một cái.
Bất quá, hắn không vội, ngược lại lên tiếng đổi chủ đề “Những thanh kiếm này giống nhau quá, chúng là cùng một bộ sao?”
Quả nhiên, Hạ Tuyết khi được hỏi đúng vấn đề mình quan tâm, chút ngượng ngùng lúc nãy lập tức bị quét bay, thay vào đó là gương mặt hớn hở như thiếu nữ mới lớn, nhanh nhảu nói “Đúng vậy, ta vẫn chưa đặt tên cho chúng, hay ngươi đặt cho chúng đi!”
“Vậy đặt là Hạ Tuyết Bách Việt Kiếm nhé?” Trần An Vĩ dường như không cần suy nghĩ đã nói ra cái tên.
Hạ Tuyết chính là tên của nàng, Bách là 100, Việt trong từ siêu việt, hàm ý của hắn là pháp bảo nàng luyện chế ra đều là hàng siêu việt cả.
Hạ Tuyết làm sao có thể không hiểu ý nghĩa bên trong đó, khuôn miệng nhỏ khẽ cong lên biểu lộ nội tâm vui vẻ của nàng, thiếu nữ khẽ gật đầu thay cho lời đồng ý của mình.
“Hạ Tuyết Bách Việt Kiếm này là ta luyện chế cho ngươi, vì đẳng cấp còn hạn chế nên ta chỉ có thể luyện ra được pháp bảo Tôn Cấp Cực Phẩm mà thôi!” Hạ Tuyết có chút mong đợi cùng lúng túng nhìn Trần An Vĩ nói.
Nàng biết hắn vừa xuất ra rất nhiều kiện Quân Cấp Pháp Bảo, Hạ Tuyết Bách Việt Kiếm này của nàng dù sao cũng chỉ là Tôn Cấp Cực Phẩm, còn kém Quân Cấp rất xa.
Sợ hắn chê cười nên mới sinh ra tâm trạng lúng túng như hiện tại.
Nhưng mà Trần An Vĩ làm sao lại không trân trọng điều đó, đó là pháp bảo mà bảo bối của hắn đã luyện chế có được không? Dù cho nàng chỉ luyện ra một kiện Hoàng Cấp thông thường hắn cũng sẽ trân quý.
“Đa tạ nàng, ta nhất định sẽ trân quý nó!” Trần An Vĩ nhận lấy 100 thanh Hạ Tuyết Việt Kiếm, nhỏ máu nhận chủ trong ánh mắt mừng rỡ của thiếu nữ, rồi thu lấy nó vào nhẫn trữ vật của mình, ngày sau nó sẽ là cỗ lực lượng mạnh mẽ của hắn.
Nhìn dáng vẻ cười tươi như hoa của thiếu nữ, hắn lại không nhịn được nhắm đôi môi nàng mà hôn xuống.
Ý định ban đầu chỉ là hôn phớt lên để nàng không bị dọa sợ, nào ngờ Hạ Tuyết lại chủ động ôm lấy cổ hắn, đôi môi hé mở để mặc hắn xâm chiếm.
Thế nên từ một nụ hôn phớt bình thường, lại biến thành một nụ hôn sâu nồng nhiệt và đầy ái muội.
Trần An Vĩ đã phải cố gắng lắm mới có thể giữ cho tay mình không nghịch ngợm chạm lên những địa phương mềm mại thần thánh kia.
Hành động của hắn khiến Hạ Tuyết cảm nhận được sự tôn trọng, nụ hôn càng trở nên nồng nhiệt hơn.
“Ưm…” Trần An Vĩ mải mê nhấm mút đôi môi kiều diễm không son tự đỏ của nàng cho tới khi nghe thấy tiếng rên nhẹ mới luyện tiếc buông tha.
Trần An Vĩ cười cười nhìn lấy thiếu nữ gương mặt ửng đỏ, không cho nàng cơ hội bỏ đi, hắn trực tiếp bế nàng ôm vào lòng, nhẹ giọng nói “Đây là tài nguyên luyện khí đẳng cấp từ Tôn Cấp trở lên, nàng cứ sử dụng thoải mái, nếu thiếu cứ nói cho ta!”
Dứt lời, hắn đặt vào tay nàng một cái nhẫn trữ vật, bên trong chứa hàng chục thậm chí là hàng trăm loại nguyên liệu phục vụ luyện khí, mà đẳng cấp lại vô cùng cao nha.
Hạ Tuyết thoáng hít một hơi lạnh, ánh mắt nhìn nam nhân thêm một tia nhu tình, đôi môi hồng nhuận hôn phớt qua môi hắn, rồi nhanh chóng bỏ chạy, miệng nhỏ cười nói “Ta nhất định không làm ngươi thất vọng!”
Trần An Vĩ bật cười nhìn theo bóng lưng thon thả của thiếu nữ.
Một lúc sau, hắn lại đứng dậy, đi đến một địa phương khác bên trong Bát Diện Thạch.
“Tiểu Mỹ, nàng đâu rồi?” Trần An Vĩ cất tiếng gọi, nơi đây là nơi mà Tiểu Mỹ vẫn thường chơi cùng với Thiên Nhi, mỗi lần hắn tới nàng đều lon ton chạy ra, miệng liên tục gọi tên hắn.
Nhưng lần này có hơi kì lạ, nàng không chạy ra như trước kia nữa. Việc này khiến hắn âm thầm cảm thấy khó hiểu.
Cất bước đi thêm vài bước nữa, hắn liền nhìn thấy bóng lưng một vị tuyệt sắc giai nhân đang ngồi xếp bằng, đó chính là Tiểu Mỹ của hắn. Nhưng chỉ có điều, khí chất của nàng đã hoàn toàn thay đổi.
Không còn là ngây thơ hoạt bát như thường ngày, không còn là tiểu nữ hài lúc này cũng chạy theo hắn gọi tên, nàng lúc này như một vị nữ cường nhân, lãnh diễm, lạnh lùng, một vị Viện Trưởng thực thụ.
“Đến rồi sao?” Lệ Sương Mỹ cảm nhận được có người đến gần, đôi mắt đẹp khẽ mở, nhẹ giọng nói.
“Nàng bình phục rồi sao?” Trần An Vĩ nhìn nàng dò hỏi.
Lệ Sương Mỹ cười nhẹ, nhìn cũng không nhìn hắn, lên tiếng “Sao? Nhìn thấy bổn tọa không còn là Tiểu Mỹ mà ngươi từng quen biết, ngươi thất vọng lắm sao?”
Lời nói của nàng bình thản, nhẹ nhàng nhưng làm sao Trần An Vĩ lại có thể không nghe ra ý tứ trong đó. Từ sau chuyện kia của kiếp trước, hắn đã học được cách để ý những cử chỉ nhỏ này của nữ nhân các nàng.
Thấy nam nhân không trả lời, Lệ Sương Mỹ mỉm cười chua xót, giọt lệ nóng hổi chực chờ rơi xuống bên khóe mi. Xem ra nàng đã nghĩ đúng rồi, hắn vẫn yêu quý Tiểu Mỹ kia hơn.
Nhưng mà rất đột ngột, một vòng tay cứng rắn không biết từ lúc nào đã ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn không xương của nàng, khẽ dùng lực, cả thân thể Lệ Sương Mỹ như con diều mất dây mà ngã vào lồng ngực săn chắc của ai đó.
“Ngươi… ngươi làm gì…” Lệ Sương Mỹ hai mắt long lanh ngập nước nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt đầy tình ý cùng thương xót của nam nhân, lời nói vừa ra tới miệng lại im bặt.
“Ưm…” Mà dù có muốn, thì nàng cũng không còn cơ hội nói nữa rồi, bởi vì Trần An Vĩ đã bắt lấy cằm nhỏ, bá đạo chiếm lấy đôi môi hồng nhuận của nàng.
Lệ Sương Mỹ ban đầu còn muốn đẩy hắn ra, sau đó lại cảm nhận sự trân trọng thông qua nụ hôn này, toàn thân nàng như mất hết sức lực mà xụi lơ trong lòng hắn.
“Nữ nhân ngốc, cho dù hiện tại nàng có là Tiểu Mỹ ngây thơ hồn nhiên, hay là Lệ Sương Mỹ lãnh diệm tuyệt luân của Nhật Nguyệt Học Viện, thì xin trịnh trọng thông báo, nàng đã không còn cơ hội thoát khỏi ma trảo của ta!” Trần An Vĩ vừa nhấm mút đôi môi của giai nhân, vừa truyền âm.
Giọng nói trầm ấm nhưng đầy bá đạo cùng chiếm hữu của hắn vang lên trong đầu nàng, khiến thân thể nàng căng cứng, hai mắt bừng tỉnh, tay nhỏ khẽ đẩy ngực hắn.
Nhưng Trần An Vĩ làm sao để nàng toại nguyện, một tay ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn không xương, một tay ôm chặt gáy giai nhân, không cho nàng có cơ hội trốn thoát.
“Kể từ giây phút Tiểu Mỹ cho phép, thì cả Tiểu Mỹ và nàng đều đã là nữ nhân của ta rồi!” Trần An Vĩ lại bá đạo truyền âm, nụ hôn bắt đầu trở nên nồng nhiệt.
“Ngươi… thật bá đạo!” Lệ Sương Mỹ nội tâm rung động, truyền âm đáp lại.
“Đúng! Ta bá đạo! Vậy nên đừng suy nghĩ nhiều nữa, cho dù nàng có là Lệ Sương Mỹ hay Tiểu Mỹ, ta đều yêu thương các nàng!” Trần An Vĩ bá đạo nói, cái lưỡi hư hỏng bắt đầu tiến công.
Lệ Sương Mỹ ôm lấy nam nhân, mãnh liệt đáp lại nụ hôn của hắn, khóe mắt tuyệt mĩ chảy xuống hai hàng thanh lệ, nhưng không phải giọt lệ đau khổ, mà là những giọt lệ hạnh phúc.
Trần An Vĩ nhấm mút đôi môi nhỏ của vị Viện Trưởng lãnh diễm tuyệt luân, tận hưởng hết dư vị ngọt ngào bên trong miệng nàng, mãi cho tới khi giai nhân gần hết dưỡng khí, hắn mới lưu luyến buông tha.
Nhìn thấy từng giọt lệ lăn dài trên má giai nhân, Trần An Vĩ thương xót lau đi, dịu dàng nói “Có phải nàng cảm thấy ta yêu quý Tiểu Mỹ hơn không?”
Lệ Sương Mỹ vùi đầu vào lồng ngực săn chắc của hắn, khẽ gật đầu, nhưng sau đó lại nhỏ giọng nói “Nhưng giờ thì vui lắm!”
Trần An Vĩ lại bắt lấy cằm nhỏ, một lần nữa hôn lên môi nàng.
Lệ Sương Mỹ chủ động đặt tay hắn lên hai địa phương tròn trịa của mình, nỉ non truyền âm “Yêu thiếp!”
Trần An Vĩ làm sao có thể từ chối lời đề nghị đầy khiêu gợi của giai nhân, hắn gầm lên một tiếng, y phục cả hai lập tức bị thiêu rụi.
Xuân sắc một lần nữa ngập tràn…
-------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言