Chương 326: Quần phượng chiến nhất long

“Chổng mông lên nào bảo bối!”

Thanh âm trêu chọc pha lẫn ái muội phát ra từ miệng nam nhân khiến Tuyết An hờn dỗi liếc xéo hắn, dù vậy vẫn chiều theo ý thích của nam nhân mà nửa quỳ nửa nằm trước mặt Trần An Vĩ, để lộ ra u cốc sớm đã rỉ nước.

Yết hầu khẽ động, Trần An Vĩ ánh mắt nóng rực nhìn lấy vị kiều thê, tiểu huynh đệ tìm tới u cốc của nàng, ngựa quen đường cũ mà tiến vào, nhẹ nhàng chuyển động.

“Ưm… chàng là tên lưu manh đáng ghét… lâu như vậy mới cùng người ta…” Tuyết An vừa tận hưởng khoái cảm phía dưới hạ thân, vừa hờn dỗi nói.

Ở tư thế này, cái thứ nóng hổi như thép nung của hắn lại vào bên trong nàng theo một cách khác, lại sâu tới nỗi chạm tới hoa tâm của nàng, khiến nàng thoải mái không thôi.

Trần An Vĩ vừa ra vào bên dưới vừa cắn cắn vành tai nhỏ mềm của nàng, vừa lên tiếng “Vậy để phu quân bù đắp cho nàng!”

Dứt lời, hạ thân lập tức tăng tốc độ, thúc từng cú dũng mãnh vào tận cùng hoa tâm của giai nhân.

Bạch! Bạch! Bạch!

“Ưm… chậm… chậm đã… chết thiếp… á…” Tuyết An bị cảm giác thư sướng bất chợt phía dưới hạ thân làm cho rùng mình, u cốc co bóp liên tục, thánh thủy tuôn ra như suối.

“Bảo bối, nàng mẫn cảm quá!” Trần An Vĩ cười trêu chọc, vừa ra vào dưới thân nàng, vừa nhấm mút đôi môi kiều diễm của giai nhân, khiến nàng chỉ có thể rên rỉ trong miệng.

Lục Thanh Vân, Lục Thanh Vân và Tuyết Yên đưa mắt nhìn nhau, chợt nảy ra ý tưởng tinh nghịch.

Lục Thanh Vân và Tuyết Yên mỗi người một bên, vô cùng thuần thục nhào nặn cặp núi đồi căng mọng của Tuyết An, thỉnh thoảng lại dùng miệng mút liên tục, nhũ hoa cũng vì thế mà trở nên ướt đẫm.

Lục Thanh Huyền tinh nghịch hơn, một tay vuốt ve hạt lê phía trên u cốc của nàng, một tay kích thích nhũ hoa của nam nhân.

“Á… đừng mà…” Tuyết An một lúc chịu nhiều đợt công kích, toàn thân run rẩy, âm tinh từ tận cùng hoa tâm bắn ra, nước nôi lênh láng.

Trần An Vĩ nhẹ rút tiểu huynh đệ ra khỏi u cốc mềm mại của giai nhân, đem nữ nhân vẫn đang trêu chọc nhũ hoa của mình đặt xuống, tiểu huynh đệ một đường xâm nhập.

Ót!

“Ưm… sâu quá…” Lục Thanh Huyền nỉ non, hạ thân khẽ uốn éo hòa nhập cùng với nam nhân.

Bạch! Bạch! Bạch!

Trần An Vĩ hít sâu một hơi cảm nhận sự êm ái và ấm nóng của địa phương thần thánh kia, đem cặp đùi thon của nàng nâng lên cao, tiểu huynh đệ bắt đầu luận động.

“Á… sướng… thiếp sướng…” Rên rỉ nỉ non theo từng nhịp nhấp của hắn, Lục Thanh Huyền cứ tưởng như vậy đã sướng lắm rồi.

Nhưng không…

Lục Thanh Vân và hai nữ chưa dừng lại ở đó mà thay phiên nhau tấn công lên đôi gò bông đào căng mịn của nàng, nhủ hoa bị mút đến đẫm nước mà hồng hào hút mắt vô cùng.

Trần An Vĩ cũng không chỉ có như vậy, tiểu huynh đệ liên tục luận động phía dưới, lúc thì rút ra tới gần đỉnh đầu nấm rồi lại thúc mạnh trở lại, lúc thì nhẹ nhàng đằm thằm khiến Lục Thanh Huyền cảm giác mình như con thuyền nhỏ lênh đênh, lúc nhẹ nhàng lúc bão táp.

“Ưm… thiếp ra…” Sau hàng trăm cú thúc với đầy đủ kĩ năng phòng the của nam nhân, Lục Thanh Huyền rốt cuộc không chịu nổi mà rên dài, thánh thủy cuồng phún.

Tuyết Yên biết hắn vẫn chưa tận hứng, khẽ cắn môi, tay ngọc chủ động vuốt ve thanh thép nung vừa được rút ra khỏi người Lục Thanh Huyền của hắn, hai mắt tràn ngập mị ý, môi thơm dâng hiến.

Trần An Vĩ ôm lấy ngọc thể của nàng, phía trên nhấm mút đôi môi kiều diễm của nàng, phía dưới đã ngồi xuống, đặt tiểu huynh đệ của mình vào u cốc của giai nhân, nhẹ nhàng tiến vào.

“Ưm… sướng…” Tuyết Yên đang bị hắn chiếm đoạt đôi môi, phía dưới truyền đến cảm giác thư sướng nhất thời không nhịn được rên rỉ một tiếng.

“Động đi bảo bối!” Trần An Vĩ cười cười lên tiếng, một tay đặt lên vòng eo mảnh khảnh của nàng, một tay đặt lên đôi gò bông đào của nàng mà xoa nắn.

Tuyết An liếc xéo hắn, nàng biết hắn thích nhất tư thế này, vì thế cũng chiều theo ý nam nhân mà khẽ động.

Cảm nhận được thanh hung khí kia đang di chuyển trong u cốc của mình, từng vách thịt lại bó sát vào nó, Tuyết Yên lấy tay nhỏ che miệng, cố gắng không phát ra âm thanh đầy ái muội kia.

Nhưng Trần An Vĩ nào để nàng được như ý, hai tay ôm lấy vòng eo trơn nhẵn của nàng, hạ thân lấy đà thúc mạnh, tiểu huynh đệ ra vào bên trong nhục động vừa nhanh vừa liên tục, mỗi cú thúc đều là chín cạn một sâu.

“Ưm… đừng… đừng mà… sướng chết thiếp…” Tuyết Yên linh hồn như xuất khiếu, cuối cùng nhịn không nổi, hai tay ôm cổ hắn, miệng nỉ non cầu xin.

Trần An Vĩ cười tà, Tuyết Yên miệng thì cầu xin nhưng thân thể lại rất thành thực, nhục động ôm sát lấy tiểu huynh đệ của hắn, đôi mắt tràn đầy mị ý cho thấy nàng đang rất thư sướng.

Vậy nên mặc cho nàng cầu xin, động tác dưới thân vẫn không giảm tốc độ, có chăng chỉ là nhẹ nhàng hơn để giai nhân dễ thích nghi hơn mà thôi.

Chưa dừng lại ở đó, miệng tìm đến đôi gò bông đào căng tràn của nàng mà bú mút, cái lưỡi hư hỏng không an phận mà đánh liên tục lên đầu nhũ hoa, bên còn lại cũng bị tay hắn nhào nặn thành muôn hình vạn trạng.

“Ưm… sướnggggg…” Không bao lâu sau, Tuyết Yên cũng không chịu nổi mà rùng mình, hạ thân bắn ra từng đợt âm tinh.

Đặt Tuyết Yên đã mệt mỏi xuống nằm cạnh ba nữ, Trần An Vĩ đưa mắt nhìn đến khung cảnh dâm mị đang diễn ra bên cạnh.

Chúng nữ nhìn thấy hắn ân ái với Lục Thanh Vân các nàng đã sớm động tình, hiện tại đang cùng nhau giải quyết, bất quá ánh mắt đầy mị ý vẫn nhìn về phía hắn như mời gọi.

“Các bảo bối, để phu quân sủng hạnh các nàng!” Trần An Vĩ gầm nhẹ một tiếng, thân ảnh đã đến bên các vị kiều thê, tiểu huynh đệ như ngựa quen đường cũ mà tìm đến địa phương thần thánh kia.

“Ưm… chàng vào đột ngột quá…” Trần Yên Nhiên đang mải mê bú mút u cốc của Hàn Mộng Nhu theo tư thế lục cửu huyền thoại, cảm nhận được tiểu huynh đệ của hắn xâm nhập, nhất thời không nhịn được nỉ non.

Hàn Mộng Nhu hiếm thấy mỉm cười tinh quái, một tay xoa nắn hai hòn long căn của hắn, môi lưỡi lại công kích lấy hạt lê nhỏ xinh tọa lạc trên u cốc của Trần Yên Nhiên, giúp nàng nhanh chóng đạt khoái cảm.

“Ưm… Mộng Nhu chơi xấu… ta còn muốn…” Trần Yên Nhiên vừa uốn éo vòng eo theo tiết tấu của nam nhân, vừa rên rỉ nỉ non.

Hàn Mộng Nhu làm như không nghe thấy, nàng tiếp tục trùng kích địa phương nhạy cảm của tỷ muội, vừa giúp nam nhân thoải mái.

Nào ngờ, Trần Yên Nhiên cũng không bị động, hai ngón tay ngọc ngà vuốt ve u cốc của nàng, sau đó liền đút vào bên trong ma sát, môi lưỡi cũng đồng dạng tiến công hạt lê xinh xắn.

“Á… đừng…” Hàn Mộng Nhu chịu khoái cảm bất ngờ, lúc này cũng mở miệng nỉ non.

Trần An Vĩ nhìn hai nữ, cảm thấy khung cảnh trước mặt đầy tính kích thích, tiểu huynh đệ lại lớn hơn một vòng, ra vào không ngừng nghỉ bên trong u cốc của Trần Yên Nhiên.

Chợt nghĩ ra điều gì, hắn truyền âm cho Hàn Mộng Nhu.

Hàn Mộng Nhu có chút bất ngờ vì ý tưởng kì lạ của hắn, nhưng rồi cũng gật đầu chiều theo ý nam nhân.

Trần An Vĩ được cho phép liền rút tiểu huynh đệ ra khỏi nơi đó của Trần Yên Nhiên. Hàn Mộng Nhu hiểu ý hé mở môi thơm, ngậm lấy thanh hung khí cứng nóng của hắn mà phun ra nuốt vào.

Trần Yên Nhiên cảm thấy hạ thể trống rỗng liền hờn dỗi hứ một tiếng, động tác trở nên nhanh hơn khiến Hàn Mộng Nhu có chút thích ứng không kịp, mở miệng rên rỉ.

“Bảo bối, xoay người lại đi!” Trần An Vĩ lại ra vào trong khoang miệng Hàn Mộng Nhu thêm một chút, rồi truyền âm cho nàng.

Hàn Mộng Nhu không biết hắn muốn làm gì nhưng cũng chiều ý hắn mà xoay người lại, để lộ địa phương thần thánh của mình trước mặt nam nhân.

Nhìn hai cái u cốc rỉ nước o ép vào nhau trước mặt mình, Trần An Vĩ gầm nhẹ một tiếng, tiểu huynh đệ tiến vào nơi đó của Hàn Mộng Nhu, thúc mạnh vài chục cái rồi lại rút ra, tiến vào u cốc của Trần Yên Nhiên, lại thúc mạnh vài chục cái rồi rút ra, luân phiên ra vào bên trong u cốc của hai nữ.

“Ưm ưm… bọn thiếp ra… bọn thiếp raaaaaaa…” Trần Yên Nhiên và Hàn Mộng Nhu bị hắn chốt cú chót bằng cách đút tiểu huynh đệ vào giữa hai u cốc của các nàng mà luận động, khoái cảm cùng lúc truyền đến khiến các nàng lên đỉnh sau hàng trăm lần nhấp.

“Ra đi bảo bối, ta cũng ra!” Trần An Vĩ gầm lên một tiếng, tiểu huynh đệ lần đầu ma sát cùng lúc với hai địa phương thần thánh khiến hắn thoải mái vô cùng, dương tinh bắn ra khắp cơ thể hai nữ.

Nhìn hai nữ mệt mỏi thiếp đi cạnh nhau, Trần An Vĩ yêu thương hôn lên trán các nàng, rồi cất bước lại gần những nữ nhân khác, các nàng vẫn còn đang phải tự sướng nha.

Cứ như vậy, Trần An Vĩ bằng kĩ năng phòng the và một thanh hung khí có thể coi là kim thương bất ngã của mình lần lượt sủng hạnh hết tất cả chúng nữ.

Các nàng cũng không phải dạng vừa, lần lượt từng người dùng đủ mọi phương thức muốn hạ gục hắn, mấy nữ lâm trận đầu tiên đã khôi phục chút sức lực cũng có ý định tương tự nên tiếp tục gia nhập, kết quả cuối cùng đều là thành đống bùn nhão nỉ non.

“Á… thiếp lại ra rồi…” Tiếng rên cao vút của Á Huyền Ngân cho thấy nàng cũng thất bại trong việc khiến hắn xuất ra.

Nhìn tình cảnh này, chúng nữ có chút hờn dỗi, tên này sao có thể khỏe như vậy được chứ, tỷ muội các nàng đã liên thủ luân phiên nhau nhưng vẫn chỉ khiến hắn bắn năm lần, trong khi các nàng đã lên đỉnh không biết bao nhiêu lần rồi.

Trần An Vĩ mỉm cười, nhẹ nhàng rút tiểu huynh đệ ra khỏi u cốc đã sưng đỏ của Á Huyền Ngân, yêu thương hôn lên đó một cái.

Lúc này, năm chiếc đuôi cáo trắng muốt mềm mại đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn khiến chúng nữ ánh mắt sáng rực. Tới rồi!

Năm chiếc đuôi cáo như có linh trí mà bắt đầu tìm tới nhũ hoa, long căn và tiểu huynh đệ của hắn, nhẹ nhàng ngoe nguẩy.

Hít!

Trần An Vĩ bị kích thích bất ngờ, phải hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, tiểu huynh đệ xém chút bắn ra rồi.

Không để bị động, Trần An Vĩ rất nhanh đã đảo khách thành chủ, hai tay bắt lấy năm cái đuôi cáo không an phận, như trừng phạt lại như cưng chiều mà vuốt ve nó.

Không cần nói cũng biết ai là thủ phạm của đợt công kích bất ngờ này, bất quá không thể không nói đuôi của nàng đúng là mềm mại thật nha, hắn sờ mãi mà không chán.

“Đừng… đừng mà…” Tiêu Yến bị nam nhân vuốt ve lông đuôi, miệng nhỏ lên tiếng nỉ non, xoay người muốn bỏ chạy.

Y phục trên người nàng đã sớm bị chúng nữ cởi xuống, để lộ ra đôi bầu sữa căng tràn đầy sức sống trên nền da trắng muốt mềm mịn, phía dưới là u cốc hồng nhuận e ấp trong thảm cỏ trắng được cắt tỉa gọn gàng nhưng vẫn đủ che đi hạt lê nhỏ nhắn của nàng.

“Bảo bối, trêu chọc xong rồi bỏ chạy?” Trần An Vĩ bật cười, thân ảnh thoáng cái đã xuất hiện sau lưng nàng, dễ dàng ôm lấy ngọc thể của nàng mà bế về.

“Ngươi… ngươi… ưm…” Tiêu Yến còn định nói gì đó, liền bị nam nhân chiếm đoạt đôi môi, lời nói vừa ra tới miệng liền bị nuốt xuống, hai tay nhỏ muốn đẩy hắn ra nhưng lại bị hắn giữ lại, cuối cùng chỉ còn biết chiều theo ý hắn.

Thấy tiểu giai nhân trong lòng không chống cự nữa, Trần An Vĩ mới bắt đầu tiến công, cái lưỡi không an phận công kích hàm răng trắng tinh của nàng, cái tay hư hỏng lướt đi trên cơ thể nàng, nhẹ nhàng xoa nắn đôi gò bông đào rồi lướt xuống nơi địa phương kia nhẹ nhàng vuốt ve.

“Ưm… ưm…” Tiêu Yến bị hắn chiếm đoạt đôi môi, chỉ còn biết rên rỉ trong họng.

Nhưng nàng không chịu thua, hai tay ôm lấy cổ hắn, cùng nam nhân hòa vào nụ hôn sâu, năm cái đuôi cáo làm thay nhiệm vụ của đôi tay, nhẹ nhàng vuốt ve các bộ phận nhạy cảm của nam nhân.

“Hà…” Trần An Vĩ hít sâu một hơi, xúc cảm mềm mại từ đuôi nàng mang lại khiến hắn không nhịn được mà thả lỏng toàn thân, tiểu huynh đệ cũng đạt tới giới hạn mà phình lớn, dương tinh nóng hổi bắn ra từng đợt, ướt đẫm một chiếc đuôi và phần bụng trơn nhẵn của nàng.

“Ưm…” Sức nóng trên bụng truyền tới đột ngột khiến nàng rên nhẹ một tiếng, giọng điệu nỉ non như con cáo nhỏ.

Trần An Vĩ không nhịn nổi nữa liền đem nàng đặt nằm xuống, bản thân cũng cúi xuống, tận tình bú mút u cốc của giai nhân, dường như sợ hoang phí mà liếm sạch sẽ thánh thủy của nàng.

Tiêu Yến nhìn mà trong lòng vui như được nếm mật, nàng sẽ không nói những câu đại loại như “Nơi đó bẩn lắm!” bởi lẽ trước đó nàng đã nhìn thấy hắn từng làm vậy với nữ nhân của mình.

Không biết có phải tâm lý chung hay không, nhưng nữ nhân của hắn và nàng đều cảm thấy được trân trọng khi nam nhân này không ngại bẩn mà liếm nơi đó của các nàng.

“Ngon không?” Tiêu Yến nhìn hắn đầy thâm tình, nửa hiếu kì nửa khiêu khích hỏi.

“Của thê tử đương nhiên là ngon!” Trần An Vĩ ngẩng đầu lên, trả lời một cầu rồi lại tiếp tục công việc của mình.

“Hứ, ai là thê tử của ngươi!” Tiêu Yến yêu kiều hứ một tiếng, nhưng cặp đùi thon lại khép lại, tay ngọc còn ấn đầu hắn xuống một chút, như thể muốn cùng nam nhân hòa nhập làm một.

Động tác của nàng không khác nào liều thuốc kích thích hắn, Trần An Vĩ ôm lấy cặp đui thon của nàng, tách ra thành chữ M rồi đặt tiểu huynh đệ vào cửa u cốc, ôn nhu dụ dỗ “Ta vào nhé!”

Tiêu Yến bẽn lẽn gật đầu, chân quắp ngang eo hắn, hai tay ôm cổ hắn, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Trần An Vĩ được cho phép liền dùng sức, tiểu huynh đệ cứng nóng một đường thẳng tiến vào nơi tận cùng hoa tâm của giai nhân, triệt để hòa làm một.

“Hừ… sướng…” Tiêu Yến và Trần An Vĩ dường như cũng một lúc rên lên, bốn mắt tràn đầy tình ý nhìn nhau, hắn lại hôn nàng, nàng trúc trắc đáp lại, hạ thân uốn éo nghênh đón đợt xâm nhập của hắn.

Bạch! Bạch! Bạch!

Trần An Vĩ vừa hôn giai nhân vừa luận động, hai mắt vẫn mở để nhìn rõ gương mặt của giai nhân trong lòng, nhìn thấy nàng cũng đang nhìn hắn, động tác phía dưới thân dần tăng tốc.

“Ưm… á… chậm thôi…” Tiêu Yến có chút không thích ứng kịp, muốn lên tiếng nhưng đôi môi vẫn bị chiếm đoạt, chỉ có thể truyền âm hờn dỗi.

Trần An Vĩ sau hai lần ân ái trước đó, biết nàng ưa thích nhẹ nhàng, vì vậy cũng giảm tốc độ, nhẹ nhàng ra vào bên dưới, truyền âm hối lỗi “Xin lỗi bảo bối, nàng quá mê người khiến ta không cưỡng lại được!”

Tiêu Yến không trả lời, nhưng nụ hôn nàng dành cho hắn lại trở nên nồng nhiệt hơn, chiếc lưỡi đinh hương chủ động duỗi ra mời gọi.

Trần An Vĩ âm thầm vui mừng, hạ thân vẫn giữ nhịp độ như cũ nhưng cường độ lại mạnh mẽ hơn, hai hòn long căn như muốn nhét cả vào bên trong.

“Á… sâu quá…” Tiêu Yến nỉ non, thanh hung khí kia của hắn liên tục chạm tới hoa tâm của nàng, xúc cảm ấm nóng khiến nàng lâng lâng, đầu óc trở nên trống rỗng, chỉ còn biết làm theo bản năng.

Bạch! Bạch! Bạch!

Trần An Vĩ thúc từng cú chậm rãi nhưng chất lượng vào hạ thân của giai nhân, mỗi lần thúc đều khiến Tiêu Yến như xuất khiếu, miệng nhỏ liên tục rên rỉ.

“Ưm… ra… ra cùng nhau…” Tiêu Yến lúc này đã bị hắn lật người nằm sấp, tiểu huynh đệ xâm nhập từ phía sau, phải ngoảnh mặt lại nhìn hắn nài nỉ.

Trần An Vĩ gầm nhẹ một tiếng, động tác trở nên nhanh hơn, bắt đầu chạy nước rút.

“Ưm… ra… ra đây…” Sau hàng trăm cú thúc dũng mãnh của nam nhân, Tiêu Yến rốt cuộc đầu hàng, hạ thân co rút kịch liệt, âm tinh từ trong hoa tâm bắn ra từng đợt.

“Ta cũng ra đây!” Trần An Vĩ gồng người, thúc một cú cuối cùng vào tận hoa tâm của nàng, dương tinh nóng hồi bắn ra tràn ngập địa phương sâu nhất trong người giai nhân.

Trần An Vĩ ngả người ôm lấy giai nhân vào lòng, nhẹ hôn lên trán nàng, tay vuốt ve tấm lưng trần giúp nàng tận hưởng dư âm cuộc cao trào.

Tiêu Yến dụi dụi đầu nhỏ vào lồng ngực săn chắc của nam nhân, biết hắn còn nhiều chuyện phải làm nên dù không nỡ nhưng nàng vẫn lên tiếng “Không cần bồi ta ngủ đâu, ngươi còn công việc mà!”

Trần An Vĩ thương yêu không dứt, bế nàng theo kiểu công chúa, đặt chung với chúng nữ, khẽ hôn lên trán từng người một, thủ thỉ lời yêu thương.

Chúng nữ đang thiu thiu ngủ nghe giọng nói trầm ấm quen thuộc của nam nhân thì cựa quậy một chút như con mèo nhỏ rồi lại tiếp tục ngủ, ngoan ngoãn vô cùng.

Mỉm cười nhìn chúng nữ an tường thiếp đi, Trần An Vĩ quay lưng tiến đến một địa phương khác gần đó.

Mà không hề hay biết rằng...

----------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言